Sau khi Diệp Hủ được nghỉ, số ngườι ăn trưa ở nhà đã tăng thêm một ngườι.
Nguyễn Linh rửa mặt xong rồi đi đến nhà ăn.
Lúc nãy cô đã nghĩ kỹ, quyết định không giải thích với Diệp Hủ.
Vốn dĩ cô và Diệp Cảnh Trì đã là vợ chồng hợp pháp, cho dù có xảy ra chuyện gì hay không, giải thích với Diệp Hủ chỉ thêm ngượng ngùng.
Vì vậy, sau khi ngồi xuống bàn ăn, Nguyễn Linh không nhắc đến cảnh ngượng ngùng lúc nãy nữa, Diệp Hủ cũng không hỏi.
Diệp Hủ bình thường nói chuyện không nhiều, bữa cơm này tuy có hơi trầm lặng hơn một chút, nhưng cũng không khác mấy so với bình thường.
Cho đến khi ăn được nửa bữa, Diệp Hủ đột nhiên lên tiếng: “Thực ra… Không cần để ý đến tôi.”
Nguyễn Linh: “……?”
Cô đang chăm chú gặm một miếng sườn, nghe thấy vậy suýt nữa không phản ứng lại được.
Diệp Hủ lại hiểu sai sự ngạc nhiên trong mắt Nguyễn Linh.
Cậu mím môi, tiếp tục nói: “Lúc đầu nghe hai người sắp kết hôn, tôi… thực sự không hiểu lắm, cho nên trước đây mớᎥ lạnh nhạt với cô như vậy.”
Nét mặt cậu thiếu niên vô cùng nghiêm túc, rõ ràng đã suy nghĩ kỹ càng mớᎥ quyết định nói ra những lời này.
“Nhưng bây giờ tôi đã hiểu ra rồi.” Diệp Hủ nói: “Cho nên cô… không cần cảm thấy có gánh nặng, cũng không cần vì tôi mà tránh né gì cả.”
Diệp Hủ hít một thật sâu, nói ra câu cuối cùng: “Nói chung, tình cảm của hai người tốt đẹp, tôi cũng sẽ vui mừng cho hai người.”
Nói xong những lời này, Diệp Hủ lập tức cúi đầu, lén lút xới xới cơm trong bát, cả người tỏ ra mất tự nhiên.
Nguyễn Linh: “…”
Có thấy, Diệp Hủ đã chuẩn bị tâm lý rất lâu mới nói ra những lời đó.
Cô nghĩ, cậu thiếu niên trầm tư thế này mà lại nhanh chóng chấp nhận cô, còn chủ động nói ra những lời thấu hiểu như vậy, cô đáng ra phải cảm động mớᎥ đúng.
Nhưng lúc này, Nguyễn Linh lại phải nghĩ đến một chuyện khác.
Nếu Diệp Hủ lầm mối quan hệ của cô và Diệp Cảnh Trì đã phát triển đến giai đoạn mới, hơn nữa còn hy vọng tình cảm vợ chồng giữa cô và Diệp Cảnh Trì càng ngày càng tốt.
Vậy nếu… mấy hôm sau Diệp Hủ phát hiện cô và Diệp Cảnh Trì lại quay trở lại ngủ riêng, vẫn như trước kia, mỗi người một việc.
Trong mắt Diệp Hủ, chẳng phải cô và Diệp Cảnh Trì lại đang cãi nhau rồi sao?
…
Nguyễn Linh đột nhiên cảm thấy, để tránh tổn thương lần thứ hai, tốt nhất nên giải thích hiểu lầm này một chút.
“Diệp Hủ: “Nguyễn Linh khẽ khàng: “Là thế này, hôm qua mẹ về nhà hơi say, mơ mơ màng màng nên đi vào phòng của bố con.”
Cả người Diệp Hủ cứng đờ, rõ ràng không sẵn nghe Nguyễn Linh kể chi tiết về chuyện này.
Nguyễn Linh nhân cơ hội Diệp Hủ chưa kịp phản ứng, tiếp tục nói với vẻ mặt thản nhiên: “May mà bố con tốt bụng, nhìn thấy mẹ vừa chạm vào gối đã ngủ thiếp đi, liền nhường phòng chính cho mẹ, còn tự mình đi ngủ ở phòng phụ.”
Nói xong, cô lại bình tĩnh bắt đầu gặm miếng sườn.
Diệp Hủ ngẩn người một lúc, cuối cùng cũng hiểu được Nguyễn Linh đang nói gì.
Cậu có vẻ hơi khó tin: “Vậy là, hôm qua bố tôi ở…”
Nguyễn Linh gật đầu:“Anh ấy ngủ ở phòng mẹ.”
Sau đó, cô tiếp tức giận nói: “Anh ấy còn tự ý thay bộ ga trải giường màu hồng phấn tinh tế mà mẹ đã chọn, thay ga trải giường và vỏ chăn thành màu xám xịt, khiến căn phòng của mẹ không còn hài hòa nữa.”
