Pháo đài quân sự Trăng Non.
Ngục Xanh Thẳm.
Đuôi cá to lớn của Vua Người Cá bị khóa bởi một sợi xích dày, xuyên qua phần xương gốc chóp đuôi, chỉ cần khẽ cử động liền đau đớn tột cùng.
Cái lỗ đó đã bị xuyên thủng qua vài chục năm, sau đó được chữa trị bằng cabin chữa trị. Sau khi bị bắt lại xuyên thủng lần nữa.
Vương Đại tướng đứng ở cửa ngục giam, lệnh cho người thả Vua Người Cá ra.
Nước biển như bị một bàn tay to lớn nhẹ nhàng đẩy ra, sau đó đẩy Vua Người Cá đến một không gian trống. Nước biển từ bốn phương tám hướng lại bao vây hắn ta, hình thành một cái lồng giam vuông vức.
Vương Đại tướng giơ tay, nhà giam được nâng lên và dịch chuyển đến trước mặt.
Vua Người Cá ngẩng đầu: “Đã lâu không gặp.”
Hắn ta có thể nói chuyện bình thường trong nước biển.
Vương Đại tướng lạnh lùng nhìn hắn như một con dao đục băng.
Vua Người Cá nhìn phía sau lưng Vương Đại tướng, không có tộc người cá, không khỏi cười rộ lên: “Người cá… bị đuổi ra khỏi pháo đài?”
Vương Đại tướng không đáp, nhưng Vua Người Cá có thể đoán được.
Cho tới nay, tộc người cá vẫn là thành lũy kiên cố của pháo đài Trăng Non. Biển cả chính là chiến trường của họ, sao Thủy chính là chiến khu tự nhiên thuận lợi của họ.
Lực phòng thủ của pháo đài quân sự Trăng Non rất mạnh, hơn nửa là nhờ có tộc người cá.
Chỉ là họ không ngờ tộc người cá sẽ làm phản, thả tên trọng phạm trong ngục Xanh Thẳm đi.
Qua chuyện lần này, tộc người cá sẽ không bao giờ có thể ở lại pháo đài Trăng Non nữa.
Nhất định phải trục xuất!
Bản thân chế độ đế quốc giai cấp của tộc người cá đã cho thấy họ sẽ không bao giờ đặt lợi ích của thiên hà lên hàng đầu, họ không thể bảo vệ căn cứ pháo đài quan trọng.
Vua Người Cá cũng không vì vậy mà tiếc thương cho đồng bào của mình, thậm chí còn lấy làm mừng vui.
Nếu không lúc trước hắn ta sẽ không lợi dụng đồng tộc cứu thoát bản thân ra khỏi ngục Xanh Thẳm.
Không còn cách nào, hắn ta hận tộc người cá!
Rõ ràng hắn ta giành địa vị và quyền lợi cho họ, nhưng khi bị cầm tù ở ngục Xanh Thẳm, chính con dân của hắn lại phụ trách trông coi.
Hết sức nực cười.
Hắn là Vua Người Cá bị chính con dân của mình lật đổ!
Vương Đại tướng nhàn nhạt liếc nhìn Vua Người Cá: “Dẫn đi.”
“Đi đâu?” Vua Người Cá không hề lo sợ, dù có tệ đến đâu cũng chẳng tệ bằng ngục Xanh Thẳm. Hắn ta nói: “Hành tinh thủ đô hay hành tinh cai trị?”
Hành tinh cai trị, trụ sở của Tòa án Thiên hà tối cao.
Vương Đại tướng: “Bịt miệng hắn lại.”
Vua Người Cá cười ha hả: “Các người cướp đi vinh quang của ta, cuối cùng phải tự tay dâng đến trước mặt ta, mời ta lấy về!”
Ngay sau đó, cổ họng Vua Người Cá đã bị lấp kín, không thể phát ra âm thanh.
Lúc sau, nhà giam cầm tù Vua Người Cá được đưa vào tàu quân sự, đi thẳng về phía hành tinh cai trị.
Còn Vương Đại tướng, sau khi trở về đã ra lệnh cho phó tướng phụ trách pháo đài quân sự.
