Mê Đắm - A Tư Thất Lâm

Chương 117



Trong sân vắng lặng bỗng có tiếng khóc của trẻ con, từ xa đã thấy hai đứa trẻ đang cãi nhau, đứa lớn dính bùn, trên tay đang cầm một chiếc hộp gỗ. Đứa nhỏ hơn là Tiểu Lý Nhi, giữ chặt chiếc xích đu, chỉ tay về phía anh trai kia với đôi tay trắng và mềm đang run rẩy, khóc hết cả hơi.

Tiếng gào khóc này đã thu hút tất cả những người lớn trong phòng trà.

Nhìn thấy người chống lưng đang đi tới, Tiểu Lý Nhi ngừng tranh cãi với Tạ Chẩm, chạy nhanh về phía bố mình, cô bé không nhịn được khóc nức nở, những giọt nước mắt như ngọc trai lớn rơi xuống không đứt đoạn: “Hu hu hu bố ơi …”

Còn chưa kịp nói xong, Tiểu Lý Nhi phát hiện ra rằng chiếc quần âu mà bàn tay nhỏ đang cầm không đúng màu.

Hôm nay bố mặc đồ màu trắng nhạt, còn tay bé đang cầm lại là màu đen, nước mắt lưng tròng nhìn lên thì thấy đó là chú Tạ.

Tiểu Lý Nhi ngây người nhìn người đó một lúc, mãi mới nhận ra rằng cô bé đã nhầm người, còn bố bé đang đứng bên cạnh.

Tạ Lan Thâm nghe được tiếng gọi bố này trong mắt hiện lên ý cười, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt ửng hồng của cô bé: “Có chuyện gì vậy? Nói cho chú nghe nào.”

Khuôn mặt bảo bối bị chạm vào, lần này Tiểu Lý Nhi khóc càng thảm hại hơn, nước mắt không ngừng chảy xuống, đưa tay về phía Hạ Tuy Trầm muốn ôm: “Bố ôm…”

Tiểu Lý Nhi sẽ không khóc nhiều như vậy, trừ khi điều đó thực sự làm cô bé khó chịu.

Hạ Tuy Trầm ôm con gái vào lòng, vỗ về nhẹ nhàng, anh không hỏi chuyện gì xảy ra mà nhẹ nhàng an ủi: “Con đừng sợ, bố ở đây”.

Hai vai Tiểu Lý Nhi run lên, chóp mũi và mí mắt đỏ bừng, bé vừa khóc vừa rối rít cáo trạng: “Tạ Bào Bào nói rằng anh ấy đào được kho báu, thứ anh ấy đào được là tài sản riêng của anh ấy…Anh ấy đào quỹ đen của con đi rồi.”

Mọi người có mặt nghe vậy, đều nhìn về phía Tạ Chẩm cách đó không xa cùng với hộp gỗ nhỏ dính đầy bùn đất.

Tạ Chẩm rõ ràng là có chột dạ, cảm nhận được áp lực từ ánh mắt của bố mình, cậu bé hơi rụt cổ lại: “Con đang đùa với em gái thôi.”

Tạ Lan Thâm trầm giọng nói: “Lại đây.”

Tạ Chẩm di chuyển qua như một con ốc nhỏ, còn không quên nhắc nhở: “Bố, con là con trai yêu quý nhất của bố đó.”

Ở bên ngoài Tạ Lan Thâm không dùng gia pháp để giáo huấn con trai mình, giọng điệu của anh có vẻ bình tĩnh và vững vàng, trước tiên bảo cậu bé lau sạch hộp gỗ trước, sau đó trả lại cho Tiểu Lý Nhi.

Tạ Chẩm ngoan ngoãn làm theo, trong lòng rất sợ hãi, bởi vì dựa theo những gì cậu bé biết về bố của mình, tình huống này được gọi là đêm trước giông tố.