Diệp Hủ: “…”
Cậu ngẩn ngơ mất một lúc để tiêu hóa sự thật này, sau đó lẩm bẩm: “Có thể… có thể bố không muốn ngủ giường màu hồng…”
Nguyễn Linh nuốt một miếng sườn, hùng hổ nói: “Màu hồng thì sao? Không thể có thành kiến với màu sắc được!”
Nói rồi, cô không tự chủ được mà tưởng tượng ra cảnh Diệp Cảnh Trì ngủ trên chiếc giường màu hồng hoa hè, không khỏi bật cười.
Diệp Hủ vẫn còn đang trong trạng thái ngơ ngác.
Nhưng Nguyễn Linh lại rất hứng thú: “Hay là, mẹ bảo dì giúp việc cũng đổi một bộ ga trải giường màu hồng cho phòng của anh ấy nhỉ. Dù sao anh ấy cũng chưa xin phép mà đã đổi của mẹ, cũng coi như là đáp lễ.”
“Con nghĩ sao, Diệp Hủ?” Cô nhìn cậu thiếu niên vẫn còn đang ngơ ngác.
Diệp Hủ im lặng một lúc.
“…… Đừng đổi của tôi là được.”
Ăn trưa xong, Nguyễn Linh bảo tài xế đưa cô đến studio.
Mua quá nhiều thứ khi đi mua sắm, Nguyễn Linh vẫn chưa nghĩ ra cụ thể phải trang trí như thế nào, nên cũng không vội gọi mấy học sinh trung học đến giúp.
Nhưng khi cô mới tự mình dọn dẹp một lúc thì nhận được tin nhắn từ Trần Tùng Dương.
Ngày họp phụ huynh hôm đó, cô đã thêm số liên lạc của ba học sinh trung học.
[Trần Tùng Dương: Cô ơi! Hôm nay được nghỉ, cô có cần cháu đến studio giúp không ạ?]
[Trần Tùng Dương: Cô có cần gì cứ gọi cháu, cháu làm gì cũng được, khách sáo nhé!]
Nguyễn Linh khẽ nhướng mày: Tích cực vậy sao?
Nghĩ một lúc, cô trả lời.
[Nguyễn Linh: Cháu sốt sắng muốn đến giúp đỡ như vậy, có phải lấy việc giúp đỡ cô làm cớ để trốn tránh chuyện gì không?]
Nhận được tin nhắn, Trần Tùng Dương mở to mắt đầy kinh ngạc.
Mẹ của Diệp Hủ thật thần kỳ, ngay cả chuyện này cũng đoán được?
Hôm nay, cậu ấy vừa mới ở nhà chơi game cả buổi, đã bị gia đình mắng là vừa nghỉ hè đã chơi game, chẳng có ngày nào làm chuyện tử tế.
Chỉ mớᎥ nghỉ hè được một ngày thôi! Nếu bắt Trần Tùng Dương mới nghỉ hè mà bắt đầu đọc sách và làm bài tập hè thì thật là quá sức với cậu ấy!
Trần Tùng Dương không muốn tiếp tục chịu đựng những lời lải nhải của gia đình, nên nghĩ đến việc đến chỗ Nguyễn Linh giúp đỡ.
Theo cậu ấy nghĩ, làm gì đó cũng thú vị hơn đọc sách và làm bài tập hè. Hơn nữa, gia đình luôn ủng hộ cậu và Diệp Hủ làm thân, việc đi giúp đỡ này còn có thể hoàn hảo chặn miệng bố mẹ.
[Trần Tùng Dương: Ha ha, cháu chỉ rảnh rỗi không có gì làm thôi ạ! Hơn nữa cháu là thật lòng muốn giúp đỡ cô!]
[Trần Tùng Dương: Cô ơi, bây giờ cô đang ở studio phải không? Cháu có thể đến ngay!]
[Trần Tùng Dương: Hình như nhóm Tô Quân Nhược cũng đang rảnh, cô à, hay là cháu giúp cô gọi họ luôn nhé?]
Nguyễn Linh nhìn những dòng tin nhắn dài mà Trần Tùng Dương gửi đến, không nhịn được đỡ trán.
Đứa trẻ này, thật là nhiệt tình quá mức.
Cô cũng dần dần hiểu được tại sao một người trông lạnh lùng như Diệp Hủ, lại có thể giữ mối quan hệ tốt với Trần Tùng Dương.
Đây gọi là tính cách bổ sung.
Nguyễn Linh nhìn đống thùng giấy vụn dưới chân, cảm thấy có người đến giúp đỡ dọn dẹp có vẻ cũng tốt.
Vì vậy, cô trả lời “Được” rồi gửi vị trí của studio.
Trần Tùng Dương đã nhận được sự đồng ý, mắt bỗng sáng lên, lập tức gửi tin nhắn cho Tô Quân Nhược và Kiều Nguyệt.
