Loạn Nhịp Vì Người

Chương 67



Cái nào ngon hơn?

Chân trước Thời Ý vừa mới đi, chân sau Trần Hi Trúc liền đứng lên vọt đến bên cạnh Phó Tư Điềm, cầm lấy tay Phó Tư Điềm, bộ dạng rõ ràng là muốn hỏi gì đó.

Phó Tư Điềm mang vẻ mặt ngượng ngùng, gật đầu một cái thật nhẹ.

Chỉ cần nhiêu đó thôi, Trần Hi Trúc đã hiểu ra mọi chuyện. Cô ấy mấp máy môi, rồi lại không nói gì, lon ton quay về chỗ ngồi gõ chữ tạch tạch tạch.

Doãn Phồn Lộ nhìn bộ dạng sắp nghẹn đến hỏng của Trần Hi Trúc, trong lòng buồn cười. Cô ấy lau tay, tùy tiện nhặt hai tờ giấy trên bàn học, nói: “Các cậu ăn xong thì chờ mình chút, mình đi đưa tài liệu cho bạn ở tầng trên.”

Trần Hi Trúc vui mừng khôn xiết: “Được được được, không sao, Tư Điềm còn chưa ăn nữa mà.”

Doãn Phồn Lộ phì cười một tiếng, đứng dậy đi ra khỏi cửa.

Phó Tư Điềm khép cửa lại, còn chưa kịp đi về chỗ, Trần Hi Trúc đã lao đến, hỏi liên tù tì như pháo nổ: “Aaaa, vụ gì đây? Sao lại quen nhau rồi? Chẳng phải rất lâu rồi hai người không liên lạc hay sao?”

Phó Tư Điềm cắn môi cười, “Mình cũng không biết sao nó lại thành như vậy rồi.”

Trần Hi Trúc kéo cô về chỗ, ngồi xuống đối diện, “Cậu bớt đi, nhanh chóng khai báo cho mình!”

Phó Tư Điềm cười khẽ, biết rõ không thể thoát được, lời ít ý nhiều nói: “Tối qua ký túc xá không có ai, lúc gần 1 giờ, cậu ấy đột nhiên đến… Sau đó, cậu ấy hỏi mình có muốn ở bên nhau không, mình đồng ý, thế là tụi mình ở bên nhau.”

Âm thanh của cô càng nói càng nhỏ, lúm đồng tiền ngọt ngào càng nói càng lộ rõ.

Trần Hi Trúc thắc mắc: “Có vậy thôi á?”

Phó Tư Điềm đỏ mặt gật đầu. Những chuyện thân mật hơn, cô ngại chia sẻ.

Trần Hi Trúc cũng không phải hỏi cái này: “Cậu ta không thổ lộ? Chẳng phải cậu ta không thể chấp nhận đồng tính luyến ái hay sao? Chẳng phải cậu ta có bạn trai rồi sao? Sao tự dưng lại đổi thái độ? Cậu ta đã giải thích rõ chưa?”

Vì Phó Tư Điềm không kể với cô ấy về chuyện riêng của ba Thời Ý, trong mắt cô ấy, Thời Ý chính là gái thẳng sợ hãi Phó Tư Điềm đồng tính, rõ ràng không thể chấp nhận nhưng lại không cho Phó Tư Điềm hoàn toàn hết hi vọng, cặn bã không chịu được.

Phó Tư Điềm vội vàng nói thay Thời Ý: “Cậu ấy không có bạn trai, là mình hiểu lầm cậu ấy.” Giọng cô cũng bất giác mềm mỏng hơn, “Cậu ấy… cậu ấy nói thích mình.”

“Không giải thích vì sao đột nhiên lại chấp nhận cậu hả?”

“Mình chưa kịp hỏi.” Hôm qua cả người cô vui sướng cực độ, lâng lâng như đang trên mây, làm sao nhớ mà hỏi mấy cái này.

“Cho nên cậu ta không đầu không đuôi tỏ tình, thế là cậu đồng ý?” Trần Hi Trúc đỡ trán, “Cậu quên trước đây cậu ta đối xử với cậu ra sao rồi à? Cũng không thử cậu ta luôn?”