Sau khi trả lại cho Tiểu Lý Nhi, cậu bé cúi đầu xin lỗi, muốn lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô bé.

Cuối cùng lại bị Tiểu Lý Nhi đưa tay chặn lại, tự mình vừa lau vừa khóc, không cần người khác giúp đỡ: “Em tha thứ cho anh đấy.”

Cô gái nhỏ tức giận cũng mau mà hết giận cũng nhanh chóng.

Ôm quỹ đen trên tay trở về phòng với bố, mặc kệ Tạ Chẩm sẽ bị gia pháp giáo huấn một trận.

Vì quỹ đen bị lộ nên Tiểu Lý Nhi đã chủ động giao toàn bộ số tiền vất vả kiếm được cho Hạ Tuy Trầm, không để lại cho mình một xu nào.

Hạ Tuy Trầm nhìn thấy chiếc chăn bông được phủ đầy đồng xu, sau một hồi im lặng, anh hỏi cô bé: “Con tích góp nhiều tiền như vậy làm gì thế?”

Sau khi rửa mặt xong, Tiểu Lý Nhi đã sạch sẽ, xinh đẹp không có chút nước mắt, quỳ trên gối, dùng đôi tay trắng nõn mềm mại cào ra mấy đồng tiền: “Đây là của hồi môn con để dành.”

Sau đó, bé lấy ra một đồng xu khác và nói với bố: “Đây là tiền sinh hoạt của mẹ, để mẹ không phải làm việc vất vả bên ngoài đóng phim kiếm tiền nuôi gia đình nữa.”

Ánh mắt Hạ Tuy Trầm nhìn xuống, nhìn vào ba đồng tiền xu còn thừa lại, hỏi tiếp: “Những cái này thì sao?”

Tiểu Lý Nhi nói: “Tiền tiêu vặt của bố nha.”

Hạ Tuy Trầm thấy con gái hiếu thuận: “…”

Sau khi Tiểu Lý Nhi quét sạch ngân khố, cô bé đặt chiếc hộp gỗ nhỏ lên bàn trang điểm của Cố Thanh Sương, nghĩ đến việc bắt đầu lại từ đầu, nhưng nơi dưới gốc cây xích đu không còn thích hợp để cô bé cất giấu tiền nữa.

Điều này khiến bé đau khổ, bé thậm chí còn ăn không ngon miệng, đôi lông mày nhỏ cau lại.

Sau khi biết con gái khóc, Cố Thanh Sương, người đang ở nước ngoài, cũng đã dành thời gian để gọi điện video đến, Tiểu Lý Nhi ôm gối, co lại trên giường và nói hết những uỷ khuất của mình với mẹ một lúc lâu.

“Con thật sự rất tức giận….Tạ Bào Bào quá đáng lắm, nhưng mà anh ấy cũng bị bố mẹ anh ấy mắng rồi, bây giờ con không tức giận nữa.”

Cố Thanh Sương hôn con gái trong video một chút, cười nói: “Vài ngày nữa mẹ về sẽ mang quà cho con”.

“Cảm ơn mẹ.”

Tiểu Lý Nhi cũng hôn cô qua màn hình điện thoại di động, làm nũng nói: “…Không quấy rầy mẹ làm việc nữa, mẹ nhớ mỗi ngày đều phải nhớ con một nghìn lần nha.”

Chờ cúp máy xong.

Có tiếng gõ cửa, thấy Hạ Tuy Trầm chân dài bước vào, trên tay cầm một hộp gỗ lim chạm khắc tinh xảo.

Tiểu Lý Nhi thò đầu ra, tóc đen xõa tung, nhìn anh: “Bố ơi, đây là cái gì vậy?”

