Mỹ Nhân Ngốc Luôn Muốn Làm Sư Tôn

Chương 16



Yêu tinh xinh đẹp nhất Tiểu Đào Sơn…

Huyền Diệu nghiêm túc nhớ lại tất cả những yêu tinh đã gặp kể từ khi đến Tiểu Đào Sơn: thỏ, nhân sâm, linh chi, gấu đen, gà lôi…

“Ừm.” Huyền Diệu khẽ gật đầu, đưa ra câu trả lời công bằng khách quan.

Mạnh Hồi Thanh nhận được sự xác nhận, trong lòng vui sướng vô cùng, nhưng nghĩ đến thân phận sư tôn của mình, đành phải kìm nén niềm hân hoan, chỉ kiêu hãnh nhếch cằm lên một chút.

Nhưng phía sau y, cái đuôi đỏ xù xù dựng thẳng đứng, chóp đuôi còn vui vẻ cuộn tròn qua lại.

Tất cả những điều này đều lọt vào mắt Huyền Diệu, hắn nhìn cái đuôi không yên phận kia, khóe miệng khẽ cong lên.

Về việc cứu Khiếu Nguyệt Huyền Diệu đã kể cho Mạnh Hồi Thanh, bảo y không cần lo lắng nữa, đồng thời cũng nói cho y biết Khiếu Nguyệt có liên quan đến Ma tộc.

Theo lời Khiếu Nguyệt, khi xưa gã rời khỏi Cuồng Bắc Sa Châu không phải bị trục xuất, mà là tự mình bỏ trốn. Nguyên nhân là vì gã vô tình nghe được âm mưu của Đại trưởng lão trong tộc với sứ giả Ma tộc.

Huyền Diệu biết về tộc Thương Lang, tổ tiên của họ từng bị nguyền rủa bởi Huyết Nguyệt, khiến hàng nghìn năm qua, mỗi hậu duệ Thương Lang đều phải chịu nỗi đau khổ tột cùng của sự cuồng hóa vào đêm trăng tròn hằng tháng.

Họ hẳn đã chán ngán sự dày vò vô tận này, nên mới nghĩ đến việc hợp tác với Ma tộc, muốn mượn sức mạnh của Ma tộc để mở cánh cổng đến cấm địa Cổ Thần trong hư không.

Theo truyền thuyết, trong cấm địa Cổ Thần có một món pháp bảo do Cổ Thần để lại, sức mạnh của nó không thể đo lường. Đại trưởng lão Thương Lang tộc tin chắc rằng, nếu có được nó, nhất định sẽ có được sức mạnh để xóa bỏ lời nguyền.

Mạnh Hồi Thanh chưa từng nghe những điều này, chăm chú lắng nghe như đang nghe kể chuyện, vẻ mặt khi thì ngạc nhiên, khi thì tò mò, thay đổi liên tục.

“Thật sự có pháp bảo như vậy sao?” Mạnh Hồi Thanh mở to mắt, tràn đầy tò mò.

Huyền Diệu: “Chỉ là truyền thuyết thôi.”

“Cổ Thần đã biến mất một cách bí ẩn từ hàng tỷ năm trước, để lại truyền thuyết về cấm địa. Nghe nói cấm địa trôi nổi trong hư không, người có duyên sẽ tự gặp được.”

Mạnh Hồi Thanh có vẻ khó tin: “Dù sao cũng là trưởng lão của một tộc, sao lại tin tưởng một truyền thuyết đến mức bất chấp hợp tác với Ma tộc?”

Đúng vậy, điều này không bình thường.

Huyền Diệu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó, khiến ông ta tin tưởng như vậy.”

Có thể là gì nhỉ? Huyền Diệu nghĩ đến hai mảnh vỡ không rõ chất liệu, mang theo ma khí mà hắn đã phát hiện.

