Khi Hoàng hậu cho rằng Sở Tranh đã thu phục được anh Hoan, quay lại nghiệm thu thành quả lại phát hiện ra bầu không khí làm người thứ ba chen không lọt sặc mùi gay giữa một người một lửng, vô cùng đáng ghét.
Hoàng hậu im lặng vài giây: “Mọi người vào vị trí, luyện tập một lần nữa. Bé ngoan, thấy nữ chính đứng đối diện không? Tỏ ra yêu mến cô ấy đi.”
#Bàn xem làm thế nào để một chú lửng mật con tỏ ra biểu cảm yêu mến có độ khó siêu cao#
Anh Hoan: Cô đang làm khó anh Hoan đó.
Hoàng hậu: “Là yêu mến! Thầm thương! Không phải làm như thấy đồ ăn!!”
Anh Hoan: Nói cho cô biết, cô mà còn hung dữ với anh Hoan nữa, anh Hoan sẽ đánh cô!
Hoàng hậu: “Trời ơi, con muốn ăn thịt nữ chính hả?”
Anh Hoan: Giận rồi nha!
Hoàng hậu: “Sở Tranh, cậu ra trốn sau lưng nữ chính.”
Anh Hoan: Lại, lại câu dẫn anh Hoan, anh Hoan chả thích tí nào!
Hoàng hậu: “Cảm xúc đúng rồi đó, tiếp tục duy trì.”
Anh Hoan:!!!
Mi mày Sở Tranh cong cong, cười sung sướng hết nấc.
Hoàng hậu: “Bé ngoan, con thích nữ chính chứ không phải nữ phụ xinh đẹp đê tiện đâu.”
Lửng mật lập tức dậm chân: “Anh Hoan không thích, chẳng thích tí nào. Mới không thích đâu! Cô đừng nói bừa, không được bôi nhọ anh Hoan.”
Hoàng hậu ngoảnh mặt làm ngơ, quay ra chỉ trích Sở Tranh: “Cậu đừng chăm chăm dụ dỗ thằng nhỏ. Người trẻ tuổi, còn nông nổi xúc động lắm.”
Sở Tranh cười ha ha đồng ý: “Được, không thành vấn đề.”
Lửng nhỏ xoa eo, cực kỳ tức giận.
Chờ đến lúc mọi người tạm nghỉ, lửng mật nhỏ bê một con rắn độc to bằng cái đuôi của cậu, cuốn lên phải phủ kín cả người cậu.
Nghĩ ngợi, anh Hoan thắt con rắn độc thành mấy cái nút hình trái tim.
Mấy hình trái tim xếp sát nhau, miễn cưỡng được coi là một bông hoa.
Rắn độc run bần bật.
Anh Hoan nhe hàm răng sắc nhọn, há mồm toan cắn đầu con rắn độc. Ngậm một hồi mới nhớ ra mục đích của mình, đánh phải tiếc nuối nhả ra.
Rắn độc tiếp tục run bần bật.
Sở Tranh tìm em bé ngoan khắp nơi nhưng chẳng thấy, rồi chợt phát hiện ra góc váy của mình bị giật nhẹ, cúi xuống mới biết đó là bé lửng mật.
Lửng nhỏ thẹn thùng lắm, nhưng vẫn cố gắng bày ra hình tượng khí phách.
“Cho cô.”
Sở Tranh tròn mắt nhìn con rắn độc run rẩy bị buộc thành một đóa hoa sống không còn gì luyến tiếc, có hơi nghi ngờ đây là chiêu thức giết người do em bé ngoan mới sáng tạo ra.
“Tặng… tôi hả?”
Anh Hoan nghe vậy bèn xù lông lên: “Ai, ai bảo tặng cô? Đồ không biết xấu hổ!”
Sở Tranh: “…”
Anh Hoan: “Nhưng nếu cô thích thì cho cô đó. Anh Hoan không để bụng, cầm đi đi.”
Anh Hoan nỗ lực thể hiện hình tượng hào phóng vô ngần của mình.
