Chị Lý gõ lên bàn, nói với Trần Diệu: “Lần này Cố tổng đích thân tham dự buổi phỏng vấn.”
Trần Diệu và đồng nghiệp nhìn nhau, hai người gật đầu chào Cố tổng.
Bởi vì đồng thời gọi nên Trần Diệu nhỏ giọng mình lại, không thể nghe rõ được. Cố Diệc Cư cười như không cười nhìn cô, ừ một tiếng coi như cho qua.
Chị Lý là người tinh tường, thấy Cố Diệc Cư nhìn Trần Diệu hai lần là đã nhìn ra được sự tình. Chị ấy nói với Trần Diệu: “Cố tổng sẽ ngồi ở bên cạnh em, một lát nữa có gì thì em cứ hỏi Cố tổng. Cứ xem như đây là một buổi kiểm tra năng lực của em.”1
Chị ấy nói chuyện vô cùng nghiêm túc, chỉ đơn giản là giải quyết việc công.
Trần Diệu mỉm cười gật đầu, vươn tay muốn kéo ghế cho Cố Diệc Cư.
Cố Diệc Cư lại nhanh hơn cô, ngón tay hai người vừa chạm nhau thì Trần Diệu rụt lại theo phản xạ.
Sau khi ba người ngồi xuống, quản lý Lý lại đi ra ngoài. Trần Diệu trao đổi với đồng nghiệp một lúc, dù sao thì hai người cũng mới hợp tác lần đầu tiên nên cần phải trao đổi ý kiến một chút.
Trước đây khi Trần Diệu ở Trung Lập, bình thường khi phỏng vấn thì chỉ cần một người đi, rồi xem xét sơ yếu lý lịch sau đó trình lên cho cấp trên.
Cấp trên duyệt xong chọn được người rồi báo cho Trần Diệu, để cô gửi tin cho người ta.
Cô rất chú tâm trong công việc, dù cho Cố Diệc Cư ngồi cạnh, Trần Diệu vẫn bình tâm như cũ, vừa nói chuyện với đồng nghiệp, vừa lật xem lý lịch của ứng cử viên.
Người đồng nghiệp thì không được bình tĩnh như Trần Diệu. Cô ấy đã nhiều lần nhìn Cố Diệc Cư đang ngồi cạnh Trần Diệu như để nhắc nhở cô rằng không nên phớt lờ Cố tổng.
Đây là vị Cố tổng khiến mọi người run sợ đấy.
Cố Diệc Cư gác đôi chân dài, lùi về sau một chút, nhìn Trần Diệu đang tập trung bàn bạc. Tai cô có hơi đỏ, cần cổ trắng ngần, xuôi theo dưới xương quai xanh có bộ ngực hơi nhô.
Có lẽ là do ánh mắt anh quá lộ liễu.
Người đồng nghiệp không chịu được nữa, kéo Trần Diệu xích lại gần: “Có muốn hỏi…hỏi ý kiến của Cố tổng không?”
Trần Diệu ngừng một chút rồi đồng ý, quay lại nhìn Cố Diệc Cư, “Cố tổng có yêu cầu gì không?”
Nếu Cố Diệc Cư có yêu cầu gì thì chỉ cần ai không phù hợp thì loại ngay.
Cố Diệc Cư cười, “Không có, cứ theo ý em đi.”
Trần Diệu gật đầu, lại nói tiếp.
Cô rất mạnh mẽ trong lúc làm việc.
Cố Diệc Cư không nhếch mày nữa. Quả nhiên thời gian đã khiến cho nhóc con thay đổi. Anh cười khẽ, tựa vào ghế nhìn cô.
Trong ba người của lần phỏng vấn này, ngoại trừ Trần Hân có lý lịch hơi bình thường thì hai cậu kia đều hoàn hảo, cho nên sẽ phỏng vấn họ đầu tiên.
Hai người họ đều mặc âu phục, thắt cà vạt, mang giày da. Một cậu thì đầu trọc, hơi ú, cậu kia thì đeo kính, trông có khí chất, lúc bước vào cậu ấy chỉnh lại cà vạt, là kiểu đàn ông khiến cho hai mắt người ta toả sáng. Cô đồng nghiệp có vẻ không giữ được vẻ bình tĩnh.
Cô ấy ghé vào nói với Trần Diệu: “Cậu này đẹp trai phết.”
