Edit: Frenalis
Chạng vạng tối, Tạ Tam Lang phái người đến đón Cơ Tự về Trần Quận Tạ thị.
Lúc này Cơ Tự vẫn mặc nam trang. Khi xe lừa của nàng đi qua các con đường ở Kiến Khang, người dân hai bên đường đổ ra vây xem.
Họ vừa vây xem vừa thì thầm bàn tán về những chiến công hiển hách của Cơ phu nhân, đặc biệt là sự kiện thiên cẩu ăn mặt trời. Mỗi khi nhắc đến chuyện này, ai nghe cũng đều mang vẻ mặt kính sợ. Tuy nhiên, lòng kính sợ của họ cũng xen lẫn một chút h@m muốn chinh phục khi nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp, kiều diễm của Cơ Tự.
Nhưng sự kiện thiên cẩu ăn mặt trời vừa mới xảy ra, và dù là quan quý hay tông thất, cũng không ai dám manh động, họ chỉ có thể nhìn từ xa.
Chớp mắt, Cơ Tự đã đến Trần Quận Tạ thị.
Cổng chính Trần Quận Tạ thị được mở rộng ra!
Rất ít ai trên đời này được hưởng sự đãi ngộ như vậy, đặc biệt là khi Cơ Tự nhìn thấy Lang Gia Vương Thập Nhị cùng Tạ Tam Lang mỉm cười đứng trước cổng lớn chào đón nàng.
Cỗ xe lừa dừng lại, Cơ Tự bước xuống.
Khi khuôn mặt Cơ Tự hiện ra, mọi người xung quanh, vốn đang bàn tán sôi nổi, bỗng chốc im lặng. Tạ Tam Lang là người đầu tiên tiến lên chào đón.
Tiếp theo, Lang Gia Vương Thập Nhị cũng bước đến trước mặt Cơ Tự, chắp tay trước ngực, nhẹ nhàng mỉm cười: “Cơ phu nhân?”
Cơ Tự đáp: “Là ta.”
Vương Thập Nhị cười, hắn sóng vai cùng Cơ Tự bước đi, vừa đi vừa nói: “Cơ phu nhân có thể chính xác dự đoán được thiên cẩu ăn mặt trời trong nhiều ngày liền, thực sự là kinh động thiên hạ!” Dừng một lát, hắn cực kỳ ưu nhã nói: “Cơ phu nhân có thắc mắc tại sao ta lại ở đây không? Kỳ thực, ta đã lên thuyền, nhưng khi biết Cơ phu nhân và Thập Bát Lang đã trở lại Kiến Khang, ta giữa chừng quay trở lại. Hôm nay gặp mặt Cơ phu nhân, ta chỉ muốn biết tất cả sự thật về sự kiện đạo môn tụ hội ở Nam Dương ngày hôm ấy.”
Hắn nhìn Cơ Tự thật sâu đánh giá một phen, gật đầu nói: “Khả năng của Cơ phu nhân quả thực quỷ thần khó lường.” Nói xong, hắn không đợi Cơ Tự trả lời, lại chắp tay trước ngực một lần nữa rồi quay người bước đi. Mới đi được mười bước, liền có chục bộ khúc vây quanh, đưa Vương Thập Nhị một lần nữa đi về hướng bến tàu.
Cơ Tự thu hồi ánh mắt và theo Tạ Tam Lang vào Trần Quận Tạ thị.
Cơ Tự bước vào phủ đệ của dòng dõi sĩ tộc hàng đầu này, những người hầu đứng hai bên đồng thời cúi đầu chào đón nàng!
Cơ Tự đã từng nhận được sự đãi ngộ như vậy ở Thanh Hà Thôi thị!
Nhưng cùng Thanh Hà Thôi thị bất đồng. Trần Quận Tạ thị trước nay không hiếm lạ người thần dị tới chỉ điểm gia tộc, bọn họ cũng tin tưởng chỉ cần chính mình bảo trì hiện trạng, là có thể phồn hoa phú quý thiên thu vạn đại.
