Lạc Nhàn Vân suy nghĩ một lúc, quyết định tạm thời thực hiện phương án thứ hai của Hệ thống Cứu thế.
Y chưa hoàn toàn tin tưởng Hệ thống Cứu thế, từ khi nghe “Đoan Mộc Vô Cầu sẽ diệt thế” đã chẳng mấy tin tưởng.
Không ai hiểu rõ hơn Lạc Nhàn Vân về cuộc đại kiếp này.
Hai trăm năm trước, Lạc Nhàn Vân chuẩn bị phi thăng.
Cảnh giới của tu sĩ từ thấp đến cao là Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Pháp Thân, Đại Thừa, Độ Kiếp. Sau Độ Kiếp có thể phi thăng lên tiên giới.
Tu sĩ không phải bất tử, dù là người hay thần đều có tuổi thọ.
Người thường bảy mươi là đã thọ, dưỡng sinh tốt có thể kéo dài thêm hai ba mươi năm, nhưng dù dùng cách nào, quá trăm tuổi sẽ không thể tránh khỏi sự suy kiệt.
Đó là dấu hiệu suy thoái của tiên nhân.
Tu sĩ ngộ đạo, nâng cao cảnh giới có thể tránh được quy tắc Thiên Đạo, kéo dài thời hạn của dấu hiệu suy thoái.
Luyện Khí là trình độ người thường, tuổi thọ vẫn là trăm tuổi, chỉ có điều người Luyện Khí đến bảy mươi tuổi sẽ không già lắm. Những ông cụ tóc bạc, gầy gò nhưng vẫn có phong thái thần tiên trong truyền thuyết đều là người luyện võ đạt đến Luyện Khí kỳ.
Trúc Cơ sẽ kéo dài tuổi thọ đến khoảng một trăm năm mươi tuổi.
Kim Đan kỳ là cửa ải đầu tiên của tu sĩ. Sau khi luyện thành Kim Đan, tu sĩ hoàn toàn khác biệt với người thường, tuổi thọ có bước nhảy vọt về chất, đạt tới năm trăm năm.
Nhưng tu sĩ Kim Đan kỳ vẫn sẽ già, quá hai trăm tuổi sẽ bắt đầu lão hóa, dung mạo mỗi năm một già đi. Nếu tu sĩ Kim Đan kỳ mãi không tiến bộ, đến năm trăm tuổi sẽ trở thành một lão quái vật đáng sợ.
Ngoại trừ những Ma tu hấp thụ tuổi thọ của người khác, tu sĩ bình thường muốn duy trì thanh xuân mãi mãi, phải luyện thành Nguyên Anh.
Nguyên Anh kỳ, đan điền sẽ mở ra không gian Tử Phủ, trong thân thể có một thế giới khác. Nguyên Anh sẽ cung cấp sinh khí và sức sống dồi dào, dung mạo sẽ không già đi nữa.
Nhưng tuổi thọ của Nguyên Anh kỳ tối đa vẫn chỉ là năm trăm năm.
Dù dung mạo không già, sau năm trăm năm cũng sẽ mang dung mạo trẻ mãi mà ra đi.
Muốn tiếp tục kéo dài tuổi thọ, phải đạt đến Đại Thừa.
Pháp Thân kỳ và Nguyên Anh kỳ là sự khác biệt về sức mạnh. Pháp Thân có thể để Nguyên Anh rời khỏi thân thể, triệu hồi Pháp Thân cao mấy trượng hoặc mấy chục trượng để chiến đấu. Hình dáng Pháp Thân có thể giống tu sĩ hoặc hình tượng thần ma cổ đại, điều này liên quan đến tâm pháp tu luyện của tu sĩ.
Pháp Thân cũng có thể kéo dài tuổi thọ thêm vài chục năm, nhưng không có sự thay đổi rõ rệt.
Cho đến Đại Thừa kỳ, tuổi thọ của tu sĩ mới thực sự kéo dài đến nghìn năm, có thể được xưng là Địa Tiên.
Nghìn năm đã đạt đến giới hạn của loài người.