Trần Diệu cầm bút, nhìn người đàn ông tốt nghiệp từ đại học Phúc Đán, trước đây đã là trợ lý kiêm phiên dịch của một tập đoàn. Trần Diệu cười: “Đúng vậy.”
Cô đồng nghiệp nở nụ cười.
Cố Diệc Cư ngồi bên cạnh thì lạnh mắt.
Dám khen tên khác đẹp trai trước mặt anh á?!
Phỏng vấn hai người nam xong, Trần Diệu chỉnh sửa tài liệu, đợi người cuối cùng bước vào.
Cố Diệc Cư lấy bút của cô.
Trần Diệu ngạc nhiên, quay sang nhìn anh: “Cố tổng?”
Cố Diệc Cư vuốt ve cây bút, nhìn cô với đôi mắt lạnh lùng.
Anh rất thích và đánh giá cao phụ nữ bình tĩnh trong công việc, nhưng Trần Diệu lại quá bình tĩnh khiến anh phải nghiến răng nghiến lợi.
Anh cầm lấy hai bộ tư liệu, xoay bút một tý, gạch chéo lên bộ lý lịch có tên đại học Phúc Đán. Trần Diệu sửng sốt: “Việc này…?”
Cố Diệc Cư nhăn mày nhìn cô: “Khỏi phải cân nhắc, anh không muốn.”
Trần Diệu lại nhìn sang bộ lý lịch còn lại, xích lại gần Cố Diệc Cư mà nói nhỏ: “Cố tổng, theo tôi và tiểu Vân thì người ở đại học Phúc Đán dĩ nhiên là tốt hơn rồi, ít nhất cậu ấy…”
Lúc cô lại gần, trên người có hương thơm thoang thoảng, hình như là mùi tóc cô. Cố Diệc Cư nhanh chóng ngửi được mùi hương.
Anh nắm lấy cây bút, nghe cô liệt kê ưu điểm của cái cậu ở đại học Phúc Đán.
Ừm thì.
Cô nói chuyện rất chuyên nghiệp, ánh mắt cũng bình thường, anh rất thích nhân viên có thái độ như thế này.
Nhưng mà.
Anh khó chịu.
Trần Diệu nói xong thì đặt tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn anh.
Cô đang đợi anh trả lời.
Cố Diệc Cư vô cảm đối mặt với cô, một giây sau, anh xích lại gần, vừa khéo ngồi ngay kế bên Trần Diệu, thấp giọng nói: “Được thôi, nếu giữ cậu ta lại thì tối nay em đi với anh được không?”
Trần Diệu đực mặt ra.
Một lúc sau, cô cười lạnh: “Anh hơi quá đáng đấy Cố tổng.”
Cố Diệc Cư hừ lạnh.
Giữa hai người có chút tranh chấp.
Tiểu Vân ngồi ở bên cạnh lại chẳng hiểu gì, tự nhiên lại đánh rớt cái người xuất sắc hơn.
_____
Thời gian phỏng vấn lúc trước hơi dài, người thứ ba này chắc cũng sẽ hơi lâu. Sau khi hai người kia rời đi, Trần Diệu bình tĩnh đưa lý lịch của Trần Hân cho Cố Diệc Cư.
Cố Diệc Cư thấy hai chữ Trần Hân cũng chẳng phản ứng gì.
Trần Diệu nhắc: “Đây là người cuối cùng, xin Cố tổng hãy xem thật kỹ.”
Nếu như so với người còn được giữ lại thì Trần Diệu lại mong rằng Trần Hân có thể biểu hiện tốt hơn.
Cô và tiểu Vân không ưng ý về chàng trai kia cho lắm.
Cố Diệc Cư không đáp, chỉ cười cười nhìn Trần Diệu.
Ngay lúc này.
Mùi nước hoa Chanel xộc tới. Trần Hân mặc đồ Chanel, mang giày cao gót bước vào. Cô ta vuốt tóc lên, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp khiến người khác ngỡ ngàng, chiếc cổ thon dài, dáng người cao một mét sáu khiến hai mắt người nhìn toả sáng.
Tiểu Vân ngồi cạnh thốt lên đầy ngạc nhiên.
Trần Diệu cười, chống cằm nhìn Trần Hân.
Mắt Trần Hân hơi co lại khi thấy Trần Diệu.
