Mê Đắm - A Tư Thất Lâm

Chương 118



Gần cuối năm, trận tuyết đầu tiên rơi sớm hơn thường lệ, bên ngoài phủ một lớp sương muối, nhiệt độ trở nên vô cùng lạnh giá.

Sau khi kết thúc thảm đỏ liên hoan phim, Cố Thanh Sương trở về ngôi nhà cũ, cô gần như chỉ mặc trên người một chiếc váy dạ hội mỏng màu đen tuyền, dáng người mảnh khảnh, bờ vai lộ ra vô cùng chói mắt, cô vội vã trở về mà không kịp thay quần áo, khi bước vào cửa, chỉ kịp cởi đôi giày cao gót ra.

Trong phòng ngủ, bất kể là cô ra ngoài đóng phim hay có công việc đột xuất, chỉ cần cô chưa không về nhà, một chiếc đèn ngủ màu cam ấm áp sẽ luôn được thắp sáng.

Đây là thói quen Hạ Tuy Trầm đã duy trì nhiều năm, cho dù Tiểu Lý Nhi đã bảy tuổi, anh vẫn không thay đổi.

Cố Thanh Sương cởi áo khoác ngoài ra, nhìn người đàn ông đang say ngủ nằm trên giường, vầng hào quang dưới hàng lông mi rậm rạp đang khép lại, đường nét trên khuôn mặt tuấn tú đã bị che khuất đi, nhưng dù có nhìn bao nhiêu lần cũng không thấy năm tháng thay đổi, anh vẫn luôn là người đối xử tốt nhất với Cố Thanh Sương.

Anh mặc bộ đồ ngủ màu trắng tinh, sạch sẽ như cậu bé trong chùa ngày đó.

Cố Thanh Sương đã yêu anh ngay khi gặp anh lần đầu, cô nhẹ nhàng bước tới, cúi xuống gần, ngay khi cô định vươn đầu ngón tay ra để chạm vào, Hạ Tuy Trầm đã mở mắt trước một bước, khi anh nhìn thấy cô, anh khẽ cười nhẹ: “Về rồi sao…”

Về rồi sao, chỉ một câu đơn giản này thôi cũng khiến trong lòng Cố Thanh Sương rung động, cô vén váy lên giường, rúc vào vòng tay anh: “Em muốn anh ôm.”

Khi cô làm nũng lại mềm yếu như Tiểu Lý Nhi, thậm chí không thể nhìn ra dáng vẻ xinh đẹp kiểu diễn của một nữ minh tinh.

Hạ Tuy Trầm vòng tay dễ dàng ôm lấy eo cô và ôm vào lòng. Đôi bàn tay thon dài dần cởi bỏ chiếc váy, lộ ra xương bướm vôc ùng quyến rũ, trong nhà máy sưởi đã được bật nên không còn thấy lạnh nưa, da thịt cô ban nãy ở ngoài trời như lạnh như sắp đóng băng đến nơi, này đã được bàn tay anh ủ ấm.

Cố Thanh Sương chỉ có thể hoàn toàn thư giãn khi trở về trong vòng tay của Hạ Tuy Trầm, để anh cởi bỏ chiếc váy dạ hội sang trọng này như một đứa trẻ, sau đó nhét cô vào trong chăn rồi cúi đầu áp đôi môi mỏng lên vầng trán thanh tú của cô: “Tối nay đi thảm đỏ có mệt hay không?”

Dù gì thì họ cũng đã kết hôn nhiều năm rồi, Cố Thanh Sương có thể nghe thấy gợi ý trong giọng điệu của anh ta.

Cô hợp tác giơ hai đầu ngón tay trắng nõn lên, cởi hai cúc áo ngủ của người đàn ông ra, không vội đi thẳng vào chủ đề, một lúc sau, cô nói một tiếng rồi đưa môi chạm vào môi của anh.

“Cuối năm rồi … Gần đây Tiểu Lý Nhi có ngoan không?”

“Con bé và cặp song sinh của Tạ Lan Thâm bây giờ quan hệ càng ngày càng tốt. Hôm qua, con bé và hai đứa nhỏ kia còn đến bể bơi chơi, giẫm phải băng và bị ướt. Vì sợ bị mắng nên còn về nói dối anh rằng đã uống thuốc cảm từ trước.”