Sau đó dù có sức mạnh lớn đến đâu, hấp thụ bao nhiêu linh khí trời đất, hay Ma tu hấp thụ bao nhiêu sinh mệnh của người khác cũng không có ý nghĩa gì.
Nghìn năm không phải là giới hạn của thân thể, mà là giới hạn của linh hồn.
Đến nghìn năm, dù có thay đổi thân thể, tái sinh tu luyện cũng vô dụng.
Linh hồn sẽ dần dần suy kiệt, sẽ quên lãng, hồ đồ, tinh thần suy thoái thành trẻ con.
Đáng sợ không phải là cái chết, mà là sự giày vò kéo dài trước cái chết.
Thời gian thoải mái chỉ thoáng qua, sự giày vò đau đớn lại dài đằng đẵng.
Nhiều tu sĩ Đại Thừa kỳ đối mặt với dấu hiệu suy thoái thà tự kết liễu mình để giải thoát, cũng không muốn trở thành một phế nhân.
Tu sĩ có vẻ rất mạnh, thực ra vẫn chỉ là sản phẩm của thế gian này. Họ luôn bị quy tắc Thiên Đạo ràng buộc, luôn bị quy tắc truy đuổi và chỉ đang tìm mọi cách kéo dài sự sống.
Trước khi có tu sĩ đầu tiên đạt Độ Kiếp kỳ, dù là Chính đạo hay Ma đạo, đều tìm mọi cách để sống sót.
Sau sự xuất hiện của tu sĩ Độ Kiếp kỳ, tu sĩ cuối cùng hiểu được rằng ngưỡng cửa tiếp theo chính là Thiên kiếp.
Thiên kiếp giáng thế, ngũ lôi oanh đỉnh. Khi rèn luyện thân thể trong thiên lôi, sẽ đạt đến cảnh giới linh hồn và thân thể hợp nhất.
Lúc đó linh hồn chính là thân thể, thân thể chính là linh hồn.
Linh hồn sắp suy kiệt và thân thể tu luyện nhiều năm không hủy diệt hoàn toàn hòa làm một. Thoát thai hoán cốt, trở thành tiên nhân.
Tiên nhân sẽ được Thiên kiếp dẫn dắt đến Thượng giới, bắt đầu một cuộc sống mới.
Người có thể vượt qua Thiên kiếp rất ít, phần lớn sẽ chết dưới Thiên kiếp.
Càng có nhiều người đạt đến Độ Kiếp kỳ thì tu sĩ cũng dần tìm ra quy luật của Thiên kiếp.
Hóa ra mọi hành động của họ đều bị quy tắc Thiên Đạo quan sát.
Kẻ vô độ, tàn sát vô tội, cướp bóc không kiềm chế, thiên lôi giáng xuống như trời sụp đất đổ, ngay cả tiên nhân cũng khó lòng chống đỡ.
Người tĩnh tâm xa rời thế sự, kiềm chế dục vọng, sẽ gặp được Thiên kiếp nhẹ nhàng, dễ dàng vượt qua.
Sau khi Ma đạo gặp Thiên kiếp đã bị giết vô số, nên họ nhận ra hình phạt của Thiên Đạo dành cho tu sĩ là khác nhau, bèn bắt đầu học cách kiềm chế.
Họ vẫn khó thay đổi bản chất, nhưng qua nhiều năm tìm hiểu, họ đã tìm được một sự cân bằng vừa thỏa mãn dục vọng vừa có thể miễn cưỡng vượt qua Thiên kiếp.
Có Thiên kiếp là ngưỡng cửa, Ma đạo học cách kiềm chế, Chính đạo nỗ lực làm việc thiện, nhân gian dưỡng sinh, vạn vật sinh sôi, rất phồn vinh.
Cuộc sống hài hòa, yên bình này bị cuộc đại kiếp hai trăm năm trước phá vỡ.
Hai trăm năm trước, trời sụp đổ, thiên hỏa rơi xuống, đất lật ngược, trong chớp mắt đồng bằng biến thành núi cao, biển sâu hóa thành thung lũng, động đất, lũ lụt, sóng thần… vô số thảm họa ập đến, sinh linh trần gian đồ thán.