Hôm nay là ngày nghỉ đầu tiên, hầu hết mọi ngườι vẫn chưa có kế hoạch gì. Chẳng mấy chốc, hai cô gái đều nói họ có thời gian.
Nên Trần Tùng Dương tạo một nhóm, thêm Nguyễn Linh, Tô Quân Nhược và Kiều Nguyệt vào, sau đó chuyển tiếp vị trí vừa rồi Nguyễn Linh gửi vào nhóm.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, Trần Tùng Dương hài lòng nhìn lại thành quả của mình, cảm thấy mình thật năng động, mẹ của Diệp Hủ chắc chắn sẽ rất hài lòng đây.
Sau đó, cậu ấy nhanh chóng thu dọn đồ đạc, nói với gia đình một tiếng rồi chuẩn bị ra ngoài.
Trước khi ra ngoài, Trần Tùng Dương đột nhiên có cảm giác như mình đã quên mất điều gì đó.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu cũng không nhớ ra đó là chuyện gì. Trên người chỉ cần mang theo điện thoại thì cũng chẳng cần mang gì nữa.
Sau khi suy nghĩ một lúc mà không có kết quả, Trần Tùng Dương liền đi thẳng ra ngoài.
……
Nguyễn Linh vừa mới dọn dẹp qua loa studio thì Trần Tùng Dương đã đến.
Cho nên, Nguyễn Linh giao nhiệm vụ dọn dẹp thùng giấy cho Trần Tùng Dương, bảo cậu ấy cắt nhỏ và gấp gọn thùng giấy đã qua sử dụng, sau khi sắp xếp xong thì mang cho bà chủ nhà ở tầng dưới.
Mặc dù động cơ của Trần Tùng Dương còn cần phải xem xét, nhưng cậu ấy làm việc rất tích cực, nghe xong liền không nói hai lời mà ngồi xổm xuống bắt đầu cắt thùng giấy.
Hai mươi phút sau, Tô Quân Nhược và Kiều Nguyệt cũng đến cùng lúc ở tầng dưới.
Trần Tùng Dương tự nguyện đi đón hai cô gái, sau năm phút thì dẫn theo hai cô gái xuất hiện ở cửa studio.
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc, lấy ra đống tranh tường và đồ trang trí mà cô đã mua: “Đây là đồ trang trí mà cô mua, các cháu giúp cô bày biện nhé.”
Rồi cô lại chỉ vào khu vực trong phòng dành để dựng bối cảnh: “Hai chỗ này để trống, cô muốn dùng để dựng cảnh quay, các cháu có thể thoải mái sáng tạo ở những chỗ khác.”
Ban đầu, Trần Tùng Dương rất hài lòng với nhiệm vụ dọn dẹp thùng giấy, nhưng khi nghe xong nhiệm vụ mà Nguyễn Linh giao cho Tô Quân Nhược và Kiều Nguyệt, cậu ấy lập tức phản đối.
“Cô ơi, sao cháu thấy công việc của hai cậu ấy có vẻ thú vị hơn của cháu thế?” Trần Tùng Dương nói.
Nguyễn Linh còn chưa kịp trả lời thì Tô Quân Nhược đã nhanh chóng đáp lời.
“Tất nhiên rồi, vì cô không tin tưởng cậu rồi!” Tô Quân Nhược liếc Trần Tùng Dương một cái: “Cậu mà bày biện lung tung thì đến lúc đó cô lại phải dọn lại.”
Trần Tùng Dương không phục: “Thế sao cô lại tin tưởng hai cậu ấy? Không được, cháu phải đổi chỗ với một trong hai người!”
Tô Quân Nhược không hề nghĩ ngợi mà từ chối: “Còn lâu!”
Hôm nay cô ấy đặc biệt mặc một chiếc váy liền xinh đẹp, không muốn để giấy vụn làm bẩn quần áo.
Thấy hai ngườι đang tranh cãi, Kiều Nguyệt ở bên cạnh lên tiếng: “Ờ, Trần Tùng Dương ——”
Giọng nói của cô ấy hơi nhỏ, phải gọi hai lần Trần Tùng Dương mớᎥ nghe thấy.
Trần Tùng Dương quay lại: “Sao? Cậu tìm tôi?”
“Ừ.” Kiều Nguyệt nói: “Nếu cậu không muốn dọn thùng giấy thì tôi có thể đổi chỗ với cậu.”
Trần Tùng Dương sửng sốt: “Tôi…?”
Kiều Nguyệt đã đưa tay ra: “Đưa kéo cho tôi, tôi làm cho.”
Trần Tùng Dương vẫn còn đang ngơ ngác, Tô Quân Nhược ở bên cạnh cũng chưa kịp phản ứng.
Một giây sau, Trần Tùng Dương mới đột ngột lắc đầu: “Thôi, thôi không cần đâu!”
Nói rồi Trần Tùng Dương nhìn sang Tô Quân Nhược: “Kệ đi, tôi vẫn nên cắt giấy hộp thì hơn. Hai người trang trí phòng đi!”