Cố Thanh Sương: “…”

Hạ Tuy Trầm cười nhẹ, cắn lỗ tai cô hỏi: “Lúc nhỏ em cũng như vậy sao?”

Cố Thanh Sương chớp chớp mắt, không thừa nhận nói: “Em khi còn bé rất trầm mặc, anh, đừng có đổ oan cho em.”

Đôi môi mỏng của Hạ Tuy Trầm đi xuống dọc theo dái tai của cô, áp vào một bên cần cổ mềm mại trắng như tuyết, giọng nói khàn khàn thốt ra: “Tiểu Lý Nhi nhìn càng ngày càng giống em, anh thậm chí không thể nặng lời với con bé được. Thật sự không nỡ.”

Cố Thanh Sương biết rằng chồng mình đã rất vất vả để dạy dỗ con gái, không ai nghĩ rằng khi con gái cô còn nhỏ, một lời cũng lười nói, thế mà khi lớn lên một chút, bắt đầu nghịch dại như cô thuở nào. Hồi cô còn nhỏ cũng vậy, yên lặng chưa được ba ngày thì lại có chuyện.

“… Sao anh không gửi con bé đến chỗ mẹ em ở một thời gian.”

“Em chắc chứ?”

Cố Thanh Sương suy nghĩ trong vài giây và nói, “Chúng ta đã để Tiểu Lý Nhi vui chơi đủ rồi, con bé nên tiết chế lại … Ngoài ra, nếu anh còn giữ con bé ở nhà, cặp song sinh nhà họ Tạ thỉnh thoảng lại tìm đến. Lúc ấy…cũng không thể từ chối được.”

Hạ Tuy Trầm rất chào đón cậu con trai lớn của Tạ lan Thâm nhưng cậu con trai nhỏ thì có từ chối cũng sẽ mặt dày tự động bò đến cửa.

Hai vợ chồng vui vẻ quyết định gửi Tiểu Lý Nhi đến chỗ Phó Uyển Uyển một thời gian, ngay sau đó họ cũng ngừng thảo luận về chủ đề này, tiếp tục vấn đề vừa rồi.

Chăn bông trên giường rất mềm mại, thân thể chìm trong đó cảm nhận được hơi ấm từ sau lưng truyền ra, ngón tay trắng nõn cuộn tròn trên gối, run rẩy.

Cố Thanh Sương đã không gần gũi với anh trong một thời gian, có chút không thích ứng được, đuôi mắt dần đỏ lên.

Hô hấp giống như thiếu dưỡng khí, ngắt quãng, không biết đã bao lâu sau Hạ Tuy Trầm mới chậm rãi dừng lại, ôm cô vào trong lòng, hôn cô: “Kiệt sức rồi sao?”

Trán Cố Thanh Sương bị hơi thở ấm áp của anh làm cho bỏng rát, lông mi run lên, ngay cả khi lên tiếng cũng yếu ớt: “Em muốn đi tắm, còn muốn ngủ.”

Hạ Tuy Trầm cười nhạt, nhấc chăn bước xuống giường, không mặc quần áo, cúi người bế cô lên, trần như nhộng đi vào phòng tắm.

Cố Thanh Sương hoàn toàn có thể thoải mái mà giao mình cho người đàn ông này, trong lúc tắm, đôi mắt xinh đẹp của cô nhắm lại và chìm vào giấc ngủ hoàn toàn, khi tỉnh lại thì đã là sáng ngày hôm sau.

Tất cả váy và quần áo trên mặt đất tối hôm qua đã được thu dọn sạch sẽ, bên cạnh còn có váy và áo khoác mới.

Và, cô bé Tiểu Lý Nhi đang mặc chiếc áo khoác bông màu đỏ nằm ở bên giường nhìn mẹ ngủ, khi thấy mẹ tỉnh dậy, đôi mắt cong lên thành một nụ cười: “Chào mẹ, chúc buổi sáng tốt lành.”

“Chào buổi sáng, con gái bé bỏng của mẹ.” Cố Thanh Sương hôn lên mặt Tiểu Lý Nhi, sau đó nằm xuống vài giây, túm lấy chăn bông và từ từ ngồi dậy.

