Cấp 3 Lâm Yến Thù đã thích cô, thích đến tận bây giờ? Tất cả mọi người đều biết?
“Tôi đi cùng anh ấy.” Giang Ninh lấy lại tinh thần, nhanh chóng giải thích, “Lâm—-”
Tiếng ồn ào, náo nhiệt từ ngoài cửa vọng vào, thập chí còn át cả tiếng nhạc trong khách sạn. Tất cả mọi người có mặt tại hội trường đều quay đầu nhìn ra, không ai chú ý Giang Ninh vừa nói gì.
Giang Ninh cũng quay đầu.
Xe hoa đã tới trước cửa khách sạn, tân khách đều vui vẻ đứng lên đón, ùa ra đón cô dâu, chú rể.
Giang Ninh cầm lấy một chiếc kẹo socola trên mặt bàn, muốn làm gì đó để di dời lực chú ý, nhịp tim cô đập quá nhanh, có hơi ngẩn người. Lâm Yến thù vẫn luôn đợi cô? Chuyện này cả lớp đều biết, chỉ có một mình Giang Ninh không nhận ra? Tình cảm ấy từ lớp 10 đã nảy mầm? Tại sao lại là từ lớp 10?
Lâm Yến Thù từng nói rất nhiều lần ngẫu nhiên gặp mặt kia đều là anh cố tình tạo cơ hội, nhưng anh lại chẳng chịu nói tỉ mỉ tại sao? Nhưng từ lớp 10, tất cả những hành động của anh cả lớp đều có thể nhận ra? Rốt cuộc anh đã làm những gì?
“Lâm đại đội trưởng!” Lý Nhiễm cực kỳ nhiệt tình đứng dậy, vẫy vẫy tay gọi lớn: “Ở đây.”
Giang Ninh nắm chặt thanh socola giương mặt nhìn Lâm Yến Thù trong bộ vest lịch lãm chậm rãi quay sang. Áo vest ngoài không cài cúc, tùy ý để mở toang. Tóc ngắn đen được vuốt keo chỉnh tề, bộ âu phục vừa vặn tôn lên dáng người cao ráo, cùng đôi chân dài miên man của anh. Vẻ mặt vô cùng hờ hững, lạnh nhạt, khiến người khác không thể rời mắt.
Trong đám đông, anh thực sự rất chói mắt.
Anh nhìn về phía bên này, nhanh chóng bước tới.
Khi mặc cảnh phục và tây phục con người này đều mang đến sự kinh diễm đến ngỡ ngàng, khí chất xuất chúng, lịch lãm, hào hoa.
“Đã lâu không gặp.” Các bạn học sôi nổi hẳn lên, vui vẻ đứng dậy chào hỏi Lâm Yến Thù: “Chào anh chàng bận rộn.”
Lâm Yến thù gật đầu, cũng lịch sự chào hỏi từng người bạn cũ, đến khi anh dừng lại bên cạnh Giang Ninh. Lâm Yến Thù đứng sau ghế của cô, bàn tay với những đốt xương rõ ràng rơi trên bờ vai Giang Ninh, nhẹ nhàng nắm lấy.
“Chúng tôi đang ở bên nhau, không có gì tiếc nuối cả.” Giang Ninh tìm lại được lời nói, kịp thời mở miệng, một tay đặt lên mu bàn tay anh, khẽ nhoẻn miệng cười, “Bạn trai tôi hiện giờ chính là anh ấy. Vừa rồi định giải thích với mọi người, thì đúng lúc chú rể đến.”
Ánh mắt Lâm Yến Thù dừng trên người Giang Ninh, lập tức gật đầu, tiếp lời: “Đúng. Tôi và Giang Ninh đang trong mối quan hệ yêu đương.”
Cả đám ngẩn người vài giây, không biết ai xung phong vỗ tay, tất cả đám đông cùng hùa theo. Lý Nhiễm hô to: “Chẳng trách, tôi nói mà sao đột nhiên Giang Ninh lại tới tham gia hôn lễ của Chu Tề. Nhiều năm không gặp, vậy mà 2 cậu lại có thể trở về bên nhau, thật sự là duyên phận trời định, có muốn tránh cũng chẳng tránh được. Lúc nào kết hôn đây? Đến lúc đó nhất định phải mời cả lớp đến uống rượu mừng đấy.”
