Ngọc Nghi vội vã đến hiện trường.
Vừa chạy tới phía sau sân vận động, cô đã nghe thấy tiếng chửi mắng khó nghe phát ra cách đó không xa.
Ngọc Nghi sốt ruột không thôi, cô vội tăng tốc và rẽ vào một góc khuất.
Tại đây, cô bắt gặp Hoài Chiêu đang vô cùng chật vật, cô ấy được một cô gái khác đỡ dậy từ mặt đất.
Ở phía đối diện, Ngọc Nghi trợn trừng mắt nhìn chằm chằm vào một tên con trai cao lớn, khuôn mặt hung hăng giờ đây đã bầm dập như vừa bị đánh, sau lưng còn có hai gã khác, chắc là bạn của hắn.
Ngọc Nghi hít vào một hơi thật sâu.
Phải bình tĩnh, cô đến đây là để giải quyết vấn đề chứ không phải quậy tanh bành chỗ này.
Nghĩ vậy, cô trực tiếp xen vào giữa hai bên đương sự: “Này, này, này! Mấy người sao lại đánh bạn tôi vậy hả!? Có còn là con trai không đấy!?”
Tên đứng đầu lau lau khóe miệng hơi rướm máu, khàn giọng quát: “Hả? Mày là đứa nào mà dám chõ mũi vào chuyện của bọn tao!?”
“Tôi là người của ban Kỷ luật!”
“Nè, cậu làm gì ở đ-“
“Trật tự chút đi Hoài Chiêu, mình đang thi hành công vụ đấy.” Ngọc Nghi hiếm khi có gan mà cắt ngang lời của Hoài Chiêu.
Nói đoạn, cô khẽ đưa mắt kiểm tra Hoài Chiêu từ trên xuống dưới.
Tốt quá, không có bị thương.
Nhưng cái tên đáng ghét trước mặt này cũng cần được dạy dỗ lại, vậy mới bù đắp được cho mấy vết bẩn vốn không nên xuất hiện trên người nàng thơ của cô.
Nhìn thoáng qua tên thêu trên áo của người nọ, Ngọc Nghi xém chút nữa đã lao vào tẩn cho hắn một trận.
Lê Minh Tuấn, lớp 12-6…!
Hay thật, mới sáng còn viết thư tỏ tình Hoài Chiêu, giờ lại đi đánh nhau với cô ấy.
Bộ gã này bị điên hay gì vậy?
“Tụi mày đừng có mà lơ tao!” Dứt lời, hắn chỉ tay về phía Hoài Chiêu đang được bảo hộ sau lưng cô, “Nhìn cái vết sưng trên mặt tao đi! Chính nó là người gây chuyện trước đấy!”
Nghe vậy, Ngọc Nghi chỉ tỏ vẻ bất đắc dĩ mà nhún vai: “Chắc Hoài Chiêu thấy có muỗi hay sâu bọ gì đó bám trên mặt anh, nên là cậu ấy chỉ muốn giúp anh đuổi chúng đi thôi? Anh biết đấy, Hoài Chiêu ghét sâu bọ lắm, nhất là mấy con hay bám dai như đỉa trên con người ta ấy.”
“Mày lảm nhảm cái quái gì vậy hả?” Minh Tuấn bắt đầu điên tiết lên, “Nó thật sự đã đấm thẳng vào mặt tao đấy!”
Lời hắn nói là thật, chính Hoài Chiêu đã bất ngờ đấm hắn, còn hắn chỉ vì phản xạ mà đẩy cô ra mà thôi.
Ngọc Nghi lén trao đổi ánh mắt với Hoài Chiêu, nhưng không ngờ cô ấy lại chột dạ đến mức chẳng dám nhìn thẳng vào mặt cô luôn.
Dù không muốn thừa nhận cho lắm, nhưng có lẽ gã này khai đúng sự thật rồi, Hoài Chiêu thật sự đã đánh hắn.
Mà cũng chẳng sao, Ngọc Nghi sẽ không đời nào vào vai mấy nữ chính thánh thiện, vì bảo vệ công lý này nọ mà sẵn sàng chống lại người mình thích.
Theo như Minh Quân nhận xét thì cô là một kẻ mù quáng vì tình mà, vậy nên thiên vị là chuyện tất nhiên.
Nàng thơ của cô dù có sai đi chăng nữa thì cũng phải đợi đến khi chỉ có hai người, không gian riêng tư như thế thì cô mới nhỏ nhẹ khuyên bảo được chứ.
“Con nhỏ đó-“
“Này! Đừng động tay động chân.” Khi Minh Tuấn lại định xông tới, một tay Ngọc Nghi nhanh chóng đẩy hắn ra xa, tay còn lại vô thức chắn ra đằng sau, “Đàn anh à, tôi sẽ bỏ qua chuyện này nếu anh chịu rút lui trong hòa bình, nghe tôi nói không? Tôi không muốn cả hai bên đều gặp phiền phức.”
