Không Thể Buông Tay - Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 61



Cơ thể vốn đang mệt mỏi, vẫn chưa khỏi sốt hẳn. Trần Diệu mơ mơ màng màng cảm giác thân thể đang nóng lên, ai đó đang có ý đồ đánh thức cô, vừa mở đôi mắt ngập nước ra đã thấy Cố Diệc Cư đang hôn cô, còn cô thì đang nằm trong cái ôm của anh.

“Tỉnh rồi à?” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến, cánh tay anh càng siết chặt lại.

Trần Diệu cảm giác giác eo mình sắp gãy rồi, cô mệt mỏi gào lên với anh: “Anh làm gì vậy?”

Ngữ khí mang vẻ vừa oán giận vừa mềm yếu.

“Anh làm gì?” Cố Diệc Cư nghiêng đầu hôn cô, Trần Diệu lập tức né đi, đôi môi mỏng của Cố Diệc Cư chỉ còn cách Trần Diệu gần trong gang tấc, anh khựng lại, ánh mắt âm u không thấy đáy: “Em mơ thấy gì?”

Trần Diệu dùng ngón tay đẩy bờ vai rộng lớn của anh ra, cổ áo ngủ của người đàn ông mở rộng, có thể dễ dàng thấy được xương quai xanh và vùng da thịt bên trong. Làn da của anh rất đẹp.

Trần Diệu mơ mơ màng màng nghĩ: “Tôi không nhớ nữa.”

“Không biết vậy em gọi tên Chu Lục làm gì?” Cằm bị Cố Diệc Cư nắm xoay lại, lúc này ánh mắt hai người đối diện nhau, Trần Diệu mới giật mình phát hiện ra sự tức giận của anh trong đôi mắt. Cô mông lung toàn tập, anh hỏi vì sao gọi tên Chu Lục, chính bản thân Trần Diệu cũng không biết mà.

Chỉ nhớ là bản thân đã gặp ác mộng.

Cô rất mệt, muốn ngủ. Trần Diệu mím môi, cằm lại đau, eo cũng đau như muốn gãy, quan trọng nhất là cô cảm nhận được cơ thể anh đang dần thay đổi.

Trần Diệu bỗng khóc nấc lên: “Em buồn ngủ, anh đừng làm phiền được không?”

Đáy mắt Cố Diệc Cư vẫn còn giông bão.

Vốn đang chờ cô giải thích, nếu không sẽ không cho cô ngủ, ai ngờ cô trực tiếp rơi nước mắt đầy mặt, hơn nữa là khóc thật, từng giọt từng giọt cứ chảy xuống theo tích tắc.

Theo gương mặt cô lăn xuống, vốn khuôn mặt đã nhỏ, cô lại ngồi trên đùi anh.

Cô bé thật sự vẫn còn là một cô bé.

Cố Diệc Cư: “…”

Tiểu Quất: “Méo mèo meo.”

Cố Diệc Cư: “…”

Tiểu Quất: “Méo meo.”

Cố Diệc Cư ném một cái gối xuống, nện trúng đầu Tiểu Quất: “Cút.”

Tiểu Quất cuộn đuôi lại, gào thét bỏ của chạy lấy mèo. Cố Diệc Cư quay lại nâng mặt Trần Diệu lên, dán lên trán cô: “Đừng nhóc, nhé? Chu Lục đáng chết không xứng làm phiền em ngủ.”

Trần Diệu gào khóc: “Em muốn ngủ.”

Cố Diệc Cư: “Không cho anh được sao?” Anh đè cơ thể mình lên cô, Trần Diệu chống lên vai anh, tiếp tục nỉ non: “Em muốn ngủ, anh nhịn nhịn chút đi.”

Cố Diệc Cư: “…”

Phuck!

*

Cuối cùng đã có thể yên tâm nhắm mắt, Trần Diệu vừa dính vào giường đã vào giấc. Cố Diệc Cư cúi người nhìn gương mặt say ngủ của cô, chấp nhận số phận đứng dậy, dấp khăn nước nóng lau khóe mắt cho cô, sau đó tắt đèn, nằm xuống ôm cô ngủ.