“Mình nói vậy không biết cậu có cảm thấy mình đang tạt gáo nước lạnh vào cậu không. Nhưng mình là bạn cậu, cho dù cậu có vui hay không, những thứ cần nói mình vẫn phải nói.”

Cô ấy nghiêm mặt: “Tư Điềm, cậu ta nghiêm túc chứ? Hay chỉ là hứng thú nhất thời? Hoặc là gần đây thấy cậu thật sự phớt lờ cậu ta, cảm thấy tiếc nuối, không cam tâm nên cậu ta muốn xác nhận lại sức hấp dẫn phi thường của bản thân?”

Vừa nãy nhất định là Thời Ý cố tình chờ cô ấy đến để thể hiện cho cô ấy xem!

Phó Tư Điềm thu lại một chút ý cười, “Mình sẽ không không vui, mình biết cậu muốn tốt cho mình.” Dừng một giây, cô dịu dàng mà lại kiên định nói: “Nhưng mà mình tin tưởng Thời Ý. Hi Trúc, cậu ấy không phải người như vậy.”
“Nếu cậu ấy là người như vậy, cũng sẽ không xứng đáng để mình thích cậu ấy đến thế.”

Trần Hi Trúc thở dài, “Người trong cuộc thì mù mờ, tốt nhất là cậu ta không như thế.” Những chuyện về đồng tính nữ dính vào gái thẳng, đào hết tim phổi, gái thẳng lại quay đầu nói muốn có bạn trai, muốn một tình yêu bình thường, một cuộc sống quang minh chính đại, phủi mông bước đi, cô ấy đã nghe quá nhiều rồi.

“Mình biết cậu rất thích cậu ta, nhưng cậu đừng chưa gì đã đâm đầu vào, trước tiên để ý một chút đã, xem xem cậu ta có thật sự thích giống cậu không, hoặc là, có thật sự chấp nhận được mối quan hệ như vậy, sẵn sàng để có một tương lai dài lâu với cậu không, được chứ?”

Hàng mi Phó Tư Điềm run run, lại lắc đầu, “Mình không muốn dùng tâm tư như vậy để suy đoán về cậu ấy.”
“Chỉ cần hiện tại cậu ấy thật sự muốn ở bên mình là đủ rồi.” Đương nhiên cô muốn mãi mãi ở bên Thời Ý, cũng sẵn lòng nỗ lực vì điều đó. Nhưng có thể được ở bên Thời Ý vốn dĩ đã như một giấc mơ, dù cho có một ngày giấc mơ này sẽ tỉnh, thì cũng là điều… phải chấp nhận thôi.

Trần Hi Trúc sắp bị cô chọc tức bật cười, “Mình không ngờ cậu lại là người được ngày nào xào ngày nấy như vậy.”

Phó Tư Điềm ngượng ngùng cười, trong nụ cười cất chứa chút chua xót không thể phát giác, nhanh chóng được che đậy đi.

“Hi Trúc, cám ơn cậu đã sẵn lòng nói với mình những điều này. Chỉ là mình cảm thấy, để sống tốt từng ngày đã rất vất vả rồi, khi có thể vui vẻ thì trước tiên cứ cố mà vui vẻ thôi. Huống hồ, cho dù sau này cậu ấy lựa chọn ra sao, cậu ấy có… rời xa mình đi chăng nữa, mình cũng thấy đủ rồi.” Chỉ cần Thời Ý sống tốt và hạnh phúc, cô có thế nào cũng không sao.
“Ít nhất cũng từng có được. Đã là cái may mắn mà nhiều người cầu còn không được rồi.”

Trần Hi Trúc không biết nói sao. Nói cô vì yêu mà đánh mất lý trí, cô lại có vẻ rất tỉnh táo. “Tốt nhất là cậu cứ suy nghĩ thoáng như vậy.” Trần Hi Trúc xoa đầu cô, đành vậy thôi.

Phó Tư Điềm cười một tiếng, không nói gì.