Lạc Nhàn Vân đang chờ đợi Thiên kiếp, đúng lúc đó y cảm nhận được gốc rễ của cuộc đại kiếp.
Hóa ra cột trụ chống trời đất bị vỡ, không thể trụ nổi nữa.
Lạc Nhàn Vân giỏi suy đoán, nhanh chóng tìm ra cách tạm thời giải quyết đại kiếp – dùng linh căn để vá cột trụ.
Người có Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Thiên, sáu loại linh căn. Người bình thường đa số có đủ ngũ hành, trong cơ thể có năm loại linh căn, người có đủ ngũ hành thường ít bệnh tật.
Người thiếu một linh căn thường có sức khỏe kém, dễ chết yểu. Ba linh căn còn tệ hơn.
Nhưng khi linh căn giảm xuống còn hai, chỉ cần ngũ hành thuộc loại không xung khắc sẽ là kỳ tài tu luyện. Tu luyện sẽ dễ dàng hơn nhiều, tiến bộ rất nhanh.
Ngũ hành đơn linh căn càng là kỳ tài tu luyện hiếm gặp.
Nhưng dù là ngũ hành đơn linh căn cũng không bằng Thiên linh căn.
Thiên linh căn trăm năm mới xuất hiện một người, có thể nói là số trời đã định, vận may tràn đầy.
Lịch sử có một số bậc đế vương vĩ đại cũng là người có Thiên linh căn.
Lạc Nhàn Vân cũng là người có Thiên linh căn.
Người đầu tiên ngộ đạo tu luyện, bắt đầu con đường tu đạo cũng là người có Thiên linh căn.
Người đầu tiên vượt qua Thiên kiếp phi thăng, mở ra con đường mới cho tu sĩ vẫn là Thiên linh căn.
Người người mong đợi, ứng vận mà sinh, cũng là nói về người có Thiên linh căn.
Từ nhỏ đến lớn, quá trình tu luyện của Lạc Nhàn Vân rất nhẹ nhàng.
Chỉ cần nghe khẩu quyết xong là dẫn khí vào người. Vừa hai mươi Trúc Cơ, qua hai mươi tuổi Kim Đan, năm mươi tuổi Nguyên Anh. So với những tu sĩ ba trăm tuổi vẫn còn vật lộn ở Kim Đan kỳ, thật sự là như được sinh ra trong Tiên giới vậy.
Người có Thiên linh căn nếu theo con đường học thuật có thể trở thành thánh nhân, nếu mưu lược có thể trở thành bậc đế vương ngàn đời, nếu tu luyện chắc chắn sẽ vượt qua Thiên kiếp mà phi thăng. Đến Thiên kiếp cũng được chào đón bằng ánh sáng ngọc, thân thể thành tiên cũng khác người bình thường.
Người khác nhìn vào chỉ có thể thở dài, không ghen tị nổi.
Cũng vì thế, Thiên linh căn là nguyên liệu tuyệt vời để vá cột trụ trời.
Lạc Nhàn Vân suy ra rằng, nếu có thể tìm được bảy tu sĩ có Thiên linh căn để vá cột trụ trời thì có thể sẽ sửa chữa được cột trụ.
Nhưng Thiên linh căn trăm năm mới xuất hiện một người, giới tu chân gộp lại cũng chỉ có hai người có Thiên linh căn.
Thời gian cấp bách, đất trời chẳng để họ có thời gian đợi Thiên linh căn xuất hiện. Họ chỉ đành dùng ngũ hành đơn linh căn thay thế, nhưng hiệu quả cũng không bằng Thiên linh căn.
Không phải ai cũng sẵn lòng hy sinh bản thân để vá cột trời.
Lạc Nhàn Vân sẵn sàng đứng ra nhưng một tu sĩ Thiên linh căn khác mới chỉ mười sáu tuổi, vừa mới đạt Trúc Cơ, chưa thấy được thế giới rộng lớn bao la.