Đúng lúc này có tiếng người rống lên: “Má nó ai mở lồng sắt của Nike ra rồi? Không biết Nike là rắn độc sao? May mà có nhổ răng rồi… Nhưng cũng không được mở lung tung chứ? Ai chăm sóc Nike đó? Đi ra đây!”
Sở Tranh nhận lấy con rắn, suýt chút nữa nhịn cười đến đau sốc hông.
“Bé ngoan của tôi ơi, em đáng yêu đến mức tôi muốn thòng tim rồi.”
Nếu trên mặt lửng mật nhỏ không có lông che chắn thì chắc chắn đã đỏ lựng lên rồi.
Sở Tranh lắc lắc con rắn, sau đó có người tới mang đám thú cưng đi.
“Thú cưng?”
Người mới tới cẩn trọng nhận lấy Nike – con rắn mới tìm được đường sống trong chỗ chết – ngẩng đầu nhìn Sở Tranh, lại liếc nhìn anh Hoan đang buồn bực vì món quà bị cướp đi.
Thở dài: “Anh Hoan là thủ lĩnh cả đám thì có. Nào ai dám xem cậu ấy là thú cưng.”
Rắn độc cũng dám cầm ra chơi, thật là hết cứu.
Sở Tranh dứt khoát bế em bé ngoan lên, nhưng anh Hoan ra sức chống cự.
Anh Hoan nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Sao anh Hoan lại có thể để cho giống cái ôm?”
Trông quá hèn!
Sở Tranh nhanh chóng dỗ cậu: “Không phải vậy đâu, tôi ôm em là vì tôi thích em.”
Anh Hoan giận: “Không biết xấu hổ! Quá không biết xấu hổ!”
Nếu cái đuôi không lắc nhanh như cánh quạt thì sẽ càng thuyết phục hơn.
Lửng mật nhỏ miệng chê nhưng thân thể lại thành thật, quả là đáng yêu.
Sở Tranh bế anh Hoan, quay đầu nói với Hoàng hậu: “Còn phải luyện tập nữa không?”
“Buổi chiều tập một lúc nữa.”
“Vậy cháu đưa bé ngoan đi trước.”
Hoàng Hậu xua tay: “Hai giờ chiều, trở về đúng giờ.”
“Được.”
Anh Hoan: “Đi đâu vậy?”
Sở Tranh: “Mang em đi chơi.”
Điểm đến là đoàn phim, vừa lúc gặp được diễn viên chính.
Diễn viên chính lại là người quen, Đường Gia.
Trong sự kiện Sao Song Tử lần đó, nếu không nhờ anh Hoan chắc tất cả mọi người đều đã chết.
Bởi vậy Đường Gia rất cảm kích anh Hoan, nhưng vẫn không tìm được cơ hội gặp mặt cảm ơn tử tế.
Giờ vừa nhác thấy lửng mật nhỏ liền nhận ra ngay, tiến tới nói lời cảm tạ.
Hình dạng lửng mật nhỏ của anh Hoan đã sớm lên xu hướng thực tế ảo, khiến đám lửng mật thời này cũng nổi tiếng theo. Tiếc rằng đám lửng mật này đã bị nuôi đến mất hết dã tính, không còn uy danh làm cả giới đồng cỏ châu Phi sợ vỡ mật như trước đây.
Vừa vào phim trường đã có rất nhiều cô gái trẻ hưng phấn kích động nhìn anh Hoan, muốn ôm ấp hôn hít. Bất đắc dĩ lại có một “con nhỏ” xinh đẹp đê tiện chắn trước mặt các cô, còn xúi anh Hoan: “Em muốn mấy nhỏ đó hay là tôi?”
Anh Hoan nắm lấy quần áo của Tranh xinh đẹp đê tiện, nói: “Anh Hoan sẽ không bỏ rơi cô.”
Tranh xinh đẹp đê tiện lấy làm đắc chí lắm, mặt mày trông như mấy nhỏ trà xanh hoa sen trắng, khiến người ta hận không thể cởi dép nã cho mấy cái vào mặt.
