Lâm Yến Thù bị chuông báo thức làm giật mình, tỉnh giấc, anh mắt nhắm mắt mở trở mình, lầm bầm vài câu cằn nhằn thô lỗ.
Trời vẫn còn tối, cả thế giới hoàn toàn chìm trong tĩnh lặng.
Anh đưa tay sờ thử sang vị trí bên cạnh. Hoàn toàn trống rỗng. Nháy mắt Lâm Yến Thù rơi vào kinh hãi, mồ hôi vã ra, lập tức ngồi dậy bật đèn. Ánh đèn sáng loá bừng lên, anh đang nằm trong phòng Giang Ninh, trên giường chỉ có mình anh.
Giang Ninh không ở đây, bên cạnh cũng chẳng có dấu tích người ngủ lại.
Tim anh như muốn nhảy khỏi cổ họng.
Anh tắt di động, nhấc chân, bước xuống giường. Không biết đã mấy giờ, phòng khách tối mịt, Lâm Mộc từ trên cao nhảy xuống, “Bịch” một tiếng, chạy tới dụi dụi chân ‘ba’ làm nũng.
Cánh cửa vẫn đang chặt. Lâm Yến Thù hít sâu một hơi, giờ phút này đã hoàn toàn tỉnh táo, anh đi qua đặt tay lên tay nắm cửa. Không khoá. Anh cẩn thận mở cửa ra, bật đèn thì nhìn thấy Giang Ninh đang co quắp nằm trên giường.
Suối tóc đen nhánh trải trên ga gối sáng màu, tấm lưng nõn nà, trắng bóng ẩn hiện sau lớp áo ngủ mỏng manh.
Lâm Yến Thù nhíu mày, rón rén đóng cửa, lui ra ngoài. Lâm Mộc vẫn quấn lấy ông quần ‘ba’, cọ cọ chân anh, Lâm Yến Thù bế cậu nhóc về phòng ngủ, lòng lạnh như tro tàn. Anh và mèo mặt đối mặt hồi lâu, cuối cùng Lâm Yến Thù vô cùng ảo não, thở dài một hơi: “Có phải mẹ con giận rồi? Nên mới không thèm ngủ chung với ba. Nhóc con, sao tối qua không gọi ba? Nuôi con có tác dụng gì chứ?”
Nhóc mèo đã triệt sản không muốn lý giải loài sinh vật giống đực đã cấm dục mấy chục năm, quay đầu đi chỗ khác.
Điện thoại vang lên, màn hình hiển thị tên Chu Tề. Lâm Yến Thù buồng mèo xuống, ấn nút kết nối, sắc mặt lạnh như tiền: “Tôi lập tức bắt xe tới đó đây, không làm chậm trễ ngày vui của cậu đâu. Đừng gọi nữa, tiếng chuông điện thoại ồn quá.”
“Xuống lầu là được rồi, bày đặt gọi xe? Nhà chúng ta —- A??? Cậu đang ở nhà chỗ Giang Ninh?”
“Ừm.” Lâm Yến Thù chau mày, anh vậy mà lại ngủ thẳng một giấc không biết trời trăng là gì, Giang Ninh có vì chuyện này mà nghĩ rằng anh không được không?”
Thôi xong. Và thế là hết….
Phá án liên tục mấy ngày, gần đây anh không đêm nào ngon giấc, không có thời gian, cũng chẳng có tâm tình. Đêm qua anh đã chuẩn bị rất kỹ càng, định nằm chờ Giang Ninh, ai ngờ đặt lưng xuống lập tức ngủ thiếp đi.
Đã gần hai chục năm chưa khi nào anh chìm vào giấc ngủ nhanh chóng, dễ dàng như đêm qua.
Tối qua không hiểu anh đã nghĩ gì, còn chẳng nhớ mình ngủ quên lúc nào.
“Vậy hay tôi tìm người khác tới? Tranh thủ cho cậu chút thời gian?” Chu Tề bật cười: “Rốt cuộc thì cũng được đốt nhà một lần, cứ đốt cho thống khoái đi ông bạn, không quấy rầy nữa, cúp máy đây.”
