Không Thể Buông Tay - Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 60



Cố Diệc Cư tức cười, đưa tay nhéo mặt Trần Diệu. Trần Diệu lại tránh, khép hờ mắt trừng anh, Cố Diệc Cư hỏi: “Không buồn ngủ à?”

Vừa rồi Trần Diệu mệt lắm rồi, rất muốn ngủ. Nhưng không hiểu vì sao sau khi kim tiêm đâm xuống thì tỉnh táo hơn chút, cô nhìn gương mặt tuấn lãng của Cố Diệc Cư, nói thầm: “Còn không phải tại anh…”

Tôi mới bị sốt.

Cố Diệc Cư nhếch môi, không trả lời. Anh cầm điện thoại di động bên cạnh lên, gọi điện cho bảo mẫu trong nhà, bảo dì mang cháo đến bệnh viện, nhân tiện mang notebook cho anh.

Trần Diệu rũ mắt quan sát cử chỉ của anh, lúc này cửa phòng có tiếng động, Trần Diệu quay đầu nhìn ra.

Trần Kính Khang và Chu Lệ e dè đứng ở cửa, trong tay Trần Kính Khang còn xách một cái túi hành lý màu xanh lam. Hai vợ chồng họ đang ngó vào nhìn.

Trần Diệu thản nhiên nhìn họ.

Cố Diệc Cư bỏ điện thoại xuống, anh đã thấy hai người bọn họ, đôi chân dài lười biếng đan nhau, nghiêng đầu nhìn Trần Diệu.

Trần Diệu mím môi, không lên tiếng.

Trần Kính Khang do dự một lát, sau đó đi về phía trước hai bước.

Phòng bệnh này thật sự rất cao cấp, tuy rằng là một phòng đơn nhưng cửa sổ, toilet, ban công đều có tủ âm tường, TV trang bị như nơi xa hoa. Nếu không phải trên tay Trần Diệu có kim tiêm thì chắc bọn họ sẽ nghi ngờ đây là một phòng khách sạn, điều này khiến Trần Kính Khang và Chu Lệ e ngại không dám vào.

Chu Lệ nhìn căn phòng.

Trong lòng thầm lẩm bẩm không biết một ngày tốn bao nhiêu tiền…

Phòng bệnh bình dân của Trần Kính Khang nằm dưới tầng hoàn toàn khác. Chu Lệ vô thức nhìn Cố Diệc Cư, Cố Diệc Cư mặc áo sơ mi và quần tây đen, cao quý ngồi trên ghế, thần sắc lạnh lùng như một pho tượng khiến người khác không dám lại gần.

Người đàn ông như vậy dường như không cùng thế giới với bọn họ.

Lúc trước Chu Lệ chỉ lo trách mắng Trần Diệu, lo oán hận Cố Diệc Cư, hoàn toàn không để ý xem người đàn ông này là người như thế nào. Bây giờ trong lòng Chu Lệ sợ hãi, Trần Diệu… Đứa con gái nhỏ của bà, sao lại có thể tìm được một người đàn ông quý như vậy.

Bà hơi khiếp sợ theo sát Trần Kính Khang.

Trần Kính Khang đi đến chân giường của Trần Diệu, nhẹ giọng hỏi: “Có khỏe không?”

Trần Diệu mím môi: “Vẫn khỏe.”

Tâm tình cô vô cùng bình tĩnh, nhìn ba mẹ mình, tâm lặng như nước*. Không giống như ngày xưa, luôn mang thái độ uất hận, không cam lòng, ủy khuất vì bị đối xử bất công.

Nhưng bây giờ mọi thứ đều phai nhạt.

Trần Kính Khang gật đầu, ông có thể thấy được người đàn ông tên Cố Diệc Cư này có thể chăm sóc Trần Diệu rất tốt. Ông vô thức siết chặt thành giường, nói: “Ba sẽ xuất viện, về nhà trọ với mẹ con, ngày mai con có đói không? Để ba kêu mẹ con nấu ít cháo mang qua đây.”

“Không cần, bảo mẫu nhà tôi sẽ đưa đến cho cô ấy.” Không đợi Trần Diệu trả lời, Cố Diệc Cư lười biếng đáp lại. Sắc mặt Trần Kính Khang hơi cứng đờ, ông “À” một tiếng: “Được, được, cảm ơn Cố tổng đã chăm sóc cho con bé.”