“Vậy giờ họ đến bắt Khiếu Nguyệt là để làm gì? Sợ hắn tiết lộ bí mật ư?” Mạnh Hồi Thanh nói xong lại lắc đầu, “Chắc không phải, nếu vậy đã không đợi đến tận bây giờ.”

Mạnh Hồi Thanh hiếm khi thông minh như vậy, Huyền Diệu hơi ngạc nhiên nhướng mày, nói: “Hắn nói, khi bỏ trốn đã mang theo một bảo vật quan trọng của Thương Lang tộc, họ muốn đoạt lại.”

Cụ thể là bảo vật gì, Khiếu Nguyệt không nói. Từ khi gã mất tích đến lúc được Mạnh Hồi Thanh phát hiện, trong mấy ngày đó, gã và mấy hộ vệ Thương Lang tộc cứ lẩn quẩn ở trấn Thanh Thạch, còn dựa vào sông Thấm Thủy để che giấu yêu khí và ma khí.

Họ định làm gì, Khiếu Nguyệt cũng không nói.

Huyền Diệu không hoàn toàn tin tưởng Khiếu Nguyệt, chỉ là không ngờ lần này hắn bị thương rơi xuống nhân gian, lại gặp phải những chuyện này.

Ma tộc chắc chắn đang âm mưu điều gì đó ở nhân gian, Huyền Diệu quyết định nhân dịp này điều tra kỹ càng.

Mạnh Hồi Thanh nghiêng đầu, cau mày, có vẻ không yên tâm lắm: “Những kẻ đồng tộc của Khiếu Nguyệt chắc chắn sẽ không từ bỏ, nếu họ lại đến… Ta lo Tiêu Nhung sẽ…”

“Lần này Khiếu Nguyệt trúng chiêu chủ yếu là do đêm trăng tròn, sau khi cuồng hóa bị suy yếu, nên mới bị thừa cơ tấn công. Về sau nếu phòng bị cẩn thận, chắc sẽ không dễ gặp chuyện nữa.” Huyền Diệu giải thích.

Nghe Huyền Diệu nói vậy, Mạnh Hồi Thanh hơi yên tâm, nhưng rất nhanh, y phát hiện ra điểm không đúng.

“Đêm trăng tròn, sau khi cuồng hóa suy yếu… Sao những kẻ bắt hắn lại không sao?”

“Đó chính là lý do tại sao những người khác trong Thương Lang tộc tin tưởng Đại trưởng lão, đi theo ông ta đầu quân cho Ma tộc.”

“Khiếu Nguyệt nói, Đại trưởng lão có một loại thuốc, uống vào có thể bình an vượt qua đêm trăng tròn, nhưng thuốc này chỉ có thể uống ba lần.”

“Những kẻ bắt hắn, chính là đã uống loại thuốc đó.”

Dù chỉ có ba lần, cũng đủ để những người Thương Lang tộc đang chịu nỗi đau khổ của lời nguyền nhìn thấy hy vọng, từ đó hết lòng đi theo.

Mạnh Hồi Thanh có vẻ hơi ủ rũ, vân vê ngón tay, cúi đầu không biết đang nghĩ gì. Một lúc sau, y bỗng lại phấn chấn hẳn lên.

“Không sợ! Cứ để họ đến, chúng ta cùng nhau ra tay, còn sợ gì không đánh lui được những Thương Lang đó?”

Huyền Diệu nhíu mày: “Chúng ta?”

Mạnh Hồi Thanh kiêu ngạo gật đầu, kiễng chân vỗ vỗ vai Huyền Diệu: “Yên tâm, sư tôn sẽ bảo vệ em.”

Huyền Diệu: “… Ồ.”

“Nếu trước đó ta có thể vượt qua kỳ thi Địa Tiên thì tốt quá. Lúc đó sư tôn được liệt vào hàng tiên ban, triệu tập tiên binh thần tướng, nhất định có thể bảo vệ Tiểu Đào Sơn!”