“Khỏi cần. À mà cậu có biết bây giờ đi đâu để đặt được hoa không? Đặt sao để đúng 8 giờ họ đưa đến trước cửa nhà.” Lâm Yến Thù cầm một quần áo trong vali, lưu loát mặc vào, ý đồ mất bò mới lo làm chuồng.
“Yêu cầu của cậu khó quá. Giờ đang là sáng sớm, làm chó gì có tiệm hoa nào mở cửa.”
“Bên cậu có dư hoa không?”
“Moá! Hôm nay ông đây kết hôn, hoa còn phải dùng trang trí sân vườn! Hoa của ông đây cậu mơ cũng đừng mơ. Không cho là không cho!”
————–
Giang Ninh tỉnh lại trong biển hương hoa hồng thơm ngát, cô hoảng hốt mở choàng mắt. Trời đã sáng, những tia nắng vàng rực rỡ lọt qua khe cửa rọi vào phòng. Trên mặt bàn, giữa phòng, đặt một bó hoa hồng nhung đỏ khổng lồ.
Hoa ở đâu thế nhỉ?
Giang Ninh cầm điện thoại di động lên xem thời gian. Đã là 7 giờ sáng. Cô lê bước, uể oải đi đến bên cạnh bó hoa. Từng đóa hoa kiều diễm, ướt át màu đỏ thẫm, đặt trên một tấm tờ giấy trắng tinh, cực kỳ bắt mắt.
Không phải thiệp chúc mừng mà các cửa tiệm hoa hay dùng, chỉ đơn giản là một tờ giấy bình thường, bên trên là nét chữ cứng cỏi, phóng khoáng.
[Hôm nay anh phải đến làm phù rể cho Chu Tề. Dậy sớm quá, lại không đành lòng quấy nhiễu giấc ngủ của em, cho nên không gọi em dậy. Khi nào tỉnh nhớ đọc tin nhắn Wechat, nếu em không muốn tới dự hôn lễ thì cứ đến thẳng khách sạn. Không thích giao du với người khác vậy khỏi cần tiếp chuyện bọn họ, cũng chẳng cần để tâm đến họ. Không tới cũng không sao. Chờ anh về!
Bữa sáng anh đặt trên bàn, dây chuyền là quà anh tặng em. Hy vọng em sẽ thích nó – Bạn trai của em: Lâm Yến Thù.]
Giang Ninh ngẩn người thẫn thờ nhìn tờ giấy, sáng sớm anh đi tận đâu mua hoa? Còn cố ý mua một bó hoa to nhường này, không những vậy còn viết cho cô lời nhắn dài như thế, trong khi rõ ràng có thể gửi tin nhắn qua Wechat.
Mua hoa làm gì? Đáp lễ lại quà cô tặng anh sao?
Giang Ninh cầm điện thoại, mở Wechat.
Có 16 tin nhắn mới từ Lâm Yến Thù. Tin nhắn voice có, tin nhắn text có, tin nhắn hình ảnh cũng có.
Giang Ninh mở mấy tấm ảnh Lâm Yến Thù gửi đến. Nào là ảnh chụp giấy kiểm tra sức khỏe chứng tỏ thân thể anh rất khỏe mạnh, còn có số đo ba vòng gần nhất, giấy chứng nhận phản xạ…Giang Ninh tiếp tục xem, anh còn gửi thêm timeline tiệc cưới hôm nay của Chu Tề.
Lịch trình vô cùng dày, quả thực đến thời gian nghỉ ngơi cũng không có.
Anh đang giải thích lý do tối hôm qua ngủ quên à? Gửi cô giấy kiểm tra sức khỏe toàn diện là có ý gì?
Tin nhắn tới không có quy luật thời gian nhất định. Giống như nhớ ra cái gì là gửi cái đó, từ 5 giờ, đến 7 giờ sáng cứ lâu lâu lại gửi 1 tin.
Xuống chút nữa là ảnh phòng cưới vô cùng rực rỡ, hoa lệ của vợ chồng Chu Tề. Khắp nơi đều được trang trí bằng hồng nhung đỏ thắm. Căn hộ có thiết kế không khác với căn penthouse của Lâm Yến Thù nhiều lắm.