Cố Diệc Cư nâng mí mắt lên, giống như đang hỏi tôi cần ông cảm ơn à?

Trần Kính Khang vừa nhìn đã hiểu, sắc mặt càng cứng đờ, ông gượng gạo nắm chặt thành giường, hỏi Trần Diệu: “Bác sĩ có nói khi nào con khoẻ lại không?”

Trần Diệu bình tĩnh trả lời: “Nhanh thôi, truyền dịch là xong là khỏe rồi.”

Trần Kính Khang “ừ” một tiếng, trong cổ họng có rất nhiều lời muốn nói ra, nhưng lại có cảm giác không thể nói nên lời. Có lẽ không biết nên nói ra như thế nào, bây giờ nói ra có phải quá muộn rồi hay không?

Trần Kính Khang rất bối rối.

Chu Lệ không dám nói dù chỉ một câu, bây giờ bà mới nhìn rõ, Trần Diệu có người đàn ông này làm chỗ dựa, sợ là sau này sẽ càng sống tốt hơn.

Bà không ngờ tới rằng, cô con gái mà mình vứt bỏ cuối cùng lại có thể vượt qua còn sống tốt hơn.

Điều này khiến trong lòng Chu Lệ dâng lên một loại cảm giác phức tạp.

Đứa con gái lớn mà mình luôn yêu thương lại luôn nhăm nhe tiền trong túi bọn họ, không tự mình cố gắng, không có bản lĩnh như Trần Diệu, tìm được một người bạn trai có thể dựa vào như vậy.

Mặc dù người đàn ông này rất đáng sợ, nhưng lại có thể lo liệu mọi việc chu đáo.

Bà vẫn giống như tám năm về trước, đợi Trần Hân xuất sắc lấy được một tờ giấy báo trúng tuyển của Đại học Thanh Hoa, nhưng cuối cùng khi đến tay lại là một tờ giấy của Đại học Hải Thành.

Khiến mặt bà bị vả mặt đôm đốp. Bao nhiêu người nhìn vào trò cười này.

Trần Kính Khang thở ra một hơi: “Vậy ba mẹ về trước, con… tự chăm sóc bản thân thật tốt.”

Thật sự không còn gì có thể nói, Trần Kính Khang chỉ có thể ra về.

Trần Diệu “ừ” một tiếng, cũng không hỏi gì thêm.

Trần Kính Khang kéo tay Chu Lệ, Chu Lệ nhìn Trần Diệu đang ở trên giường bệnh vì sốt mà khuôn mặt càng thêm hồng nhuận, hơi cúi đầu, không nói thêm gì, đi ra ngoài.

Đi ra ngoài chưa được bao lâu, Chu Lệ đột nhiên xoay người nhìn Trần Diệu.

Trần Diệu híp mắt nhìn bà.

Chu Lệ hơi do dự, nói: “Trước kia con thật sự rất ngỗ nghịch.”

Lời còn chưa dứt, Cố Diệc Cư đã lạnh lùng nói: “Cút.”

Chữ “cút” này giống như bị tẩm độc, cứa thẳng vào mặt Chu Lệ như lưỡi đao sắc bén. Sắc mặt Chu Lệ trắng bệch, bà bị Trần Kính Khang trừng mắt một cái, nhanh chóng đi ra ngoài.

Rất lâu sau đó.

Tiếng khóc của Chu Lệ truyền đến: “Tôi là mẹ nó, sao tôi lại không được dạy dỗ con mình?”

Trần Kính Khang trừng mắt nhìn bà: “Chúng ta nên tự ngẫm lại bản thân trong quá khứ đã.”

Chu Lệ cắn răng, không lên tiếng.

*

Sau khi cửa phòng bệnh khép lại.

Cố Diệc Cư nghiêng đầu nhìn Trần Diệu, Trần Diệu cũng chớp chớp mắt nhìn anh, hai người anh nhìn em em nhìn anh. Cố Diệc Cư cúi đầu, hôn lên mũi cô: “Sau này để anh yêu em, chiều em lên trời được không?”