Sau đó cô ta thấy Cố Diệc Cư, lại nổi lên lòng dạ độc ác.
Tám năm rồi.
Mới có thể gặp mặt anh.
Cố Diệc Cư sẽ mãi mãi không thể biết được ký ức sâu đậm nhất của cô ta về anh là khi bắt gặp được dấu ấn trên ngực anh sau khi lên giường với Trần Diệu.
“Mời cô Trần ngồi.” Tiểu Vân lễ phép đưa tay ra mời.
Trần Hân gật đầu, ngồi xuống chỗ đối diện.
Cô ta không kìm được mà nhìn Cố Diệc Cư. Anh ngước lên nhìn cô ta một cái, không có một chút lay động mà ngược lại gõ gõ đầu ngón tay, chạm tay Trần Diệu.
Trần Diệu rụt tay về.
Cố Diệc Cư cười nhẹ.
Mẹ nó, còn biết tránh nữa.
Tránh.
Tránh mãi.
Bởi vì để ý một người nên dù cho anh ấy có làm ra hành động nhỏ nhất thì cũng nhìn ra được.
Trong lòng Trần Hân thấy bực bội.
Cô ta thấy Cố Diệc Cư chạm tay Trần Diệu.
Cái này vừa lộ liễu mà cũng có chút mờ ám, khiến người nhìn khó chịu.
Mà Trần Diệu thì sao?
Trần Diệu chẳng hề xao động, phớt lờ ánh nhìn của Trần Hân đối với Cố Diệc Cư, cũng chả thèm quan tâm Cố Diệc Cư có nhìn Trần Hân hay không. Cô nhìn lý lịch của Trần Hân.
Cô bàn bạc với tiểu Vân vài vấn đề.
Ví dụ như vì sao lại rời công ty cũ?
Có hi vọng gì dành cho công việc mới? Cô nghĩ gì về điều này, điều kia?
Có ý kiến gì với công việc thư ký hay không?
Nếu như công việc hôm nay có nhiều vấn đề như vậy thì cô sẽ giải quyết cái nào trước?
Trần Hân xử lý công việc dưới góc nhìn của mình vô cùng logic, thảo nào sau khi tốt nghiệp cô ta lại có việc làm không tệ.
Đương nhiên con gái làm bên mảng sales sẽ bị thua thiệt, nhưng với cô ta thì dường như chẳng có gì xảy ra.
Đợi Trần Hân nói xong, Trần Diệu quay sang nói với tiểu Vân vài câu, cô ấy khẽ nói: “Lúc trước thư ký đều là nam, bây giờ là nữ thì Cố tổng có chịu không?”
Trần Diệu suy ngẫm, lại hỏi xem tiểu Vân có lo lắng gì.
Tiểu Vân lại nói tiếp: “Cái cô Trần này trông quá đẹp.”
Trần Diệu cười, nói: “Thư ký nữ có nhan sắc cũng không hiếm.”
Tiểu Vân: “Thì đó.”
Thật ra cô ấy cũng hơi thiên vị Trần Hân hơi là cậu trai hơi ú kia.
Trần Diệu thương lượng với tiểu Vân xong, xoay sang hỏi Cố Diệc Cư. Cô đưa lý lịch của Trần Hân sang, nói nhỏ với Cố Diệc Cư: “Tôi thấy cô ấy rất ổn thưa Cố tổng. Ít nhất thì sẽ không để cho anh đánh rớt. Anh thấy thế nào?”
Cố Diệc Cư nhìn cô, cô lại gần đến mức hai người có thể hôn nhau. Anh nhìn xuống môi cô. Nếu như không phải do sai lệch về thời gian và địa điểm thì anh đã hôn cô.
Trần Diệu thấy anh không đáp bèn ngẩng lên nhìn anh.
Cố Diệc Cư chủ động xích lại gần, Trần Diệu vô thức nghiêng tai lại nghe.
Cố Diệc Cư cười có chút lạnh lẽo, hỏi: “Bé con không để ý nữa rồi à?”
Trần Diệu nhíu mày muốn nói còn Cố Diệc Cư thì chỉ cười sâu xa.
Trần Diệu thấy anh cũng chẳng phản đối chứng tỏ anh hài lòng với Trần Hân. Dù gì thì người đàn ông trước mặt cũng xấu xa y như cô ta.