Mạnh Hồi Thanh càng nói càng hứng khởi, vẻ mặt đắc ý, như thể kỳ thi đã nắm chắc trong tay, hoàn toàn quên mất rằng, để tham gia kỳ thi này y vẫn còn thiếu năm trăm công đức.

Huyền Diệu nhớ đến ba mươi ba lần thi trượt của Mạnh Hồi Thanh, lặng lẽ rót thêm cho y một tách trà: “Cố gắng lên.”

“Ừm!”

Chuyện của Khiếu Nguyệt tạm thời kết thúc, chỉ vài ngày sau Cố Tiêu Nhung đã dẫn Khiếu Nguyệt đến chào tạm biệt Mạnh Hồi Thanh và Huyền Diệu, nói rằng họ quyết định tạm thời rời khỏi Tiểu Đào Sơn để tránh gió tanh mưa máu, sau một thời gian nữa sẽ quay lại.

Mặc dù Mạnh Hồi Thanh rất không nỡ Cố Tiêu Nhung, nhưng cũng thấy quyết định của họ là đúng đắn, đành phải chia tay trong nước mắt.

Ngày hôm đó, Mạnh Hồi Thanh đang tưới nước cho rau trong vườn nhỏ của mình.

Phép thuật gieo hạt, thúc đẩy sinh trưởng và dẫn nước đó của y, sau này đã lại dạy cho Huyền Diệu hai lần nữa nhưng không hiểu sao, Huyền Diệu vẫn không học được.

Hoặc là dùng sức quá mạnh làm cháy sém hạt giống, hoặc là trong quá trình dẫn nước linh lực chạy lung tung, hoàn toàn không theo các giọt nước vào trong hạt giống.

Mạnh Hồi Thanh đành chịu, chỉ có thể để Huyền Diệu tiếp tục làm một số công việc như đào hố, vun đất, cố gắng thuyết phục bản thân chấp nhận sự thật rằng mình đã nhận một đệ tử ngốc nghếch.

“Không sao, không sao… Từ từ sẽ được, danh sư xuất cao đồ, ta giỏi như vậy, bé cá chắc chắn sẽ không mãi là kẻ ngốc!”

Mạnh Hồi Thanh chăm sóc xong các loại rau cần chăm sóc hôm nay, vỗ vỗ tay cho rơi những giọt nước, gọi Huyền Diệu đang hái hùng thị: “Bé cá, ta xong rồi.”

“Được.”

Huyền Diệu đi đến, tay xách một cái giỏ tre nhỏ, những quả hùng thị đỏ chất đầy bên trong, nhô lên một đỉnh nhỏ, trông tươi mới và mọng nước, đặc biệt đẹp mắt.

Mạnh Hồi Thanh vui mừng nhìn những quả hùng thị đỏ au đáng yêu kia, đưa tay lấy một quả nhỏ, liếm liếm môi, cắn một miếng.

Nước chua ngọt lập tức bung ra trong miệng, thịt quả mềm mịn xốp xốp, tan ngay khi vào miệng.

Mạnh Hồi Thanh vui đến mức mắt híp lại: “Ngon quá, y hệt như khi ăn ở chỗ Hùng đại ca!”

Sau đó, Mạnh Hồi Thanh lại lục lọi trong giỏ, chọn một quả hùng thị to và đỏ nhất, dùng tay áo lau lau, thành thạo đưa đến miệng Huyền Diệu: “Bé cá, em nếm thử đi.”

Huyền Diệu hơi do dự một chút, rồi cúi đầu xuống, ngay từ tay Mạnh Hồi Thanh, cắn một miếng.

“Có phải rất ngọt không?” Đôi mắt đẹp của Mạnh Hồi Thanh sáng long lanh, nghiêm túc chớp chớp.

Huyền Diệu gật đầu: “Ừm, ngọt.”

“Tuyệt quá, lát nữa chúng ta giữ lại vài quả, chọn mấy quả ngon mang đến cho Hùng đại ca, cảm ơn huynh ấy đã tặng hạt giống cho ta.”