Giữa đám đông ồn ào náo nhiệt, Lâm Yến Thù cúi đầu, áp sát bên tai Giang Ninh, nói nhỏ: “Có gì ăn không?”
Giọng anh đè xuống rất thấp, hơi ấm phả vào vành tai cô.
Cổ Giang Ninh có chút ngứa, đưa thanh socola trong tay đưa cho anh. Lâm Yến Thù cúi đầu cắn miếng kẹo trên tay cô, sau đó ngẩng lên, nhìn mọi người, nở nụ cười, thoải mái nói: “Nhất định rồi. Có lẽ cuối năm chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ, đến lúc đó hoan nghênh mọi người đến chung vui.”
Môi của anh đụng trúng ngón tay Giang Ninh, đầu ngón tay như muốn bốc cháy. Vạt áo Lâm Yến Thù sượt qua tay qua, có hơi lành lạnh. Sáng sớm nhiệt độ bên ngoài tương đối thấp.
“Anh xong việc chưa?” Giang Ninh ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt không tự chủ rơi xuống phần yết hầu gợi cảm trên cổ. Anh mặc vest trắng, quần áo bên trong màu xanh tím than đậm, cà vạt và cổ áo giao nhau tại vị trí gần ngay yết hầu, dán lên da thịt anh.
“Cảm ơn em.” Lâm Yến Thù đã ăn xong thỏi socola, trên người thoang thoảng mùi hương ngòn ngọt, đăng đắng, cúi người nói chuyện với Giang Ninh, “Có nhiều quy trình không cần đến phù rể.”
“Vậy anh ngồi nghỉ tí đi.” Giang Ninh định xích ra chừa chỗ cho anh.
Lâm Yến Thù nắm chặt vai cô, nhỏ giọng thì thầm: “Em ngồi đi, anh ra kia đứng một lúc.”
“Lâm đội trưởng cậu theo đuổi bà xã tương lai đúng là không dễ dàng gì.” Mấy bạn cùng lớp vừa ngồi xuống đã bắt đầu cười cười nói nói trêu chọc 2 người, “15 năm rồi ấy nhỉ, cậu từ lớp 10 đã luôn theo đuổi Giang Ninh.”
“Đúng thế. Nhớ hồi năm lớp 10, ai dám đụng đến Giang Ninh dù chỉ một chút, nhất định sẽ ăn no đấm của lão Lâm.” Lý Nhiễm bên cạnh cũng cười lớn, phụ họa: “Lúc ấy ngồi sau Giang Ninh là ai nhỉ? Đúng rồi Tôn Doanh phải không? Cậu ta đùa dai cắt một chỏm tóc của cậu ấy, bị Lâm đội trưởng
của chúng ta tẩn rõng rã một tuần. Nhiều năm như vậy,thật chẳng dễ dàng, chúng ta đều đã trưởng thành cả rồi, mấy đôi trong lớp mình hầu như đều mỗi người một ngả, chẳng ai đến được với người năm đó thầm thương, không ngờ hai người họ lại vẫn ở bên nhau. Đợi lát nữa nhất định phải uống một chén, vì tình yêu kiên định, bền bỉ của hai người.”
“Cắt tóc con gái người ta chẳng lẽ không nên đánh?” Lâm Yến Thù tựa bên người Giang Ninh, một tay vẫn đang khoác trên cổ cô, cười nhạt nhìn một lượt bạn bè xung quanh, “Tôn Doanh không đến sao?”
“Cậu ta nói 10 giờ sẽ qua, đoán chừng bị kẹt xe. Cậu ấy không ở Tân Thành mà từ thành phố khác chạy qua đây.” Lý Nhiễm nói: “Đương nhiên nên đánh, không tha thứ nổi hành động ấu trí đó. Đợi lát cậu ta đến nhất định phải phạt rượu.”
Cả nhóm bạn cũ cười ồ lên, chủ đề bắt đầu lái sang mấy đôi hồi còn đi học. Lý do chia tay, bây giờ đang sống ra sao, gia đình thế nào. Mấy người 30 tuổi họp lớp, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài chủ đề đó mà thôi.