Phía dưới là một tin nhắn voice, Giang Ninh ấn mở, chất giọng trầm ấm của Lâm Yến Thù chậm rãi vang lên: “Em thích hoa hồng đỏ hơn, hay là hoa hồng trắng hơn?”
Vành tai Giang Ninh nóng lên, Lâm Yến Thù không đợi cô trả lời, tiếp tục nhắn tin: “Em thích kiểu bày trí phòng cưới thế này không?”
Giang Ninh thích hoa hồng trắng.
Lâm: “Sáng nay bên phía cảnh sát đã tới bệnh viện rồi. Điều tra về sự cố hôm qua ở chỗ em. Căn cứ theo luật mới quy định, có hiệu lực từ năm 2020: Công khai ẩu đó với nhân viên y tế, có hành vi phá, hủy bệnh viện công cộng, sẽ được quy vào tội gây huy hại an ninh công cộng để xử lý vi phạm. Em không cần quá lo lắng. Hành động của em là phòng vệ chính đáng.”
Lâm: “Anh cho nhóc Mộc ăn rồi, em không cần cho nó ăn nữa đâu.”
Lâm: [Nếu em tới tham gia hôn lễ, cứ đến thẳng khách sạn nhé, ngồi ở dãy bàn phù rể chờ anh. Khách sạn Bốn Mùa, tầng 2. Tiền mừng anh đã đưa giúp em rồi. Em cứ qua là được.]
Trong nhất thời Giang Ninh không biết nên nói gì, Lâm Yến Thù làm việc tương đối chu đáo, cẩn thận, ý nghĩ hay hành động đều cực kỳ thống nhất, nhanh gọn, dứt khoát. Rất nhiều chuyện cô còn chưa nghĩ tới, anh đã giúp cô làm rồi, vô cùng đáng tin cậy.
[Bao nhiêu tiền? Em gửi trả anh.] Giang Ninh đánh chữ xong, lập tức xóa đi, soạn lại tin nhắn khác: [Em tới ngay đây.]
Vừa gửi tin nhắn đi, thì Lâm Yến Thù lại gửi cô một tấm hình khác, dàn phù rể chụp cùng nhau. Giang Ninh chỉ cần liếc mắt đã thấy Lâm Yến Thù. Anh quả thật rất đẹp trai, cũng là người có chiều cao đặc biệt bắt mắt trong nhóm phù rể. Quan trọng là chỉ có mỗi mình anh phải đeo băng tay cố định. Dù có mặc vest lịch lãm, mặt nhìn thẳng vào ống kính, ánh mắt anh vẫn lạnh lùng, cao ngạo.
Giang Ninh không tự chủ được khẽ cười tủm tỉm. Tìm icon trái tim gửi lại cho anh.
Lâm: [Em tỉnh rồi? Nhớ ăn sáng đầy đủ hãy đi.]
Giang Ninh: [Sao anh mua hoa được giữa sáng sớm thế?]
Lâm Yến Thù gửi một tin nhắn voice đến, Giang Ninh ấn mở. Giọng anh trầm thấp, từ tính, lại có ý cười dịu dàng: “Sáng nay đến đám cưới thấy hoa hồng Chu Tề đặt về khá đẹp, tiện tay lấy một bó.”
Giang Ninh bị anh chọc cười ngặt nghẽo. Sao lại có người đến dự đám cưới còn thó hoa cưới nhà người ta như anh chứ?
Giang Ninh: [Hoa trong lễ cưới của người khác mà anh cũng dám lấy?]
Lâm Yến Thù: [Đẹp là được. Em thích không?]
Giang Ninh gật đầu: [Rất thích. Cảm ơn anh. Còn… cái kia…. tại sao lại gửi em giấy khám sức khỏe làm chi?]
Lúc này tốc độ nhắn tin của Lâm Yến Thù đột nhiên chậm hẳn lại. Anh chần chờ hồi lâu vẫn không trả lời cô, một mực giả mù, giả điếc.
Giang Ninh trở về trang chủ, nhìn thấy group Wechat bệnh viện vô cùng náo nhiệt. Chủ nhiệm Tần còn nhắn riêng cho cô, tất cả đều là tin nhắn voice.