“Ngài muốn đi đâu?”
Vương Đại tướng không trả lời, ông vốn luôn trầm mặc ít lời.
“Đại tướng, không có lệnh triệu tập, Đại tướng không được tự tiện rời khỏi pháo đài quân sự.”
Vương Đại tướng: “Về hành tinh thủ đô.”
“Hành tinh thủ đô? Tại sao ——”
“Nói quá nhiều.”
Cấp bậc tiến hóa của Đại tướng tự mang lực uy hiếp đáng sợ, đè nén mọi nghi ngờ của phó tướng, khiến ông ta không dám hỏi thêm.
Vương Đại tướng cứ vậy rời khỏi pháo đài Trăng Non, đi ngược với hướng con tàu chở Vua Người Cá đi xa.
– —
Khi anh Hoan trở lại trường quân đội số hai, cậu thông báo với mọi người rằng mình phải nghỉ học năm ngày để đi tới đoàn xiếc thú Hoan Lạc. Ngụy Chương gào lên, bắt đầu quay lại với hình tượng diễn tinh.
“Cha ơi, tại sao người muốn bỏ rơi con?”
Anh Hoan lạnh nhạt nhìn cậu ta: “Câm miệng!”
Ngụy Chương còn muốn gào thêm: “Cha ơi——”
Anh Hoan xòe móng vuốt sắc bén.
Ngụy Chương ngượng ngùng câm miệng.
Vương Thịnh và Aya coi như không thấy, Hứa Duy Nhất giật nhẹ vành tai, ngẩng đầu cười với Ngụy Chương: “Chương Chương, tới đây. Tôi nấu canh, cậu uống đi.”
Canh của Hứa Duy Nhất tương đương với chất lỏng thực nghiệm.
Mặt mày Ngụy Chương xám trắng: “Tôi thà để cậu gọi là thiểu năng trí tuệ.”
Hứa Duy Nhất mỉm cười: “Nói gì vậy? Để tôi qua hay cậu tự sang đây?”
Ngụy Chương nhỏ yếu bất lực lắc đầu: “Không.”
Hứa Duy Nhất liền kéo Ngụy Chương ra ngoài, như thể hắn ta là quan binh cưỡng ép bắt giữ con gái nhà lành.
Con gái nhà lành liều mạng phản kháng, cuối cùng vẫn không thắng nổi quan binh đáng sợ, bị cưỡng đoạt.
Ngụy Chương khóc thút thít: “Vì sao tôi không thể ngừng rơi nước mắt?”
Hứa Duy Nhất suy tư: “Trừ cái này ra còn gì không?”
“Hu hu hu…”
“Còn triệu chứng gì không?”
“Hu hu hu… Tôi không thể không hu hu hu…”
Hứa Duy Nhất buông giấy bút, đứng dậy đến bên cửa sổ, chìm vào suy tư trước ánh sáng le lói trong đêm đen.
“Hu hu hu… Hứa Duy Nhất hu… Cậu mau hu hu giải quyết hu…”
Anh Hoan nhìn chằm chằm Ngụy Chương sõng soài trên đất khóc đến thở hổn hển, hiếu kỳ chạm vào đôi tai tròn xoe trên đỉnh đầu cậu ta.
Đôi tai kia run lên, anh Hoan ngạc nhiên lắm.
“Con báo!”
Ngụy Chương sửng sốt, ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên: “Khỉ gì vậy?”
Anh Hoan nhảy đến sau lưng Ngụy Chương, dẫm lên cái đuôi của cậu ta: “Cậu là con báo?!”
Ngụy Chương nắn nắn cái tai của mình, gào một tiếng, đỏ bừng mặt: “Hứa Duy Nhất, cậu nhanh biến tôi trở về đi hu hu hu…”
Hứa Duy Nhất làm như điếc tai, yên lặng tự hỏi rốt cuộc là sai chỗ nào.
Anh Hoan cúi đầu xem xét cái đuôi báo, ngẩng đầu nhìn hai tai tròn xoe, không kìm nổi há mồm gặm hết nửa đầu Ngụy Chương.