Trần Diệu gật đầu, quay lại tư thế ngồi đối diện với Trần Hân.
Trần Hân ngồi đó thấy hai người sát gần gần nhau, thấy mỗi khi Cố Diệc Cư nói thì cứ như muốn hôn lên tai Trần Diệu.
Trực giác của phụ nữ nói rằng những hành động này không phải là vô tình mà là do Cố Diệc Cư cố ý.
Mỗi một hành động đều đâm thẳng vào mắt cô ta càng khiến cô ta muốn được ở bên cạnh Cố Diệc Cư. Cô ta chưa hề thất bại trong đời, cũng không tin Trần Diệu có thể thắng lần thứ hai.
Đây là cảm giác tự cao do cha mẹ cô ta tạo nên.
Nhưng đồng thời, Trần Hân vốn nghĩ rằng Trần Diệu sẽ gây chuyện, không cho cô ta nhận được việc làm, ai ngờ Trần Diệu chẳng thèm quan tâm.
Trần Diệu cảm thấy hài lòng với cô ta.
Trần Hân đã học môn kiềm chế cảm xúc ở đại học Hải Thành, có thể hiểu được đối phương thông qua cảm xúc.
Trần Diệu thoải mái, rộng lượng khiến Trần Hân không được tự nhiên.
Cô em này của cô ta thay đổi quá lớn, đã không thể đọc nét mặt của cô được nữa.
Về sắc mặt của Cố Diệc Cư, cô ta cũng không thể hiểu được, càng khiến cô ta thấy anh khôn sâu khó lường, khiến người khác chết mê chết mệt.
Sau khi bàn bạc xong, Trần Diệu cong môi nhìn Trần Hân, như đang nhìn một người xa lạ.
Cô cười nói: “Thưa cô Trần, nếu như cô đã sắp xếp công việc bên kia thật tốt thì phía chúng tôi lúc nào cũng hoan nghênh…”
Còn chưa dứt lời.
Thì có tiếng động vang lên.
Sơ yếu lý lịch của Trần Hân bị Cố Diệc Cư ném lên bàn.
Vì căn phòng đang yên ắng nên tiếng động nghe rất chói tai. Cả ba người quay sang nhìn Cố Diệc cư, Trần Diệu ngồi gần Cố Diệc Cư, thấy được dấu chéo trên lý lịch của cô ta.
Cố Diệc Cư cười cười, lạnh lùng nhìn Trần Diệu. Anh ngồi sát lại, nói: “Cô ta phù hợp với tiêu chí nào của anh?”
Trần Diệu: “…Cố tổng.”
Cố Diệc Cư cười lạnh: “Nhắc lại một lần nữa, Trần Hân cái gì gì đó, sau này đừng xin việc ở tập đoàn chúng tôi nữa.”
Trần Hân gì gì đó.
Như một cú tát đáp thẳng xuống mặt Trần Hân.
Mặt mày cô ta tái nhợt.
Trần Diệu nhăn mày nhìn Cố Diệc Cư như một cô bé đang hờn dỗi.
Cố Diệc Cư nắm lấy cằm Trần Diệu: “Còn nhìn như vậy nữa thì coi chừng anh “ăn” em.”
Tiểu Vân hoảng sợ: “…”
Trần Diệu: “…”
Trần Hân siết chặt nắm đấm.
_____
Trần Hân chật vật chạy đi. Cô ta đến với tâm trạng nắm chắc phần thắng trong tay, sửa soạn cho cả người đẹp đẽ để đánh trận này cho tốt, được ở lại kề bên với Cố Diệc Cư.
Cuối cùng lại bị chính tay anh đánh bại.
Trần Diệu nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Trần Hân mà không nói gì, chỉ thu dọn lại mấy bộ hồ sơ.
Trong công việc cô luôn công tư rõ ràng. Ai có năng lực thì được ở lại, còn người đó có phải Trần Hân hay không cũng mặc kệ vì có phải thư ký của cô đâu.
Lúc rời, Cố Diệc Cư lạnh lùng nhìn Trần Diệu.
Nếu không phải ở công ty thì Trần Diệu đã trừng mắt với anh rồi. Cô quay lại văn phòng với tiểu Vân, cô ấy còn đang choáng váng, đợi hoàn hồn rồi cô ấy lại nắm cằm Trần Diệu, nâng lên, nói: “Chị Diệu Diệu, vừa nãy Cố tổng nắm cằm chị hả?”