Giang Niên ấn mở, đại khái chú ấy nói hành động của cô là phòng vệ chính đáng, dù sao chuyện này bị làm ầm lên, phía trên muốn kiểm tra lại quá trình, vì thế yêu cầu cô viết một bản kiểm điểm, ngoài ra trong 2 ngày này,
24 giờ điện thoại phải luôn ở chế độ sẵn sàng nghe máy, tùy thời gian sẽ được cấp trên gọi đến tiếp nhận thẩm tra. Bệnh nhi tiến hành phẫu thuật cắt bỏ chân kia từ giờ sẽ được chuyển cho Từ Miểu phụ trách.
Tin nhắn cuối cùng, chủ nhiệm Tần hỏi cô có phải mới mua một chiếc Bentley, tình hình tài chính hiện tại của gia đình thế nào, gần đây có từng nhận tiền ngoài của bệnh nhân không.
Giang Ninh mặt không biểu cảm, bình tĩnh ấn số, gọi thẳng cho bên kia. Đầu dây kia cũng rất nhanh nhận điện.
“Chủ nhiệm Tần, chào chú.” Giang Ninh từ tốn nói, kéo một cái ghế ngoài phòng ăn ngồi xuống. Trên mặt bàn đặt một phần đồ ăn sáng được sắp xếp cẩn thận và một hộp đồ trang sức. Giang Ninh chậm rãi mở hộp đồ trang sức, một chiếc dây chuyền tinh xảo nằm lặng lặng trên lớp nhung mềm mại, “Cháu là Giang Ninh, cháu mới nhận được tin. Bentley là sao thế ạ?”
“Sáng hôm nay trên mạng lan truyền chóng mặt tấm hình cháu bước xuống từ một chiếc Bentley đắt tiền. Gia đình bệnh nhân hôm qua quả thực làm trong ngành truyền thông. Ngay lập tức sau khi sự kiện kia xảy ra họ đã lập tức lên mạng vu vạ cho chúng ta lòng dạ hiểm độc, tham lam vô độ, ăn tiền của bệnh nhân. Chú biết cháu chắc chắn không như thế, nhưng bây giờ không biết họ chụp ở đâu tấm ảnh kia, đăng tải lên mạng, liên tục lên các bài định hướng dư luận, chụp mũ cháu. Chiếc xe kia là của cháu à? Tại sao cháu lại có chiếc xe đắt tiền như thế?”
“Cháu mượn thôi, cháu làm gì có chiếc xe sang trọng như vậy.” Giang Ninh vuốt ve sợi dây chuyền, đứng lên nói: “Cháu và bạn trai đã chia tay hơn chục
năm, lại quay lại với nhau. Để kỷ niệm ngày hẹn hò đầu tiên sau nhiều năm xa cách hai đứa chơi lớn thuê hẳn 1 chiếc xe đắt tiền để đi cùng nhau. Toàn bộ hành vi của cháu tại bệnh viện, trong suốt quá trình công tác đều hoàn toàn tuân thủ pháp luật của nhà nước cũng như điều khoản theo quy định hợp đồng đã ký kết với bệnh viện. Từ lúc làm việc tại viện ta đến giờ cháu chưa từng thu thêm một phân tiền ngoài của bệnh nhân. Tất cả hồ sơ bệnh án cũng như quá trình chữa trị các bệnh nhân của cháu đều đã được thẩm tra.
Những người theo ngành y như chúng ta, vất vả cực nhọc học gần chục năm trời, nếu không phải vì lý tưởng, chỉ vì kiếm tiền, cháu nghĩ hoàn toàn có thể chọn ngành khác.”
“Chú hiểu. Nhưng mà không phải ai cũng thấy được điều đó. Nhất là hiện tại đang có người nhìn chòng chọc vào chúng ta, hay nói chính xác hơn là cháu đó. Sắp tới chú ý hành động, lời nói một chút.” Chủ nhiệm Tần cẩn thận nhắc nhở, “Bạn trai của cháu có phải Lâm Yến Thù không?”
“Vâng ạ.” Giang Ninh gật đầu, “Hồi còn học cấp 3 chúng cháu vốn ở bên nhau, sau đó cả hai thi đại học nên chia tay một khoảng thời gian, gần đây gặp lại anh ấy ở bệnh viện, vì thế lại nối lại duyên xưa.”