Giang Ninh giương mắt nhìn Lâm Yến Thù. Anh cũng đang nhìn cô.
Ngày còn học cấp 3 tính cách Giang Ninh rất quái gở, rời khỏi nơi mình sinh ra và lớn lên, bị ném đến một thành phố hoàn toàn xa lạ, không người thân bên cạnh, khiến cô chẳng có cách nào thích ứng nổi. Thêm nữa nhà cậu đối xử với cô cực kỳ lạnh nhạt, tệ bạc, gia đình là nguyên nhân lớn nhất dẫn đến sự phát triển tính cách Giang Ninh lúc đó. Cô ít nói, sống nội tâm, không thiết tha giao lưu với bạn bè, càng không thích nói chuyện.
Mới đầu quả thực cũng có vài người bắt nạt cô, nhưng không hiểu sao rất nhanh sau đó đột nhiên biến mất.
“Cảm ơn anh.” Giang Ninh nắm chặt tay Lâm Yến Thù, thấp giọng, đọc khẩu hình tên anh, “Lâm Yến Thù.”
Lâm Yến Thù chăm chú nhìn lên đôi môi đang khẽ mở. Hôm nay cô thoa son đỏ, vừa rực rỡ, lại kiều diễm. Dời ánh mắt xuống chút nữa, là một thân váy đen dài, ôm lấy cơ thể mảnh mai, cần cổ tinh tế, trắng ngần, lấp lánh một sợi dây chuyền trang nhã, chính là món quà anh tặng.
Lâm Yến Thù cúi đầu hôn lên trán cô.
Nháy mắt, đám đông nháo nhào kháng nghị: “Hai người các cậu quá đáng thật! Bao nhiêu tuổi rồi mà còn sến súa thế hả! Để ý đến tâm trạng bọn tôi tí
được không! Phản đối bị thồn cơm chó nhé!”
Mặt Giang Ninh đỏ ứng, giờ cô mới phát hiện ra da mặt mình dày đến vậy. Đối với ánh mắt của mọi người, cô chẳng tránh chẳng né, thậm chí còn không chút thẹn thùng, đoan đoan chính chính ngồi đó. Cô và Lâm Yến Thù là người yêu, cô muốn quang minh chính đại cho tất cả mọi người biết điều đó.
Bên kia có người gọi Lâm Yến Thù. Anh nắm tay Giang Ninh, nhỏ giọng thì thầm: “Anh đi chút sẽ về ngay, em ở đây nhé.” Lại nhìn bốn xung quanh, cười cười uy hiếp: “Đừng bắt nạt bà xã tôi đấy, cô ấy nhát gan lắm.”
Vành tai Giang Ninh nóng lên, phất phất tay: “Anh đi làm việc của anh đi.” Ai là bà xã anh? Bà xã gì mà bà xã?
Lâm Yến Thù đúng là cái gì cũng dám nói.
Anh vừa rời đi, cô lập tức nhận được tin nhắn của anh.
[Sao em lại ngồi đó? Em có thoải mái không? Nếu không thoải mái anh sẽ gọi cho em. Em lấy cớ rời đi là được.]
Giang Ninh bóc một viên socola, xé vỏ, cho vào miệng, mùi hương ngọt ngào, lập tức tan ra trên đầu lưỡi. Giang Ninh gõ tin nhắn trả lời: [Thì ra lớp 10 em trôi qua bình an như thế là nhờ có anh luôn bảo hộ đằng sau, anh Lâm.]
Ước chừng nửa phút sau, Lâm Yến Thù nhắn tin rep lại. [Bạn trai em nói, anh ta đã thích em từ rất rất lâu rồi.]
Giang Ninh nhoẻn miệng cười, đuôi mắt cong lên. Vậy cô còn gì phải sợ hãi nữa, bởi vì thiên thần hộ mệnh của cô đang ở ngay đây, bên cạnh cô cơ mà.
Chu Tề có nhân duyên rất tốt, hầu như tất cả bạn bè cấp 3 đều đến tham gia lễ cưới của cậu ta. Lớp 11 Giang Ninh không cùng lớp với Chu Tề, nên bạn bè cậu ta cô cũng không quen biết. Hai chủ nhiệm lớp tới tham gia lễ cưới cô cũng chỉ biết một mình thầy Lý, chủ nhiệm lớp 10 của cô.