Dù không muốn nhưng trong tình thế cấp bách, tu sĩ mới mười sáu tuổi đó cũng đứng ra.
Ngoài ra còn có năm người có đơn linh căn tự nguyện vá trời, tất cả đều đạt Pháp Thân kỳ.
Bảy người được xưng là “Bảy ngôi sao Cứu Thế “.
Lạc Nhàn Vân biết rằng tốt nhất là có bảy tu sĩ Đại Thừa kỳ có Thiên linh căn để vá cột trời, mới có thể khiến cột trụ hoàn toàn hồi phục, kéo dài thêm mười vạn năm.
Mười vạn năm sau, tu sĩ có thể nghĩ ra cách khác để cứu thế.
Nhưng đội hình của họ quá yếu.
Chỉ có Lạc Nhàn Vân là tu sĩ Đại Thừa kỳ có Thiên linh căn, còn lại một người Thiên linh căn chỉ mới mười sáu tuổi, thân thể còn chưa trưởng thành, chỉ mới đạt Trúc Cơ, chưa thể gọi là tu đạo.
Năm người còn lại chỉ là Pháp Thân kỳ.
Linh căn của bảy người họ chẳng khác gì bùn đất đắp lên đê, nước chảy một cái là tan.
Nhưng họ không có thời gian, chỉ có thể cắn răng mà tiến lên.
Bảy người vây quanh cột trụ trời, lập trận pháp theo số lượng sao Bắc Đẩu, hy sinh thân mình để vá trời.
Khi thi pháp, bảy người kết nối với nhau. Lạc Nhàn Vân nghe được tiếng khóc trong lòng của tu sĩ trẻ kia.
Cậu ấy mới mười sáu tuổi thôi!
Lạc Nhàn Vân tự nhận cả đời mình thuận lợi. Là Thiên linh căn, y đã nhận được quá nhiều ưu ái của trời đất.
Trời đất đã ban cho y quá nhiều đặc quyền, vượt qua Thiên kiếp ở tuổi chưa đến trăm, thực sự là một kỳ tích.
Y nhận được quá nhiều ân huệ, hy sinh thân mình để vá trời là điều hợp lý nhất.
Y sẵn lòng chết, nhưng còn tu sĩ trẻ kia thì sao?
Nếu không tự nguyện, không thể hoàn toàn rút linh căn ra được.
Mà bảy người họ lại kết nối với nhau, tiến độ phải đồng đều. Một người mà yếu lòng thì những người khác cũng phải chịu như thế.
Lạc Nhàn Vân chỉ rút ra một nửa linh căn, miễn cưỡng sửa chữa được cột trụ trời.
Rút một nửa linh căn giúp Lạc Nhàn Vân và những người khác giữ được mạng sống, nhưng cũng mất hết công lực, thân thể suy tàn.
Cột trụ trời vẫn còn một vết nứt, gió cương không ngừng tuôn trào. Lạc Nhàn Vân bèn đặt vết nứt đó ở Lạc Tiêu Cốc.
Sau sự việc, tu sĩ trẻ biết do mình yếu đuối làm hỏng việc. Cậu rất hối hận, liên tục xin lỗi Lạc Nhàn Vân.
Không ai trách cậu cả.
“Sức chúng ta có hạn, dù có dốc hết sức kết quả cũng không tốt hơn là bao.” Lạc Nhàn Vân an ủi.
“Cột trụ trời có thể duy trì được bao lâu?” Có người hỏi.
Lạc Nhàn Vân lắc đầu, y cũng không biết.
Y chỉ biết rằng, cuối cùng thì cột trụ trời cũng sụp đổ hoàn toàn thôi. Trời sẽ sụp, đất sẽ hợp, vạn vật sẽ trở về hỗn độn.
Khi ấy, thế gian này sẽ không còn sinh linh nào.
Người có dấu hiệu suy thoái, thế gian cũng vậy.
Cái gọi là Thiên kiếp, chẳng qua là thế giới này đang chết dần.
Sau đó không còn Thiên kiếp, cũng không còn ai phi thăng nữa.