“Chú bảo mà, thể nào thằng nhóc đó tìm chú làm trung gian mai mối cho. Về sau còn bảo đã theo đuổi cháu thành công, chú còn cảm thấy lạ sao nhanh như thế, ra hai đứa đã sớm có tình cảm. Nối lại tình xưa là chuyện tốt. Được. Rất được. Thằng nhóc Lâm Yến Thù kia rất chính trực, là người có tiền đồ.” Chủ nhiệm Tần nói, “Vậy cháu mau đi đi, có bất kỳ việc gì báo lại chú.”
Giang Ninh thoáng sửng sốt, thì ra có chuyện như vậy sao? Lâm Yến Thù còn đi tìm chủ nhiệm Tần nhờ mai mối, là lúc hai người vừa gặp lại nhau sao?
“Được rồi.”
Giang Ninh cúp điện thoại, cẩn thận suy nghĩ một chút, mở Wechat của Lâm Yến Thù ra.
Lâm: “Có lẽ chúng ta không có thời gian làm kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân. Đây là báo cáo kiểm tra sức khoẻ của anh đầu năm nay, tất cả các hạng mục có lẽ không sai biệt lắm. Cái nghề này việc kiểm tra sức khỏe thường xuyên là yêu cầu bắt buộc. Hơn nữa phải luôn trong thể trạng tốt.”
Giang Ninh mở lại báo cáo kiểm tra sức khoẻ của Lâm Yến Thù, định gửi cho anh kết quả kiểm tra sức khoẻ của mình. Dù sao việc này cũng nên từ hai phía.
Lại nhớ ra điều gì đó, Giang Ninh nhanh chóng nhắn cho Lâm Yến Thù: “Hôm nay Giang Chi kết hôn, mẹ hỏi buổi trưa chúng ta có thể qua đó một chuyến không? Anh muốn đi không? Thân thích trong nhà em đều có mặt ở đó.”
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là Lâm Yến Thù gọi, Giang Ninh nhanh chóng ấn nghe: “Ở bên Chu Tề bận lắm không?”
“Giờ vãn việc rồi, tiệc cưới tổ chức ở đâu?” Lâm Yến Thù hỏi: “Sao em không nói sớm với anh?”
“Em chưa hỏi địa điểm cụ thể, hình như khách sạn nào đó ở khu đô thị mới. Em cũng không muốn đi lắm.” Giang Ninh mấp máy môi, “Em đang do dự, nên mới không nói với anh.”
“Đi. Đâu nhất thiết phải chúc phúc.” Lâm Yến Thù chậm rãi nói, chất giọng trầm ấm dễ nghe, “Nếu không tới chắc chắn dì sẽ buồn lòng, dì chỉ có em là con gái, dù gì những người kia cũng là người thân của dì ấy, còn em là gia đình duy nhất của dì. Anh không biết nói vậy có mạo muội quá không.”
“Không sao.” Giang Ninh cũng chẳng phật lòng, hay để ý, cô cực kỳ thản nhiên, gia đình của cô là vậy, cô cũng đã chấp nhận từ lâu: “Vốn nên là như thế.”
“Dì ấy muốn em qua đại khái là muốn chứng minh cho người nhà thấy dì sống rất tốt, rất hạnh phúc. Kết thúc hôn lễ của Chu Tề chúng ta cùng qua, được không? Đừng lo lắng những thứ dư thừa khác, có anh ở đây, yên tâm. Em hỏi thử địa chỉ nơi tổ chức tiệc cưới, rồi gửi anh nhé.”
Giang Ninh mím môi: “Phiền anh không? Nếu phiền thì khỏi đi cũng được.”
“Không phiền. Hiện giờ anh đang bị thương nên không thể uống rượu, cơm nước xong xuôi chúng ta có thể đi luôn. Làm bạn trai của em, dù sao anh
cũng phải chính thức ra mắt giới thiệu với họ hàng, chào hỏi cô dì chú bác, chính thức xin quen biết em.”
Mặt trời rực rỡ, khắp nơi ngập tràn trong ánh sáng vàng ươm như mật. Hôm nay là một ngày rất đẹp, thời tiết cũng vô cùng dễ chịu. Ánh nắng phủ lên rèm cửa màu sáng, cả căn phòng được phủ một tầng ánh dương ấm áp, xinh đẹp cực hạn.