Các bạn học ồn ào náo nhiệt chúc rượu nhau, ôn lại chuyện cũ. Giang Ninh cũng đến kính thầy Lý một chén.
Cả buổi lễ Giang Ninh uống tổng cộng 3 chén rượu. Khúc nhạc dạo hôn lễ dần lắng xuống. Đèn toàn bộ sảnh đường được tắt đi, cô dâu chú rể từ cuối
con đường xuất hiện. Cô chuyên chú nhìn lên sân khấu, kể từ lúc tiếp được tay cô dâu từ bố vợ Chu Tề bắt đầu mếu máo khóc, bởi vì cậu ta khóc quá bi thống, toàn bộ tân khách đến tham gia lễ cưới đều bật cười.
Giang Ninh tựa vào lưng ghế, tay đột nhiên bị nắm chặt, cô quay đầu, đập vào mắt cô là ánh mắt đen huyền, quen thuộc. Lâm Yến Thù ngồi bên cạnh cô, cúi đầu hôn lên môi Giang Ninh: “Em uống rượu à?”
“Vâng.” Giang Ninh nhìn gương mặt anh tuấn của anh, ánh mắt mơ màng, “Uống 3 chén gì đó.”
“Ai rót?” Lâm Yến Thù rút một xấp hồng bao trong túi, nhét vào tay Giang Ninh: “Anh đi cho họ một trận.”
“Đây là?” Giang Ninh nhìn xấp hồng bao trong tay, làm phù rể còn thuận tay cầm luôn hồng bao của người ta, vậy mà anh chưa bị Chu Tề đá khỏi lễ cưới?
“Nghe nói sẽ đem lại vận may.” Lâm Yến Thù thấy Giang Ninh không lấy, bèn trực tiếp mở túi của cô ra, nhét vào, trong tiếng nhạc du dương, chất giọng trầm của anh chẳng hiểu sao càng cảm thấy vô cùng dễ nghe.
“Cầm càng nhiều hồng bao, càng có nhiều vận may.”
Thật ra là cầm càng nhiều hồng bao xác suất kết hôn càng cao.
Không biết căn cứ vào đâu, nhưng Lâm Yến Thù cứ thấy cái hồng bao nào đẹp liền cầm theo.
“Nếu như em nhớ không nhầm, mấy hồng bao này hình như là để cho cô dâu.” Giang Ninh không nhịn được bật cười, “Anh Yến.”
Lâm Yến Thù chậm rãi quay đầu, chăm chú nhìn cô. Hầu kết anh khẽ nhấp nhô, cuống họng hơi khô.
Giang Ninh luôn chỉ gọi tên đầy đủ của anh, chưa từng gọi anh bằng bất kỳ xưng hôn nào khác.
Sinh nhật anh, năm lớp 12 vào đúng cuối tuần. Lâm Yến Thù mời Giang Ninh, nhưng cô không đến được. Lúc đó đã vào thời gian học tập điên cuồng nhất của đám sĩ tử, ba tuần thầy cô mới thả cho ra ngoài một lần. Vào nửa năm trước khi thi đại học, Giang Ninh trở thành học sinh có thành tích xếp thứ 1 toàn thành phố, là hạt giống hi vọng của toàn bộ giáo viên trường cấp 3
Tân Thành. Các thầy cô hận không thể một ngày 24 giờ theo dõi Giang Ninh, thúc ép cô ấy học hành.
Lâm Yến Thù sắp bước qua tuổi 18, dẫn đám hồ bằng cẩu hữu đến quán KTV quẩy một trận long trời lở đất đến tận 12 giờ đêm. Chè chén no say, anh mới kéo Chu Tề đã say sấp mặt về nhà. Bất ngờ thay, người đứng chờ trước cửa, giữa mưa tuyết dày đặc lại là Giang Ninh.
Sinh nhật anh vào đầu xuân. Năm đó thời tiết đặc biệt khắc nghiệt, bắt đầu từ lúc bước sang năm mới lập tức đón một trận mưa tuyết lớn chưa từng thấy kéo dài hơn 1 tuần. Mặt Giang Ninh lạnh cóng, đỏ au, không biết đã đứng giữa mưa tuyết bao nhiêu lâu.