Trần Diệu cười khanh khách tránh đi: “Ngứa quá.”

“Ngứa không?” Cố Diệc Cư tiếp tục cọ.

Chỉ chốc lát sau, dì bảo mẫu xách lồng giữ nhiệt và notebook đi vào, vừa vào cửa liền gọi: “Cố phu nhân, tôi nấu cháo rau xanh cho bà, bà thử xem có hợp khẩu vị không.”

Trần Diệu thấp giọng trả lời: “Tôi là Trần Diệu.”

Bảo mẫu mở lồng giữ nhiệt ra, dường như không nghe thấy lời phản kháng yếu ớt của Trần Diệu: “Cố phu nhân, tôi còn làm chút đồ ăn kèm với cháo, bà ăn rồi cho tôi ý kiến nhé.”

Trần Diệu lại phản bác: “Tôi là Trần Diệu.”

“Cố tiên sinh, đêm nay có cần “phục vụ tận giường” không?” Bảo mẫu múc một chén cháo ra, sau đó gắp đồ ăn kèm vào đĩa nhỏ, bưng tới cho Trần Diệu ăn.

Cố Diệc Cư mỉm cười, đưa tay nhận chén: “Để tôi.”

“Dì Chu, tăng lương cho dì.”

Bảo mẫu sững sờ một giây.

Đột nhiên tăng lương? Bà quay sang nhìn Trần Diệu đang phản kháng yếu ớt ở trên giường, giây sau, đột nhiên bà hiểu ra được cái gì đó.

Ngay sau đó.

Trần Diệu sắp điên rồi.

“Cố phu nhân.”

“Cố phu nhân.”

“Cố phu nhân.”

Vị bảo mẫu gọi là “dì Chu” này nói mười câu không có câu nào là không gắn thêm ba chữ “Cố phu nhân”, cứ gọi cứ kêu.

Cố Diệc Cư lấy khăn giấy lau khóe miệng cho Trần Diệu, nhìn dì Chu đang dọn dẹp phòng bệnh: “Tăng thêm lương.”

Trần Diệu “khụ, khụ, khụ” bám chặt cánh tay Cố Diệc Cư, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh tăng? Anh tăng nữa xem.”

Cố Diệc Cư: “…”

Anh nhìn dì Chu.

Dì Chu vốn đang hơi sợ, lại nhìn ra ý tứ trong mắt Cố Diếc Cư.

Cứ gọi đi, tôi sẽ lén tăng lương cho dì.

Gan dì Chu lớn hơn.

“Cố phu nhân.”

Trần Diệu bịt tai: “Trời ơi… Điên mất.”

“Cố Diệc Cư, mẹ nó anh phắn đi.” Cô giơ chân hung ác đạp Cố Diệc Cư, Cố Diệc Cư bỏ bát đã ăn xong xuống, lười biếng tựa vào ghế, để mặc cho cô đạp, còn nghiêng đầu cầm notebook, chậm rãi mở lên.

Trần Diệu dùng một cước đạp rơi notebook của anh.

Cảnh này làm dì Chu đang thu dọn bát đũa rén ngang, tay run lên, thiếu chút nữa thì bát đũa rơi xuống đất. Bà hít một hơi, e dè nhìn hai người một trên giường, một bên giường.

Da đầu căng ra, chỉ sợ Cố Diệc Cư đột nhiên nổi giận.

Notebook rơi xuống đất phát ra âm thanh rất to, còn quay cuồng lăn trên mặt đất.

Cố Diệc Cư rũ mắt nhìn notebook trên nền đất.

Trần Diệu rụt chân lại, cũng hơi căng thẳng.

Dù sao cũng là mình quậy nên mới làm hỏng đồ của người ta, ít nhiều cũng hơi sợ hãi.

Miệng cô há hốc: “Tôi… Tôi không cố ý.”

Cố Diệc Cư không nhặt notebook lại, nghiêng đầu liếc Trần Diệu một cái, Trần Diệu càng hoảng loạn hơn, cô nói: “Tôi bồi thường cho anh nhé?”

Cố Diệc Cư hừ một tiếng: “Được, bồi thường cho anh.”

Trần Diệu: “Hãng gì vậy?”

Cố Diệc Cư: “Hãng Trần Diệu.”

