Ôn Diệp lại trêu chọc một lúc mới chịu bỏ qua cho cậu nhóc, Từ Ngọc Tuyên cuối cùng cũng thoát khỏi áp bức, tủi thân lên án nàng: “Mẫu thân!”
Ánh mắt của Từ Nguyệt Gia vừa vặn quét lại đây, trong lòng Ôn Diệp bỗng thấy chột dạ.
Chòng ghẹo đứa nhóc ngay trước mặt phụ thân nó, ít nhiều gì cũng có chút làm càn.
May thay, lúc này xe ngựa đã đến trước cổng Ôn phủ.
Ôn Diệp trả lại Từ Ngọc Tuyên cho cha nó, sau đó nhanh chóng xuống kiệu.
Kỷ ma ma đã sớm chờ hầu trước kiệu, sau khi Ôn Diệp xuống kiệu, bà ấy phúc thân hành lễ với nàng rồi lưu loát nhìn vào trong thùng xe.
Một thoáng nhìn này khiến cho Kỷ ma ma suýt chút nữa mất bình tĩnh.
Sau khi vội vàng hành lễ xong, bà ấy cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Tiểu công tử đây là?”
Từ Nguyệt Gia đang cẩn thận lau vụn bánh trên mặt Từ Ngọc Tuyên, nhàn nhạt nói: “Không có gì, làm đổ một đĩa bánh mà thôi.”
Từ Ngọc Tuyên nghe vậy thì ngẩng đầu lên, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Kỷ ma ma không nghi ngờ gì nữa, vội sửa sang lại y phục của Từ Ngọc Tuyên.
Ôn Diệp ở bên ngoài chờ một lúc mới thấy hai phụ tử Từ Nguyệt Gia xuống kiệu.
Lúc này, Ôn phụ và Thẩm thị dẫn đầu nhóm nhi tử nhi tức ra đến cổng lớn, có thể nói là thời gian được đắn đo rất chuẩn xác….
Tuy Ôn gia cũng là thế gia lâu năm, nhưng rốt cuộc vẫn không quyền thế và phú quý bằng Quốc công phủ.
Sau khi hàn huyên đơn giản mấy câu, đoàn người cùng vào phủ.
Ôn phụ và hai nhi tử tiếp đón Từ Nguyệt Gia đến tiền viện, trên đường gặp mấy nữ tế khác cũng ra nghênh đón.
Về phần Ôn Diệp và Từ Ngọc Tuyên thì đã có Thẩm thị chiêu đãi, trước tiên vào hậu viện, cùng với các nữ quyến khác lần lượt ngồi xuống.
Trong lúc chờ thức ăn được dọn lên thì đi ra phòng khách.
Thẩm thị nhất thời kinh ngạc khi thấy hài tử trong lòng vị ma ma đứng bên cạnh Ôn Diệp.
Ngày đông giá rét thế này, vậy mà Quốc công phu nhân lại nỡ để cho đứa nhỏ kim quý này ra khỏi cửa.
Dù sao với thân phận của Từ Ngọc Tuyên thì dù có không theo Ôn Diệp về nhà lại mặt cũng không thể đào ra bất cứ sai lầm gì.
Ánh mắt của Thẩm thị không dừng lại trên người Từ Ngọc Tuyên quá lâu, giống như chỉ tùy ý đảo qua. Bà ấy nhìn khuôn mặt vẫn mượt mà như trước của Ôn Diệp, không khỏi nói một câu: “Xem ra cuộc sống sau khi gả đi vẫn phù hợp với mong đợi trước đây của con.”
Trong lòng Ôn Diệp vẫn rất biết ơn vị đích mẫu Thẩm thị này, vì thế cười nói: “Mẫu thân tuệ nhấn.”
Tuy Thẩm thị không có tình cảm thực sự với mấy thứ nữ này, nhưng bà ấy cũng hi vọng các nàng có thể sống tốt.
Ai bảo nữ tử trên thế gian này chỉ có thể sống phụ thuộc vào nam tử cơ chứ?
“Đường là tự con chọn.” Nói xong, Thẩm thị không chút để ý nhìn thoáng qua Từ Ngọc Tuyên, chỉ mong nàng sẽ không hối hận.
Ôn Diệp chú ý đến ánh mắt của Thẩm thị, khẽ mỉm cười.
Trên đường đi, trưởng tẩu Dương thị nhiệt tình lôi kéo Ôn Diệp nói nói cười cười, như thể các nàng là tỷ muội ruột thịt đã thất lạc nhiều năm.
Đối với chuyện này, Thẩm thị không ngăn cản.
Ôn Diệp không hề phản cảm với sự nhiệt tình của Dương thị vào ngày hôm nay, vị tẩu tẩu này của nàng làm việc rất có chừng mực. Hồi trước khi nàng là thứ nữ cũng chưa từng cố ý làm khó dễ nàng, hôm nay chỉ là nhiệt tình hơn một chút mà thôi.
Người đều như vậy, đời trước Ôn Diệp đã dốc sức vì sự nghiệp, hiểu quá rõ chỗ tốt của quyền thế và nhân mạch (/).
(/) nhân mạch (人脉): mạng lưới quan hệ giữa người với người.
Vì vậy nàng không làm Dương thị mất mặt, từ đầu đến cuối đều duy trì nụ cười ấm áp trên môi.
Trên đường đến chính viện, Dương thị còn nói với nàng một chuyện, Nhị tẩu Liễu thị của nàng đã mang thai rồi, cái thai vừa tròn ba tháng.
Hôm nay thời tiết thật sự quá lạnh, Thẩm thị để nàng ấy chờ ở chính viện, nói chuyện với mấy vị cô nãi nãi vê thăm nhà.
Ôn Diệp không hề kinh ngạc khi hay tin Liễu thị có thai, Liễu thị gả vào Ôn gia đã nửa năm rồi, cảm tình với Ôn Nhị ca cực tốt, có hài tử là chuyện rất bình thường.