Một lửng một báo nhìn nhau.
Anh Hoan hơi ngại, dù sao đây cũng là đàn em cần bảo vệ.
Có vẻ không đạo đức lắm khi nhịn không nổi muốn ăn sạch người ta nhỉ.
Tuy nghĩ vậy, nhưng hàm răng của anh Hoan hoàn toàn không định nhả ra.
Ấp úng không rõ lại ngọng nghịu trẻ con: “Anh Hoan không ăn cậu, anh Hoan nếm thử thôi.”
Ngụy Chương: QAQ!
Trong hoàn cảnh rối loạn như vậy, Aya vẫn không dao động ngồi khoanh chân suy nghĩ. Vương Thịnh thì bình thản lướt thiết bị thực tế ảo.
Theo âm báo leng keng, Vương Thịnh ngẩng đầu nói: “Tôi mua ba vé vào cửa đoàn xiếc Hoan Lạc. Ngày mai cùng đi.”
Ngụy Chương cười trong nước mắt, đếm đếm người: “Hình như thiếu một vé.”
Vương Thịnh: “Không mà.”
“Hứa Duy Nhất không đi sao?”
“Đi.”
“Hay là Aya không đi?”
“Đều đi mà.”
“Vậy là tôi không có vé?!”
Ngụy Chương buồn lắm, buồn cực kỳ.
Vương Thịnh hiền hậu: “Nói gì vậy? Sao lại quên cậu được?”
Ngụy Chương nín khóc mỉm cười: “Tôi biết đội trưởng sẽ không quên tôi——”
“Đoàn xiếc thú cho phép dẫn thú cưng, miễn vé vào cửa.”
Ngụy Chương khóc to hơn, từ mưa nhỏ thành mưa rào.
Vương Thịnh thỏa mãn rồi mới nói: “A, quên mất. Là bốn vé.”
Ngụy Chương: “… Cậu cố tình làm tôi khóc chứ gì.”
“Hì hì.”
Ngụy thiểu năng này bình thường ngơ ngác vô tư cực kỳ, có thể làm cậu ta khóc đúng là không dễ.
Cũng không biết Hứa Duy Nhất tiêm cho cậu ta cái quỷ gì, khiến cậu ta đa sầu đa cảm như vậy.
Anh Hoan nhảy lên đỉnh đầu Ngụy Chương, ngồi xổm trên đó nói: “Các cậu cũng đi?”
“Đoàn xiếc thú Hoan Lạc lâu lắm mới tới hành tinh thủ đô, cực khó nắm bắt. Bình thưởng tới một địa điểm chỉ mở bán vẻ trong hai ngày, bán hết là đóng cửa suốt năm ngày tiếp theo. Sau năm ngày sẽ rời đi, rất khó săn vé.”
Cho dù họ mới nhận được tin tức cũng không kịp chạy tới.
“Tôi nhớ rõ mười lăm năm trước, phi thuyền của đoàn xiếc thú Hoan Lạc dừng lại một lần ở quỹ đạo của hành tinh thủ đô. Lần đó tôi định đi xem, mua vé khó lắm. Nếu không nhờ Hứa Duy Nhất tức thời biết chương trình tranh vé thì chắc không giành nổi rồi.”
Anh Hoan gật đầu, một lúc sau mới hỏi: “Có ghi hình không?”
“Không. Đoàn xiếc thú Hoan Lạc không cho phép ghi hình.”
“Nhiều người như vậy mà không ai ghi trộm được hả?”
“Sẽ bị phát hiện.” Vương Thịnh đáp: “Trước kia tôi có đến một lần, nhìn thấy có người lắp camera vào hai mắt, bị phát hiện. Anh ta bị móc mắt ngay tại hiện trường rồi phải đi chạy chữa.”
Đó chính là bóng ma tâm lý của Vương Thịnh.
“Tôi đi cùng bố tôi.”
Đó là lần duy nhất Vương Thịnh và Vương Đại tướng dành thời gian gắn bó với nhau.
