Edit: Frenalis
Một nhà ba người về tới trang viên Cơ thị.
Sau khi trở lại trang viên không lâu, bạn tốt Tạ Lang là Viên Tam Thập cùng Trần Thái Trọng lại đây. Biết bọn họ tới, Cơ Tự bảo người hầu chuẩn bị rượu ngon thức ăn, còn mình thì mang theo nhi tử ra phía sau hoa viên chơi đùa.
Sau vài canh giờ, những người đó cáo từ ra về. Cơ Tự tiến đến tiễn họ ra tận cửa. Xa xa nhìn thấy Cơ Tự trong bộ nam trang thản nhiên đi đến, nếu là trước kia, loại người này, Trần Thái Trọng sẽ làm như không thấy, nhưng giờ phút này, bọn họ chắp tay cúi đầu chào hỏi Cơ Tự đầy kính trọng.
Nhìn thấy các bạn thân đối với Cơ Tự kính trọng như thế, Tạ Lang có chút buồn cười, chàng trào phúng: “Trước đó không để ý, bây giờ lại hành lễ?”
Viên Thập Tam trả lời: “Người có thể so sánh với Gia Cát Lượng, ta nào dám vô lễ.” Trần Thái Trọng thở dài: “Đương kim thiên hạ, ai không biết phu nhân Tạ Lang là lãnh tụ đạo môn, một thế hệ tông sư?”
Tạ Lang cười lớn. Cơ Tự gật đầu đáp lễ, cùng Tạ Lang tiễn họ ra cửa.
Sau khi những danh sĩ ra về, xe lừa Trần Thái Trọng vừa đi vài chục bước, thì thấy Trần Tứ Lang đi đến. Hắn lập tức cho xe lừa dừng lại bên cạnh Trần Tứ Lang. Hắn nhìn chằm chằm Trần Tứ Lang một hồi, nhàn nhạt hỏi: “Sao lại ở đây? Như thế nào, chưa bỏ xuống được?”
Trần Tứ Lang lắc đầu, cười khổ: “Sao có thể chưa bỏ xuống được? Nhưng nghĩ đến một nữ tử kiều nhu như vậy, lại cao thâm khó đoán, khiến ta không thể tin nổi. Ta chỉ muốn gặp lại nàng thôi.”
Trần Thái Trọng tức giận: “Gặp lại làm gì? Nàng cũng đã có phu có tử. Hơn nữa, ở phía sau nàng có vô số lưu phái đạo môn, nàng cùng ngươi cách nhau một đạo ngân hà. Về sau, tìm một người phù hợp với mình để cùng nhau sinh sống. Cơ thị là người phụ nhân phi thường, chỉ có Tạ Lang mới nắm được nàng trong tay.”
Trần Tứ Lang buồn bã nhìn về phía trước, gật đầu thở dài: “Đúng vậy…”
Trần Thái Trọng nhìn Trần Tứ Lang đứng đó, trên mặt chậm rãi hiện lên một nụ cười. Hắn thầm nghĩ: “Không chỉ Tứ Lang, ngay cả ta cũng không thể tin được Cơ thị lại thần thông đến vậy.”
Cùng lúc đó, trong một tửu lâu cách đó không xa, cũng có mấy người cũng đang nhàn thoại. Trong đó có người mà Cơ Tự đã từng gặp: huynh đệ Chu Ngọc.
Chu Ngọc đứng ở cửa sổ tửu lâu cùng với một lão nhân có vài phần tương tự như mình. Lão nhân vẫn luôn nhìn về phía phương hướng trang viên Cơ thị. Nhìn một hồi, hắn than nhẹ một tiếng: “Không ngờ Cơ thị lại có tạo hoá như vậy. Năm đó hành sự vẫn là có chút qua loa.”
******
Sáng sớm hôm sau, Cơ Tự lại được triệu vào cung. Lúc này nàng mới nhớ ra, Hoàng đế gọi nàng và Tạ Lang đến Kiến Khang nguyên là muốn tứ hôn cho hai người, chỉ là một ngày kia tan rã trong không vui. Nghĩ rằng lần này được triệu vào cung chắc cũng là vì chuyện tứ hôn.