Ngoài cửa sổ tiếng pháo nổ râm ran, đoán chừng trong tòa nhà cũng có người kết hôn, vô cùng náo nhiệt.
Lâm Mộc phơi cái bụng căng tròn nằm dài trên bàn công, mí mắt lim dim, lười biếng tắm nắng.
Giang Ninh rũ mắt, im lặng một hồi, mới nói: “Được.”
Cúp điện thoại, Giang Ninh lấy sợi dây chuyền trong hộp đeo lên cổ. Kim loại lạnh buốt dán lên da cô. Giang Ninh đứng dậy đi đến trước gương, chuyên chú nhìn ngắm.
Một sợi dây Van Cleef & Arpels màu đỏ hình Cỏ bốn lá, nổi bật trên nền da trắng ngần.
Cỏ bốn lá ngụ ý may mắn, hạnh phúc.
10 giờ 30 Giang Ninh đến khách sạn, nhưng cô dâu, chú rể còn chưa tới.
Hôn lễ của Chu Tề long trong hơn nhiều so với cô tưởng tượng trước đó. Nguyên tầng 1 khách sạn được dùng làm sảnh đón tiếp tân khách, vô cùng sa hoa, lộng lẫy. Toàn bộ hội trường được trang trí bằng hoa hồng nhung tươi, đẹp đến rung động lòng người.
Phục vụ viên đưa cô đến dãy bàn của phù rể, kéo ghế quy củ mời khách mời ngồi xuống.
Trên Wechat gửi đến thông cáo Từ Miểu sẽ phụ trách bệnh nhân của cô đã được gửi xuống, cô dâu, chú rể vẫn chưa đến.
“Giang Ninh?”
Giang Ninh quay đầu lại. Một người đàn ông mập mạp, xa lạ tươi cười chạy đến, hai mắt híp thành một đường chỉ, “Thật là cậu? Đại học bá, quên tôi rồi à? Lớp 10 chúng ta ngồi cùng bàn đấy. Tôi là Lý Nhiễm. Lớp 10 sau khi xếp lại chỗ cũng ngồi ngay phía sau cậu.”
Giang Ninh lịch sự gật đầu chào hỏi, cô vẫn nhớ Lý Nhiễm, nhưng hiện tại cậu ta quả thật không còn điểm nào gợi nhớ với cậu bàn học ngày xưa. Các bạn cùng lớp 10 gần như chẳng có khúc mắc gì với cô, đối với thời học sinh
khi còn ở cấp 3 Tân Thành, khoảng thời gian duy nhất cô thấy vui vẻ, thoải mái chính là lớp 10.
“Cậu vẫn liên lạc với Tổng Giám Đốc Chu à?”
Giang Ninh không kịp phản ứng, hơi ngẩn người: “Tổng Giám đốc Chu là ai cơ?”
“Chu Tề đó. Khách sạn này chính là của nhà cậu ấy.” Lý Nhiễm vừa cười vừa nói, “Nhiều năm như thế, tất cả mọi người đều không liên lạc được với cậu. Đúng là chỉ có Tổng giám đốc Chu là lợi hại.”
Giang Ninh không biết cụ thể Chu tề đang làm gì, chỉ biết ngay từ ngày xưa nhà cậu ta đã rất giàu có, cho nên chỉ khẽ gật đầu, mỉm cười: “Cậu ta quả thực lợi hại.”
“Sao cậu lại ngồi bàn này? Đây là bàn của phù dâu, phù rể. Đi thôi. Ra ngồi với chúng tôi.” Lý Nhiễm chỉ chỉ 1 bàn khác, nói: “Nhìn thấy không? Đều là bạn học cũ cùng lớp chúng ta. Thầy chủ nhiệm lớp hôm nay cũng đến đấy, nhưng đang trên đường. Sắp tới rồi.”
Giang Ninh lập tức đứng lên, cô có ấn tượng cực kỳ sâu sắc với thầy chủ nhiệm lớp, liền cầm túi đứng dậy: “Vậy đi thôi. Chúng ta qua đó ngồi.”