Vành tai Ngụy Chương run run, chạy đi tìm Hứa Duy Nhất, vừa khóc lóc vừa uy hiếp sẽ cắt cổ Hứa Duy Nhất.
“Cậu không giải quyết cho tôi, tôi sẽ giết chết cậu.”
Hứa Duy Nhất ấn vòng kim loại trắng bạc trên cổ mình, cười biến thái: “Nếu không cậu ấn nó, dòng điện 100000V lập tức biến tôi thành than cốc.”
Ngụy Chương khóc thút thít: “Cậu đừng tưởng tôi không dám.”
Hứa Duy Nhất: “Tất nhiên là tôi tin cậu. Nào, ấn đi.”
Hắn ta còn dùng sức túm tay Ngụy Chương đè lên vòng tròn trắng bạc trên cổ mình.
Ngụy Chương: “Cmn cậu bị điên à.”
Hứa Duy Nhất: “Hì hì, giờ mới biết à?”
Ngụy Chương thống thiết nào vào ngực anh Hoan cầu an ủi.
Mà anh Hoan đã vứt bỏ cậu ta từ lâu, nhảy phốc lên đầu Aya.
Vương Thịnh nói: “Hứa Duy Nhất, cậu đừng bắt nạt Ngụy Chương mãi thế.”
Hứa Duy Nhất nhún vai.
Làm như các cậu thì không bắt nạt cậu ta ấy.
Hứa Duy Nhất ngồi xổm trước mặt anh Hoan: “Anh Hoan, cho tớ rút một ống máu được không?”
Câu trả lời của anh Hoan là ấn đầu hắn ta vào sô pha, suýt nữa làm hắn ta ngộp thở chết.
“Đêm nay ngủ sớm chút. Ngày mai xuất phát —— à phải rồi, chúng ta còn chưa xin nghỉ, nên là trốn học nhé.”
Aya ngẩng đầu: “Mình đủ điểm rồi mà?”
“Đủ điểm rồi, nhưng vẫn bị trừ mà.”
Điểm được tích lũy trong giờ học, trốn học sẽ bị trừ điểm. Cho dù giờ họ đủ điểm, nhưng nếu không đi học thì giáo viên vẫn sẽ trừ.
Nếu bị trừ hết thì sẽ phải tích điểm lại từ đầu.
“Vậy tấn công phòng hiệu trưởng có ích lợi gì?”
“Ít nhất cậu có thể trốn học.”
Các học viên khác thì khổ sở đi học, bị giáo viên nhìn không vừa mắt còn tiện tay trừ thêm mấy điểm.
“Vả lại, lần này chúng ta có được con dấu của hiệu trưởng và hiệu phó là nhờ may mắn. Rất nhiều người nhìn chướng mắt, chực chờ để chỉnh chúng ta. Tôi đoán là, trốn học năm ngày, điểm cả đám sẽ bị trừ chẳng còn gì. Khả năng là còn nợ… Các cậu còn muốn đi không?”
“Thân là học viên quân sự, tôi cảm thấy vẫn nên đặt việc học lên trên hết… nên tôi quyết định trốn học.”
Những người khác cũng hết sức đồng thuận.
Cuối cùng cả đám quyết định trốn học, chạy tới đoàn xiếc thú Hoan Lạc chơi bời năm ngày.
– —
Ngày hôm sau, tiểu đội năm người của Vương Thịnh đồng loạt vắng mặt.
Giáo viên điểm danh: “Đâu rồi?”
Người bạn mà Vương Thịnh đã nhờ vả đáp: “Họ bị bệnh ạ.”
Giáo viên: “Cả phòng bị bệnh?”
“Đầu tiên là Ngụy Chương bị bệnh, Hứa Duy Nhất bảo phải chữa cho Ngụy Chương, kết quả cho uống cái quỷ gì mà làm cậu ta liệt nửa người. Ngụy Chương giận điên dùng nửa cơ thể còn lại vác pháo laser bắn Hứa Duy Nhất, ai ngờ lại làm Aya bị thương. Aya điên lên rút đao ra chém. Hứa Duy Nhất là đầu sỏ gây tội, còn đứng một bên đắc ý nhìn người gặp họa, Aya chém cả Hứa Duy Nhất luôn. Sau đó Hứa Duy Nhất nhấn kíp nổ, cả đám cùng bị thương.”