“Được.”

Mặt trời đang lặn, ánh nắng ấm áp vàng rực chiếu xuống, khiến cỏ cây dọc đường đều trở nên rực rỡ như vàng.

Mạnh Hồi Thanh vẫy vẫy đuôi, nhảy nhót đi bên cạnh Huyền Diệu, tiện tay hái một bông hoa dại màu vàng, vừa đi vừa nghịch ngợm.

“Hùng thị, cải trắng, củ cải… đều lớn rất tốt rồi.” Mạnh Hồi Thanh lần lượt tính toán, “Ngày kia là ngày người dân huyện Nghênh Tiên đi chợ phiên, sẽ có rất nhiều người tụ tập bán đồ, một số yêu tinh nhỏ cũng sẽ trà trộn vào. Chúng ta chọn mấy loại rau tốt, cũng đi bày sạp đi.”

“Bày… bày sạp?”

Huyền Diệu dừng bước, có vẻ khó tin.

Hắn biết bày sạp là gì, đi lại giữa thiên giới và nhân gian nhiều lần, hắn đã đến nhiều thị trấn và làng quê, cũng từng thấy nhiều cửa hàng và quầy hàng rong, đương nhiên cũng từng thấy chợ phiên.

Hàng hóa tất nhiên là phong phú đa dạng, nhưng cũng rất đông đúc và ồn ào.

Huyền Diệu thích yên tĩnh, hơn nữa mỗi lần xuống nhân gian đều mang theo mục đích, rất ít khi du ngoạn. Vì vậy trước đây dù gặp chợ phiên, hắn cũng chưa từng thực sự chen vào tham gia. Nhưng bây giờ, nghe ý Mạnh Hồi Thanh là, họ không chỉ đi chen chúc, mà còn tham gia, đi bày sạp ở chợ phiên?!

Huyền Diệu hiếm khi nảy sinh ý muốn từ chối.

Mạnh Hồi Thanh vừa nhìn vẻ mặt của hắn, đã biết hắn đang nghĩ gì, lập tức nói: “Sư tôn có lệnh, không được từ chối.”

Huyền Diệu đành chịu: “Ta chỉ là, không có kinh nghiệm.”

Nào ngờ Mạnh Hồi Thanh nghe xong lại càng vui hơn, hớn hở nói: “Không có kinh nghiệm thì tốt rồi, để sư tôn dạy em!”

“Ta nói cho em biết nha, làm sao chọn được vị trí sạp sầm uất nhất, các loại rau nên bày biện thế nào để thu hút nhất, phải rao hàng như thế nào đều là có học vấn cả, còn có cái quan trọng nhất – làm sao để mặc cả~ Yên tâm, sư tôn sẽ dạy em từng cái một.”

Huyền Diệu: “… Thật là, đa tạ.”

Trên đường đi, Mạnh Hồi Thanh bấm đốt ngón tay, như đếm của nhà giàu, từng cái từng cái cẩn thận giảng giải cho Huyền Diệu, sợ hắn có chỗ nào không hiểu, vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Huyền Diệu.

Chỉ cần hắn lộ ra một chút vẻ bối rối, Mạnh Hồi Thanh liền lo lắng, hỏi đi hỏi lại xem chỗ nào không hiểu.

Làm Huyền Diệu phiền đến mức đầu óc muốn rối tung, nhưng Mạnh Hồi Thanh rất hứng thú, hắn không muốn làm y thất vọng, cũng không thể nói thẳng, đành phải cắn răng chịu đựng nghe y líu lo suốt cả quãng đường.

Mạnh Hồi Thanh thật sự rất thích cảm giác làm sư tôn người ta, nhưng phép thuật trồng trọt mà y tự hào, tên đệ tử ngốc nghếch kia học thế nào cũng không được, thật khiến y cảm thấy vô cùng chán nản.

