Tô Quân Nhược: “…”
“Trần Tùng Dương! Sao lúc tôi nói thì cậu không nghe, Kiều Nguyệt vừa nói thì cậu đồng ý ngay hả?”
“Tôi không có! Chỉ là tôi đột nhiên nghĩ thông thôi mà?”
“Có quỷ mới tin!”
Nguyễn Linh nhìn mấy học sinh trung học đang cãi nhau, lắc đầu, trong lòng thầm cảm thán một câu “Tuổi trẻ thật tốt”.
Rồi cô tiếp tục kiểm kê đồ đạc trong studio, thỉnh thoảng nhìn sang tiến độ công việc của mấy ngườι.
Tô Quân Nhược và Kiều Nguyệt quả nhiên không cô thất vọng, hai người rất chú so sánh hiệu ứng của từng món đồ trang trí đặt ở những vị trí khác nhau, công việc tiến triển rất đâu ra đấy.
Trần Tùng Dương một mình lặng lẽ giấy hộp, đồng thời còn dùng chổi quét những mảnh vụn rơi xuống đất thành một đống.
Có nhiều người nên tiến độ công việc nhanh hơn rất nhiều so với kế hoạch ban đầu của Nguyễn Linh.
Khoảng chưa đầy hai tiếng đồng hồ, những việc Nguyễn Linh dự định làm cả buổi đã được giải quyết.
Công việc lớn còn lại là dựng bối cảnh quay phim và điều chỉnh thiết bị.
Nhưng đạo cụ cần dùng để dựng cảnh vẫn chưa đến hết, Nguyễn Linh muốn đợi mọi thứ đến đủ rồi dựng luôn một thể, nếu không sau này sửa lại sẽ rất phiền phức. Còn việc điều chỉnh thiết bị, cũng phải đợi tất cả công việc chuẩn bị hoàn thành rồi mới tiến hành.
Vậy là công việc hôm nay đến đây là kết thúc.
Nguyễn Linh nhìn ba học sinh trung học, rồi nhìn lại studio đã được tân trang lại, hiếm khi có cảm giác thành tựu.
Cô giống như đã nhận được ba nhân công miễn tất cả đều làm việc rất tốt.
“Nếu tối nay các cháu không bận thì…”Nguyễn Linh nói: “Cô mời các cháu ăn cơm nhé?”
Trần Tùng Dương là người đầu tiên trả lời: “Được ạ! Cháu đồng ý!”
Tô Quân Nhược lườm Trần Tùng Dương một cái: “Cậu chỉ biết ăn thôi!”
Rồi mớᎥ trả lời: “Chắc là được, để cháu nói với mẹ tiếng.”
Chỉ có Kiều Nguyệt là không trả lời.
Nguyễn Linh suy nghĩ một lát rồi bổ sung: “Nhưng cô phải nói trước, địa điểm ăn uống có thể cho mấy đứa chọn, nhưng chi phí không được quá cao, nếu không hôm nay cô sẽ lỗ mất.”
Nói ra điều này cũng không phải hoàn toàn vì Kiều Nguyệt, lần này không có Diệp Cảnh Trì bao ăn, Nguyễn chi đồ ăn quá đắt thì xót lắm.
Trần Tùng Dương tức nói: “Không sao! Cháu biết ở đây có vài nhà hàng ngon và rẻ, để cháu gửi vào nhóm, chúng ta cùng nhau chọn!”
Việc ăn tối cùng nhau cứ thế được chốt.
Tuy nhiên, bây giờ còn chưa đến giờ ăn, mấy người cũng không vội vàng đi.
Nguyễn Linh tìm một góc yên tĩnh, viết viết vẽ vẽ trong cuốn sổ của mình, tiếp tục hoàn thiện thiết kế chủ đề chụp và kế hoạch quảng cáo sau đó.
Tô Quân Nhược sau khi được sự đồng ý của Nguyễn Linh, bắt đầu nghịch những món đồ trang sức dùng để chụp ảnh.