“Diệp Di Hoan thì sao?”
“Một mình cậu ta đánh bại mọi người.”
“Vương Thịnh đâu?”
“Lúc đưa họ đi chạy chữa thì hụt chân ngã từ trên cầu thang xuống.”
“Có nói bao giờ đi học lại không?”
“Năm ngày sau ạ.”
Giáo viên gật đầu, sau đó viết lên bảng điểm danh là trốn học.
Bịa ra một chuỗi dài lý do chống chế, nhưng giáo viên không quan tâm, vẫn coi là trốn học.
Ngang ngược vậy đó!
Sở Tranh ở cửa trường quân đội đón anh Hoan, từ xa đã thấy một lũ bóng đèn, nụ cười lập tức biến đi đâu mất.
Vương Thịnh và Ngụy Chương vừa thấy Sở Tranh mặc đồ nữ liền lập tức sửa đổi hành vi thoải mái tự nhiên, trở thành mấy quý ông ga lăng.
Anh Hoan nhảy từ trên đầu Ngụy Chương xuống, húng hắng ho, âm thanh nhỏ nhẹ mềm mại.
“Cho cô.”
Sở Tranh cúi đầu nhìn chùm quả dại đỏ mọng trong tay em bé ngoan mà đáy lòng rung rinh. Hắn bế lửng nhỏ lên, nhận lấy chùm quả, sau đó hôn bé lửng.
Hắn thì thầm: “Cảm ơn bé ngoan.”
Anh Hoan ngẩng đầu: “Không cần cảm ơn.”
Lúc giống đực theo đuổi giống cái thì tặng đồ ăn là chuyện hiển nhiên.
Ngụy Chương ghen tị nghiến muốn gãy răng: “Đến giờ tôi vẫn chưa hôn lửng mật nhỏ được cái nào, dựa vào cái gì mà con ả này vừa xuất hiện đã hôn được? Dựa vào cái gì? Bởi vì ả trông xinh hơn tôi sao?”
Vương Thịnh vỗ vai cậu ta: “Đúng vậy.”
Ngụy Chương tị nạnh đến mức đỏ con mắt, căn bản không nghe thấy gì cả.
“Chẳng qua là ngực bự hơn tôi thôi mà? Tôi cũng có cơ ngực đây thây.”
Vương Thịnh cúi đầu liếc Ngụy Chương cơ ngực, bàn tay lặng lẽ rụt lại khỏi bả vai cậu ta.
Không muốn kết giao với trẻ thiểu năng trí tuệ đâu.
Aya chào Sở Tranh rồi lên xe, đeo tai nghe, nhắm mắt nghe nhạc. Hứa Duy Nhất ngồi bên cạnh cô, nghiêm túc đọc số liệu thực nghiệm.
Ngụy Chương và Vương Thịnh là hai người cuối cùng lên xe, Sở Tranh ôm anh Hoan ngồi ở ghế trước.
Sở Tranh hỏi: “Các cô các cậu đều muốn đến đoàn xiếc thú Hoan Lạc sao?”
“Đúng——”
Từ từ!
Mọi người trong xe đồng thời nhìn Sở Tranh, trừ Aya, tất cả mọi người đều có vẻ kinh hãi biểu cảm vặn vẹo.
Lại là một ả cú có gai!
Một công chúa Anna còn chưa đủ sao?
Tại sao lại làm tổn thương thiếu niên vô tội như vậy?
Ngụy Chương trực tiếp khóc thút thít, anh Hoan thà yêu một ả cú có gai cũng quyết không cho cậu ta hôn.
Cậu ta đau lòng quá.
Xe dừng bên cạnh cảng vũ trụ, mọi người xuống xe chuẩn bị lên phi thuyền dân dụng.
Phi thuyền Hoan Lạc không bao giờ hạ cánh ở bất kỳ hành tinh nào, chỉ dừng ở cảng vũ trụ bên trên tầng khí quyển. Nếu muốn đi lên, họ cần phải vào phi thuyền dân dụng rồi mới vào phi thuyền Hoan Lạc.
