Chỉ là Dương thị nhắc tới chuyện này, Ôn Diệp không khỏi nghĩ đến bản thân, nàng đã quyết tâm đời này không sinh con.
Tuy Từ Nguyệt Gia nguyện ý bao dung những hành vi khác thường đó của nàng, nhưng chưa chắc sẽ nhượng bộ trên phương diện con nối dõi.
Năm đó định thân với công tử Trương gia, Ôn Diệp đã lợi dụng đợt bạo bệnh đó âm thầm tìm kiếm không ít phương thuốc tránh thai, hiệu quả chỉ làm giảm tỷ lệ đậu thai chứ không có mang tính tuyệt đối, nhưng nó có một chỗ tốt, đó là không gây ảnh hưởng xấu đến thân thể.
Nhưng Ôn Diệp biết, không phải lúc nào bản thân cũng có thể may mắn như vậy, loại chuyện này còn cần phải thương lượng tốt với đối phương thì mới dễ làm.
Song thời gian còn dài, nàng mới gả vào Quốc công phủ, vẫn chưa hoàn toàn thấu hiểu tính cách của mấy vị chủ tử trong phủ, phải từ từ.
Chỉ đáng tiếc, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trước khi chuyện thành, nàng chỉ có thể ít ngủ với Từ Nguyệt Gia mấy bữa.
Dương thị thấy vẻ mặt hơi khác thường của Ôn Diệp, cho rằng nàng nghe Liễu thị mang thai nên hâm mộ.
Quốc công phủ phú quý, nhưng Ôn Diệp gả đến làm kế thất, nguyên phối còn để lại một nhi tử, căn cứ vào mức độ yêu thương của Quốc công phu nhân dành cho đứa nhỏ, dù sau này Ôn Diệp cũng sinh được nhi tử, chỉ sợ cũng không thể vượt qua vị huynh trưởng cùng cha khác mẹ này.
Dương thị suy nghĩ, nhỏ giọng an ủi: “Tứ muội không cần buồn, thời gian muội và Từ Nhị gia thành hôn còn ngắn, rồi sau này cũng sẽ có thôi.”
Ôn Diệp không ngờ thị sẽ hiểu lầm, nhưng nàng cũng không tính giải thích, chỉ tùy tiện nói bừa hai câu để lừa gạt cho qua.
Lúc Ôn Diệp đến nơi, chính viện đã tụ tập không ít người.
Ngoài hai đứa nhi tử của Dương thị và Liễu thị ra thì Ôn Ngọc Uyển, Ôn Tuệ và Ôn Lan đều đến rồi.
Nhìn còn rất náo nhiệt.
Ôn Ngọc Uyển vẫn chỉ dẫn theo cặp long phụng thai, hai đứa nhỏ ở bên cạnh mẫu thân, dáng vẻ lễ phép tuân thủ quy tắc.
Lần này Ôn Lan cũng dẫn theo khuê nữ bốn tuổi của mình, nhi tử của nàng ấy mới hơn một tuổi, cho dù nàng ấy có muốn mang theo thì bà bà trong nhà cũng không chịu.
Về phần Ôn Tuệ, hai tháng không gặp, người đã thu liễm không ít, lần này nàng ta chỉ dẫn theo trưởng tử năm tuổi.
Không cần nghĩ cũng biết Đỗ gia đã luân phiên ra trận tiến hành “tẩy não” đối với nàng ta, Thịnh Kinh không phải là Hiển Châu. Tục ngữ nói, ném một viên gạch xuống đất, ít nhất cũng là quan ngũ phẩm, mà phụ tử Đỗ gia bây giờ một người là quan tòng ngũ phẩm, một người là quan hàng lục phẩm, xem ra Ôn Tuệ tạm thời nghe lọt tai rồi.
Tuy nhiên, ánh mắt đầu tiên của Ôn Diệp vẫn rơi vào tiểu muội đang ngồi ở hàng ghế chót.
Mấy ngày không gặp, dường như đã gầy hơn chút. Thường di nương không có khả năng được xuất hiện trong loại trường hợp này. Nhưng với cách làm người của Thẩm thị, trước bữa trưa nhất định sẽ dành ra nửa canh giờ cho nàng đến Khê Thúy viện một chuyến.
Ôn Diệp làm lễ gặp mặt với mọi người trước rồi mới dừng mắt trên người tiểu muội.
Đối phương như có cảm ứng, nhìn nàng mỉm cười.
Thẩm thị thấy vậy bèn nói: “Tỷ muội các con ngồi gần chút.”
Nếu dựa theo sắp xếp chỗ ngồi của Ôn phủ thì vị trí của Ôn Diệp và Ôn Nhiên tất nhiên là liền kề nhau, nhưng nay Ôn Diệp đã gả cho Từ Nguyệt Gia rồi.
Dựa theo sắp xếp ban đầu thì Ôn Diệp sẽ ngồi đối diện với đích tỷ Ôn Ngọc Uyển.
Nhưng có một câu này của Thẩm thị, Ôn Diệp có thể ngồi vào vị trí ngày trước.
Chờ Ôn Diệp ngồi vào chỗ rồi, Kỷ ma ma không thể ôm khư khư Từ Ngọc Tuyên được nữa, dù sao mấy công tử và cô nương khác trong phòng đều ngồi bên cạnh mẫu thân của mình.
Vì thế, trên đùi Ôn Diệp bỗng nhiều thêm một món trang sức.
Đối với Từ Ngọc Tuyên mà nói, chẳng qua chỉ mới ở trong lòng Kỷ ma ma chợp mắt một chút mà trước mắt đã có thêm rất nhiều người xa lạ, Kỷ ma ma vốn quen thuộc từ nhỏ cũng không còn nguyện ý ôm cậu nhóc nữa.