Hạ Tuy Trầm bật đèn ngủ bên cạnh, ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng màn đêm mờ ảo. Anh đưa chiếc hộp bằng gỗ lim cho Tiểu Lý Nhi, ngón tay thon dài mở khóa ra. Một giây tiếp theo, có rất nhiều đồng tiền tinh xảo, khiến Tiểu Lý Nhi ngạc nhiên, trợn to mắt nói: “Oa”

“Cái này là chị gái Tiểu Quan Âm của con tặng để xin lỗi thay em trai của chị ấy đấy.”

Hạ Tuy Trầm đặt chiếc hộp bằng gỗ lim vào tay con gái, trong đó có hơn 20 đồng tiền cổ, rất tinh xảo và thích hợp để chơi. Tiểu Lý Nhi rất vui vẻ nhận lấy nó, khóe mắt nheo lại cong cong cười: “Bố ơi, con muốn cảm ơn chị Tiểu Quan Âm.”

Hạ Tuy Trầm sờ đầu cô bé, lại nghe thấy Tiểu Lý Nhi hỏi: “Tạ Bào Bào về nhà không sao chứ ạ?”

Cô bé từ nhỏ rất tinh ý, cảm thấy tính khí của chú Tạ sẽ không tốt bằng bố mình, nhất định sẽ giáo huấn Tạ Bào Bào một trận.

Hạ Tuy Trầm cười: “Không sao đâu, có cô Khương Nại của con ở nhà, Tạ Bào Bào ​​sẽ không bị đánh đâu.”

Tạ Lan Thâm cũng chỉ dám đợi khi Khương Nại không có ở nhà, mới thu thập đứa con trai vô pháp vô thiên của mình.

Còn khi Khương Nại ở nhà, nhiều lắm chỉ là đem con trai nhốt lại, phạt nó viết bản kiểm điểm, cũng không phải là vấn đề lớn.

Tiểu Lý Nhi luôn là một cô gái nhỏ tri kỷ, cô bé nhào vào trong vòng tay của Hạ Tuy Trầm thì thầm: “Bố, chị Tiểu Quan Âm đã xin lỗi thay Tạ Bào Bào rồi, con không giận nữa… Bố có thể gọi điện cho chú Tạ, để chú ấy không đánh Tạ Bào Bào nữa”.

“Tạ Bào Bào… cũng không cố ý làm cho con khóc, chính là con tự mình muốn khóc.”

Hạ Tuy Trầm cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt giống Cố Thanh Sương của Tiểu Lý Nhi, giọng điệu trầm thấp dần dần nhu hòa: “Bố biết.”

Phần lớn tính cách của Tiểu Lý Nhi đều giống Cố Thanh Sương, ngoan ngoãn hiểu chuyện, khiến mọi người mềm lòng, đặc biệt là trong xương cốt khao khát tình yêu của bố mẹ mình, cũng giống như Cố Thanh Sương, chỉ là Tiểu Lý Nhi biểu hiện rõ ràng hơn một chút, sẽ treo tình yêu thương ở trên miệng.

Ngoài bố mẹ ruột, Tiểu Lý Nhi còn thích bà ngoại và ông ngoại Thẩm, không biết có phải là do tính khí của Cố Thanh Sương hay không mà cô bé không có tình cảm với Cố Văn Hàn.

Về sau có một đoạn thời gian, Cố Văn Hàn không biết từ đâu mà nghe rằng Tiểu Lý Nhi thích sưu tập tiền cổ bằng đồng.

Ông ta còn nhờ người tìm mối để sưu tầm được nhiều đồng tiền cổ bằng đồng, đồng thời xum xoe với cháu gái ruột của mình, ai ngờ đến Hạ gia chưa đầy một ngày đã bị thư ký của Hạ Tuy Trầm trả về.

Lý do rất đơn giản, nói như vậy sẽ khiến đứa trẻ mê muội mất đi lý trí.