Cô ấy chọn hai chiếc kẹp tóc, cài vào hai bên tóc, rồi hỏi: “ Kiều Nguyệt, cậu thấy hai cái này, nào đẹp hơn?”
Kiều Nguyệt nhìn kỹ rồi chỉ cái bên phải: “Cái màu trắng này, hợp với váy của cậu hơn.”
Mắt Tô Quân Nhược sáng lên:”Tớ cũng thấy vậy! Vậy để về nhà tớ mua một cái giống thế.”
rồi cô ấy lại cầm lấy một chiếc băng đô: “Này, tớ thấy cái này rất hợp với cậu, cậu thử đi! Để tớ giúp cậu đeo!”
……
Trần Tùng Dương không tham gia vào chủ đề của Tô Quân Nhược và Kiều Nguyệt, đành rút điện thoại ra, chuẩn bị mở một ván game.
Thường ngày khi chơi game, ngoài việc chơi một mình, Trần Tùng Dương thường gọi Diệp Hủ cùng chơi. Dù vẻ ngoài của Diệp Hủ trông có vẻ không thích chơi game, nhưng kỹ thuật của cậu khá tốt.
Điều quan trọng là Diệp Hủ không chỉ có kỹ thuật chơi game tốt mà còn là người ít nói, cho dù Trần Tùng Dương có gà đến mức nào, Diệp Hủ cũng tuyệt đối không mắng cậu ấy.
Cho nên, Trần Tùng Dương thích chơi game với Diệp Hủ nhất, trước khi mở game, cậu ấy theo bản năng muốn giống như bình thường, hỏi xem Diệp Hủ có thời gian chơi cùng không.
Nhấp vào ảnh đại diện của Diệp Hủ, Trần Tùng Dương chuẩn bị gõ chữ thì đột nhiên dừng lại.
Cuối cùng cậu ấy nhớ ra mình đã quên làm gì ở nhà rồi!
Có lẽ là do vô thức nghĩ rằng Diệp Hủ và mẹ cậu đang cùng nhau, nên trước khi Trần Tùng Dương nhóm, cậu ấy đã quên hỏi Diệp Hủ có muốn cùng đến không!
Sau đó đến studio, cậu ấy lại bắt đầu tập trung dọn hộp giấy, càng khiến cậu ấy lơ là chuyện phải gọi cho Diệp Hủ.
Trần Tùng Dương nhìn thoáng qua Nguyễn Linh đang viết viết vẽ vẽ trong cuốn sổ, thận trọng tiến lại gần.
“Cô ơi.”
Nguyễn Linh đang tập trung suy nghĩ về cách thiết kế chủ đề, nghe vậy liếc nhìn Trần Tùng Dương một cái: “Hửm?”
Trần Tùng Dương ho khan một tiếng: “À, cô à, cô có biết Hủ ca hiện giờ đang ở đâu không?”
Nguyễn Linh vừa dùng bút chì vẽ một đường vừa trả lời một cách hời hợt: “Không biết, chắc đɑng ở nhà rồi.”
Trần Tùng Dương: “Vậy cô… sao không gọi Hủ ca cùng đến giúp?”
Nguyễn Linh lại thêm vài chữ vào bên cạnh bức vẽ, trả lời một cách vô thức: “Vì thằng bé cũng không nói muốn đến?”
Trần Tùng Dương: “…”
“Cô à.”
Nguyễn Linh quay đầu lại: “Hửm?”
Trần Tùng Dương: “Cô quên điều gì đó không?”
Nguyễn Linh cùng cũng thoát ra khỏi nội dung trong cuốn sổ, suy nghĩ một lúc.
Sau đó, cô dường như nhận ra điều gì đó: “À, còn chưa nói với dì Trương rằng tối nay cô không về ăn! Cô phải nhanh chóng gọi điện cho dì ấy, để dì ấy nấu món ăn cho riêng Diệp Hủ.”
Trần Tùng Dương: “…”
Nguyễn Linh nghi ngờ nhìn cậu bé đang đứng bên cạnh mình cả buổi: “Cháu còn chuyện gì nữa sao?”