Nếu đã khuyên không được, Trần Hi Trúc cũng không muốn khiến cô ngột ngạt. Cô ấy liếc nhìn đồng hồ báo thức trên bàn học, nói sang chuyện khác: “Không còn sớm nữa, ăn mau đi, ăn xong còn đến thư viện, không biết còn chỗ ngồi không nữa?”

“Ừ, vậy để mình tranh thủ ăn nhanh.”

Giọng nói ngừng lại không bao lâu, Doãn Phồn Lộ cũng trở lại. Phó Tư Điềm nhanh chóng kết thúc bữa sáng, ba người cùng đến thư viện, Phó Tư Điềm tự mình đi xe đạp, Trần Hi Trúc chở Doãn Phồn Lộ, suốt dọc đường đấu võ mồm với Doãn Phồn Lộ không ngừng.
Lúc đi vào thư viện đã hơi muộn. Ba người tìm từ lầu một tới lầu bốn, khó khăn lắm mới tìm được một vị trí trống đủ ba người ngồi.

Ba người đặt túi xuống, lấy giấy bút ra, chuẩn bị tiến vào trạng thái ôn tập.

Phó Tư Điềm có chút thất thần cầm điện thoại.

“Sao vậy?” Trần Hi Trúc dùng khẩu hình hỏi.

Phó Tư Điềm lắc đầu, “Không có gì.” Cô để điện thoại xuống, mở sách vở bắt đầu ôn bài.

Nhưng nhịn chưa được hai phút, cô vẫn không khỏi lo lắng, lại tóm lấy điện thoại, mở khóa, bấm vào ảnh đại diện của Thời Ý gửi tin nhắn cho cô ấy: “Cậu đến nơi chưa?”

Án theo thời gian mà nói, Thời Ý hẳn là đã đến rồi.

Khiến người khác rất an tâm, Thời Ý trả lời lại rất nhanh: “Đến rồi.” Tiếp sau đó, thêm một tin nữa gửi qua ngay lập tức: “Lần sau mình sẽ nói với cậu.”
“Đừng lo.”

Cô ấy không cảm thấy cô dính người, còn chủ động nói với cô lần sau sẽ báo cáo. Khóe môi Phó Tư Điềm không nhịn được cong lên, đột nhiên có cảm giác chân thực Thời Ý thật sự là bạn gái của mình.

“Ừa, vậy cậu ăn sáng với dì đi, mình không làm phiền cậu nữa.”

Thời Ý trả lời lại “Ừ”.

Phó Tư Điềm lưu luyến đọc lại mấy câu nói ngắn gọn này hai lần, vừa chuẩn bị khóa màn hình, tin nhắn của Thời Ý bỗng nhiên lại nhảy ra từ bên dưới: “Bánh trứng cuộn buổi sáng ăn ngon không?”

Sao tự nhiên lại hỏi cái này?

Phó Tư Điềm ngẩn người một chút, trả lời: “Ăn ngon nha.”

“Nếu cậu muốn ăn, sáng mai tụi mình có thể đi ăn chung.” Cô đoán hẳn là Thời Ý nghe mọi người ai cũng khen ngon nên thèm.

Nhưng Thời Ý từ chối dứt khoát như đinh đóng cột: “Không muốn ăn.” Thuận tiện kết thúc câu chuyện: “Cậu ôn bài đi.”
Phó Tư Điềm khó hiểu, ngập ngừng trả lời bằng một biểu cảm “Được rùi”.

Cô để điện thoại xuống, vừa ngẩng đầu, phát hiện Doãn Phồn Lộ ở đối diện đang nhìn Trần Hi Trúc? Hoặc là nhìn cô?

Tầm mắt hai người giao nhau, Doãn Phồn Lộ cười tủm tỉm hỏi, “Nói chuyện với ai mà vui dạ?”

Nụ cười của Phó Tư Điềm cứng lại lúc nào không hay, lắp bắp nói: “Có… có đâu.”

Doãn Phồn Lộ cũng không gặng hỏi đến cùng, cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Trong lòng Phó Tư Điềm chợt chấn động.

Cho dù là Lộc Hòa hay chị Lộ, mọi người cùng ở chung dưới một mái hiên, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, người vô tư cỡ nào thì sớm muộn cũng sẽ phát hiện ra sự thân mật không bình thường giữa cô và Thời Ý.