Trần Diệu: “…”
“Thả ra.”
Mặt tiểu Vân lộ vẻ kinh hoàng: “Anh ấy…anh ấy như vậy cứ như là tổng tài bá đạo vậy.”
Trần Diệu: “Em đọc tiểu thuyết nhiều quá đó.”
Tiểu Vân: “Em thấy anh ấy mém hôn chị rồi đó.”
Trần Diệu: “…”
Được rồi, lạy trời hãy im lặng giùm cô.
Lần phỏng vấn này không thuận lợi lắm, Cố Diệc Cư đánh rớt đúng hai người phù hợp nhất, còn người còn lại thì cả Trần Diệu và tiểu Vân đều không muốn, chỉ có thể thông báo tuyển dụng thêm lần nữa. Chị Lý đi lại tìm hiểu sự việc thì được tiểu Vân kể lại toàn bộ quá trình phỏng vấn.
Trần Diệu không biết làm sao khi nghe tiểu Vân kể lại chi tiết mờ ám kia: “Em đừng nói quá như vậy có được không?”
Tiểu Vân: “Có đâu mà.”
Chị Lý nhìn Trần Diệu với vẻ sâu xa, gõ tay xuống bàn: “Tìm người tiếp đi.”
Trần Diệu: “Vâng.”
Chị Lý lại khen Trần Diệu: “Làm tốt lắm.”
Vừa bình tĩnh lại chuyên nghiệp, xử lý công việc rất dứt khoát.
Có thể nói đây là người đến từ Trung Lập mà chị hài lòng nhất.
Trần Diệu cười lại với chị ấy, không kiêu ngạo cũng không tự ti, càng khiến người ta vừa ý.
_____
Công ty lớn dĩ nhiên có ưu điểm của nó, nhưng dĩ nhiên cũng có bất cập, đó là áp lực lớn, nhịp điệu làm việc nhanh. Lúc tan tầm, Liễu Anh khóc sướt mướt kéo tay Trần Diệu: “Tớ phải đi học đánh bida.”
Trần Diệu vào thang máy với Liễu Anh: “Sao vậy?”
Liễu Anh khóc huhu: “Tớ nhận được hai đơn hàng chưa giải quyết xong, sau khi tìm hiểu thì biết được hai khách hàng đó đều thích đánh bida nên tớ phải đi học. Diệu Diệu, tối nay cậu đi với tớ đi.”
Trần Diệu ồ lên: “Được thôi.”
Đã làm bên tiêu thụ thì cần phải biết vài điều. Muốn nắm được chức vụ thì phải bỏ công đi tìm hiểu. Hai người về đến nhà thì Trần Diệu đi nấu cơm, Liễu Anh dọn dẹp nhà cửa, ăn cơm tối xong hai người lại rời nhà đi đến một phòng bida ở trung tâm thành phố.
Phòng bida này cũng tương tự vài phần so với chỗ ở thành phố Y, đều ở lầu hai. Đương nhiên thì nó lớn hơn nhiều so với cái của Cố Diệc Cư, nhưng lối đi ở cầu thang thì rất giống. Lúc hai người đến nơi, Liễu Anh hoài niệm: “Trước đây ở thành phố Y, tớ luôn tới phòng bida tìm cậu.”
Trần Diệu cười.
Cô đi tìm Cố Diệc Cư.
Liễu Anh thì đi tìm cô.1
Tám năm qua ở Bắc Kinh, Trần Diệu cũng có tiếp xúc với bộ môn này khi tham gia hoạt động trong trường, dần dần cũng học được.
Muốn chơi bida ở đây thì phải tuân theo nhiều quy tắc.
Ở sảnh lớn có khá nhiều người, liền kề với chỗ đang có những chiếc xe xịn đậu ở đó là một phòng bida hơi đẳng cấp.
Trần Diệu nhìn xuống chỗ giới thiệu.
Hơi đắt.
Nhưng mà Liễu Anh không thấy vậy, vì muốn luyện tập nên đăng ký thẻ hạn một tuần. Cô ấy kéo Trần Diệu đến một cái bàn ở sảnh lớn, cầm lấy cây cơ, muốn tập luyện với Trần Diệu.