Quả là hận đến ngứa răng.
Đường Gia nói cảm ơn anh Hoan, anh Hoan hào phóng tỏ ra không cần.
Thật ra là do cậu quên Đường Gia là ai rồi.
Mà Đường Gia cũng chú ý tới Sở Tranh, đầu tiên là bị gương mặt diễm lệ của “cô” làm cho kinh ngạc, sau đó là bị chiều cao của “cô” dọa ngốc.
“Cô gái” này còn cao hơn cậu ta đến nửa cái đầu.
“Cô đây là?”
Sở Tranh chỉ cười không nói.
Anh Hoan ngẩng cái đầu nhỏ: “Giống cái theo đuổi anh Hoan.”
Đường Gia chợt hiểu ra: “Nên xưng hô thế nào nhỉ?”
Sở Tranh vẫn chỉ cười không nói.
Anh Hoan: “Angeline.”
Đường Gia gật đầu, trong lòng lại không ngờ một người phụ nữ trông có vẻ hướng ngoại vậy mà lại yên lặng đến thế.
Nhưng mà hai người này… hình như vị trí hơi bị ngược?
Tuy rằng anh Hoan tỏ ra không khác nào một người đàn ông gia trưởng điển hình, nhưng trong mắt người khác thì Sở Tranh mới là người yêu chiều chú lửng nhỏ.
Có lẽ Đường Gia cũng nhận thấy, sau đó mời anh Hoan cùng dùng bữa.
Anh Hoan từ chối: “Không đi.”
Đường Gia lấy làm tiếc nuối, nhưng lập tức gọi trợ lý cầm hai tấm vé tới.
“Đây là vé vào đoàn xiếc thú Hoan Lạc, tặng cho hai người.”
Sở Tranh nhận lấy hai tấm vé, đưa đến trước mặt anh Hoan.
Anh Hoan nhìn nhìn, hỏi: “Đây là cái gì?”
Không đợi Đường Gia mở miệng, Sở Tranh đã đáp lời: “Đoàn biểu diễn lớn nhất thiên hà.”
Đường Gia gật đầu. Gật được một nửa: Ý nghĩ đầu tiên, cmn! Giọng cô này thô vkl. Ý nghĩ thứ hai, có hơi quen.
Anh Hoan: “Nghe thú vị ha.”
Vì thế Sở Tranh cất cả hai vé đi, sau đó ngẩng lên nói cảm ơn Đường Gia: “Cậu gì đó, cậu đúng là người tốt.”
Nụ cười trên mặt Đường Gia cứng lại, trở nên vặn vẹo.
Âm thanh ác mộng này, chính là của tên Sở Tranh liều mạng đóng vai tổng giám đốc bá đạo kia đúng không?
Cái đcm nó!
Người đại diện và trợ lý gian nan giữ chặt Đường Gia đang muốn xông lên cào chết Sở Tranh, kéo cậu ta về phim trường.
“Có thù hận gì thì đều xếp qua một bên, quay phim tử tế cho tôi!”
Sở Tranh còn nói với anh Hoan: “Người quản lý chuyên nghiệp quá.”
Cara bay tới sau lưng hai người: “Cảm ơn đã khích lệ.”
Sở Tranh lạnh nhạt: “Trừ cậu ra.”
Cara: “…”
Nói trắng ra nếu không phải tại anh cứ một hai phải theo hệ tổng giám đốc bá đạo thì giờ tôi đã là người đại diện hàng đầu trong giới rồi đó!
Sở Tranh: “Sao cậu lại ở đây?”
Cara chột dạ, nhỏ giọng: “Gì đâu, tôi đến xem thôi.”
Sở Tranh: “Dẫn dắt người mới?”
Cara nhỏ giọng: “Tôi xem thôi.”
“À.”
Lúc không bận việc gì Cara thường tới phim trường hoặc công ty kinh tế tìm kiếm một vài hạt giống tốt, đương nhiên chỉ là khai quật chứ bản thân anh ta không có thời gian để dẫn dắt người mới.