Cảng vũ trụ người qua kẻ lại, cảnh sát vũ trụ đang kiểm tra mọi người.
“Đi thôi.”
Nhưng khi đoàn người đang tiến vào cổng soát vé, phía sau có người liên tục hò lên: “Sếp ơi, chậm đã!”
Sở Tranh nhăn mày, quay đầu thoáng nhìn rồi ngoảnh phắt đi, bước chân cũng nhanh hơn.
Mẹ nó, suýt thì mù!
Lâm Lập chạy vút qua, đứng yên trước mặt Sở Tranh, kéo căng cổ áo, nở nụ cười lịch thiệp: “Chào quý cô Aya. Tôi tên là Lâm Lập.”
Sở Tranh: “…”
À, tới tán gái.
Đám Vương Thịnh đứng cùng Sở Tranh ở một bên như đang xem kịch vui.
Aya ngước mắt: “Ờ.”
Hai tay Lâm Lập cào tóc, tự cho rằng mình đẹp trai đến mức thiên hạ không ai địch nổi.
“Cô đây cũng muốn vào đoàn xiếc thú Hoan Lạc sao?”
Aya thờ ơ nhìn cậu ta.
Lâm Lập vẫn không nhận ra: “Trùng hợp quá, tôi cũng vậy. Quý cô xinh đẹp, tôi có thể mời cô cùng nhau lên phi thuyền không?”
Aya: “Không thể.”
Lâm Lập: “… Quý cô dè dặt thật là đặc biệt quyến rũ.”
Aya: “Ngụy Chương, lại đây.”
Ngụy Chương đỏ con mắt đứng cạnh Sở Tranh lừ mắt nhìn hắn, nghe vậy thì không vui: “Gì?”
“Nhanh! Lên!”
Ngụy Chương tủi thân bước tới.
Aya ôm tay Ngụy Chương: “Vị hôn phu của tôi.”
Ngụy Chương: “???”
Đám Vương Thịnh: “???”
Lâm Lập: “!!!”
Nói xong, Aya đẩy Ngụy Chương ra, tự mình tiến vào phi thuyền dân dụng.
Vương Thịnh nhìn Ngụy Chương đầy ẩn ý: “Không tồi, tốc độ rất nhanh.”
Nói xong cũng xếp hàng vào phi thuyền.
Hứa Duy Nhất vẻ mặt khó đoán nhìn Ngụy Chương: “Không ngờ.”
Nói xong cũng đi xếp hàng.
Sở Tranh và anh Hoan thậm chí còn tỏ ra không vui, tên thiểu năng này vậy mà còn nhanh hơn bọn họ!
Ngụy Chương: “… Huhuhu.”
Mèo méo meo??? Chuyện gì xảy ra vậy?
Lâm Lập giận dữ đau khổ, muốn quyết chiến với Ngụy Chương.
Ngụy Chương lùi lại vài bước, đụng vào một bức tường thịt chắc nịch phía sau. Quay đầu lại đâm trúng một đôi mắt lạnh như băng sương, nhất thời ngẩn ngơ.
“Có thể nhường đường không?”
Âm thanh trầm thấp như bọc bởi khối băng, cả hơi thở phả ra cũng lạnh lẽo.
Ngụy Chương nhảy dựng lên cao ba thước như con mèo bị giẫm phải đuôi. Suýt nữa thì sợ đến rớt mũ.
Nếu lúc này cậu ta không mang mũ và giấu cái đuôi đi thì nhất định có thể nhìn thấy cái đuôi xù lông lên.
Người bị đụng trúng rất cao, ít nhất phải cao hơn Ngụy Chương một cái đầu.
Y lẳng lặng nhìn Ngụy Chương nước mắt lèm nhèm, ẩn ý liếc nhìn về phía xương cụt của cậu ta. Sau đó lướt qua Ngụy Chương đi xếp hàng.
Ngụy Chương đè cái mũ, qua một lúc lâu sau cảm giác dựng lông mới từ từ giảm bớt.