Vì để cho tiện nên Trần Diễu mặc một chiếc quần đùi màu đen và chiếc áo cùng màu, làm tôn lên làn da trắng của cô. Cô cầm lấy cây cơ, nói với Liễu Anh: “Đánh với tớ một trận trước nha?”
Bởi vì Liễu Anh không phải là người mới, có điều đánh hơi kém thôi.
Liễu Anh gật đầu: “Ok luôn.”
Trần Diệu bắt đầu rất thuận lợi, đúng theo quy tắc. Thế nhưng người đẹp đánh bóng thì dĩ nhiên rất hút mắt người xem, chỉ một lúc sau đã có người chú ý tới hai cô.
Họ vội buông cây cơ xuống mà nhìn sang.
Có người còn cố ý xem Trần Diệu đánh bóng ra sao.
Trần Diệu vừa đánh vừa chú tâm giải thích cho Liễu Anh một cách chuyên nghiệp, có không ít người đứng bên cạnh nghe đến say mê.
Kế bên bàn có một cái ghế dài nhưng đã bị bức bình phong che đi. Một người đàn ông bỏ tay vào túi, nở nụ cười khi nghe Trần Diệu nói.
Đây không phải là dáng vẻ mà trước đây anh dạy cho Trần Diệu sao?
Liễu Anh thở ra một hơi, trên trán lấm tấm mồ hôi: “Mệt chết đi được.”
Trần Diệu ngồi trên bàn bida, mở chai nước, nói: “Cậu phải luyện thêm một chút nữa, không được lười biếng.”
Liễu Anh đành phải ừ một tiếng.
Lúc này trong đám đông, có hai người mặc đồ thể thao một đen một trắng bước ra từ phòng bao ở phía đối diện.
Họ nhìn sang chỗ hai cô.
Người đàn ông mặc đồ trắng hỏi người còn lại: “Giang tổng có muốn qua so tài một chút không?”
Chuyện có hai người đẹp người dạy người học đã sớm được truyền ra khắp phòng bida. Có không ít người chộn rộn muốn đánh một trận với Trần Diệu. Lúc này Trần Diệu đang ngồi trên bàn, chân dài rũ xuống đất, nghiêng đầu nhìn Liễu Anh đang loay hoay với cây cơ. Người đàn ông mặc đồ đen hết nhìn Liễu Anh lại nhìn sang Trần Diệu, lắc đầu nói: “Đợi sau này có cơ hội đi.”
Người kia cười, đưa tay ra mời rồi cùng đi xuống lầu.
Triệu Nghĩa ngậm lấy điếu thuốc nhìn hai người đó rồi lại nhìn về phía Trần Diệu đang ở bàn đánh bóng, cậu ta đẩy cửa bước vào phòng bao. Cố Diệc Cư đút tay vào túi, lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Triệu Nghĩa cười nói: “Cậu có biết vừa rồi tớ thấy ai không?”
Cố Diệc Cư nhíu mày, không đáp.
Triệu Nghĩa nói: “Thiếu gia của tập đoàn Giang thị.”
Cố Diệc Cư ồ một tiếng.
Triệu Nghĩa lại nói: “Anh ta nhìn cô bé của cậu lâu lắm đấy.”
Lúc này Cố Diệc Cư mới nhìn sang Triệu Nghĩa: “Bao lâu?”
Triệu Nghĩa thấy nét mặt của anh lúc bây giờ mới biết anh mới nghe lọt lỗ tai, nói: “Lâu lắm. Cậu cũng biết mà, hiện tại cậu thiếu gia đó đang tìm thiếu phu nhân tương lai để giữ vững chiếc ghế thừa kế. Mà đám bên Giang thị đó có hơi khác người vì muốn tìm vợ nhưng lại chẳng chịu làm đám cưới.”
Cố Diệc Cư cười lạnh: “Cho nên là sao?”
“Cho nên cô nhóc đó xinh đẹp như vậy, thì chắc là sẽ được để ý nhỉ?”
Cố Diệc Cư: “Thằng đó dám à?”
Triệu Nghĩa cười haha.
Cậu ta biếng nhác ngồi lên bàn bida, nói: “Phải nói là dáng đánh bida của em ấy đẹp thật, trông rất thích mắt, muốn…”
Cố Diệc Cư liếc qua nhìn.
Triệu Nghĩa lập tức ngậm miệng.