Trần Diệu: “…”

Cố Diệc Cư cưỡi khẽ hai tiếng, ghé sát tới gần cô: “Hôn anh một cái thì không tính toán nữa.”

Trần Diệu: “…”

Dì Chu bên cạnh thở phào nhẹ nhõm: “…”

Sợ muốn chết.

Hình như tính tình của Cố tiên sinh hiền lành hơn nhiều rồi.

Thật đáng mừng.

Bà nhớ rõ khi xưa dọn dẹp mà làm đổ xì gà của Cố tiên sinh. Lúc đấy anh đứng ở cửa, khoanh tay nhản thiên nhìn bà, trái tim có tuổi của bà tí nữa thì lên cơn.

Khi đó.

Lần đầu tiên bà nảy ý định thôi việc.

Người đàn ông này vẫn còn trẻ mà lại đáng sợ như vậy, sau này thì sao mà làm ở đây được nữa?

Bây giờ.

Mừng là có người trị được anh.

Nghĩ tới đây, dì Chu càng thêm nhiệt tình với Trần Diệu: “Cố phu nhân.”

Trần Diệu: “…”

Hãy để tôi được chết.

*

Đêm đó truyền dịch đến hơn một giờ sáng. Tinh thần Trần Diệu phấn chấn hơn chút, dì Chu vẫn kè kè ở bên cạnh, chủ yếu là bà sợ Cố phu nhân cần phải làm gì đó, mà lại chỉ có một mình Cố tiên sinh ở đây thì không tiện lắm nên vẫn ở lại. Sau đó thì Cố Diệc Cư cũng bận rộn, luôn cầm notebook.

Trần Diệu chán đến mức phải nói chuyện phiếm với dì Chu.

Truyền dịch xong.

Cố Diệc Cư ôm Trần Diệu lên xe, thuận đường đưa dì Chu về.

Trong xe còn lại hai người, Trần Diệu bảo Cố Diệc Cư đưa cô về chung cư Ngọc Lan.

Cố Diệc Cư miết vô lăng, nghĩ thầm, anh hao tổn tâm tư để lây bệnh cho cô như vậy, sao có thể thả cô về nhà được.

Anh giả vờ không nghe thấy, chiếc xe đã lái vào một con đường khác đến khu phố nhà mình.

Trần Diệu nhìn anh như vậy nhưng yếu ớt không nói lên lời, cô đá con Mercedez-Benz của Cố Diệc Cư, hàng đắt thế này, phải đá một cái để lại dấu chân.

Cố Diệc Cư gõ tay xuống vô lăng, nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Lại làm hỏng cái ghế thì sao?”

Trần Diệu không dám nghịch vào vô lăng của anh, hung dữ nói: “Tôi muốn về chung cư Ngọc Lan.”

Cố Diệc Cư: “Em nói gì cơ?”

Trần Diệu: “Tôi nói, tôi phải về chung cư Ngọc Lan.”

Cố Diệc Cư: “Hả, em muốn đến nhà anh, anh đang đi đó thôi, đến nhà anh mà.”

Trần Diệu: “Aaa!”

Anh chết đi.

*

Chiếc xe chạy thẳng xuống tầng hầm. Trần Diệu mở cửa xe, rất muốn chạy nhưng gara này rất tối, Cố Diệc Cư bắt lấy cánh tay cô, kéo vào trong lòng, đi thẳng vào thang máy.

Anh nắm đến nỗi cổ tay Trần Diệu hơi đỏ lên, Trần Diệu càng giãy lại càng đỏ.

Đi vào thang máy, anh bèn ôm Trần Diệu từ phía sau, không cho cô nghịch ngợm nữa.

Ngay sau đó, điện thoại di động vang lên.

Anh lấy ra nhìn, là một tin nhắn WeChat Cố Tình gửi.

Trần Diệu nhổm lên từ trong ngực anh, cũng muốn xem tin nhắn WeChat kia, Cố Diệc Cư hơi chột dạ, hơi nâng di động lên cao, nâng đến khi Trần Diệu không thấy được mới thôi.

Lúc này anh mới dám mở ra xem.

Cố Tình rất quan tâm hỏi: “Thế nào, thế nào? Đã làm lành chưa?”