Tối hôm qua, tiểu biệt thắng tân hôn, cô bị giày vò đến mức xương cốt như muốn rã rời, hiện tại lưng cô đang đau nhức, cô định lấy áo choàng tắm bên cạnh để mặc vào thì Tiểu Lý Nhi lại có vẻ đã nhìn thấy thứ gì đó và chỉ vào dưới xương quai xanh của cô: “Mẹ ơi, mẹ bị thương rồi.”

Cố Thanh Sương rũ mi xuống nhìn, chỉ thấy mảnh da giống như cánh hoa hồng tươi bị véo ra, trên đó vết hôn đỏ hồng rõ ràng từng chút một in lên.

Cô trực tiếp che lại, nhẹ nhàng nói với Tiểu Lý: “Mẹ bị muỗi đốt đêm qua, con đừng nói cho ai biết nhé.”

Tiểu Lý Nhi hít một hơi thật sâu và tin vào điều đó: “Ôi, thật đáng sợ, con muỗi trong nhà chúng ta lớn thật.”

Cố Thanh Sương chỉ có thể căng da đầu nói nói, “Ừ.”

Cô không ngờ rằng lời nói dối ngẫu hứng sẽ bị Tiểu Lý Nhi phát tán vào ngày hôm sau, cô bé nói với mọi người: “Trong nhà em có một con muỗi to bằng con quái vật nhỏ, nó rất biết cắn người, còn cắn mẹ em tạo ra một vết đỏ lớn.”

Khi Cố Thanh Sương nghe thấy điều này, gần như toàn bộ người làm trong nhà, bao gồm cả Tạ gia, đều đã nghe thấy.

Tiểu Lý Nhi không hiểu vì sao người lớn lại cười, bé cầm con búp bê lên, nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu cũng không đoán ra được, quyết định ném ra một câu: “Dù sao nó cũng sẽ cắn người…..”

Bởi vì điều này.

Cố Thanh Sương quyết định gửi Tiểu Lý Nhi đến Lệ Thành sớm hơn dự kiến, gửi cô bé đi ngay trong đêm.

Tiểu Lý Nhi không kháng cự việc đến nhà bà ngoại chơi, chủ động xách ba chiếc vali lớn lên xe, khuôn mặt xinh đẹp không thể giấu được sự vui mừng, khi biết cô bé sẽ đến Lệ Thành, Thẩm Dục cũng cấp tốc chạy đến.

Ông cũng đi, và tin chắc rằng nếu Tiểu Lý Nhi có mặt, Phó Uyển Uyển sẽ không đuổi ông đi.

Khi xe đến Lệ Thành, đã hơn sáu giờ tối.

Phó Uyển Uyển vẫn mặc chiếc váy dệt kim màu hoa oải hương đứng ngoài cửa ngôi nhà nhỏ, đợi một vài chiếc xe từ từ dừng lại trước mặt, cửa mở ra, Tiểu Lý Nhi chạy xuống trước, khi nhìn thấy bà ngoại, cô bé đã hét lên phấn khích: “Bà ngoại xinh đẹp!”

Phó Uyển Uyển đón lấy cháu gái, trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên ý cười.

Tiểu Lý Nhi sinh ra đã rất gần gũi với bà ngoại, ôm cổ bà và làm nũng: “Cháu nhớ bà lắm, bà có nhớ cháu không?”

Phó Uyển Uyển tuy lạnh lùng, nhưng không thể tránh khỏi sự quyến rũ như thế này của cháu gái và nói, “Bà rất nhớ cháu.”

Thư ký giao thành công tiểu tổ tông xong, xuống xe chào hỏi chuẩn bị rời đi, lúc này Thẩm Dục cũng xuất hiện, đang kéo vali vào, chỉnh thẳng cà vạt, ánh mắt sắc bén kia ở nơi làm việc vào lúc này lại nhìn Phó Uyển Uyển đầy trìu mến: “Uyển Uyển.”

Khi Phó Uyển Uyển nhìn thấy ông, trên khuôn mặt lạnh lùng không có nụ cười chào đón: “Tôi không chuẩn bị phòng cho ông.”