Còn Lâm Lập đã đứng trong hàng từ thuở nào.
Ngụy Chương ngừng vài giây mới chạy đi xếp hàng.
Phi thuyền chia thành sáu cấp, phi thuyền cỡ lớn trừ loại quân dụng ra thì chỉ còn loại tư nhân. Tức là phi thuyền dân dụng chỉ có loại cỡ trung, không thể đón một lúc quá nhiều khách, nhưng cũng không phải quá ít, cũng đủ dùng.
Chiếc phi thuyền họ lên là cỡ trung hạng C, tất cả các ghế đều kín.
Vé của anh Hoan và Sở Tranh đều là vé hạng nhất, mấy vé Vương Thịnh mua cũng là hạng nhất.
Bọn họ không thiếu tiền.
Khoang hạng nhất tổng cộng có 16 ghế, so với phi thuyền cỡ trung hạng C mà nói là rất ít, nhưng cơ sở vật chất rất tiện nghi đầy đủ.
Anh Hoan nằm trong ngực Sở Tranh, nhìn 16 người trong khoang hạng nhất. Tất cả đều đang bận rộn.
Bình thường và không có gì đặc biệt.
“Đích đến của chiếc phi thuyền này phi thuyền Hoan Lạc sao?”
“Không phải.”
Anh Hoan nghiêng đầu, ôm đuôi: “Trên phi thuyền Hoan Lạc có cảng vũ trụ sao?”
“Có.”
“Tại sao lại có?”
Nói như vậy nghĩa là chỉ có tàu sân bay mới có các cảng cho phi thuyền vũ trụ dừng chân.
“Phi thuyền cấp A có thể so với tàu sân bay, chỉ ngoại trừ trang bị vũ khí.”
Anh Hoan gật đầu.
Ngụy Chương và Lâm Lập lườm nhau, chủ yếu là Lâm Lập đằng đằng sát khí lườm Ngụy Chương, người sau không chịu yếu thế nên lườm lại, nhưng do tác dụng phụ của thuốc Hứa Duy Nhất nên cứ nước mắt lưng tròng.
Uy lực liền giảm đi một nửa.
Lâm Lập và Aya vốn ngồi cùng nhau, Aya mới thấy là cậu ta thì trực tiếp đổi vị trí với Ngụy Chương.
Ngụy Chương cứ khóc mãi, cảm thấy khó chịu, vì thế đứng dậy đi rửa mặt. Vừa mới đứng dậy, Lâm Lập liền chui vào ghế của cậu ta ngồi.
“…”
Phi thuyền dân sự không dừng lại ở phi thuyền Hoan Lạc mà chỉ là nằm trên tuyến đường tới phi thuyền Hoan Lạc mà thôi.
Hành khách theo quỹ đạo đi vào phi thuyền Hoan Lạc. Gần như một nửa hành khách đều là khách hàng của rạp xiếc thú Hoan Lạc. 20 phút sau, quỹ đạo rút đi, con tàu dân dụng lại khởi hành.
Anh Hoan đang ở trên con tàu vũ trụ cuối cùng đi thẳng tới phi thuyền Hoan Lạc. Khi họ tiến vào phi thuyền Hoan Lạc, cửa khoang liền đóng lại.
Mà ở một vị trí kín đáo trong khoang hạng nhất của chiếc phi thuyền dân dụng mà họ vừa rời khỏi, một vật gì đó lóe lên ánh sáng đỏ.
Mười phút sau, khoang hạng nhất của chiếc phi thuyền này nổ tung, tạo thành một cái lỗ thật lớn. Tất cả các thiết bị bắt đầu trục trặc, chiếc tàu vũ trụ không thể nào đi tiếp nên phải hạ cánh khẩn cấp.
Nhưng nó đang ở giữa vũ trụ mênh mông, không có cảng hay trạm hàng không nào để đỗ xuống.
Thuyền trưởng phát tín hiệu cầu cứu khẩn cấp, nhưng không thể gửi ra ngoài.