Nhưng cứ như vậy, anh ta quả thật đã tìm ra không ít ngôi sao hàng đầu. Có thể gọi là Bá Nhạc* nổi danh trong giới.
* Bá Nhạc (tức Tôn Dương): là vị quan lớn trong triều Tần Mục Cung thời Xuân Thu (Trung Quốc), là người có con mắt tinh tường trong việc lựa chọn những con ngựa thiên lý.
Cara giải thích: “Tôi chỉ là… nghĩ đến việc đổi nghề sau khi về hưu thôi mà?”
Ước mơ của Cara là trở thành người đại diện hàng đầu, cũng chính anh ta là người xúi Sở Tranh vào giới.
Đương nhiên hậu quả là dù anh ta có năn nỉ cầu xin Sở Tranh từ bỏ con đường tổng giám đốc bá đạo đến đâu thì cũng bị hắn từ chối không thương tiếc.
“Nếu không phải tại lúc trước chọn sai nghề, giờ tôi đã là người đại diện hàng đầu trong giới. Dưới tay nở rộ vô số siêu sao.”
“Khổ cho cậu.”
“Vẫn ổn.”
“Nếu không tôi tăng lương cho cậu nhé?”
“Thế thì ngại quá.”
Sở Tranh dừng lại, nhìn thẳng vào Cara: “Ngẩng đầu.”
Cara ngẩng đầu, đối diện với bậc thầy giả gái.
“…”
Một lúc lâu sau: “Ngại quá, nhận nhầm người.”
Sở Tranh liền đá Cara dính vào tường.
Cara xoa bả vai, trợn mắt há hốc mồm: “Trời **, thật là sếp hả? Là tên thần kinh kia?”
Sở Tranh nhe hàng răng trắng sáng: “Bệnh thần kinh biết giết người đó. Muốn thử không?”
Cara lắc đầu: “Không được không được.” Dừng một chốc lại bổ sung: “Sếp, hình tượng mới của sếp được phết. Có hứng thú đóng một vai tương tự không ——”
“Không.”
Cara toan tiếp tục khuyên nhủ, sau đó nhìn thấy lửng mật khí phách ngút trời trong vòng tay Sở Tranh. Anh ta quỳ vội.
“Anh Hoan, có muốn debut không?”
Anh Hoan không nói nửa lời cào cho anh ta một phát: “Đồ ngu.”
Cara: “… Hai người đúng là trời sinh một đôi.”
Sở Tranh tỏ ý đón nhận và cảm ơn, sau đó bảo anh ta có chuyện thì nói lẹ, không thì phắn.
“Có nhiệm vụ mới.”
Sở Tranh giơ tay chặn lời Cara, xoay người đi về phía trước.
“Về rồi nói.”
Hai người một lửng trở lại công ty truyền thông, phòng nghỉ của Sở Tranh.
Cara nhìn anh Hoan.
Sở Tranh nói: “Bạn nhỏ mới tới.”
Cara lập tức nhận ra, cười hớn hở trông hết sức hiền từ.
“Chào cậu, tôi là Cara, là cấp dưới của sếp. Công việc chính của tôi là người đại diện, công việc phụ thì không quan trọng lắm.”
Anh Hoan hí mắt: “Anh Hoan.”
Sau đó thì sao?
Anh Hoan đơ mặt.
Được rồi. Chẳng còn sau đó nào hết.
Nhưng Cara vẫn rất hứng thú với cậu: “Nếu cậu có nhu cầu phát triển trong giới giải trí thì có thể tới tìm tôi. Hình tượng của cậu rất tốt, điều kiện cũng tốt——”
Lượng fan hiện tại cũng bằng mấy ngôi sao hạng hai rồi.
Vị thế cực tốt, còn có xu hướng nổi tiếng hơn nữa.
Quan trọng nhất là hình tượng tuyệt hết chỗ chê.