Đối với chuyện này, Thời Ý nghĩ như thế nào? Nếu Thời Ý vẫn chưa sẵn sàng, cô hoàn toàn có thể hiểu được.
Trong lòng cô do dự không biết có nên hỏi Thời Ý chuyện này không. Không hỏi thì không biết nên làm sao, hỏi, thì sợ Thời Ý sẽ cảm thấy áp lực, cho rằng cô muốn ép cô ấy làm gì đó để thể hiện.

Tiến thoái lưỡng nan, không nghĩ ra được đáp án, thôi thì trước mắt chỉ đành nhắc nhở bản thân kiềm chế một chút, tránh cho Thời Ý bị buộc phải come out.

Buổi trưa sau khi ăn cơm xong, Doãn Phồn Lộ và Trần Hi Trúc vẫn đến thư viện, Phó Tư Điềm bởi vì không chắc khi nào Thời Ý sẽ quay về ký túc xá, lại lo giữa chừng bỏ bọn họ lại tự mình về ký túc xá thì lộ liễu quá, bèn tìm cớ không đến thư viện nữa, chỉ tìm một góc trong phòng tự học ở lầu một ngồi đó ôn bài.

Năm giờ chiều, cuối cùng cô cũng đợi được thông báo của Thời Ý: “Mình đến ký túc xá rồi.”

Phó Tư Điềm mặt mày cong cong, cấp tốc thu dọn đồ đạc, đứng lên, bước nhanh đến cửa thang máy.
Chỉ có một đoạn đường ngắn, cô lại đi nhanh đến mức có chút khó thở. Thang máy nhanh chóng đến tầng 15, cô bước ra, chợt nhớ ra gì đó, lại vội vàng lui trở lại, ấn nút mở cửa thang máy, mượn ánh sáng phản chiếu của vách thang máy chải chuốt lại đầu tóc mình.

Cô gái trong vách thang máy, đuôi mày khóe mắt đều nhuốm màu vui sướng, là dáng vẻ mà chính bản thân Phó Tư Điềm cũng chưa từng thấy qua. Phó Tư Điềm thẹn thùng nhìn thêm vài lần, cúi đầu nở nụ cười, cố hết sức giữ bình tĩnh đi về phía 1510.

Cửa phòng 1510 khép hờ, đẩy cửa ra, Thời Ý đang đứng trước bàn học của mình. Nghe thấy tiếng động, cô ấy nghiêng đầu nhìn cô, nở một nụ cười nhẹ.

Rõ ràng là gương mặt quen thuộc, con người quen thuộc, nhưng khoảnh khắc này, Phó Tư Điềm bỗng dưng lại cảm thấy có nơi nào đó không giống.
Chỉ cần một nụ cười cũng khiến cô mặt đỏ tim đập. Không tìm được trạng thái tự nhiên khi ở chung như lúc trước nữa.

Cô đi vào ký túc xá, nhẹ giọng nói: “Vừa khéo mình đang ngồi ở phòng tự học dưới lầu, nên đi thẳng lên đây.”

Thời Ý gật đầu, hỏi: “Dưới lầu lạnh không?”

“Cũng ổn, hơi hơi thôi. Để tay bên ngoài lâu cóng lắm.”

“Làm nóng.” Thời Ý sờ sờ mu bàn tay cô, cầm trà sữa nóng trên bàn đưa cho Phó Tư Điềm.

Lúc này Phó Tư Điềm mới chú ý tới, trên bàn của Thời Ý ngoại trừ sách vở vừa chuyển đến, còn có mấy hộp đồ ăn được đóng gói khéo léo. Tên trên logo nhìn rất quen mắt.

Phó Tư Điềm ôm trà sữa, cúi đầu nhìn lướt qua, nhãn hiệu trà sữa cũng rất quen mắt.

Lòng bàn tay ấm áp, cô ngẩn người hỏi Thời Ý: “Trà sữa này với trà sữa của tiệm lần trước tụi mình đi chơi từng uống qua, là cùng một chuỗi cửa hàng.” Cô đang nói về lần mà cô mua bánh bao chiên cho Thời Ý.
Thời Ý mở hộp đồ ăn, không nhìn cô: “Ừ, là tiệm đó đó.”