Cố Văn Hàn nhìn những đồng tiền cổ được trả lại, gương mặt già nua suýt nữa không nhịn được…

Ân cần không đúng chỗ, Cố Văn Hàn đã nảy ra một ý tưởng khác, ông ta bỏ ra một số tiền rất lớn để mua một mảnh đất ở Tứ Thành để xây dựng một công viên giải trí, lấy tên là Công viên giải trí Tiểu Lý Nhi.

Nhưng ông ta còn chưa bắt tay vào xây dựng, nhiệt huyết đã bị dập tắt bởi một cuộc điện thoại từ chính Cố Thanh Sương.

Cố Thanh Sương yêu cầu ông ta đổi tên công viên giải trí đi, đừng dùng tên của con gái cô.

Cố Văn Hàn lúc này vẫn có thể phản bác lại một cách yếu ớt: “Đây là quà sinh nhật của bố cho cháu gái ba năm sau.”

Cố Thanh Sương chế nhạo qua điện thoại: “Ha.”

“Thanh Sương, bố phát hiện tính cách của con càng ngày càng giống mẹ của con sau khi kết hôn…đấy? Liệu con có bạo lực gia đình với chồng con không vậy?!”

Cố Thanh Sương phớt lờ cơn thịnh nộ của Cố Văn Hàn, quay đầu lại đặt một bác sĩ tâm lý để cho ông ta khám bệnh.

Cách làm này nhanh chóng được Phó Uyển Uyển tán đồng, khi biết Cố Văn Hàn tuy có ngày tháng tốt lành nhưng lại đi quấy rối gia đình của Cố Thanh Sương và Hạ Tuy Trầm ở Tứ Thành, Phó Uyển Uyển cũng đã gọi điện để cảnh báo ông ta.

Chân trước bị con gái cảnh cáo, chân sau bị vợ cũ cảnh cáo một cách lạnh lùng.

Cố Văn Hàn suýt chút nữa phát bệnh tim phải vào bệnh viện, mặc kệ ông ta ồn ào đến đâu cũng không thể nháo được đến chỗ Tiểu Lý Nhi.

Tiểu Lý Nhi trong ngôi nhà cũ gần đây bận rộn cất giấu chiếc hộp đựng tiền cổ bằng đồng, đến một ngày không chọn được chỗ nào nữa, chiếc hộp bằng gỗ lim được đặt trên bàn trang điểm của Cố Thanh Sương, cô bé biết bàn trang điểm của mẹ bé cũng có rất nhiều đồ có giá trị.

Nên đặt ở đây, không ai dám đến trộm….

Không biết nó bắt đầu từ ngày nào, Hạ Tuy Trầm phát hiện chiếc hộp gỗ lim trên bàn trang điểm của Cố Thanh Sương đã bị mất tích.

Phải biết rằng ngày thường Tiểu Lý Nhi rất yêu quý chiếc hộp đó, chỉ có việc kém chút nữa là không thắp ba nén nhang cung phụng thôi, trước khi đi ngủ phải nhìn một cái, không nói lại còn lấy khăn tay lau hai mươi mấy đồng tiền cổ một lần, ở hộp gỗ không bao giờ dính một chút bụi bẩn nào.

Bây giờ không có tung tích, vào ban đêm khi Hạ Tuy Trầm kể chuyện cho Tiểu Lý Nhi trước khi đi ngủ, anh ngập ngừng hỏi một câu.

Khuôn mặt của Tiểu Lý Nhi áp vào chiếc gối mềm mại màu vàng nhạt, hàng mi mỏng gần như khép lại, nửa tỉnh nửa mê đáp: “… Bị con giấu đi rồi.”

Nếu Hạ Tuy Trầm hỏi thêm, anh cũng sẽ không thể hỏi được đồtham tiền nhỏ này điều gì nữa.

Tiểu Lý Nhi đã giấu những đồng tiền cổ đi, bé lại bắt đầu lên kế hoạch kiếm tiền, lần này cô bé đặt mục tiêu vào chú Chu Đình Lưu, lý do rất đơn giản, chú Chu Đình Lưu làm luật sư, phải nói nhiều, khó tránh khỏi việc sẽ khát nước.