Sốt vẫn chưa tan hết, cơ thể cô vẫn còn hơi nóng.

Nhưng Cố Diệc Cư rất hài lòng, cuối cùng cũng có thể ôm cô đi ngủ.

Ngày hôm sau, Trần Diệu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cô ngơ ngác nằm trong vòng tay của Cố Diệc Cư, phải mất vài giây sau mới nhận ra đó là tiếng chuông điện thoại của mình. Cô vươn tay lấy điện thoại di động, thấy số điện thoại bên trên đến từ Hải thị. Trần Diệu ấn nút nghe máy, khép hờ mắt đặt bên tai, cơ thể của người đàn ông phía sau cô rất ấm áp, tay anh vẫn còn đặt bên eo cô, ngủ rất say.

Trần Diệu cúi đầu, “Alo” một tiếng.

Giọng nữ hơi quen tai truyền đến: “Trần Diệu?”

Trần Diệu vẫn chỉ thấy giọng nói này hơi quen quen: “Ừm, cô là?”

Giọng nữ kia rất trưởng thành: “Tôi là Chung Dao, cấp dưới của Cố tổng.”

Trần Diệu lập tức tỉnh táo, mở mắt ra. Người phụ nữ khiến cô và Cố Diệc Cư ầm ĩ một thời gian, tuy hiện tại Trần Diệu đã buông khúc mắc trong lòng nhưng không có nghĩa là không quan tâm. Dù sao có thể nói rằng đây là người phụ nữ duy nhất mà Cố Diệc Cư để bên cạnh trong suốt tám năm qua, tám năm ấy của anh đối với Trần Diệu mà nói quá lạ lẫm, cũng chính là khoảng trống.

Anh có từng phát sinh quan hệ với người phụ nữ này hay không, Trần Diệu cũng không biết. Lòng dạ của phụ nữ hẹp hòi, không thể nói hoàn toàn không để ý, trừ khi không yêu dù chỉ một chút, nếu không thì khó có thể làm ngơ được.

Huống chi.

Chung Dao có một gương mặt như vậy.

Trần Diệu trầm mặc một chút mới trả lời: “Xin chào.”

Đầu kia Chung Dao cười, giống như tiếng cười đùa giỡn với Cố Diệc Cư lần trước: “Diệu Diệu, chị vẫn đang công tác, hai ngày nữa chị về Hải thị, có thể hẹn em ra ngoài nói chuyện xíu được không?”

Nghe đến đây, Trần Diệu vô thức hơi dịch xa khỏi vòng tay Cố Diệc Cư. Một giây sau, Cố Diệc Cư nhíu mày lại ôm cô quay lại, dán tay lên người cô, Trần Diệu đỏ mặt, tên đàn ông không biết xấu hổ này thật…

Cô suy nghĩ một chút, nói với Chung Dao: “Được, đợi chị đi công tác về.”

Có thể đừng thân mật gọi tôi là Diệu Diệu được không? Trần Diệu nghĩ thầm trong lòng vậy nhưng không nói ra miệng.

Đầu kia Chung Dao mỉm cười: “Được, khi đó sẽ gọi cho em. À, có thể đừng vội nói cho Cố tổng biết được không?”

Trần Diệu: “…”

Một giây sau, cô nở nụ cười: “Được.”

Không nói cho Cố Diệc Cư biết, có phải định nói cho cô biết chuyện gì to lắm không? Cô cũng không muốn nghe.

Sau khi cúp điện thoại, Trần Diệu cất điện thoại đi. Cô nghiêng đầu nhìn Cố Diệc Cư, chỉ lặng lẽ nhìn. Cố Diệc Cư nhíu mày, anh hơi mơ màng mở nửa mắt, trong đôi mắt hẹp dài vẫn còn cơn buồn ngủ và gắt ngủ sau khi dậy. Sắc mặt Trần Diệu rất bình tĩnh, cánh tay Cố Diệc Cư căng chặt, giọng nói trầm thấp: “Sao vậy?”