“Giờ cậu đang làm gì? Ở Tân Thành hay Bắc Kinh?” Lý Nhiễm đi bên cạnh Giang Ninh, hồ hởi hỏi: “Về lúc nào thế?”
“Tôi đang làm bác sĩ ở bệnh viện Tân Thành, đã về đây được 2 năm rồi.” Giang Ninh đi giày cao gót, cho nên cao hơn Lý Nhiễm vài phân.
“Cậu thay đổi nhiều thật, nếu không phải đôi mắt của cậu vẫn y như ngày đó, sợ tôi còn chẳng nhận ra.” Lý Nhiễm thấy Giang Ninh của hiện tại, không khỏi cảm khái. Cô bạn học này nhổ giò cao hẳn lên, hồi cấp 3 cô bạn lúc nào cũng cúi đầu, vừa gầy vừa nhỏ, bây giờ đã cao ráo hẳn, dáng người mảnh khảnh, thanh tú, trở thành một đại mỹ nhân khiến người khác không dời nổi mắt. Cô bạn ngồi ở bên kia một lúc lâu vậy mà chẳng bạn học nào dám đến nhận, chỉ sợ nhìn nhầm.
“Thật sao? Cậu cũng thay đổi nhiều lắm.” Giang Ninh nhìn một bàn bạn học cũ, đều đang ngồi dãy bàn bên này. Tuy thế cô lại chẳng nhận ra người nào.
“Giới thiệu với mọi người, bạn học cũ của chúng ta, Giang Ninh – đại học bá của cấp 3 Tân Thành ngày nào.” Lý Nhiễm đưa Giang Ninh qua một chỗ, kéo ghế mời cô ngồi, “Giờ cậu ấy đang là bác sĩ ở bệnh viện Tân Thành.”
Nháy mắt cả bàn thảo luận xôn xao, người lấy điện thoại trao đổi phương thức liên lạc, người đưa danh thiếp, Giang Ninh ngơ ngơ ngác ngác bị kéo vào group của lớp 10.
“Sao đại học bá lại về Tần Thành? Chúng tôi đều nghĩ cậu sẽ ở lại Bắc Kinh làm việc.” Một cô gái mặt mũi tinh xảo cười nói: “Cậu kết hôn chưa?”
“Chưa?”
“Đến giờ cậu vẫn một mình…”
“Tôi có bạn trai rồi.” Giang Ninh kịp thời ngắt lời cô bạn kia, từ tốn nói: “Chúng tôi sắp kết hôn.”
“A?” Cô gái đối diện kinh ngạc, quay đầu trao đổi ánh mắt với cô bạn ngồi kế bên. Sắc mặt hai người đều cực kỳ thú vị. Sau đó 2 cô bạn cùng quay sang nhìn Giang Ninh, “Cậu còn liên lạc với Lâm Yến Thù không?”
“Giang Ninh sắp kết hôn rồi, đừng nhắc chuyện không liên quan nữa.” Lý Nhiễm hắng giọng nhắc nhở mấy bà tám lớp mình.
“Nhắc chuyện gì?” Giang Ninh hứng thú hỏi lại, “Có liên lạc với Lâm Yến Thù thì sao? Lâm Yến Thù thế nào?”
“Không có gì ”
Giọng Lý Nhiễm hơi nghiêm lại, liếc mắt ra hiệu cho cô bạn đối diện thôi bép xép: “Quả thực không có gì. Nói hay không cũng không quan trọng, phải không Giang Ninh? Dù đã chuyện gì trong quá khứ thì cũng đừng làm ảnh hưởng đến tình của cậu hiện tại, dù sao ấy cũng là những chuyện đã qua. Lâm Yến Thù đã chờ cậu rất nhiều năm. Cậu ấy vẫn luôn một mực chờ đợi cậu trở về. Tất cả chúng tôi đều nghĩ cuối cùng hai người có thể quay lại bên nhau. Không ngờ rằng việc sẽ thành kết quả này, vì thế ai cũng cảm thấy có chút tiếc nuối. Dù sao từ lớp 10 đến giờ đã hơn chục năm trôi qua, chúng ta cũng đã đi qua gần nửa đời người rồi. Bãi bể hóa nương dâu có gì đâu phải ầu sâu, để bụng.”