Nguyên nhân thực sự của cuộc đại kiếp này ít ai biết được, chỉ có “Bảy ngôi sao Cứu Thế” bọn họ biết.
Hầu hết mọi người chỉ biết rằng hai trăm năm trước trời nứt ra một lần, từ đó không còn Thiên kiếp, nhân gian không còn bị ràng buộc bởi quy tắc.
Ma tu sợ Thiên kiếp, sẵn sàng kiềm chế dục vọng, giảm bớt tổn hại đến thế giới.
Tu sĩ Chính đạo muốn dễ dàng thăng cấp hơn cũng sẵn lòng tĩnh tâm, rèn luyện ý chí.
Mất đi Thiên kiếp, không còn hy vọng kéo dài tuổi thọ thì so với đại kiếp, dấu hiệu suy thoái càng đáng sợ hơn.
Trong thoáng chốc, giới tu chân trở nên hỗn loạn. Không có hy vọng, không có tương lai. Ma đạo sống trong mơ màng quên đi thực tại, họ sa đọa chẳng kiềm chế. Trước khi tuổi thọ hao cạn, họ sống một đời phóng túng, làm đủ mọi điều ác.
Chính đạo quá nghiêm khắc, nhiều đệ tử tâm không vững không muốn chịu đựng những quy tắc của Chính đạo, chạy theo Ma đạo.
Tiêu Hoành Trụ là một trong số đó.
Trên có kẻ tu sĩ vô độ, dưới có quân vương tàn ác, lấy mạng người làm trò vui, dùng quốc gia để lấy lòng tu sĩ, đổi lấy một viên đan dược kéo dài vài chục năm tuổi thọ.
Chỉ trong một trăm năm, nhân gian phồn vinh đã trở thành địa ngục.
Đoan Mộc Vô Cầu sinh ra trong nhân gian như thế.
Hắn vốn là người sinh ra trong địa ngục, bị mài dũa thành ác quỷ.
Lạc Nhàn Vân là một trong số ít người biết sự thật về đại kiếp, y không tin Đoan Mộc Vô Cầu có thể hủy diệt thế giới.
Có lẽ Hệ thống Cứu thế nhìn thấy tương lai Đoan Mộc Vô Cầu có thể phá hủy cột trụ trời.
Hai cách mà Hệ thống Cứu thế đưa ra là mong Lạc Nhàn Vân hy sinh thân mình để cảm hóa Đoan Mộc Vô Cầu, khiến hắn không điên cuồng đến mức phá hủy cột trụ trời.
Còn về việc cởi đồ, ân ái, Lạc Nhàn Vân chỉ cho rằng Hệ thống Cứu thế đã bị thế giới đầy tội lỗi này dạy hư, đó chỉ là lời nhảm nhí.
Dù Hệ thống Cứu thế nói nhảm, Lạc Nhàn Vân cũng biết rằng nó có một nửa là sự thật.
Hệ thống Diệt thế trong cơ thể Đoan Mộc Vô Cầu có thể là một loại tâm ma, cũng có thể là số phận của thế giới.
Năm đó Lạc Nhàn Vân vá cột trụ trời là nghịch thiên mà làm, nên luôn có một lực lượng xuất hiện, đưa thế giới đến sự diệt vong.
Có thể Đoan Mộc Vô Cầu chính là người ứng kiếp.
Nhưng Lạc Nhàn Vân vẫn nghĩ, tội lỗi diệt thế nặng nề này không nên đổ lên đầu một mình Đoan Mộc Vô Cầu.
Dù Đoan Mộc Vô Cầu có đến gần cột trụ trời, phá vỡ phong ấn mà y đã để lại thì sự hủy diệt của thế giới cũng không phải lỗi của Đoan Mộc Vô Cầu, là thế giới đã gần hết tuổi thọ mà thôi.
“Hệ thống tiền bối”, Lạc Nhàn Vân nói, “Thế nhân ngu muội không biết sự thật, nếu Đoan Vô Cầu hành động liều lĩnh trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, thế nhân sẽ đổ hết trách nhiệm diệt thế lên đầu Đoan Mộc Vô Cầu, nhưng điều đó không đúng.”