Cố Diệc Cư cúi đầu nhìn Trần Diệu, cổ tay Trần Diệu đỏ au, đôi mắt xinh đẹp trừng anh như một em mèo hoang, hận không thể nhào tới cắn anh.

Cố Diệc Cư: “Chắc là rồi.”

Cố Tình: “Vẫn chưa làm lành à? Có phải mày chưa đủ nhã nhặn không?”

Cố Diệc Cư: “Nhã nhặn là cái gì? Có ăn được không?”

Cố Tình: “Em zai, cứ vậy cô đơn cả đời đi.”

Xong, đầu kia Cố Tình hận không thể rèn sắt thành thép, cũng không gửi tiếp nữa.

Cố Diệc Cư cất điện thoại di động, đúng lúc thang máy mở ra. Trần Diệu thoát khỏi ma trảo của anh, sải bước đi ra khỏi thang máy, ấn vân tay mở khóa cửa. Sau khi vào cửa, dễ như bỡn đóng cửa lại.

Cái mũi cao thẳng của Cố Diệc Cư chỉ thiếu chút nữa bị đập dập, anh lại lần nữa bị nhốt ngoài cửa.

*

Nửa tiếng trôi qua.

Cố Diệc Cư ngồi trên sofa hút thuốc, Tiểu Quất ngồi trên bàn trà, hít ké khói thuốc, đôi mắt mèo màu vàng nhìn anh.

Áo sơ mi đen của Cố Diệc Cư bị Trần Diệu tức giận xé toạc, mất nút áo trên cổ, anh tặc lưỡi một tiếng, dập thuốc rồi đứng lên, đi vào thư phòng.

Trần Diệu đã tắm rửa xong đang trải giường.

Trải một cái giường trong thư phòng.

Cố Diệc Cư dựa vào cửa: “Bé con, em chuẩn bị ngủ ở đây?”

Trần Diệu cũng chẳng quay đầu lại: “Đúng thế.”

Cố Diệc Cư gật gật đầu: “Được, vậy anh đi tắm.”

Nói xong, anh xoay người trở về phòng mình tắm rửa. Trần Diệu nghe được tiếng bước chân đi xa, động tác ngừng lại, ném mạnh gối ôm xuống, quay đầu lại nhìn.

Được quá.

Bên ngoài thư phòng không có ai. Anh đi tắm thật rồi.

Trần Diệu nhìn cái giường mình vừa trải.

Mọe nó.

Sao tên đàn ông chó này không nói để anh ta ngủ sofa?

Có chút phong thái quý ông nào không?

Trần Diệu càng nghĩ càng tức, sau đó giận dỗi nằm bò trên giường vừa mới trải. Nhưng cũng rất thoải mái, cái ghế sofa trong thư phòng của Cố Diệc Cư rất mềm mại.

Hành nhau cả một đêm, Trần Diệu cũng mệt mỏi, cô nằm chưa được bao lâu thì ngủ thiếp đi.

Trong phòng.

Cố Diệc Cư tắm rửa sạch sẽ đi ra, cầm khăn lau tóc, bộ đồ ngủ màu đen lộ phân nửa lồng ngực, anh chơi điện thoại di động. Tiểu Quất ngồi ở cửa, kêu “méooo” vào mặt anh.

Cố Diệc Cư nâng mắt lên nhìn Tiểu Quất: “Cô ấy ngủ rồi.”

Tiểu Quất “meooo” một tiếng rồi vẫy cái đuôi.

Cố Diệc Cư “chậc, chậc” một tiếng: “Bé con quá độc ác.”

Rồi xong, anh chấp nhận số phận bỏ điện thoại xuống, đứng dậy đi vào thư phòng, ngồi bên cạnh Trần Diệu, nhìn cô.

Sau khi cô bị sốt, hai má vẫn ửng đỏ, điểm chính là cô ngủ rất ngon. Cố Diệc Cư nhìn một hồi, khom lưng ôm Trần Diệu lên.

Trần Diệu bị người ta phá giấc, rất khó chịu: “Tránh ra, Chu Lục.”

Cố Diệc Cư dừng bước, nghiến răng nghiến lợi: “Chu Lục?”

Thằng cha này vẫn chưa chết à?


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.