“Không thành vấn đề … Tôi có thể ở cùng một phòng với tài xế.”

Đường đường là ông chủ một công ty giải trí lớn, vừa về nước đã phải chen chúc trong một phòng với tài xế, nói ra sẽ rất ngạc nhiên. Mà Thẩm Dục lại không hề cảm thấy bất bình chút nào, ông xoay người chuyển hết vali của Tiểu Lý Nhi vào nhà.

Phó Uyển Uyển gần như phớt lờ hành vi hào hiệp của ông, trước đó bà đã nói rõ rằng bà sẽ không quay lại nữa.

Tuy nhiên, Thần Vũ trời sinh kiên trì, lại sẵn lòng chịu khổ nên nhất định phải tranh giành vị trí tiếp theo ở đây.

Sau khi Tiểu Lý Nhi đã an toàn ở chỗ Phó Uyển Uyển, về phía Tứ Thành, Hạ Tuy Trầm và Cố Thanh Sương lúc này mới được thư giãn. Khi không có việc gì làm, họ sẽ ở trong phòng làm việc. Anh ngồi trên ghế và đọc sách, trong khi cô nằm trên đầu gối của anh, lật xem kịch bản.

Mỗi ngày như vậy đã trôi qua gần nửa tháng, vào một buổi sáng sau trận bão tuyết, Hạ Tuy Trầm bảo người quản gia chuyển một chiếc ghế dài vào trong sân, anh đang dùng khăn trắng lau mái tóc dài mới gội của Cố Thanh Sương.

Có cuộc gọi đến, Phó Uyển Uyển lên tiếng trước, câu đầu tiên bà hỏi là: “Hạ gia phá sản rồi sao?”

Cố Thanh Sương: “… Mẹ ạ, không có chuyện đó đâu.”

Chỉ trong ba phút, Phó Uyển Uyển đã kể về nửa tháng Tiểu Lý Nhi sống ở nông thôn.

Lý do đã được tìm ra. Tiểu Lý Nhi thức dậy lúc sáu giờ sáng mỗi ngày, chạy đến phòng tài xe và làm dịch vụ đánh thức Thẩm Dục dậy.

Lần đầu tiên Thẩm Dục cảm thấy thân thể và xương cốt không còn cứng rắn như những năm trước, ai có thể chịu được mùa đông khắc nghiệt, không có điều hòa và lò sưởi ấm, lại có một cô bé mỗi sáng sẽ đến đánh thức vào lúc sáu giờ.

Dịch vụ đánh thức này cần tiền, và giá của Tiểu Lý Nhi đã thay đổi từ một đồng thành một trăm đồng.

Thẩm Dục trực tiếp đưa cho cô bé một nghìn tệ và cầu xin cô bé đừng đánh thức ông dậy sớm trong mười ngày.

Nhưng Tiểu Lý Nhi luôn chú trọng đến tính liêm chính khi làm ăn, không những không lấy mà còn đến sớm hơn một tiếng, mới năm giờ sáng đã đến gọi.

Sau đó.

Thẩm Dục muốn thuyết phục cô bé theo cách khác, nhưng Tiểu Lý Nhi nói mà không nhìn lên, “Một cô gái dễ thương như cháu … Chỉ có tiền mới có thể thuyết phục được.”

Thẩm Dục không còn cách nào khác đành chấp nhận số phận của mình, trả giá cho dịch vụ và tiếp tục đưa tiền cho cô bé.

Nếu chỉ có như vậy, Phó Uyển Uyển sẽ ngoảnh mặt làm ngơ, mấu chốt chính là chiếc vali mà Tiểu Lý Nhi mang theo có chứa phân nửa là ảnh có chữ ký của Cố Thanh Sương, đều sẽ được bán ra.

Tất cả số tiền cô bé kiếm được đều được gửi vào con heo đất, cô bé đã mang một phần đó cho Phó Uyển Uyển vào ngày hôm qua, đây được coi là tiền ăn của bé ở nhà bà ngoại.

Phó Uyển Uyển gần như không kìm được giận, kéo Tiểu Lý Nhi đi tìm những người bán hàng nhỏ lẻ đã từng xin chữ ký của Cố Thanh Sương, sau đó trả lại họ toàn bộ số tiền.