Nghĩ đến đây, Cơ Tự cũng không vội vàng, sau khi tắm rửa thay quần áo, nàng ung dung dẫm lên mặt đất đầy ánh mặt trời rực rỡ đi đến hoàng cung.
Vừa đến cửa cung, Cơ Tự nghe thấy thanh âm già nua của phụ nhân truyền đến phía sau: “Cơ thị A Tự!”.
Cơ Tự chậm rãi quay đầu lại, nàng ngạc nhiên khi thấy Trang Nam thị – mẫu thân của Trang Thập Tam.
Trang Nam thị vừa khóc vừa cười, nghẹn ngào nói: “Cơ thị A Tự, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay!”
Cơ Tự không hiểu tại sao Trang Nam thị lại ở đây. Trước đó Trang Thập Tam nói sẽ đưa bà ta trở về huyện Kinh, nhưng bà ta lại xuất hiện ở Kiến Khang và chặn đường nàng. Nhưng Cơ Tự chưa bao giờ là một người quá tò mò, nghe Trang Nam thị nói lời này, nàng không kiên nhẫn mà quay đầu đi, chuẩn bị lên tiếng kêu mở cửa cung.
Lúc này, Trang Nam thị lại nói: “Cơ thị, nhi tử ta mất tích rồi! Trang Thập Tam mất tích rồi!”
Cơ Tự hoảng hốt quay lại nhìn Trang Nam thị.
Trang Nam thị vừa khóc vừa cười nhìn Cơ Tự, lẩm bẩm: “Ngày đó ngươi đã nói gì với hắn? Sau khi nhi tử ta trở về liền thất hồn lạc phách? Lúc đó ta chỉ nói với hắn vài câu mà hắn đã biến mất! Hắn cứ như vậy mà bỏ ta, không thấy đâu!”
“Ngày đó”?
Cơ Tự nhớ lại, “ngày đó” mà Trang Nam thị nhắc đến là ngày nàng kể cho Trang Thập Tam nghe về kiếp trước của mình.
Chẳng lẽ, sau ngày đó Trang Thập Tam đã biến mất?
Cơ Tự rùng mình, nàng cúi đầu nhìn về phía Trang Nam thị, nghiêm túc nói: “Bà không cần lo lắng, việc này ta sẽ đi điều tra.”
Tuy nhiên, Trang Nam thị không hề được an ủi, bà ta chỉ cười điên cuồng, oán độc nhìn Cơ Tự, nghiến răng nghiến lợi hỏi nàng: “Tại sao ngươi không chết đi? Cơ thị, ta đã dùng mọi cách mà ngươi vẫn không chết!”
Sắc mặt Cơ Tự trầm xuống, nhưng rồi sau đó nàng lại ấn xuống lửa giận, nghĩ ngợi: Ta cùng với một phụ nhân điên so đo cái gì chứ?
Tuy vừa rồi hoàng đế không nói nàng cần vào cung ngay, nhưng đã đến đây rồi, nên vào gặp Hoàng đế trước rồi sau đó đi tìm Trang Thập Tam.
Cơ Tự quay đầu đi, nhưng tay áo nàng lại bị Trang Nam thị gắt gao túm lấy. Bà ta khóc kêu khàn cả giọng: “Cơ thị, tại sao ngươi không chết đi? Tại sao ngươi, tại sao ngươi không thể chết được?”
Cơ Tự lạnh lùng gạt tay Trang Nam thị ra và đi vào cung. Bên ngoài, tiếng cười điên cuồng của Trang Nam thị vẫn vang vọng: “Cơ thị, độc phụ như ngươi cho dù không chết được, nhưng tồn tại cũng không tốt. Tiện nhân như ngươi không ai dám cưới, sinh con rồi nhưng danh phận thiếp cũng không rõ, con của ngươi cho tới bây giờ vẫn là một đứa con hoang, cả đời này của ngươi, cái gì cũng không chiếm được, không có nam nhân thích, không có nam nhân cưới, nên cô độc đau khổ mà qua một đời!”