Thấy đối phương đã hơi do dự, Ngọc Nghi lại nói tiếp: “Anh cũng biết Hoài Chiêu là trưởng ban Kỷ luật mà đúng không? Với danh tiếng và thành tích xưa nay của cậu ấy, nếu chuyện này đến tai ban giám hiệu, anh nghĩ họ sẽ nghiêng về phía nào hơn?”
Nghe cô nói rằng sẽ được giải quyết trong yên bình, một trong hai người bạn của Minh Tuấn tiến lên thì thầm gì đó với hắn.
Chỉ trong chốc lát, Minh Tuấn đã khó chịu vò đầu, hậm hực đáp: “Chậc! Được rồi, tụi bây mà dám giở trò gì thì coi chừng bọn tao đấy.”
“Yên tâm! Chúng ta sẽ cạch mặt nhau từ đây!” Ngọc Nghi nói vọng theo khi cả ba tên kia đã rời đi.
Khi chắc chắn ở đây không còn người ngoài, Ngọc Nghi lập tức ngồi xổm xuống đối diện với Hoài Chiêu, lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ? Hắn có đánh trúng cậu cái nào không?” Thấy người nọ ngoảnh mặt đi không chịu trả lời, Ngọc Nghi đành chuyển câu hỏi sang cô gái bên cạnh, “Cậu…!Là Ngân Châu học cùng lớp mình đúng chứ? Cậu có biết tại sao hai người họ lại đánh nhau không?”
Ngân Châu chớp mắt nhìn Hoài Chiêu, rồi chợt cười xòa: “Ngại quá, mình nghĩ cậu nên đưa Hoài Chiêu đến phòng y tế kiểm tra một chút thì hơn.
Giờ mình sẽ vào lớp báo vắng giúp hai người.
Còn về chuyện đánh nhau, có thời gian mình sẽ giải thích sau nhé.”
Tuy thấy người này có hơi kỳ lạ, nhưng Ngọc Nghi vẫn đồng ý với đề nghị của cô ấy.
“Cậu còn đi được không?” Ngọc Nghi cẩn thận hỏi.
“Được, chỉ hơi đau ở tay thôi.”
“Đừng có cậy mạnh.
Nào, mình dìu cậu đi nhé.” Ngọc Nghi vòng tay qua eo Hoài Chiêu, cẩn thận điều chỉnh bước chân của mình theo nhịp độ của cô ấy.
Phòng y tế vắng tanh không một bóng người, tình cảnh này cứ như trong mấy bộ tiểu thuyết thanh xuân vườn trường ấy nhỉ.
Sau khi đỡ Hoài Chiêu ngồi vào giường, Ngọc Nghi bắt đầu công cuộc lục lọi toàn bộ căn phòng, cuối cùng cũng tìm thấy bộ dụng cụ sát trùng.
Vừa quay mặt lại giường, cô đã bắt gặp người nào đó đang cố đứng dậy.
“Chẳng phải mình đã nói cậu ngồi yên rồi sao? Ngoan ngoãn nghe lời một chút, để mình giúp cậu xử lý vết thương cái đã.” Ngọc Nghi lật đật chạy tới ấn Hoài Chiêu ngồi lại giường, đương nhiên cô sẽ tránh chạm vào vết thương trên khuỷu tay cô ấy.
“…Không được, tiết thứ ba còn có bài kiểm tra toán nữa.
Tôi không thể bỏ lỡ.” Hoài Chiêu nhỏ giọng nói.
“Cậu thật sự muốn làm kiểm tra với cái tay như thế à?” Ngọc Nghi ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh giường.
“Nếu tập trung thì sẽ không cảm thấy đau.”
“Trời ạ, cậu cứng đầu quá đấy.
Ngân Châu đã báo vắng cho chúng ta rồi, vậy nên cậu và mình sẽ làm kiểm tra bù sau.” Cô cảm giác như mình đang dỗ dành trẻ con vậy, “Giờ thì đừng di chuyển nữa, cậu không muốn để lại sẹo đâu đúng không?”
Chỉ mất vài giây suy nghĩ, Hoài Chiêu đã ngoan ngoãn ngồi yên, giơ cánh tay trái ra mặc cho Ngọc Nghi xử lý.
Sau khi không bị phản đối nữa, Ngọc Nghi mới bắt đầu vào việc.
Vết thương đỏ ửng và hơi sưng lên, có lẽ là do va đập lúc bị Minh Tuấn đẩy ngã.
Khi bôi thuốc sát trùng lên, dù rằng Ngọc Nghi đã cố nhẹ nhàng hết mức, nhưng cô vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu đau khe khẽ của đối phương.
Ngọc Nghi hơi cúi đầu, nhẹ thổi phù phù vào khuỷu tay Hoài Chiêu.