Chính vì Cơ Tự thể hiện ra tài năng xuất chúng, khiến mọi người trong Trần Quận Tạ thị đều nể phục. Trước đây họ luôn đối xử với Cơ Tự một cách cao cao tại thượng. Hiện tại họ lại đột nhiên đối xử với Cơ Tự một cách cung kính khiến nàng vô cùng ngạc nhiên.
Cơ Tự vẫn chưa thể lường hết được việc nàng dự đoán thiên cẩu ăn mặt trời sẽ mang lại ảnh hưởng đáng sợ trong thiên hạ.
Tạ Tam Lang dẫn Cơ Tự đi về phía từ đường của Trần Quận Tạ thị.
Đi được hơn nửa đường, Cơ Tự mới phát hiện ra rằng bọn họ đang đi về phía từ đường. Sắc mặt nàng thay đổi, chậm rãi dừng bước, hỏi Tạ Tam Lang: “Đây là sao?”
Tạ Tam Lang lắc đầu, thản nhiên nói: “Chỉ là tộc trưởng muốn hỏi ngươi vài câu.”
Đi thêm một lúc, Cơ Tự thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra, nàng không phải đi vào từ đường của Tạ thị mà đi về phía một điện phụ bên cạnh.
Bên trong điện phụ có vài vị trưởng lão cao tuổi. Do ánh sáng hơi tối, Cơ Tự không nhìn rõ họ. Nàng vội vàng liếc mắt một cái rồi cúi đầu cung kính hành lễ: “Phụ nhân Cơ thị xin chào các vị trưởng lão.”
Sau khi Cơ Tự lên tiếng, im lặng bao trùm cả căn phòng trong hơn nửa ngày. Cơ Tự ngẩng đầu nhìn lại, vị lão nhân ngồi ở vị trí chủ vị nói: “Cơ thị, chúng ta đã biết về hành động của ngươi tại đạo môn Nam Dương. Phải nói rằng, từ sau Gia Cát tiên sinh thời Tam Quốc, trên đời này chưa từng xuất hiện một người có thần thông cao minh như ngươi.” Khen ngợi xong, lão nhân đột nhiên hỏi: “Cơ thị, ta mời ngươi xem tương lai của Trần Quận Tạ thị, ngươi có bằng lòng hay không?”
Tương lai của Trần Quận Tạ thị?
Cơ Tự muốn cười nhưng không thể. Nàng chỉ đứng thẳng người ở đó. Sau một lúc lâu, Cơ Tự lắc đầu, dứt khoát nói: “Ta không muốn!”
Bọn họ có thể dễ dàng từ bỏ Tạ Lang, một đám người từ trong xương cốt chỉ muốn giữ nguyên hiện trạng hưởng thụ an nhàn. Nếu nàng nói thật, bọn họ cũng sẽ không khác gì hoàng đế Lưu Tống, nghi ngờ, căm ghét và bài xích nàng.
Vài vị trưởng lão Tạ thị hoàn toàn không ngờ đến câu trả lời của Cơ Tự. Khi phụ nhân này nói những lời này, nàng không hề nghĩ đến việc con trai của nàng là con cháu Trần Quận Tạ thị, còn đang chờ cần được nhập gia phả sao?
Ban đầu, bọn họ cho rằng Cơ thị sẽ chấp nhận đối mặt với phản phệ, hoặc là nghịch thiên đoạt mệnh cũng sẽ giúp bọn họ suy tính!
Chuyện quá mức ngoài ý muốn, bầu không khí trong điện an tĩnh một cách quỷ dị hồi lâu.
Một lúc sau, giọng nói của một vị trưởng lão vang lên: “Hãy gọi Thập Bát Lang và mẫu thân của hắn đến đây.”
Ngay lập tức, có người trong bóng tối lên tiếng: “Vâng.”
Chỉ chốc lát sau, Tạ Lang và mẫu thân đã đến. Nhìn từ xa, hai mắt Tạ Lang sáng rỡ, khóe môi nở nụ cười, tay áo rộng phấp phới bước đến bên Cơ Tự, chàng nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.
Tạ mẫu nhìn hai người họ nắm tay nhau, gật đầu và quay sang chào các trưởng lão.