Lâm Yến Thù vội vàng chạy tới, đôi con ngươi u ám của Giang Ninh lập lức sáng lên, phản chiếu ánh đèn đường lấp lánh trên đầu, đẹp đẽ hệt như tinh hà sáng lạn, rực rỡ. Cô đưa cho anh một hộp bút.
Thời điểm Lâm Yến Thù giơ tay nhận lấy, khẽ chạm đến đầu ngón tay Giang Ninh. Tay cô lạnh tựa một khối băng.
Giang Ninh xin thầy cho nghỉ với lý do ốm mệt. Lén lút chạy qua ngoài, buổi tối quá giờ giới nghiêm nên không thể trở về kí túc xá. Lâm Yến Thù sợ cô về nhà khuya sẽ bị cậu mợ đánh mắng, sau khi kéo Chu Tề về nhà xong, bèn thuê một phòng khách sạn. Lâm Yến Thù uống quá chén, rửa mặt xong lập tức ngủ thiếp đi. Trong cơn mộng mị, anh cảm thấy một đôi tay mảnh khảnh ôm lấy eo anh, nhỏ giọng thì thầm gọi “Anh Yến.”
Ngón tay khẽ di chuyển trên lưng anh viết 1 chữ: Anh. Anh không biết ký ức mơ hồ kia là mơ hay thực.
Anh bởi vì 2 chữ “Anh Yến” mà trăn trở rất lâu.
“Ừm?” Lâm Yến Thù chăm chú nhìn cô, không gian lúc tỏ lúc mờ, đôi mắt anh sâu thăm thẳm.
Giang Ninh vươn tay sờ lên tóc anh, cứng hơn cô tưởng tưởng một chút, có vài chỗ hơi rối.
Hầu kết Lâm Yến Thù nhấp nhô, nghiêng đầu tựa vào lòng bàn tay Giang Ninh.
Trong hội trường có 3 màn hình led lớn, tất cả đều chiếu những hình ảnh của Chu Tề và Tịch Thùy từ ngày quen biết nhau cho đến tất bây giờ. Hai người
họ cũng đã bên nhau 10 năm, để rồi cùng nắm tay nhau bước tới hôn nhân.
Ảnh chụp của chú rể lần lượt được đăng lên, mỗi tấm hình đều có những câu chuyện, những dấu ấn. Trong đó có 1 tấm ảnh cực kỳ bắt mắt, trong đêm bắn pháo hoa tại quảng trường lớn Tân Thành.
Chu Tề và Tịch Thụy đứng chung một chỗ, mắt nhìn thẳng vào ống kính, cười xán lạn.
Giang Ninh nhìn bức ảnh kia hồi lâu, cho đến tận khi toàn bộ đèn trong hội trường được bật sáng cô mới thu lại tầm mắt, cầm cốc nước trên bàn uống một hớp lớn. 10 năm trước cô gái ở bên Lâm yến Thù tại quảng trường trung tâm chính là Tịch Thụy?
Lúc ấy Tịch Thụy, Chu Tề, và Lâm Yến Thù đang đi cùng nhau sao? Chuyện gì đã xảy ra?
10 năm. Đã quá lâu. Thứ duy nhất Giang Ninh còn nhớ rõ là bộ quần áo Tịch Thùy mặc trên người. Bộ quần áo trên tấm ảnh, vừa vặn trùng khớp với trí nhớ của cô vào đêm hôm đó. Chắc chắn cô gái đứng chung với Lâm Yến Thù ngày ấy chính là Tịch Thụy.
Lâm Yến Thù và Tịch Thụy không có khả năng từng yêu đương. Nếu như hai người họ đã từng có tình cảm Chu Tề sao có thể không có chút khúc mắc nào kết hôn với Tịch Thùy, và vẫn là anh em tốt với Lâm Yến Thù được?
Đã xảy ra chuyện gì?
Giang Ninh quay đầu nhìn Lâm Yến Thù, anh giường như không nhận qua cảm xúc hoang mang của cô, vẫn như cũ tựa bên cạnh Giang Ninh. Có lẽ anh đã quên việc ngày đó rồi chăng?
Ở đây nhiều người, Giang Ninh cũng không tiện hỏi.