Chiếc tàu cứ thế chạm phải thiên thạch đang lơ lửng giữa vũ trụ, tạo ra một tiếng nổ lớn, từ từ tan biến giữa không gian.
Lúc này, mọi người trong phi thuyền Hoan Lạc đều không biết chuyện gì đã xảy ra với con tàu dân dụng. Ánh mắt của họ bị thu hút bởi những điều mới lạ bên trong phi thuyền.
Đoàn xiếc thú Hoan Lạc là đoàn biểu diễn số một thiên hà. Trong hơn hai mươi năm, nó đã đi xuyên qua cả mười khu của ba hệ thiên hà trung tâm với hơn một ngàn hành tinh có dấu hiệu của sự sống.
Có những hành tinh chưa được khai phá, có vẻ lạc hậu. Có những hành tinh quá mức xa xôi, đi qua đi lại cũng mất đến hai ba năm. Dẫu không phải ai cũng có thể sử dụng bước nhảy không gian hoặc chịu được sức ép do bước nhảy không gian mang tới.
Vì vậy mà có rất nhiều người cả đời chỉ tới được ba hoặc bốn hành tinh.
Hơn nữa, hầu hết các hành tinh được ghé thăm là những địa điểm du lịch nổi tiếng. Còn những bộ lạc cổ xưa hoặc những quần thể đặc biệt thần bí thì mọi người rất hiếm khi được tận mắt thấy.
Tuy rằng thực tế ảo có ghi lại, nhưng chưa thực sự nhìn thấy bao giờ.
Nhưng ở con tàu vũ trụ này, bạn có thể nhìn thấy ít nhất 300 giống loài của sự sống, bao gồm cả giao nhân xinh đẹp đến choáng ngợp.
Người cá thường hoạt động tích cực trên màn ảnh nhỏ, vốn không phải là chủng tộc khiến người ta kinh ngạc. Nhưng người cá cũng có rất nhiều chủng, trong đó hiếm có và ít phổ biến nhất là giao nhân.
* Người cá hay nhân ngư là loại thường thấy (hay gọi là mermaid). Còn giao nhân thì ở phương tây người ta hay gọi là siren, tính ác, dùng giọng hát hay để lừa người xuống ăn thịt. Nhưng ở phương đông thì có nhiều biến thể hơn, tớ từng đọc một bộ truyện TQ nói rằng giao nhân là chủng tộc có tài đan dệt nổi tiếng sống ở vùng biển phía Đông hay phía Nam gì đó. Cũng có biến thể nói bọn này có nước mắt ngọc trai, và thường bị con người săn bắt, nô dịch để lấy nước mắt. Có vẻ giống này là giống đang được nói đến ở đây chứ không phải con Siren. Ở VN mình cũng có truyền thuyết về con này, nửa trên là người nửa dưới là thuồng luồng – một loại thủy quái trông giống rồng nhưng mà low hơn.
Do họ có thể làm ra ngọc giao nhân cực kỳ quý giá, thậm chí còn quý hơn cả ngọc trai đen. Nghe đồn ngọc giao nhân là nước mắt của họ, điều này thật đáng kinh ngạc.
Bên cạnh đó còn có người trong suốt, toàn thân trong suốt, chỉ khi bỏ vào nước mới có thể nhìn thấy.
Còn có cả người dạng keo lỏng, người cây trông như cái cây, thậm chí còn có cả Titan —— tuy không phải người bản xứ của hành tinh Titan nhưng quả thật họ rất cao, cao nhất lên đến 7 mét.
Lửng nhỏ ngồi xổm trên đầu Sở Tranh, khẽ nhếch miệng, tròn mắt nhìn không chớp.
Trước mặt là một tiệm mèo, bên trong có rất nhiều nhà cây cho mèo, gậy trêu mèo, thùng giấy…
Sở Tranh cười tủm tỉm: “Em bé ngoan muốn vào chơi chút không?”
“Hoan, anh Hoan chẳng thích mấy cái thứ đó đâu!”
Anh Hoan mà giống đám mèo ngu xuẩn đó sao?
Mi đang xúc phạm anh Hoan!
Anh Hoan siêu dữ!