“À, cô à.” Trần Tùng Dương nói: “Cô nghĩ… chúng ta có nên gọi Hủ ca cùng đi ăn không?”
……
Nguyễn Linh thực sự cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Lúc đầu cô không định gọi ai đến giúp, sau khi Trần Tùng Dương và những người khác đến, người cũng đã đủ rồi, nên cô cũng không nghĩ đến việc gọi thêm một người nữa.
Hai cô gái đều rất tập trung làm việc, ăn ý với nhau một cách bất ngờ, khiến Tô Quân Nhược cũng không nghĩ đến việc hỏi xem tại sao Diệp Hủ không có đến.
Cuối cùng, những người tụ tập lại với nhau vì Diệp Hủ, lại chẳng ai nhớ gọi Diệp Hủ cùng đến.
Dưới sự nhắc nhở của Trần Tùng Dương, Nguyễn Linh gửi cho Diệp Hủ một tin nhắn.
Ngày đầu tiên nghỉ hè, Diệp Hủ hơi cảm thấy lạ lẫm.
Trước đây, trong những ngày nghỉ hè, Trần Tùng Dương sẽ lập tức gọi cậu ra ngoài chơi bóng, hoặc rủ cậu cùng chơi game.
Tuy nhiên, Diệp Hủ cũng có việc riêng của mình, gần đây cậu vừa có vài cuốn sách hay muốn đọc, cũng chưa bắt đầu lắp ráp những mô hình mớᎥ mua trên mạng.
Cho nên, Diệp Hủ cũng không nghĩ nhiều, sau khi Nguyễn Linh ra ngoài, cậu chỉ ở trong phòng khách đọc sách.
Cho đến khi cậu nhậ̵n được tin nhắn của Nguyễn Linh.
[Nguyễn Linh: Tối nay có muốn ra ngoài ăn tối cùng nhau không?]
Diệp Hủ hơi ngạc nhiên, hôm qua không phải mớᎥ vừa ăn bên ngoài rồi sao?
Ba người cùng nhau ăn món Pháp, cô còn ăn no đến mức phải nghỉ ngơi một lúc lâu mớᎥ đỡ hơn.
Chàng trai do dự một lúc, trả lời.
[ Diệp Hủ: Khi nào? Bố tôi có đi cùng không?]
[Nguyễn Linh: Khoảng 6 giờ chiều?]
[Nguyễn Linh: Bố con khôngđi.]
Diệp Hủ mím môi.
Cô có điều gì muốn nói với mình sao? Hay là… chỉ đơn giản muốn hai người cùng ăn một bữa cơm?
Trước đây, mỗi kỳ nghỉ hè, Diệp Cảnh Trì cũng giống như bình thường, tối mới về nhà, Diệp Hủ cũng đã quen với việc ăn ba bữa một mình ở nhà.
Nhưng ăn cơm cùng Nguyễn Linh, cậu cũng không ghét bỏ.
Hoặc là… cảm giác được cùng chia sẻ thức ăn với ai đó, cũng khá tốt.
Diệp Hủ đang gõ chữ “được” trên bàn phím, chuẩn bị gửi đi.
[Nguyễn Linh: Nhưng, bạn học của con cũng đến.]
[Nguyễn Linh: Trần Tùng Dương, Tô Quân Nhược và Kiều Nguyệt.]
Diệp Hủ:…?
Vì người quá đông, ngồi xe hơi sẽ hơi chật, Trần Tùng Dương tự nguyện dẫn theo hai cô gái đi taxi đến nhà hàng trước.
Nguyễn Linh và tài xế cùng nhau quay lại biệt thự để đón Diệp Hủ.
Khi đến cổng biệt thự, Nguyễn Linh gửi cho Diệp Hủ một tin nhắn.
Năm phút sau, Diệp Hủ xuất hiện.
Cậu đứng ở cửa xe một lúc lâu, sau đó mớᎥ mở cửa ghế sau, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Linh.