Thanh âm Trang Nam thị thật sự vang dội, Cơ Tự thấy những ánh mắt của cung nữ thái giám lặng lẽ nhìn về phía mình, khuôn mặt không khỏi trầm xuống.
Cơ Tự không nghĩ tới, bắt đầu một ngày đã không thuận lợi, sau đó mọi việc cũng đều không thuận lợi. Nàng ở bên ngoài tẩm điện hoàng đế suốt nửa canh giờ, mới biết được hoàng đế bị bệnh, không thể tiếp kiến nàng.
Cơ Tự lập tức trở về trang viên. Khi vừa về đến cổng, nàng thình lình phát hiện Trang Nam thị đang ở bên ngoài cổng nhà mình, điên cuồng lại mắng chửi nàng.
Hiện tại Cơ Tự đi đến đâu đều có người kính sợ, thật khó có được một người dám ở trên đầu lão hổ rút râu, tức khắc dẫn tới ánh mắt khác thường của những người chung quanh nhìn nàng.
Cơ Tự cũng lười để ý Trang Nam thị, nàng quay người bước vào trang viên. Tần Tiểu Mộc báo cho nàng biết Tạ Lang đã ra ngoài.
Không có Tạ Lang ở nhà, Cơ Tự gọi Tạ Quảng đến và nhờ hắn hỏi Tam hoàng tử xem có biết Trang Thập Tam ở đâu hay không.
Chưa đầy một canh giờ, Tạ Quảng đã trở lại. Hắn báo cho Cơ Tự biết rằng Tam hoàng tử nói, những năm gần đây Trang Thập Tam tuy làm việc dưới trướng Tam hoàng tử nhưng vẫn có mức độ tự do cao, có khi nửa năm hay một năm không thấy cũng không hỏi đến. Do vậy, khó có thể biết được Trang Thập Tam đã đi đâu. Tam hoàng tử cần thêm thời gian để hỏi han những thuộc hạ của Trang Thập Tam.
Nghe Tam hoàng tử trả lời như vậy, theo lý lẽ Cơ Tự có thể yên tâm chờ đợi, nhưng nghĩ đến việc Trang Thập Tam có nhiều kẻ thù, nàng lại nhờ Tạ Quảng đi điều tra thêm.
Vào lúc chạng vạng, người của Tam hoàng tử đến báo tin đã biết được tung tích của Trang Thập Tam.
Hóa ra, sau khi rời khỏi Cơ Tự, Trang Thập Tam đã đi gặp mẹ mình. Không biết Trang Nam thị đã nói gì, Trang Thập Tam đột ngột ngất xỉu, các thuộc hạ vội vàng đưa hắn vào phòng nghỉ ngơi. Hai canh giờ sau, khi mọi người đến kiểm tra lại, họ phát hiện Trang Thập Tam đã biến mất.
Tam hoàng tử được tin báo trước đó Trang Thập Tam rời đi để gặp một vị cao tăng Phật giáo. Sau khi hỏi han vị cao tăng, Tam hoàng tử kể lại: “Hắn cả đời này chỉ vì cứu mẹ và đoạt lại Cơ thị mà bôn ba vội vã, lo toan mọi cách. Nhưng cuối cùng hắn nhận ra rằng tất cả chỉ là một mớ ảo vọng. Hắn không biết những đau khổ, giằng xé và đòi hỏi quá đáng của mình có ý nghĩa gì!” Sau đó, Trang Thập Tam lại nói: “Hắn chỉ muốn rời xa nơi đây và tìm một nơi yên tĩnh để suy ngẫm.” Vị cao tăng còn nói rằng trước khi đi, Trang Thập Tam lẩm bẩm: “Có lẽ khi Cơ thị thành thân, hắn sẽ quay lại vì nàng!”
Từ những tin tức này, ít nhất có thể biết rằng Trang Thập Tam vẫn bình an, hắn chỉ muốn rời xa nơi này để tìm sự thanh tĩnh. Nghe vậy, Cơ Tự thở phào nhẹ nhõm.