_____
Liễu Anh đánh đến đau hết cả tay, vội vàng bỏ cây cơ xuống, chạy vào nhà vệ sinh. Trần Diệu cầm cây cơ, nhìn bàn bida lại nhớ tới phòng bida ở thành phố Y, tư thế lúc đánh bóng của Cố Diệc Cư. Từ trước đến nay anh đều ra chiêu vừa nhanh vừa hiểm, tốc độ đánh rất nhanh. Mỗi lần chơi đều khiến cho bọn con gái điên cuồng hét lên.
Trần Diệu giơ cây cơ lên, nhìn trái banh số 6 xảo trá kia, chuẩn bị thụt nó.
Còn chưa kịp nâng tay lên.
Một cánh tay thon dài duỗi tới, bao trùm lấy bàn tay Trần Diệu. Có mùi thuốc lá thoảng tới từ phía sau khiến Trần Diệu ngạc nhiên.
Cố Diệc Cư trầm giọng nói: “Để anh dạy cho em.”
Trần Diệu: “Sao Cố tổng lại ở đây?”
Cố Diệc Cư cười, “Anh đã ở đây trước rồi, nghe em dùng bài giảng của anh để dạy cho Liễu Anh.”
Mặt Trần Diệu nhanh chóng đỏ lên. Cô cắn răng, giãy dụa. Cố Diệc Cư không chút khách khí mà dùng chân kẹp lấy chân cô từ sau, nói: “Đừng nhúc nhích, anh chịu không nổi.”
Trần Diệu: “…”
Triệu Nghĩa đi tới từ phía đối diện, phì cười: “Nhóc có mệt không?”
Bị cậu ta đè có mệt không á?
Trần Diệu khó xử, gầm nhẹ: “Thả ra.”
“Bịch” – tiếng banh va chạm, trái banh số 6 lọt xuống lỗ. Cố Diệc Cư thở dài: “Sao em không nhìn? Để anh chỉ lại.”
Nói rồi anh cầm lấy phấn lơ, vẫn giữ tư thế vòng lấy eo Trần Diệu, mài đầu cơ rồi lại nắm tay Trần Diệu.
Anh nhắm vào trái banh số 4 rồi đặt môi cạnh tai Trần Diệu: “Nhìn kỹ nè.”
Nhìn cái quần què!
Trần Diệu tức muốn xỉu.
Tên này dám mặt dày lấy thịt đè cô.
Anh mặc áo sơmi đen, cổ áo dính lên vành tai cô, có thể nghe được mùi thuốc lá nhàn nhạt ở trên người anh, nghiêng đầu một cái là thấy được xương quai xanh.
“Sao không nhìn?” Cố Diệc Cư nhíu mày, không biết làm sao.
Trần Diệu: “…”
Nhìn cái gì, còn chưa kịp vùng vẫy nữa.
Cố Diệc Cư cười, hôn lên tai cô: “Không nhìn thì làm lại vậy.”
Cứ làm tới làm lui như vậy, Trần Diệu cũng nhận ra được, nhìn vô cùng chăm chú.
Lúc này cô tập trung xem anh đánh như thế nào, cố gắng phớt lờ sự đè ép sau lưng cô. Cố Diệc Cư đánh tiếp, một trái banh khác lại lọt lỗ.
Trần Diệu vội vàng hô: “Tôi hiểu rồi, đã hiểu rồi.”
Cố Diệc Cư: “Ồ? Thiệt hả?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Trần Diệu vùng vẫy, cầm lấy cây cơ của mình. Cố Diệc Cư cười, tránh sang một bên. Trần Diệu thở phào, sau lưng cô toàn là mồ hôi. Lúc cầm cây cơ lên, điện thoại đặt bên cạnh vang lên, cô quay sang nhìn thì thấy Wechat báo có lì xì với tin nhắn “Lễ 520 vui vẻ”.
Người gửi là Cố Diệc Cư.
Trần Diệu thắc mắc nhìn sang Cố Diệc Cư.
Cố Diệc Cư ngậm điếu thuốc, tựa vào bàn, cong môi lên: “Quên mất hôm nay là ngày đẹp. 520, bé con.”
Trần Diệu: “Mấy ngày lễ này mà anh cũng biết à?”
Giọng điệu vô cùng chán ghét.
Cố Diệc Cư: “…”