Một trưởng lão ngồi bên phải nhẹ giọng nói: “Thập Bát Lang, phụ nhân của ngươi không muốn tính toán tương lai cho Trần Quận Tạ thị.”
Khi lời nói của trưởng lão vừa dứt, Tạ Lang liền cười. Thanh âm trầm thấp của chàng vang vọng khắp điện: “Còn cần tính toán sao?” Trong thanh âm của chàng mang theo chút bi thương và chua xót, “Triều đình không có quan lớn, quân đội không có binh quyền, trí giả bị hạ bệ, ngu dốt lên ngôi, thậm chí trong thế hệ con cháu Tạ thị này, có đến năm trẻ nhỏ đã không được đọc sách…… Một Trần Quận Tạ thị như vậy, còn cần tính toán tương lai sao?”
Mọi người hiển nhiên không nghĩ tới Tạ Lang sẽ nói trực tiếp như vậy, tất cả đều có sắc mặt đại biến, Tạ mẫu càng trầm giọng quát: “Lang nhi, im miệng!”
Tạ Lang ngoan ngoãn im lặng, nhưng bầu không khí trong điện lúc này đã trở nên quỷ dị.
Sau một hồi an tĩnh, tộc trưởng Tạ thị lên tiếng: “Cơ phu nhân, lão phu chỉ muốn biết, một trăm năm sau, hai trăm năm sau, năm trăm năm sau. Trần Quận Tạ thị của chúng ta vẫn sẽ là đại sĩ tộc lớn nhất nhì thiên hạ!”
Không đợi Cơ Tự do dự, tiếng quát nhẹ của Tạ Lang đã vang lên. Chàng nói: “A Tự, hãy nói cho họ biết!”
Cơ Tự quay đầu nhìn Tạ Lang, trong ánh sáng mờ ảo của đại điện, Cơ Tự chỉ liếc mắt một cái đã thấy hốc mắt Tạ Lang đỏ hoe, môi chàng mấp máy không ngừng, biểu cảm trên mặt mang theo một chút quyết liệt, dường như chàng muốn Cơ Tự giáng một đòn mạnh vào những trưởng lão này!
Cơ Tự quay đầu lại. Nàng ngước mắt nhìn lên, hướng ánh mắt về phía khoảng trống đen tối phía trước trong một hồi lâu, sau đó trầm giọng nói: “Hai trăm năm sau, năm trăm năm sau, ta không thể nhìn thấy.”
Nghe lời này của nàng, tức là một trăm năm sau có thể thấy được?
Không tự chủ được, các trưởng lão liếc nhìn nhau. Ngay cả Tạ mẫu cũng không thể tin được mà nhìn về phía nàng. Lần đầu tiên, bà nhìn về phía Cơ Tự, ánh mắt đó có chút mơ hồ kinh sợ.
Trong bầu không khí im lặng đến ngột ngạt của đại điện, thanh âm trầm lắng của Cơ Tự vang lên: “Một trăm năm sau, triều đại sẽ thay đổi nhiều lần, dòng dõi Trần Quận Tạ thị vẫn sẽ tồn tại.”
Khi các trưởng lão thở phào nhẹ nhõm, Cơ Tự lại cất tiếng: “Nhưng chỉ còn dòng dõi mà thôi!”
Dừng lại một chút, Cơ Tự nói tiếp: “Khi một triều đại thái bình mới xuất hiện, gia tộc đứng đầu thiên hạ sẽ không còn là Trần Quận Tạ thị!”
Điều này không phải là do Cơ Tự nhìn thấy, mà là do nàng cảm nhận được. Vì cảm giác này quá rõ ràng, Cơ Tự đã tin rằng đó là sự thật.
Như dự đoán của Cơ Tự, khi nàng nói ra câu này, mấy vị trưởng lão trong điện đều sầm mặt lại.
Tạ Lang bật cười. Trong bầu không khí u ám và tĩnh lặng của điện, tiếng cười của chàng đột ngột vang lên, phá vỡ bầu không khí nặng nề.