“Hả?” Phó Tư Điềm kinh ngạc.

Thời Ý giả vờ tự nhiên nói: “Vừa vặn mình đi ngang qua nên mua trà sữa với sủi cảo tôm, xíu mại với bánh gạo cuộn ăn tối. Lần trước không phải cậu rất tò mò về bánh gạo cuộn hay sao? Cậu ăn thử xem.”

Cô ấy mở một phần, đổ gói nước sốt, đẩy qua bàn Phó Tư Điềm, bóc một đôi đũa đưa cho cô.

Phó Tư Điềm quen miệng khách sáo: “Không cần đâu, mình ăn thì cậu…”

Thời Ý hơi nhíu mày, “Mình mua nhiều lắm, đủ ăn.”

Phó Tư Điềm thấy đồ ăn khá nhiều, không từ chối nữa, nhận lấy đũa ngồi xuống ngoan ngoãn ăn.

Lúc này lông mày Thời Ý mới giãn ra, ngồi bên cạnh cô, lấy ra một phần ăn cùng cô.

Ăn được mấy miếng, Phó Tư Điềm khen: “Ngon quá! Cái này… dẻo ghê, tôm cũng tươi nữa.”
Thời Ý ngắm nhìn dáng vẻ mãn nguyện của cô, mặt không biến sắc hỏi, “So với bánh trứng cuộn, cái nào ngon hơn?”

???

Hai món ăn khác nhau hoàn toàn, thật sự không thể so sánh. Phó Tư Điềm cảm thấy hình như Thời Ý có chấp niệm kỳ lạ với món bánh trứng cuộn.

Cô chớp chớp mắt, cẩn thận trả lời: “Cái này ngon.”

Khóe môi Thời Ý giơ lên, bật ra tiếng cười, tựa như có chút buồn cười, cũng có chút thích thú. Cô ấy cắm ống hút vào trà sữa, đưa đến bên miệng Phó Tư Điềm, “Lần sau mình dắt cậu đến quán ăn, ăn tại chỗ tiết kiệm bớt thời gian đi đường, hương vị sẽ ngon hơn.”

Phó Tư Điềm ngẩn ngơ, bên tai không biết sao nóng lên, đến gần cô ấy ngậm lấy trà sữa hút một ngụm.

“Được.”

Hôn… cũng hôn rồi, vậy mà còn ngại ngùng vì những chuyện như vậy, Phó Tư Điềm cảm thấy buồn cười chính mình. Cô cúi đầu, khóe mắt rơi trên môi Thời Ý, vô thức cắn lấy ống hút. Định thần lại, cô vội buông ra, nhanh như cắt liếc nhìn Thời Ý, chuyển tầm mắt nhìn sang hai ly trà sữa khác trên bàn, vành tai đỏ ửng.
Cô tìm đề tài: “Còn một ly là cho Phồn Lộ à?”

“Ừ.” Thời Ý nghĩ đến chuyện gì đó, giọng nói nghiêm túc lại: ‘Đúng rồi, mình có chuyện muốn bàn bạc với cậu.”

“Chuyện gì?”

Cô ấy nhìn chằm chằm Phó Tư Điềm, không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào của cô, “Sau khi thi xong, hoặc là khai giảng học kỳ sau, mình muốn mời Phồn Lộ và Lộc Hòa đi ăn, công khai mối quan hệ của chúng ta với các cậu ấy.”

“Cậu có để ý chuyện này không?”

Phó Tư Điềm trở tay không kịp, hoàn toàn ngớ ra.

——————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Thời Ý: “Bánh trứng cuộn với bánh gạo cuộn cái nào ngon hơn?”

Thỏ con chút chít liếc nhìn cô ấy, cúi đầu, nhỏ giọng trả lời gì đó.

Thời Ý ôm thỏ con, kéo lại gần, “Cậu nói gì?”

Thỏ con nhìn cô ấy, đỏ mặt, xấu hổ cuộn thành một cục, nói: “Cậu.”
Mặt Thời Ý đột nhiên cũng đỏ lên.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.