Anh Hoan nhếch môi, nhẹ nhàng: “Xí.”
Cara: “…”
Quả nhiên là con lửng mật đi theo sếp nhà mình, cực kỳ thiếu đánh.
Sở Tranh: “Giờ cậu có thể nói nhiệm vụ mới.”
Cara: “Ngày 15 tháng 6 là ngày phúc thẩm bản án của Vua Người cá, vốn chuyện hắn bị kết án đã là chắc chắn. Nhưng gần đây trong lúc Tòa án Thiên hà tối cao thu thập chứng cứ, lại phát hiện ra những bằng chứng cực kỳ bất lợi cho Bộ Quân sự và Chính phủ.
Hóa ra Bộ Quân sự, Chính phủ và Hoàng thất chọn phúc thẩm án kiện của Vua Người cá để bình ổn cơn giận dữ của dư luận, đem tất cả tội danh của hắn ta ra xét xử một lần nữa. Nhưng đây chỉ là hình thức, bởi cho dù Vua Người cá có cống hiến trong thời kỳ chiến tranh thiên hà, những tội lỗi hắn phạm phải cũng đủ để triệt tiêu tất cả công lao.
Nhưng có chút chuyện không hay, những chứng cứ phạm tội và hình ảnh tư liệu về Vua Người cá đã bị tiêu hủy hết thảy.
“Bọn chúng đã chuẩn bị từ trước.”
Đầu tiên là sự kiện khủng bố tòa nhà Sao Song Tử, thu hút sự chú ý của cư dân thiên hà về hành tinh thủ đô, sau đó đánh lén pháo đài quân sự Trăng Non, bắt cóc Vua Người cá đương nhiệm, cứu Vua Người cá tiền nhiệm ra.
Tiếp đó là cuộc thi “Vinh Quang Thiên Hà”, địa điểm thi đấu là hành tinh Thằn lằn cũng do một tay chúng sắp xếp.
Cuối cùng là mượn phát sóng trực tiếp, phơi bày chân tướng năm đó, đẩy dư luận lên cao nhất, ép Chính phủ và Bộ Quân sự không thể không phúc thẩm án kiện của Vua Người cá, thậm chí muốn mở phiên tòa ở Tòa án Thiên hà tối cao.
Từng lớp lại từng lớp, hoàn hảo đến mức không cách nào thoát khỏi.
Khi bạn cho rằng mọi chuyện đã đến hồi kết, thì lại phát hiện ra bên dưới vẫn còn một cái bẫy.
Bằng phương thức đó, Tòa án tối cao đã gặp phải điểm bất lợi khi thu thập chứng cứ.
Vua Người cá quả thực từng là người có công trong sự kết thúc thời đại chiến tranh thiên hà, nhưng lại chọn sai phe phái trong cuộc nội chiến tiếp theo, thậm chí vì thế mà tàn sát cả một hành tinh.
Hắn ta căm ghét sự thống trị của cuồng thú nhân, cho rằng người cá và người thằn lằn mới xứng đáng được hưởng quyền lợi tối cao. Thậm chí hắn ta còn yêu cầu sự thống trị của giai cấp và khôi phục mô hình đế quốc chủ nghĩa do người cá đến giờ vẫn theo mô hình này, một hệ thống xã hội lấy gen làm đầu.
Nhưng yêu cầu điên rồ này đã bị thiên hà thẳng tay bác bỏ, Vua Người cá dưới sự giận dữ, đã chọn đối kháng với cuồng thú nhân.
Nhưng cuồng thú nhân vốn là khắc tinh của người thằn lằn, cho nên đại quân phục chế của Vua Người cá rốt cuộc đã hủy diệt dưới lửa đạn của cuồng thú nhân.
Bản thân hắn ta cũng bị cầm tù ở ngục giam Xanh Thẳm.
Trong nội loạn Vua Người cá đã tàn sát quá nhiều sinh mệnh vì quyền lợi, cũng tích cực khởi xướng thực nghiệm trên cơ thể người với mưu toan chế tạo ra một thế hệ người thằn lằn không sợ cuồng thú nhân.