Ngay lập tức, nàng báo tin này cho Trang Nam thị, bà ta vẫn đang điên cuồng chửi bới trước đại môn nhà nàng. Mặc dù tinh thần của Trang Nam thị không tỉnh táo, nhưng sau khi nghe tin này, bà ta vẫn tiếp tục mắng chửi Cơ Tự trước đại môn.
******
Vài ngày sau, mặc dù Trang Nam thị vẫn đến chửi bới mỗi ngày và Tạ Lang không ở nhà, nhưng trang viên của Cơ Tự vẫn đón nhiều khách đến thăm.
Ngày đầu tiên đến bái phỏng là Lan Lăng Tiêu thị, một trong mười bảy đại thế gia từng được Cơ Tự cứu, Tiêu Dịch cũng đến, hắn đã định ra hôn ky, cuối năm sẽ thành hôn. Tiêu Dịch đứng ở rất xa nhìn về phía Cơ Tự cùng hài tử đang nằm trong lòng ngực nàng một hồi, rồi lặng lẽ quay đầu rời đi.
Ngày hôm sau, Vương Trấn và phụ mẫu đến bái phỏng. Vương Trấn kể cho Cơ Tự nghe sau khi hắn thả Cơ Tự đi, bị hoàng đế giam vào trong ngục. Nhưng vì Vương Trấn đã an bài việc cướp bóc rất cẩn thận, hoàng đế chỉ nghi ngờ nên Vương Trấn không phải chịu nhiều hình phạt trong ngục. Sau sự kiện thiên cẩu ăn mặt trời, sai lầm của Vương Trấn lại thành công lớn, Hoàng Hậu đã nhiều lần bóng gió bảo hắn liên lạc với Cơ phu nhân vì hai người trước đó có giao tình lui tới. Vương Trấn còn nói rằng vào ngày hôm qua, không biết chuyện gì đã xảy ra mà hoàng đế lại phẫn nộ với Lưu Khiên và giáng chức hắn xuống ba cấp, sung quân đến Từ Châu. Theo tin đồn trong cung, Lưu Khiên mất đi sủng ái là do hoàng đế biết được việc hắn hãm hại Văn Đô phò mã.
******
Nửa tháng sau.
Nửa tháng trôi qua, trang viên Cơ thị mỗi ngày đón tiếp nhiều người tới bái phỏng, khiến Cơ Tự cảm thấy mệt mỏi khi phải ứng đối. Lúc này, Tiêu Đạo Thành cũng muốn đi chu du khắp nơi, hắn muốn cùng những người bạn của mình đến Dương Châu.
Cơ Tự liền giao cho Tiêu Đạo Thành mười vạn mẫu ruộng đất, ba thôn trang cùng mười cửa hàng mà Tạ Nhị Thập Cửu Lang đã đưa cho nàng ở Dương Châu trước đây. Đồng thời, nàng cũng đem nhóm người hầu Tần Tiểu Thảo giao cho Tiêu Đạo Thành. Nàng nói, nếu một ngày nào đó nàng cùng Tạ Lang đi ra ngoài chu du, Tiêu Đạo Thành hãy chăm sóc cho những người này. Cơ Tự còn nói, dù là Tôn Phù hay Trịnh Ngô, họ đều là người nhà của nàng, cho nên mặc kệ xảy ra chuyện gì, Tiêu Đạo Thành cũng phải đối xử tốt với họ, tốt nhất là cấp cho họ một ít ruộng đất để họ sinh sống và dưỡng lão, để họ có cuộc sống áo cơm vô ưu.
Số tài sản mà Cơ Tự cấp cho Tiêu Đạo Thành vượt xa sức tưởng tượng của bất kỳ ai! Nghe tin này, mọi người đều vô cùng ngạc nhiên. Họ không thể tin được rằng có người lại có thể hào phóng đến mức trao tặng một khoản gia sản kếch xù như vậy cho người không phải là ruột thịt.