Trần Diệu hoàn hồn: “Không có gì, tôi dậy đây.”

Vừa rồi lúc cô nghe điện thoại cũng tiện ngó thời gian, bây giờ vẫn còn sớm, chạy đến văn phòng là vừa. Cố Diệc Cư “hừm” một tiếng, vùi đầu vào cổ Trần Diệu, hơi thở ấm áp của anh mang theo hương sữa tắm phả lên gáy cô. Trần Diệu thấy cổ hơi ngứa bèn rụt cổ lại, định xoay người xuống giường.

Cố Diệc Cư lại kéo cô quay về, xoay người áp chế cô.

Mười phút sau, Cố Diệc Cư dẫm chân lên sàn nhà, vẻ mặt dục cầu bất mãn.

Trần Diệu đánh răng, sau khi thay quần áo xong đi ra còn trừng mắt nhìn anh một cái rồi đi thẳng ra khỏi phòng.

Cố Diệc Cư: “…”

Sắp nghẹn chết rồi.

*

Trong phòng bếp.

Dì Chu đã đến từ sáng sớm, nghe tiếng Trần Diệu thì ngó đầu ra, mười phần nhiệt tình: “Cố phu nhân.”

Trần Diệu: “…”

Mẹ ơi.

Cô bịt chặt lỗ tai, buổi sáng tiếp theo lại bị tiếng gọi “Cố phu nhân” của dì Chu đầu độc. Cố Diệc Cư tựa lưng vào ghế, lười biếng cài nút áo sơ mi, ngả ngớn nhìn Trần Diệu đang nhắc nhở dì Chu, “tôi là Trần Diệu”.

Trần Diệu hận không thể cắn chết Cố Diệc Cư.

Cố Diệc Cư cài cúc áo xong, gõ ngón tay xuống bàn, anh kề sát gần Trần Diệu nói: “Hôm nay anh phải đi công tác, thẻ nhà anh để đây, dấu vân tay đã cài cho em, em không muốn về chung cư Ngọc Lan thì cứ ở lại đây, anh bảo trợ lý Liễu làm tài xế cho em.”

Trần Diệu: “Không cần phiền như thế, cũng có phải sống chung đâu, tôi về chung cư bên kia là được.”

Cố Diệc Cư: “…”

Em đang dỗi anh đấy à?

Hai người ăn sáng xong, Cố Diệc Cư lái xe đưa Trần Diệu đến Creative Centre. Trước khi xuống xe, Cố Diệc Cư đè Trần Diệu xuống hôn, thấp giọng hỏi cô: “Em học lái xe chưa?”

Trần Diệu: “Chưa.”

Cô không có tiền đi học cái đó.

“Hử, nếu rảnh thì học đi.” Nói xong, Cố Diệc Cư buông Trần Diệu ra, khởi động xe rời đi.

Trần Diệu xuống xe vội vàng đi vào văn phòng. Vừa mới vào đã gặp Trì Đồng cầm một văn bản mới, đặt ở bàn Trần Diệu, nói: “Website chính thức đã hoàn tất, nhưng bây giờ chị có một chuyện còn đáng lo hơn.”

Trần Diệu đặt túi xuống, ngẩng đầu nhìn Trì Đồng: “Chuyện gì?”

Trì Đồng mỉm cười: “Chị muốn phỏng vấn thêm một người.”

“Ai?”

“Thành Lệ.”

Trần Diệu nhíu mày: “Đó là ai vậy?”

“Khách sạn Tân Quý, Thành Lệ, vừa mới từ Myanmar về, đây là tư liệu của anh ta.” Trì Đồng đẩy văn kiện cho Trần Diệu. Trần Diệu cầm lên xem, vừa thấy hồ sơ cá nhân ở dưới cô bèn tặc lưỡi một cái: “Người này chơi lớn vậy sao?”