Từng đó tội trạng đã đủ khiến mọi công lao của Vua Người cá bị hủy bỏ, đồng thời giam cầm hắn trong ngục Xanh Thẳm đến cuối đời.
“Cách đây một thời gian, cơ sở dữ liệu thực tế ảo đã bị một chương trình virus xâm nhập, tuy đã giải cứu kịp thời nhưng chứng cứ phạm tội của Vua Người cá đã bị tiêu hủy toàn bộ.”
Nói xong, Cara không khỏi thở dài: “Sau một chuỗi sự kiện xảy ra, tôi mới biết Bộ Quân sự, Chính phủ, Hoàng gia… tất cả mọi nơi đều có bóng dáng AANT. Không ngờ bọn chúng lại ẩn sâu đến thế, sâu đến mức làm người ta phát sợ.”
Bộ Quân sự, Chính phủ, Hoàng gia, cơ sở dữ liệu thực tế ảo… còn cả pháo đài Trăng Non, trạm không gian liền kề hành tinh Thằn Lằn, tất cả đều bị người của AANT xâm nhập. Có những kẻ còn có cả gia đình đóng quân trong ba hệ thiên hà trung tâm, hơn nữa đã sinh sống ở đó vài thập niên.
Bình thường trung thực, không hề phô trương.
Ai mà ngờ đến thời khắc mất chốt lại có thể khiến cả thiên hà tổn hại nặng nề.
“Cho nên nhiệm vụ lần này là yêu cầu tôi tìm về những chứng cứ đã mất đó?”
“Đúng vậy.”
“Tôi tìm kiểu gì?”
“Đoàn xiếc thú Hoan Lạc.”
Nghe được cái tên quen thuộc, anh Hoan cũng ngẩng lên nhìn Cara.
Cara đẩy đẩy mắt kính: “Đoàn kịch nổi tiếng nhất thiên hà, di chuyển khắp vũ trụ, chưa bao giờ chạm đất. Vĩnh viễn biểu diễn trong phi thuyền.”
Sở Tranh: “Tôi từng nghe về qua đoàn xiếc này, nghe đâu có chống lưng.”
Anh Hoan ngẩng đầu, nghiêm túc nghe giảng.
Sở Tranh ôm lửng nhỏ, giải thích cho cậu, cũng là nói cho Cara nghe.
“Thật ra đoàn trưởng là chống lưng lớn nhất. Nếu ông ta không đi làm đoàn trưởng của đoàn xiếc thú thì ba hệ thiên hà trung tâm chưa chắc đã chỉ có ba vị Nguyên soái.”
Điều này không chỉ khiến Cara kinh ngạc mà cả anh Hoan cũng rất bất ngờ.
Nguyên soái có danh tiếng lớn, địa vị trong ba hệ thiên hà trung tâm rất cao, cho dù là Hoàng đế cũng không thể so với địa vị của Nguyên soái trong lòng dân chúng.
Bởi vậy dù là Chính phủ hay Hoàng gia cố gắng nhét người vào Bộ Quân sự cũng không ngu đến mức nhét người vào bên cạnh các Nguyên soái. Phe quan văn trong Bộ Quân sự và cánh truyền thông dù có công kích Diệp Đại Nguyên soái cỡ nào cũng không lách ra khỏi chuyện ông thô bỉ tục tằn, cũng chỉ tập trung vào mỗi điểm này.
Một khi có kẻ thực sự công kích Diệp Đại Nguyên soái, giới truyền thông và phe quan văn sẽ là người đầu tiên lập tức dùng giấy bút chửi lại.
Không trải qua thời đại chiến tranh thiên hà, mọi người sẽ không bao giờ biết được nỗi tuyệt vọng khi bị đoàn quân Zerg tàn phá.
Chỉ cần có Nguyên soái tọa trấn, bằng lòng sùng kính và tôn trọng với các anh hùng liệt sĩ, mọi người sẽ không dám quên đi giai đoạn lịch sử đó.