Tất nhiên, Tiêu Đạo Thành không hề cảm thấy áy náy khi nhận đồ của Cơ Tự. Trong mắt Tiêu Đạo Thành, tình cảm của hắn và Cơ Tự còn thân thiết hơn cả tình cảm của Cơ Tự và Tạ Lang, và tình cảm đó sẽ luôn trường tồn.
Nhưng là, Tiêu Đạo Thành cuối cùng đã không đi chu du. Bởi vì một buổi tối trước khi hắn chuẩn bị lên đường, Tạ Quảng đã tìm đến hắn nói nhỏ vài câu, khiến hắn thay đổi ý định.
Hai mươi ngày sau khi Tạ Lang rời đi, chàng đã trở lại.
Chàng không đi một mình. Trong đoàn người dài nửa con phố, Tạ Lang đi trước, còn trong xe ngựa phía sau là thần y Hoàng Công, Chu công và Tư Đồ công.
Đi sau ba vị thần y là danh sĩ Lư Tử Do, Thôi Tử Độ và những người khác.
Tiếp theo là Viên Tam Thập Lang, Bùi Ngũ Lang và những người bạn khác của Tạ Lang.
Cuối cùng là đám người Đàm Chi Duệ.
Trên nửa con phố dài, đều là những nhân vật nổi tiếng. Dù là cưỡi ngựa, ngồi xe ngựa hay ngồi trên xe lừa, tất cả các lang quân đều là những người có danh tiếng vang dội khắp thiên hạ, đều là những nhân vật có phong tư cực kỳ xuất chúng.
Có thể nói, tám chín phần mười danh sĩ Nam triều đều tụ tập trên con phố này!
Một màn này làm người người vô cùng bất ngờ! Trong thời gian ngắn, cả Kiến Khang đều choáng váng, vô số người vươn đầu ra khỏi gác mái, ngây ngốc nhìn ngắm những nhân vật phong vân.
Khi mọi người ở trang viên Cơ thị đang ngỡ ngàng nhìn đoàn người, Hoàng Công bước ra khỏi đám đông, hô lớn: “Chư quân, bắt đầu đi!”
Ba chữ “Bắt đầu đi” vang lên, những danh sĩ lần lượt bước lên xe của mình. Khi họ xuất hiện trở lại, tất cả đều đã khoác lên mình những bộ trang phục bạch y nhẹ nhàng.
Vừa nhìn thấy sự thay đổi trang phục, những người xem náo nhiệt bỗng nhận ra xe ngựa của những danh sĩ này cũng có màu trắng.
Ngay lập tức, có người nhận ra hô to: “Đây là hôn lễ của danh sĩ sao? Sau thời Ngụy Tấn, hôn lễ của danh sĩ thường diễn ra theo nghi thức này, trang phục trắng và ngựa trắng.”
Lời nói của người đó vừa dứt, một trận tiếng ồn ào lại vang lên. Ngay sau đó, có người hét lên: “Mau nhìn kìa, những người đó chẳng lẽ là tông sư đạo môn?”
Nghe vậy, mọi người cùng quay đầu nhìn lại. Lần này, họ nhìn thấy ở cuối đường xuất hiện hàng trăm nhân vật nổi tiếng với khí thế bất phàm. Nhưng những nhân vật này đều mặc trang phục đạo môn, vừa nhìn là biết họ đều là những tông sư của các đạo môn chính phái.
Khi các tông sư cũng đã đến đông đủ, cả con phố trước trang viên Cơ thị, từ đầu đến cuối, đều chật kín những nhân vật nổi tiếng.
Lúc này, Tạ Lang xuất hiện.
Chảng mặc một bộ bạch y, cưỡi ngựa nhẹ nhàng đi đến trước cổng trang viên. Tạ Lang cao giọng nói: “A Tự, ta đến cưới nàng đây!”
Rõ ràng chỉ là câu nói đơn giản nhưng không hiểu sao, hốc mắt Tạ Lang lại đỏ. Thanh âm chàng nghẹn ngào: “A Tự, nàng đã từng hỏi ta vô số lần liệu ta có thể cưới nàng hay không. Trước đây, Tạ Thập Bát của Trần Quận Tạ thị không thể cho nàng câu trả lời, nhưng giờ đây, Tạ Lang có thể cho nàng câu trả lời, hắn có thể cưới nàng!”