Hồi cô còn bé, khi nghịch ngợm phá phách rồi bất cẩn té ngã, mẹ cô cũng từng làm thế này, bà bảo rằng sẽ thổi bay được cơn đau.
Sự im lặng dần bao trùm lấy căn phòng, xung quanh chỉ còn lại tiếng hít thở của hai cô gái, dường như cả thế giới này chỉ còn lại hai người.
Sau khi khử trùng và dán băng gạc xong xuôi, Ngọc Nghi quyết định phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này bằng một câu hỏi: “Sao cậu lại đánh hắn?”
Ít nhất thì trong ấn tượng từ trước đến nay của Ngọc Nghi, Hoài Chiêu không phải kiểu người sẽ làm ra hành động bồng bột như vậy.
Còn nhớ vào đầu năm lớp 10, có một cậu bạn cùng lớp đã vô tình làm đổ cả lọ mực vào người Hoài Chiêu, thế nhưng cô ấy cũng chỉ thản nhiên đứng dậy vào nhà vệ sinh, còn tốt bụng nói một tiếng “không sao” để an ủi tinh thần đang run lẩy bẩy của cậu bạn kia.
Một người tưởng chừng như trời có sập cũng chẳng buồn nhấc mắt, giờ lại kích động đến mức đánh người.
Nhất định phải có nguyên nhân đặc biệt nghiêm trọng.
Ngọc Nghi thầm suy ngẫm.
Rồi chợt nghĩ ra khả năng nào đó, cô thấp thỏm túm lấy vai Hoài Chiêu, dè dặt hỏi: “C-Có phải hắn đã làm gì cậu không?”
“Làm gì là làm gì?”
Nhìn khuôn mặt khó hiểu của Hoài Chiêu, Ngọc Nghi cũng không biết nên nói sao cho phải nữa: “T-Thì kiểu như…!Hắn không làm mấy cái…!Ưm, không làm gì kỳ lạ với cậu chứ…?”
“Không có.”
“Vậy thì tại sao cậu lại đánh hắn!?”
“Tại hắn quá chướng mắt.”
“Bộ nghĩ mình dễ lừa lắm hả? Qua loa như thế là xong sao?”
“…Không có lừa cậu.” Hoài Chiêu cố gắng giải thích lý do cho đối phương hiểu, “Hắn thật sự khiến tôi thấy khó chịu và chướng mắt, nên tôi mới đánh hắn.”
Ngọc Nghi nhìn chằm chằm vào Hoài Chiêu để xác nhận lại xem cô ấy có nói dối hay không.
Mà Hoài Chiêu cũng không né tránh nữa mà đón tiếp trực diện cái nhìn ấy.
Điều này làm Ngọc Nghi bất giác trở nên bối rối, cô hơi lùi lại một chút, thở dài nói: “…Thôi được rồi, tên đó đúng là một kẻ đáng ghét.
Nhưng lần sau cậu đừng nông nổi như vậy, lỡ đâu hắn điên lên rồi bất chấp giới tính mà đánh cậu thì sao?”
“Nếu tôi lại làm vậy thì cậu không thể bảo vệ tôi sao?” Hoài Chiêu đột nhiên quăng ra một câu hỏi khiến Ngọc Nghi không khỏi ngượng ngùng.
“K-Không phải, chỉ là mình, mình sợ cậu sẽ bị thương thôi…” Ngọc Nghi lúng túng gãi gãi gò má, “Thì…!Cậu muốn làm gì cũng được, mình mãi mãi là đường lui của cậu.”
Như đã nghe được đáp án mong muốn, Hoài Chiêu khẽ cong môi lên thành một nụ cười.
Khuôn mặt cô ấy chẳng có biến hóa gì, vậy nên Ngọc Nghi không thể xác định được cô ấy cười như thế có phải là đang vui hay không.
…!
Chiều đến, ánh nắng đã nhạt dần.
Những hàng cây trong trường bị gió thổi qua, cuối cùng chỉ còn trơ trọi những cành cây khẳng khiu.
“Tức chết mình mà! Nói có mấy câu thôi mà nó cứ làm quá lên!” Minh Tuấn xoa xoa vết sưng trên mặt, tức giận lầm bầm, “Nó mà không phải con gái thì mình đã tẩn cho nó một trận ra trò rồi!”
Bước đến cạnh chiếc Sonic ưa thích của mình, Minh Tuấn lập tức ngớ người, suýt chút nữa đã ngất xỉu tại chỗ.
Là ai…!Là kẻ nào…!
“Chiến mã” yêu dấu của hắn đã bị lấy mất cái yên, cả hai bánh xe đều bị chọc thủng lốp, hơn nữa xăng trong bình cũng bị rút cạn.
Minh Tuấn tức đến đỏ bừng cả mặt, vết sưng trên má cũng theo đó mà nhức nhối, hắn rống lên: “Thằng nào làm cái trò này vậy hả!? Để ông đây biết được thì coi chừng cái mạng mày đấy!!”.