“Cho nên đoàn trưởng đoàn xiếc thú Hoan Lạc có chứng cứ phạm tội của Vua Người cá?”
Cara gật đầu.
Ban đầu anh ta còn không hiểu tại sao một đoàn trưởng của đoàn xiếc thú lại nắm trong tay chứng cứ phạm tội của Vua Người cá, hiện giờ đã hiểu.
Cara im lặng một lát: “Tôi hơi muốn được làm quen với người đó.”
Trong lòng anh ta chợt thấy coi trọng và đề cao đoàn trưởng đoàn xiếc thú nọ.
Một người có năng lực trở thành Nguyên soái lại dứt khoát dấn thân vào công việc mình yêu thích sau khi kết thúc chiến tranh, cũng làm cho đoàn xiếc thú đó trở thành đoàn xiếc số một thiên hà.
Quá là truyền cảm hứng.
Sở Tranh ngó Cara, anh ta đã kích động không chờ nổi muốn gặp đoàn trưởng đoàn xiếc thú.
“Vừa lúc tôi có vé vào cửa đoàn xiếc thú Hoan Lạc.”
Nghe vậy, Cara hưng phấn nhìn Sở Tranh.
“… Hai tấm.”
Sắc mặt Cara sầm xuống, nhìn qua nhìn lại Sở Tranh và anh Hoan.
Anh Hoan ôm đuôi, cắn xong tự nhổ ra, nói: “Cái người vừa rồi còn có một tấm nữa. Tôi có thấy.”
Cara lập tức nhảy dựng lên: “Tôi đi tìm Đường Gia.”
Anh Hoan lặng nhìn hồi lâu: “Sao anh ta biết tôi đang nói đến ai?”
“Mặc kệ cậu ta. Bé ngoan, mau cho tôi hít một cái.”
Ngày ngày mê mẩn hít lửng, không thể tự kiềm chế.
“Tối nay muốn đi xem xiếc thú không?”
Sở Tranh nhìn hai tấm vé: “Tối mai mới bắt đầu, mai rồi đi.”
Vừa lúc phi thuyền Hoan Lạc bỏ neo ở cảng hàng không cạnh hành tinh thủ đô.
Anh Hoan: “AANT là tổ chức đóng quân ở bãi phế tích? Sự kiện Sao Song Tử lần trước và chuyện ở hành tinh Thằn Lằn đều do chúng làm?”
Sở Tranh gật đầu.
“Mục đích?”
“Giờ vẫn chưa rõ.”
Anh Hoan nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn Sở Tranh.
Anh Hoan hình thái lửng mật tuy rằng có lúc tuổi tâm lý sẽ bị giảm theo nhưng chỉ số thông minh lúc nào cũng online.
Bởi vậy cậu biết câu trả lời mơ hồ của Sở Tranh là thật, không hề lừa cậu.
Hiện tại, mục đích của sự kiện ở hành tinh Thằn Lằn đã tương đối rõ ràng, chính là khôi phục công trạng mà Vua Người cá xứng đáng được hưởng, đồng thời khôi phục quyền thiên hà cho người thằn lằn.
Đây là những điều có thể nhận ra từ bên ngoài, nhưng Sở Tranh lại nói không rõ lắm, vậy tức là vẫn còn mục đích khác.
Nhưng điều này cũng dễ đoán, gây chuyện lớn như vậy mà mục đích cuối cùng là đem công trạng cho người khác, chi bằng AANT đổi nghề làm nhà từ thiện cho rồi. Còn làm tổ chức khủng bố làm gì!
“Tòa án tối cao không ở hành tinh thủ đô à?”
Hành vi hít lửng của Sở Tranh thoáng ngừng, ngước mắt nhìn em bé ngoan đang suy tư gì, trong mắt hiện vẻ kinh ngạc.
“Đúng vậy.”
“Tòa án tối cao mở phiên tòa, tôi nhớ tôi có nói rồi, cần có Hoàng đế, Tổng thống và Nguyên soái tham dự. Chẳng lẽ có mai phục?”