Tiểu Lý Nhi lục trong hộp lấy ra một ít lá trà do Hạ Tuy Trầm mua được, khi được bố đưa ra ngoài nói chuyện làm ăn, cô bé sẽ xách chiếc vali nhỏ chạy đến phòng trà, động tác rất thuần thục pha một ly lớn, sau đó gõ cửa văn phòng luật sư một cái, nhiệt tình hỏi: “Chú có cần uống trà không?”

Hầu như tất cả bạn bè trong vòng này của Hạ Tuy Trầm đều biết về việc Tiểu Lý Nhi sẽ tính tiền trà, thấy cô gái nhỏ xinh xắn đáng yêu, mọi người đều sẽ phối hợp cho bé một tệ, chỉ là làm khó Hạ Tuy Trầm – người luôn cất giữ những lá trà quý đó.

Sau khi Chu Đình Lưu thảo luận công việc xong đi ra, dùng ngón tay thon dài nới lỏng cà vạt, nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang bận rộn trong phòng trà, anh cầm chiếc ly màu xám bước tới: “Bà chủ nhỏ, mang một ly cho chú nha.”

Tiểu Lý Nhi quay lại nhìn anh, đôi mắt đẹp của cô bé nheo lại mỉm cười: “Được ạ.”

Cô bé đổ đầy cốc đưa cho Chu Đình Lưu, cẩn thận lau sạch nước trên mép bằng khăn giấy. Khi Chu Đình Lưu hỏi bé giá bao nhiêu, Tiểu Lý Nhi lớn tiếng nói: “Mời chú Đình Lưu uống, ly này không lấy tiền. “

“Bà chủ nhỏ kinh doanh buôn bán, tại sao lại không tính tiền?”

Tiểu Lý Nhi leo lên ghế ngồi xuống, trên tay ôm thú nhồi bông con heo đất, hơi nghiêng đầu mỉm cười: “Coi như đây là chi phí quầy hàng ạ.”

Chu Đình Lưu nhướng mày, nhóc con này còn biết tính phí gian hàng, thật sự là không thể tin được.

“Xem ra bố con mang con theo bên người bàn chuyện kinh doanh đã dạy cho con rất nhiều điều nha.”

“Không phải, bố chỉ dạy con đọc sách và viết chữ thôi …” Tiểu Lý Nhi cảm thấy mình và Chu Đình Lưu rất hợp nhau, bèn nói thầm một bí mật với anh: “Nói cho chú biết….nhà con rất nghèo.”

Bên ngoài phòng trà, Hạ Tuy Trầm tình cờ nghe được câu cuối cùng, lập tức cảm thấy bất lực.

Ngày hôm đó, Tiểu Lý Nhi đã kiếm được một khoản tiền nhỏ bằng cách dựa vào hóa đơn thanh toán trà. Những đồng tiền được thả vào con heo đất khiến cô bé rất vui. Khi lên xe, Hạ Tuy Trầm thấy bé đang ngồi ở phía sau thỉnh thoảng lấy lòng bàn tay che lại cười, khẽ cau mày.

Về vấn đề này, Trình Thù đã từng đưa ra một đề nghị chân thành: “Sao cậu không đi hỏi Tạ Lan Thâm dạy con gái như thế nào”.

Đối với vấn đề này Hạ Tuy Trầm chỉ mỉm cười: “Tạ Lan Thâm bị con gái lừa qua mặt rồi, hỏi cậu ta thì có ích lợi gì?”

Trình Thù kinh ngạc vài giây: “Sao cậu lại nói như vậy?”

Hạ Tuy Trầm không nói cho bạn tốt, có một lần anh nhìn thấy Tạ Lâm đưa Tiểu Quan Âm đến câu lạc bộ chơi xúc xắc với một nhóm thiếu gia chơi bời lêu lổng, tiểu cô nương ngày thường diễm lệ tinh xảo đứng đợi ở nơi phức tạp như vậy, trên khuôn mặt lại biểu hiện bình tĩnh không hề sợ hãi.