Tiểu Lý Nhi đã bị giáo huấn một trận, bà ngoại đã bắt cô bé đứng phạt trong phòng khách ở tầng một, suy xét về hành động của mình.

Phó Uyển Uyển dạy đứa nhỏ xong liền gọi điện dạy đứa lớn.

Cố Thanh Sương hơi ngạc nhiên, đã lâu cô đã không ký ảnh cho Tiểu Lý Nhi, những bức ảnh ký tặng đó có nguồn gốc từ đâu vậy?

Sau khi cúp điện thoại đi hỏi thì mới biết là Tiểu Lý Nhi lén lút ở sau lưng cô, lén nhờ Lạc Nguyên bằng những lời ngon ngọt, trăm mối tơ vò.

Cố Thanh Sương quay đầu lại và nói với Hạ Tuy Trầm, “Anh à, con gái chúng ta trưởng thành….liệu nó có đi vào con đường gian thương không?”

Hạ Tuy Trầm ôm cô đặt trên đầu gối, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng chải mái tóc dài và dày của Cố Thanh Sương, nói với giọng điệu ấm áp và dịu dàng, “Nếu con bé thực sự quan tâm đến chuyện kinh doanh, thì đó là số phận của con bé.”

Cố Thanh Sương rất bối rối, cau mày và suy nghĩ một lúc lâu: “Cũng có lý…cả hai chúng ta đều không phải là người yêu tiền, em cũng không làm việc bạt mạng vì tiền, và anh cũng không tham lam quyền lực, vậy tại sao Tiểu Lý Nhi lại hoàn toàn trái ngược với chúng ta như vậy.”

Nếu không phải khuôn mặt của Tiểu Lý Nhi rất giống mình, Cố Thanh Sương sẽ tự hỏi liệu có phải bệnh viện đã giao nhầm con cho họ hay không.

Hạ Tuy Trầm cũng bị điều này làm cho bối rối, suy nghĩ vài giây sau, đôi môi mỏng khẽ mở ra một nụ cười: “Có lẽ con bé giống tổ tiên của Hạ gia.”

Cố Thanh Sương hài hước vỗ nhẹ vào vai anh ta, cũng cười theo: “Tộc trưởng … Sao anh có thể nói những lời bất kính như vậy.”

*

Về phía Lệ Thành, cùng lúc đó, Tiểu Lý Nhi vẫn đang bị phạt đứng, lưng thẳng tắp, mái tóc đen dài xõa xuống vai, bé cúi đầu nhẹ, chỉ để lộ một nửa khuôn mặt thanh tú xinh đẹp. Vẻ ngoài rất giống với Cố Thanh Sương lúc nhỏ.

Điều này làm cho Thần Dục nhìn thấy, không khỏi thở dài: “Thời gian trôi qua nhanh quá … Tôi nhớ Thanh Sương khi còn bé đã bị bà trừng phạt vì tội nghịch ngợm, cũng chính là tư thế như thế này. Con bé tuy cúi đầu, nhưng lưng vẫn thẳng.”

Phó Uyển Uyển từ trong bếp đi ra với một chén canh tôm trứng, khi nhìn thấy bóng lưng của Tiểu Lý Nhi, bà cũng bị thôi miên một lúc, dường như cũng nhìn thấy dáng vẻ của con gái mình hồi đó, không ăn uống gì, tính khí bướng bỉnh.

Sau vài giây, cô bé đang đứng thẳng lén quay đầu lại, khi nhìn thấy bà ngoại đang cầm đồ ăn trên tay, bé nở một nụ cười ngọt ngào và gọi: “Bà …”

Giọng nói như sữa này đã kéo Phó Uyển Uyển từ trong trí nhớ về thực tại, đôi mắt của bà cũng dần dần thanh tỉnh.

Nhìn khuôn mặt giống Cố Thanh Sương của Tiểu Lý Nhi, như thể bà đang được bù đắp sự thiếu hụt nào đó trong lòng, bà ra hiệu với cháu gái, bất giác dùng sự dịu dàng và tình yêu mà bà chưa từng dành cho Cố Thanh Sương: “Đến….đây. “

——Hoàn toàn văn——


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.