Lửng nhỏ vừa tự hỏi vừa cắn môi, cắn đầy một miệng lông lại nhổ ra phì phì. Nhăn mũi lắc đầu: “Không đúng. Các ông lớn đều có mặt, khẳng định phải đảm bảo an toàn, muốn mai phục cũng khó. Nhưng cả hành tinh thủ đô lại không ai chú ý… Mục tiêu của tổ chức khủng bố là hành tinh thủ đô? Tại sao? Hành tinh thủ đô không có gì quan trọng mà phải không?”
Sở Tranh rất ngạc nhiên, không ngờ em bé lại đoán ra hành tinh thủ đô.
Hết sức thông minh.
Em bé ngoan quả nhiên rất thích hợp với Quân đoàn số 10, quá thông minh.
Sở Tranh hưng phấn kích động lại chôn mặt vào bụng lửng mật, ra sức hít.
Anh Hoan vẫn không nhúc nhích, tay chân cứng đờ.
Nói thật, nếu hôm nay hắn không giả gái thì đã ăn một cái móng vuốt từ lâu rồi.
Nhưng kế hoạch của hai người lại bị Hoàng hậu phản đối.
Hoàng Hậu: “Sở Tranh đi, ta không phản đối. Bé ngoan không được đi.”
Anh Hoan ngồi đối diện Hoàng hậu: “Tại sao?”
Hoàng hậu: “Khi nào kỹ thuật diễn của con đạt tiêu chuẩn thì mới được đi.”
Anh Hoan: “Đoàn xiếc thú Hoan Lạc chỉ dừng ở cảng vũ trụ có 5 ngày.”
Hoàng hậu: “Vậy con nói xem, con đi làm gì?”
Anh Hoan nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Học tập.”
Hoàng hậu: “Ha! Học tập cái gì? Học người thằn lằn phục chế? Hay là học giọng hát như tiếng trời của người cá? Hay học kỹ năng trong suốt của người Patras?”
Anh Hoan: “Học biểu diễn.”
Hoàng hậu: “Con ở yên đây học cho cô!”
Quyết định của Hoàng hậu không thể lay chuyển, còn quay sang cảnh cáo Sở Tranh: “Không được bắt cóc nó. Nếu không ta mách chị dâu.”
Mẹ Diệp là điểm yếu của cả hai người.
Anh Hoan mặt đơ, Sở Tranh tỏ ra dửng dưng.
Chỉ trong một buổi chiều, Hoàng hậu đã bị hai người tra tấn đến phát điên.
“Mẹ kiếp, Diệp Di Hoan con ăn nữ chính của cô rồi á?!!”
Anh Hoan nhả xương ra, há mồm.
Sở Tranh vội vàng cắt một miếng thịt “nữ chính” đã nướng chín, nhét vào miệng anh Hoan.
Anh Hoan: “Không ăn được sao?”
“…”
Đúng là ăn được, không, không phải… Đúng là ăn được, nhưng nó là hóa thân của “nữ chính”.
“Không được ăn sao?”
… Được.
Lửng mật nhỏ dễ thương sao lại có thể tàn bạo như vậy?
Lại còn tàn bạo đến mức người ta không từ chối nổi.
Anh Hoan vừa ăn vừa nhìn nữ chính bản gốc, nghiêng đầu cười với cô nàng.
Thơm phức giòn sần sật.
Nữ chính trong lòng khóc như mưa, mẹ ơi, con sợ.
Nó ăn rắn!
Nó là quái vật!
Đến cuối cùng, nữ chính không chịu nổi áp lực tâm lý, cả trái tim rắn rỏi cũng phải sụp đổ.
Hoàng hậu run tay chỉ qua chỉ lại anh Hoan và Sở Tranh.
Hai đứa vẫn hồn nhiên như không, còn nấc cụt.
Đậu má!
“Cút! Cả hai đứa đều cút cho ta!”
Vì thế hai đứa thong thả đi mất.