Khi anh quay lại thì nhìn một lần nữa thấy Tiểu Quan Âm, cô bé đang ngồi ở nhà và luyện tập thư pháp, lại trở về bộ dáng tiểu thư khuê các.

Tạ Lan Thâm đã không biết bao nhiêu lần Tạ Lâm gỡ lớp hóa trang trước mặt mình, mà Tiểu Quan Âm cũng sẽ giả vờ trước mặt bố ruột của mình, nói sẽ không bao giờ động đến những sở thích không đàng hoàng của chú mình.

Hạ Tuy Trầm chỉ nói với Trình Thù: “Nếu Tạ Lan Thâm khi về già mà trái tim không tốt thì sớm muộn gì cậu ấy cũng phải vào bệnh viện cấp cứu.”

Trình Thù lầm tưởng là đang ám chỉ cậu út nhà họ Tạ, quá ầm ĩ, thuận thế nói theo: “Lần trước Tạ Bào Bào chạy đến nhà tôi, làm chết hai con cá trong bể, bị Tạ Lan Thâm đánh cho một trận, nghe nói gần đây nhất muốn tiến vào đoàn để đi chơi với Khương Nại, đạo diễn phải quỳ xuống cầu xin đưa ra ngoài.”

So với Tạ Bào Bào không đàng hoàng, con trai cả của Tạ Lan Thâm ai nhìn thấy cũng phải khen ngợi.

Cậu bé có tính cách hoàn toàn trái ngược với em trai của mình, lần trước chuyện Tiểu Lý Nhi bị chọc cho khóc là Tạ Đẳng Đẳng đã thay cho Tiểu Quan Âm đích thân đến Hạ gia đưa đồng xu cổ để xin lỗi, khi đưa cho Hạ Tuy Trầm nói chuyện có lý lẽ mồm miệng cũng rõ ràng.

Tuổi còn nhỏ, cậu bé đã có phong thái của Tạ Lan Thâm.

Ba anh em Tạ gia, ngoại trừ em út, chị cả và em trai thúe hai đều là những người nổi tiếng.

Mà Hạ Tuy Trầm rất thích con trai lớn của Tạ Lan Thâm, từng nói muốn nhận làm con nuôi, ai ngờ Tạ Lan Thâm không từ chối, nhưng Tạ Đẳng Đẳng lại từ chối một cách lịch sự: “Chú Hạ, con đã có bố rồi.”

Tạ Lan Thâm thấy vậy, trong mắt hiện lên ý cười, giống như là đang cười nhạo Hạ Tuy Trầm đa tình.

Hạ Tuy Trầm không hề tức giận, anh ôm Tạ Đẳng Đẳng ngồi lên đùi, kiên nhẫn hỏi cậu bé một số bài tập, lại tung ra một số thứ để thu hút sự chú ý của cậu bé: “Về sau thường đến gặp chú thường xuyên hơn nhé? Lần trước đã nói cho con rồi đấy, con có muốn xem không?”

Tạ Đẳng Đẳng kiên quyết không làm con nuôi của Hạ gia, nhưng cậu bé cũng rất thích Hạ Tuy Trầm nên đã gật đầu.

Tạ Lan Thâm bồi dưỡng cậu con trai này như một người thừa kế trong tương lai, nhưng điều đó không ngăn cản bé kết thân với những người bạn trong giới, mà hành động ngầm này đã làm dấy lên sự ghen tị mạnh mẽ của Tạ Bào Bào.

Có thể nói rằng tính cách của Tạ Đẳng Đẳng là bản sao của Tạ Lan Thâm, mà tính cách bá vương của Tạ Bào Bào lại là một phiên bản cao cấp của Tạ Lâm.