Trong lòng nhiều tâm sự, cũng chẳng còn thiết tha việc ăn uống, tiệc tùng.
“Chúng ta lấy chiếc Bentley đi đón dì đi?” Lâm Yến Thù múc một chén súp cho Giang Ninh, thấp giọng hỏi: “Được không?”
“Chiếc Bentley là của anh à? Sáng nay chú Tần gọi cho em, nói có người chụp được tấm ảnh em bước xuống từ chiếc xe đó.” Giang Ninh cầm một con tôm đã lột sạch vỏ đặt vào bát Lâm Yến Thù, “Hiện tại đang có nhiều con mắt nhìn vào, lấy chiếc xe đắt tiền ấy đi, sợ sẽ gây ra ảnh hưởng không
tốt lắm. Chúng ta cũng không cần làm quá lên như vậy. Chỉ là đi đón mẹ thôi, lái xe của em cũng được rồi.”
“Ai chụp? Sao không nói với anh.” Sắc mặt Lâm Yến Thù nghiêm lại, nhìn về phía cô: “Có chuyện gì không? Mấy giờ chú ấy gọi?”
Giang Ninh không ngờ anh lại nghiêm túc như thế, cầm khăn ướt lau tay, “Nghiêm trọng lắm à? Sáng nay, 7 giờ, chủ nhiệm Tần nhắn tin cho em. Em không chú ý tin tức lắm, không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Em nghĩ không quan trọng nên mới không nói cho anh biết.”
Lâm Yến Thù cầm điện thoại di động lên, thử gõ Giang Ninh trong ô tìm kiếm, không có tin tức, anh thử gõ bệnh viện Tân Thành, nháy mắt đã ra rất nhiều link tin tức, trong số đó có vài thông tin sai lệch liên quan đến Giang Ninh.
Chuyện hôm qua gây náo loạn như vậy, vị người nhà bệnh nhân kia trước tiên muốn đẩy Giang Ninh lên trước đầu sóng ngọn gió.
Bọn họ muốn lợi dụng dư luận làm ảnh hưởng đến bệnh viện, có thể không phải cố tình đòi bồi thường hoặc tống tiền chỉ là hận bệnh viện không thể cứu lấy đôi chân của con họ.
Ngay khi sự việc phát sinh, cảnh sát đã nhanh chóng làm sáng tỏ vụ việc, xóa bỏ những tin đồn vô căn cứ, những bài báo sai lệch sự thật, đồng thời gỡ bỏ tất thảy những bài báo điều hướng truyền thông. Bọn họ đã cố gắng giảm bớt sự ảnh hưởng của xã hội đến mức tối thiểu. Nhưng đêm qua hình ảnh của Giang Ninh đã bị đem ra trước cộng đồng mạng. Khi mâu thuẫn đã nảy sinh, những tin tức sai sự thật sẽ vĩnh viễn không bao giờ biến mất, sẽ có vô vàn những phỏng đoán ác ý được tung ra, những kẻ đói tin sẽ không ngừng đào xới thông tin cá nhân của Giang Ninh. Một cô gái xinh đẹp lại có năng lực có thể trở thành đề tài vô cùng thú vị để những kẻ đam mê xuyên tạc, hủy hoại người khác mặc sức sáng tạo, hoành hành.
Lâm Yến Thù nhíu chặt mày, đứng dậy nói: “Anh đi gọi điện thoại chút.”
Cuộc trò chuyện điện thoại này diễn ra tương đối lâu. Bàn tiệc đã vãn, tân khách đã rời đi một nửa, anh mới vội vàng quay về. Anh vắt áo vest sau ghế, cầm đũa lên gắp con tôm Giang Ninh bóc vỏ cho mình ăn hết mới nói: “Có thể anh suy nghĩ nhiều, quả thực có vài đài đã phát tán hình của em, có điều tất cả đã bị gỡ bỏ, và sẽ không có lần sau nữa. Chúng ta đi thôi.”
“Suy nghĩ nhiều chuyện gì cơ?” Giang Ninh cầm tay anh.