Làn gió thổi làm khoé mi ướt nước, Tạ Lang gượng gạo nói: “Nàng cũng từng nói vô số lần, trong thiên hạ này, không một nữ nhân nào xứng cưỡi lên đầu nàng, và nàng sẽ không gọi bất kỳ nữ nhân nào là chủ mẫu. Hiện tại, ta rốt cuộc cũng có thể nói với nàng, cả đời Tạ Lang sẽ không bao giờ để bất kỳ ai khinh thường hay nhục mạ nàng nữa, sẽ không bao giờ để bất kỳ ai cưỡi lên đầu nàng!”
Dừng một chút, Tạ Lang lại nói: “A Tự, trước khi gặp nàng, Tạ Lang chỉ biết tiêu dao, tâm cũng trống rỗng, mắt cũng bi ai. Chỉ đến lúc này, ta mới biết thế nào là chân chính tiêu dao tự tại, thế nào là chân chính hạnh phúc viên mãn.”
Tạ Lang nghẹn ngào nói tiếp: “A Tự, Tạ Lang chưa bao giờ cầu mong thiên trường địa cửu, nhưng sau khi gặp nàng, ta lại cảm thấy một đời người này, vẫn là nên muốn thiên trường địa cửu.”
Nói đến đây, Tạ Lang cúi đầu vái chào thật sâu, hướng về phía trong trang viên lớn tiếng nói: “A Tự, ta đến cưới nàng. Một đời này, ta sẽ không lại thất tín với nàng, cũng sẽ không lại bỏ nàng mà đi, vĩnh viễn sẽ không lại do dự hay hối hận. Từ đây đến hết quãng đời còn lại, nàng sống ta sống, nàng chết ta chết!”
Lời thề nguyền “nàng sống ta sống, nàng chết ta chết” của Tạ Lang vừa dứt, Tiêu Đạo Thành – người vốn có chút không hài lòng với chàng, lúc này cũng quay đầu nhìn ngây ngốc, mà trên lầu các cách đó không xa, những con cháu sĩ tộc Vương – Tạ thì đều biến sắc mặt.
Trong sự bình tĩnh dường như hít thở không thông, đại môn trang viên Cơ thị mở ra, Cơ Tự một thân bạch y lệ rơi đầy mặt xuất hiện ở cửa trang viên.
Nàng ngẩng đầu nhìn lang quân dưới ánh mặt trời, nghẹn ngào nói: “Ta không cần chàng sinh tử tương tùy, ta chỉ cần chàng từ nay về sau không hề vọng ngôn sinh tử, cũng mặc kệ thế gian này ai là vua ai là con kiến! Ta không cần chàng lại đi ra chiến trường, ta chỉ cần chàng ở bên ta, ở bên con của chúng ta, sống một cuộc đời bình dị hạnh phúc, chàng có thể làm được chứ?”
Tạ Lang trong mắt còn ngấn lệ, khóe môi tươi cười lại hoa mỹ đến cực điểm, chàng gật đầu nói: “Được!”
Chàng đồng ý rồi!
Chàng thực sự đồng ý rồi!
Cơ Tự cười rạng rỡ, trong thời gian ngắn không cách nào hình dung được sự thỏa mãn cùng vui sướng, khiến khuôn mặt nàng tuyệt mỹ sáng ngời rực rỡ, khiến Cơ Tự sung sướng đến mức muốn bay lên.
Nhìn thấy tỷ tỷ của mình chỉ biết đứng đó cười ngây ngô, Tiêu Đạo Thành tiến đến, nắm tay Cơ Tự, đưa nàng đến bên xe ngựa của Tạ Lang. Sau đó, đoàn xe chuyển hướng, Tạ Lang cưỡi trên chiến mã cao đi đầu, dưới sự vây quanh của những nhân vật nổi tiếng, trong tiếng chiêng trống vang dội, dẫn tân nương của mình tiến về phía nơi mặt trời rực rỡ.