Vì ghen tị mà Tạ Bào Bào đã đánh Tạ Dẳng Đẳng một trận, cụ thể là đánh vào khuôn mặt nhỏ trông không có cảm xúc, còn ồn ào nói: “Cho anh giả vờ ngoan này!”

Khóe mắt Tạ Đẳng Đẳng nhìn thấy Tiểu Lý Nhi đứng cách đó không xa, nên cậu bé không đánh trả một cái nào.

Cuối cùng, Tiểu Lý Nhi vì chứng kiến ​​cảnh hai anh em nhà họ Tạ đánh nhau lại khóc một lần nữa, chỉ tay vào khuôn mặt bầm dập của Tạ Đẳng Đẳng, hướng về Hạ Tuy Trầm khóc nức nở nói: “Huhuhu, Tạ Bào Bào có xu hướng bạo lực… Chúng ta chạy đi.”

Tạ Đẳng Đẳng lấy trong túi quần ra một chiếc khăn tay màu xanh da trời, rất thân mật lau nước mắt cho em gái: “Đừng sợ, là các anh không tốt đã dọa sợ em rồi.”

Tạ Bào Bào: “…”

Cái người mặt thú tâm cơ kỹ nữ này!

Tạ Đẳng Đẳng có bản lĩnh xoa dịu cảm xúc của Tiểu Lý Nhi xuống, nhẹ nhàng vỗ về bờ vai nhỏ đang run rẩy vì khóc.

Tiểu Lý Nhi đỏ mắt nói: “Anh ơi, anh rất biết cách an ủi người khác đó.”

Tạ Đẳng Đẳng cười ưu nhã lại lễ phép: “Bình thường khi chị gái của anh khóc, anh đều dỗ chị như vậy.”

“Chị Tiểu Quan Âm cũng khóc ạ?”

Tạ Đẳng Đẳng dừng lại một giây đã bị Tạ Bào Bào vội vàng trả lời, với ngữ điệu sâu kín: “Chị ấy có thể tự mình khóc đến mức nhập bệnh viện, không phải giống em cứ khóc một lúc là sẽ không sao đâu.”

Toàn bộ Tạ gia đều biết rằng không dễ chọc tức Tiểu Quan Âm, một khi đã chạm đến cảm xúc của cô bé thì chính là nước mắt rơi không ngừng được.

Mà Tiểu Lý Nhi khóc một chút thì không có chuyện gì nữa, cảm xúc đến nhanh rồi đi cũng nhanh.

Lúc trước, còn sợ Tạ Bào Bào có thể có xu hướng bạo lực, nhưng bây giờ lại cười với anh ấy, ngay sau đó, lần thứ ba, cô bé đã bị Tạ Bào Bào làm cho khóc …

Tạ Bào Bào thích chơi đùa ở mọi nơi, làm khách ở Hạ gia đã đuổi một con mèo màu cam đi.

Thật trùng hợp, số tiền riêng mà Tiểu Lý Nhi bí mật giấu trong từ đường đã bị Tạ Bào Bào phát hiện.

Không ai nghĩ rằng Tiểu Lý Nhi lại giấu tiền riêng của cô bé ở đây, ngay cả Hạ Tuy Trầm cũng ngạc nhiên trong hai giây, nhìn thấy ngân khố nhỏ bị lộ ra ngoài, cảm xúc của Tiểu Lý Nhi không thể ổn định được nữa, cô nhóc lau nước mắt rồi đi tìm Dụ Gia Phạn khiếu nại: “Huhuhu… Em muốn để anh Gia Phạn trút giận cho em.”

Dụ Gia Phạn đúng là đã khiến Tiểu Lý Nhi hết giận, ngày hôm sau cậu bé đã treo một tấm biển trên cửa nhà của Hạ gia.

Trên đó viết:

[Tạ Bào Bào và chó không được vào.]


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.