“Trở về anh sẽ nói cho em biết. Vụ án này rất phức tạp.” Lâm Yến Thù nhìn quanh bốn phía, kéo tay Giang Ninh đi ra ngoài sảnh. “Về sau xảy ra bất kỳ chuyện gì, việc đầu tiên phải lập tức liên lạc với anh. Đó hoàn toàn không phải chuyện bé xé ra to. Đừng đánh giá thấp sức ảnh hưởng của mạng xã hội.”
“Được, em hiểu rồi, lái xe của em qua chỗ mẹ nhé.”
“Xe em nhỏ quá, không ngồi được ba người. Anh sẽ tìm người mang xe của em về.” Lâm Yến Thù kéo tay Giang Ninh, như có điều suy nghĩ nói: “Anh tìm lái xe đã, lấy chiếc của Chu Tề, không lái con Bentley nữa.”
Xe của Chu Tề là chiếc Cayenne, Giang Ninh không biết anh tìm lái xe ở đâu, nhìn rất chuyên nghiệp. Giang Ninh lên trước, Lâm Yến Thù bước theo sau, lúc ngồi vào trong xe anh còn mang theo một hộp trang sức cực kỳ bắt mắt.
Vừa nhìn đã biết là thứ không đắt tiền bình thường.
Giang Ninh đang nhắn cho bà Giang nói cô và Lâm Yến Thù sắp đến, nhìn thấy hộp trang sức trong tay anh, Giang Ninh thoáng sửng sốt mấy giây, hỏi: “Anh không cần tặng quà. Không cần mua gì hết.”
Lâm Yến Thù sửa lại âu phục, cúi đầu ngồi xích lại chỗ Giang Ninh. ĐộnĐộng tác cầm di động thoáng dừng lại: “Sẹo vây? Có chuyện gì à?”
Lâm Yến Thù rút từ túi quần một đôi hoa tai chạm ngọc lục bảo, lòng bàn tay dán lên vành tai Giang Ninh, dịu dàng giúp cô đeo lên: “Trang phục lộng lẫy phối thêm chút đồ trang sức càng thêm rực rỡ.” Thuận tiện tháo sợi dây chuyền trên cổ cô xuống.
Xong xuôi Lâm Yến Thù nắm lấy tay cô, 10 ngón tay khăng khít đan nhau. Nếu không phải vì anh không biết hôm nay Giang Ninh định đưa anh đến ra mắt họ hàng, Lâm Yến Thù còn muốn làm sa hoa, trang trọng hơn. Đám người họ hàng thân thích của cô đức hạnh ra sao, anh hiểu quá rõ.
Giang Ninh nhìn sợi dây trong tay anh, lời muốn hỏi mắc kẹt trong cổ họng. Đồ đã tặng còn đòi lại được à? Ý gì đây? Cô muốn đòi lại sợi dây kia.
Lâm Yến Thù nghiêng đầu nhìn cô, ngọc lục bảo thực sự rất hợp với Giang Ninh, làn da trắng ngần tôn lên vẻ đẹp tinh mỹ cùng sắc xanh trong vắt của chất ngọc: “Đẹp lắm. Em rất hợp với đôi bông tai này. Sau này em cứ đeo luôn đi đừng tháo xuống nữa.”
Hoa tai khá nặng, Giang Ninh rất ít khi đeo. Cô nhịn ko được chạm lên đôi bông tai: “Có phải đôi bông tai này rất đắt tiền không? Sao phải đeo cái này? Đeo sợi dây kia không hợp sao?”
“Cũng không đến nỗi đắt tiền. Đây là đồ gia truyền nhà anh, trên thị trường không có đôi thứ 2, nó là hàng độc đó. Sợi dây này ngày thường em đeo không sao, nhưng đi gặp họ hàng nhà em thì không thích hợp lắm. Đeo đôi bông tai này ổn hơn.”
Anh bất ngờ vươn tay cất sợi dây chuyền vào túi xách của cô, lại cầm hộp đồ trang sức trên tay đặt sang bên cạnh, chỉnh lại cổ áo và cà vạt, khẽ nâng cằm, kiêu ngạo nói: “Quà này không phải tặng họ hàng nhà em. Mà là tặng dì Giang. Đồ của anh bọn họ đừng hòng có dù chỉ 1 món. Anh nói rồi hôm nay chúng ta đến không phải để chúc phúc mà là để khoe khoang.”