Cột trụ trời không thể sửa chữa hoàn toàn là do hai trăm năm trước y mềm lòng, không dám điều khiển thần trí của tu sĩ trẻ kia, rút linh căn của bảy người, đó không phải lỗi của Đoan Mộc Vô Cầu.
Lạc Nhàn Vân nói: “Ta sẽ làm như hệ thống tiền bối mong muốn, cảm hóa Đoan Mộc Vô Cầu, tránh cho hắn trở thành kẻ tội đồ ngàn đời.”
“Nhưng về chuyện ngươi tình ta nguyện, cưới trước yêu sau gì đó, hệ thống tiền bối đừng nói nữa.”
Hệ thống Cứu thế: [Không sao, chủ nhân cứ chọn cách thứ hai trước, sau này có tình cảm rồi bàn tiếp.]
Lạc Nhàn Vân: “…”
Y không thể thay đổi suy nghĩ của Hệ thống Cứu thế.
May mắn là cách thứ hai của Hệ thống Cứu thế cần Lạc Nhàn Vân tự nguyện.
Chỉ cần y không tự nguyện, hệ thống sẽ không ép buộc y.
Sau khi Lạc Nhàn Vân đưa ra quyết định, y nhấn “đồng ý” trên khung hộp thoại “có chấp nhận cách cứu thế thứ hai không” của Hệ thống Cứu thế.
Hệ thống Cứu thế: [Chủ nhân Lạc Nhàn Vân đã xác định cách cứu thế, hệ thống đang lên lộ trình cứu thế.]
Hệ thống Cứu thế: [Nhiệm vụ một, ngăn chặn Đoan Mộc Vô Cầu giết Tống Quy, diệt Bắc Thần phái, bảo vệ ngôi nhà nhỏ của Đoan Mộc Vô Cầu.]
Cái gì?
Nhìn nhiệm vụ đầu tiên, Lạc Nhàn Vân giật mình.
Đoan Mộc Vô Cầu sẽ diệt Bắc Thần phái?
Lạc Nhàn Vân ngạc nhiên, nghĩ đến việc để một mình Đoan Mộc Vô Cầu ở Lăng Đô Phong đã lâu, y vội mở cửa bước ra.
Vừa mở cửa y đã thấy Đoan Mộc Vô Cầu nâng cái đĩa cuối cùng lên, đang đổ những mảnh vụn bánh vào miệng.
Cửa mở đột ngột, Đoan Mộc Vô Cầu chạm mắt với ánh mắt đầy nghi hoặc của Lạc Nhàn Vân.
Đoan Mộc Vô Cầu khựng lại một lúc.
Quá xấu hổ, Lạc Nhàn Vân cũng không biết phải nói gì.
May mà đối diện là Đoan Mộc Vô Cầu.
Chỉ thấy Đoan Mộc Vô Cầu nhanh nhẹn ăn hết vụn bánh trong đĩa, sau đó đặt đĩa lên bàn rồi lạnh lùng nói:
“Không để lại gì, tiêu diệt triệt để là phong cách hành động của bản tôn. Diệt môn cũng vậy, mà ăn bánh cũng thế!”
– ———
Tác giả:
Đoan Mộc Vô Cầu: Hừ! Bản tôn quả là cao thủ tùy cơ ứng biến, linh hoạt ứng phó, xoay buồm theo gió!
Lạc Nhàn Vân: Ừm… xoay buồm theo gió dùng sai rồi.
Đoan Mộc Vô Cầu: Bản tôn nói nó là nghĩa này, thì nhất định nó phải là nghĩa này!
(*) Thành ngữ Xoay buồm theo gió trong tiếng Trung mang nghĩa tiêu cực, ám chỉ những người luôn thay đổi lập trường hoặc quan điểm để phù hợp với lợi ích cá nhân. Họ chỉ quan tâm đến việc tìm lợi ích cho bản thân mà không có nguyên tắc cố định.