Vừa cười, Tạ Lang vừa nắm tay Cơ Tự, vung tay áo đi ra ngoài.
Tạ mẫu lo lắng, lớn tiếng quát: “Lang nhi, con đang làm gì vậy?”
Tạ Lang không quay đầu lại, cười nói: “Con và A Tự đã ở đây lâu rồi, cũng nên trở về!” Thanh âm chàng lanh lảnh truyền đến: “Biển cả sẽ hóa thành đồng ruộng, trăng tròn sẽ khuyết, Tạ Lang ta thực sự không biết, tại thế đạo hỗn loạn này, một gia tộc có thể không đổi mới, không tiến bộ, chỉ cần nằm im trên núi vàng cũng có thể tồn tại nghìn năm! Buồn cười! Thật sự quá buồn cười!”
Trong tiếng “Buồn cười” của Tạ Lang, chàng cất tiếng hát vang vọng, mà phía sau, sắc mặt các trưởng lão Tạ thị đã khó coi tới cực điểm.
*****
Tạ mẫu cũng không ở lại lâu trong điện.
Chỉ một lát sau, bà đã đi ra ngoài, gặp Tạ Tam Lang đang đứng chờ bên ngoài. Tạ mẫu cau mày hỏi: “Lang nhi và Cơ thị đâu?”
Tạ Tam Lang cung kính trả lời: “Thưa mẫu thân, Thập Bát đệ và Cơ thị đã về trang viên của Cơ thị rồi.” Nói đến đây, hắn thấy sắc mặt mẫu thân vô cùng khó coi, không khỏi lo lắng hỏi: “Mẫu thân, có chuyện gì vậy?”
Tạ mẫu tức giận nói: “Lang nhi vừa rồi nói bậy bạ, chọc giận tộc trưởng và các trưởng lão.” Nói đến đây, bà lo lắng sốt ruột: “Vốn dĩ, tộc trưởng còn cố ý đưa Lang nhi trở lại gia phả, nhưng giờ thì tốt rồi, hắn và Cơ thị vĩnh viễn không thể quay lại!”
Tạ Tam Lang nghe vậy, đột nhiên nói: “Thập Bát đệ vốn dĩ không muốn trở về gia tộc. Mẫu thân, sao sắc mặt người lại khó coi như vậy? Phải chăng Cơ thị đã nói gì đó không hay về tương lai?”
Tạ mẫu quay sang nhìn Tạ Tam Lang, nhàn nhạt nói: “Có nói vài câu. Nhưng thứ nhất, Cơ thị chưa từng tắm rửa thay quần áo, thứ hai, chưa từng dâng hương lễ bái tổ tiên. Theo lời nàng nói, căn bản không đáng tin!”
Tạ mẫu tuy thông minh, nhưng bà đã ở Kiến Khang quá lâu. Bà và các trưởng lão của Trần Quận Tạ thị đã sống ở Kiến Khang phồn hoa này hàng chục năm như một ngày, chỉ nghe thấy tà âm, chỉ nhìn thấy sự phồn hoa trước mắt. Họ chưa từng đến đất Thục, chưa từng đến Nam Dương, càng chưa từng đặt chân đến Bắc Nguỵ. Do đó, họ không biết thế giới bên ngoài đã thay đổi chóng mặt như thế nào, không biết những gia tộc Bắc Nguỵ đó đã từng bước thay đổi bản thân như thế nào, từng bước tranh giành một tia khí vận với trời đất. Cho nên, họ cũng không thể tin tưởng rằng một trăm năm sau, trên mảnh đất Trung Nguyên rộng lớn, “Năm họ bảy gia” đứng đầu thiên hạ sẽ không còn vị trí nhỏ cho Trần Quận Tạ thị. Ngày xưa, đường yến trước nhà Vương – Tạ, nay vào nhà bá tánh tầm thường.
Tất cả như Tạ Lang đã nói, trong thời đại hỗn loạn này, một gia tộc không đổi mới, không cầu tiến, chỉ nghĩ nằm trên núi vàng là có thể vĩnh thế phồn hoa, trên đời này nào có chuyện dễ dàng như vậy!