Sau khi về nước, chỉ trong vòng chưa đầy ba tháng, anh ta đã thu mua năm công ty khách sạn. Hơn nữa còn rất trẻ tuổi, Trần Diệu nhất thời không thể liên kết Cố Diệc Cư với Thành Lệ, nên cũng không nghĩ nhiều: “Vậy em sẽ phỏng vấn anh ta sao? Giờ anh ta vẫn đang ở thành phố Y à?”

Lòng vòng một hồi vẫn phải về thành phố Y một chuyến nhưng tâm Trần Diệu bây giờ rất phẳng lặng, không có nhiều cảm xúc với thành phố này.

Trì Đồng gật đầu: “Đúng thế, chị đoán anh ta là người có lai lịch, em phỏng vấn độc quyền anh ta, như thế thì cả tờ báo và trang web của chúng ta đều sẽ có một khởi đầu đẹp.”

“Đầu tháng sau sẽ là phát súng đầu tiên của chúng ta.”

Trần Diệu gật đầu, có thể phỏng vấn người mà không một ai có thể phỏng vấn, lấy được tư liệu trực tiếp mới là điều quan trọng nhất.

Trì Đồng nói chuyện một hồi sau đó mới ra ngoài.

Trần Diệu nhìn tờ tư liệu kia, nghĩ thầm rốt cuộc cũng có thể chính thức làm việc. Lúc trước phỏng vấn Cố Diệc Cư, nghĩ sao cũng thấy do anh tiếp tay, cô dùng ngón tay gãi cằm, đọc tư liệu về quý nhân tên Thành Lệ này không sót một chữ. Điện thoại di động trên bàn reo lên, Trần Diệu ngó sang nhìn, người gọi tới là Liễu Anh.

Trần Diệu nở nụ cười, nhận cuộc gọi.

Ở đầu dây bên kia, Liễu Anh nói: “Diệu Diệu, tớ nghỉ bốn ngày, chuẩn bị về thành phố Y một chuyến để thăm ba mẹ, cậu tự chăm sóc bản thân nhé.”

Trần Diệu sửng sốt, yo, trùng hợp vậy.

Cô mỉm cười hỏi: “Bao giờ cậu về thành phố Y?”

“Chiều nay, đi bằng tàu cao tốc.”

Trần Diệu nói: “Vậy nhân tiện mua vé cho mình đi.”

“Hả? Cậu cũng về à?” Liễu Anh rất kinh ngạc, Trần Diệu búng ngón tay vào tư liệu của Thành Lệ, cười nói: “Ừm, tớ đến đó phỏng vấn một người.”

“Wow wow? Tuyệt vời!” Liễu Anh reo lên, quá ư là phấn khích: “Vậy tớ mua vé cho cậu, ê mà, tới lúc đó tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

Trần Diệu: “Được.”

Sau khi cúp máy. Lúc ăn cơm trưa, Liễu Anh gửi cho Trần Diệu một tấm ảnh, cô ấy mua hai ghế hạng nhất, đúng là sẵn sàng đập tiền.

Tàu khởi hành lúc 2: 30.

Trần Diệu chào Trì Đồng một tiếng, sau đó bàn giao việc cho Tiểu Lê, bây giờ mới mở mục giải trí nên cần nhóm Tiểu Lê soạn thảo.

Bàn giao công việc xong, Trần Diệu mới chạy về chung cư Ngọc Lan, vali của cô và Liễu Anh đều đã được chuyển ra ngoài. Liễu Anh cao hứng hét lên, sau đó lại nói: “Tớ đã gặp ba mẹ cậu.”

Trần Diệu lấy váy ra gấp, “ừ” một tiếng.

Liễu Anh cười hì hì đến bên cạnh Trần Diệu, thấp giọng nói: “Tớ đã làm một chuyện tốt.”

Trần Diệu quay đầu nhìn cô: “Chuyện tốt gì?”

“Tớ ghi âm đoạn hội thoại của chị cậu với Dương Hoa, bảo mẹ tớ gửi sang cho mẹ cậu.”