Ngay khi Diệp Hủ bước vào, Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ với vẻ dò xét: “Mới vừa rồi con đang do dự gì vậy?”
Chàng trai không ngờ bị chạm trúng tâm tư, sau một lúc ngẩn người, cậu quay mặt đi.
Nguyễn Linh có chút buồn cười, rõ ràng là muốn giận dỗi không ngồi bên cạnh cô, nhưng cuối cùng lại nhượng bộ.
Liệu có phải sợ cô thấy buồn không?
Diệp Hủ à Diệp Hủ, thật ra cậu còn mềm lòng hơn cô nghĩ.
Nguyễn Linh mỉm cười hỏi cậu: “Chiều nay làm gì vậy?”
Diệp Hủ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói trầm trầm: “Không có gì, dù sao… một mình cũng luôn có thể tìm thấy việc gì đó để làm.”
Nói xong cậu im lặng, chỉ chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể những cảnh tượng đường phố thường thấy bên ngoài là một cảnh quan tuyệt đẹp.
Nguyễn Linh cắn môi, nhịn cười gọi tên cậu: “ Diệp Hủ.”
Chàng trai không trả lời.
Nguyễn Linh lại gọi một lần nữa: “ Diệp Hủ?”
Diệp Hủ: “…”
Sau vài giây, cậu cuối cùng mới chậm rãi lên tiếng: “Chuyện gì?”
Nguyễn Linh: “Mẹ không cố ý đâu.”
Cơ thể Diệp Hủ cứng đờ, quay đầu nhìn cô một cái rồi lại quay đi không nói gì.
Nguyễn Linh kiên nhẫn giải thích: “Mẹ vốn dĩ định một mình đi đến studio, cũng không định tìm người đến giúp. Không ngờ Trần Tùng Dương đột nhiên nhắn tin nói muốn đến giúp, lại còn kéo theo hai cô gái nữa.”
Thấy Diệp Hủ không có phản ứng gì, Nguyễn Linh nói: “Cậu bạn tốt của con, có thể là nghĩ con đã ở bên cạnh mẹ rồi, nên không gọi con. Họ đến sau, mẹ thấy người cũng đủ rồi, nên cũng không nghĩ đến việc gọi con cùng đi.”
Diệp Hủ vẫn không có phản ứng gì.
“Hay là thế này.” Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc, nghiêm túc hứa hẹn: “Lần sau mẹ cần giúp đỡ, sẽ gọi con đầu tiên.”
Diệp Hủ: “…”
Nguyễn Linh dùng tay nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Diệp Hủ: “Thế nào?”
Chàng trai bị cô chạm vào thì cơ thể cứng đờ, vẫn không nói gì.
Thấy vậy, Nguyễn Linh bất lực xoa xoa trán.
Trời ơi, chưa ai dạy cô cách dỗ con trai cả.
Sao có cảm giác không thể dỗ dành được trong một sớm một chiều nhỉ?
Nguyễn Linh vô thức muốn nhắn tin cho cha sắp nhỏ để hỏi ý kiến, nhưng rồi lại nghĩ, có lẽ tên đàn ông đó còn không bằng cô.
Đúng lúc Nguyễn Linh mở trình duyệt web, định tìm kiếm trên mạng về “cách dỗ dành con trai dậy thì khi tức giận” thì Diệp Hủ cuối cùng cũng lên tiếng.
Chàng trai cất giọng trầm trầm: “Chiều nay đi ăn ở đâu?”
Mắt Nguyễn Linh sáng lên, đây là đang cho cô đường lui, có vẻ như đã gần dỗ dành được rồi.
Cô lập tức trả lời: “Trần Tùng Dương đã đăng trong nhóm rồi, đợi mẹ xem lại tin nhắn——”
Diệp Hủ khó tin quay sang nhìn cô: “Mọi người còn có nhóm chat?”
Nguyễn Linh: “…”
Xong rồi, dường như lại dỗ dành công cốc.