Trần Diệu trợn to mắt: “Vậy là… Bản ghi âm đấy cậu gửi á?”

Khuôn mặt Liễu Anh đắc ý: “Đương nhiên, kiểu gì cũng phải để ba mẹ cậu biết Trần Hân là loại người thế nào chứ.”

Trần Diệu cười véo mặt Liễu Anh: “Giỏi lắm.”

Liễu Anh cười ha ha ha, nói: “Dọn nhanh thôi.”

Chỉ chốc lát sau, hai người đã thu dọn hành lý xong xuôi. Trần Diệu nhét notebook mà mình cũng không biết dùng vào túi chống sốc, xách vali theo Liễu Anh đến ga tàu cao tốc. Chưa đầy hai giờ, tàu đến thành phố Y. Khoảnh khắc ra khỏi ga tàu, Trần Diệu nhận ra tâm trạng cô rất bình tĩnh, rất thoải mái.

Chính nơi đây, cô đã từng muốn chạy trốn khỏi thành phố này.

Vì đã muộn nên Trần Diệu để vụ phỏng vấn sang ngày mai, cô theo Liễu Anh về nhà cô ấy. Ba mẹ Liễu Anh ôm con gái không buông tay, hỏi han ân cần. Trần Diệu cầm vali đứng một bên, trong mắt có sự hâm mộ nhưng đã không còn khổ sở, cũng không còn tự ti nữa.

Mỗi người đều có số phận riêng, cô có mệnh ba mẹ không thương.

Nhưng ba mẹ Liễu Anh rất thích Trần Diệu, ôm ôm kéo kéo nói nấu đồ ăn cho cô. Trần Diệu rất cảm kích, đêm đó Trần Diệu và Liễu Anh cũng không ra ngoài mà ở lại phòng khách với ba mẹ Liễu Anh.

Ngày hôm sau.

Sáng sớm, Trần Diệu gọi điện thoại cho trợ lý của Thành Lệ, ngỏ ý văn phòng MeoMeo có lời mời phỏng vấn.

Bên kia, trợ lý ngừng lại, sau đó đáp: “Được, phiền cô Trần đến tầng ba, khách sạn Danh Hào.”

Trần Diệu đồng ý nhưng cái tên khách sạn “Danh Hào” này nghe hơi quen tai, cô cũng không nghĩ nhiều. Ăn xong cơm trưa sẽ đi, Liễu Anh đang chán nên lẽo đẽo đi theo Trần Diệu, Trần Diệu cũng thấy không có vấn đề gì nên dẫn Liễu Anh theo. Hai người đến khách sạn Danh Hào, Liễu Anh lái chiếc Little Fit của bố.

Chiếc xe dừng ở cửa khách sạn nổi tiếng, phải tìm chỗ đậu xe.

Khi đang tìm chỗ đậu xe, một chiếc Hummer màu đen dừng trước cửa khách sạn Danh Hào, cửa xe mở ra, Cố Diệc Cư mặc áo sơ mi đen viền vàng cùng quần tây đen bước xuống, thần sắc lạnh lùng.

Cửa ghế phụ lái cũng mở ra, Chung Dao mặc một chiếc váy dài đến đầu gối màu đỏ sẫm cũng đi xuống từ trong xe, cô ấy nhìn Cố Diệc Cư một cái. Khí thế của Cố Diệc Cư rất áp bách, cúi đầu hút xì gà đi lên bậc cầu thang, Chung Dao vội vàng đuổi theo. Chiếc Hummer đen cũng được tài xế xe lái đi.

Little Fit ngơ ngác dừng bên cạnh khách sạn.

Hai người trong xe cũng ngơ ngác.

Liễu Anh “Máaa” một tiếng, nhìn Trần Diệu: “Anh đẹp trai vào khách sạn với chị gái có khuôn mặt giống Trần Hân.”

Trần Diệu bình tĩnh nói: “Nhìn thấy rồi.”

Hai mắt không chớp nhìn cửa chính khách sạn.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.