Kinh nghiệm kỹ thuật bày sạp này, nhất định không thể lại học không được, nếu không y còn mặt mũi nào làm sư tôn nữa?

Mang hùng thị tươi đến cho Hùng đại ca xong, lại về đến hang hồ ly, trời cũng đã tối.

Mạnh Hồi Thanh cuối cùng cũng mệt mỏi, không còn để ý gì đến hình tượng sư tôn nữa, nằm vật ra giường, không muốn cử động chút nào.

“Bé cá… nước…”

“Hồ ly lười…”

Huyền Diệu khẽ lẩm bẩm, vẫn mang nước đến bên giường đưa cho y, còn tiện tay lấy cho y một miếng bánh mì.

Yêu quái tu vi không đủ, vẫn chưa thể tịch cốc, nên trong hang hồ ly có cất không ít thức ăn. (Nói người đi tu bỏ không ăn cơm để chuyên chú vào việc tu hành)

Đợi Mạnh Hồi Thanh ăn uống xong, Huyền Diệu suy nghĩ một lúc, vẫn muốn thử tranh thủ: “Ừm, ngày kia nhất định phải đi… chợ phiên sao?”

Mạnh Hồi Thanh gật đầu: “Dĩ nhiên, em đừng hòng trốn.”

Huyền Diệu thở dài, tò mò hỏi: “Ngươi là yêu hồ, sao lại cần kiếm tiền của nhân loại?”

Mạnh Hồi Thanh khó hiểu nhìn hắn: “Dĩ nhiên là vì chúng ta cần tiền mà.”

Thấy Huyền Diệu vẫn có vẻ không hiểu, Mạnh Hồi Thanh kiên nhẫn giải thích: “Em xem, những bộ y phục đẹp đẽ trên người chúng ta, chỉ có nhân loại mới làm được, muốn có tất nhiên phải bỏ tiền mua chứ.”

“Chúng ta tu hành không thể trực tiếp sát sinh, nhưng ngày nào cũng ăn rau quả bánh mì, không có chút mỡ màng gì cũng khó chịu lắm… Ta dù sao cũng là hồ ly, thỉnh thoảng thèm ăn gà nướng gì đó, cũng phải bỏ tiền mua của người ta.”

“Tuy trong Tiểu Đào Sơn cũng có gà rừng thỏ rừng gì đó, nhưng mọi người đều quen biết nhau, lỡ may ăn nhầm con cháu hay họ hàng của ai, cũng ngại lắm. Vẫn là mua những con gà thịt bình thường do nhân loại nuôi là yên tâm nhất.”

Huyền Diệu nghe vậy thấy có vẻ hợp lý, nhưng hắn vẫn không hiểu: “Ngươi là yêu, tuy giỏi về thuật trồng trọt, nhưng thuật biến hóa chắc cũng thành thạo chứ?”

“Không thể thế được!” Mạnh Hồi Thanh vô cùng nghiêm túc, ngón tay chỉ vào trán Huyền Diệu, “Thuật biến hóa của chúng ta có thời hạn, nếu làm vậy, khi hết hạn, trong tay người bán sẽ chẳng còn gì cả.”

“Thuật dịch chuyển cũng không được, ta là yêu tinh tu hành chân chính, không thể làm những việc trộm cắp như tiểu quỷ được.”

“Nhớ kỹ đấy, Bé cá.” Mạnh Hồi Thanh ngáp một cái, vẫy vẫy tay, “Yêu tinh tốt, không được lừa người…”

Huyền Diệu vốn sinh ra từ thiên địa, lại chính vị Chiến Thần, ở điện Chiến Thần trên Cửu Trọng Thiên, sơn hào hải vị vô số kể, gấm vóc lụa là tự có tiên nga tiên thị mang đến, hắn chưa từng nghĩ đến những vấn đề này.

Hóa ra yêu tinh tu vi không đủ ở nhân gian, ngay cả bạc tiền cũng phải tự mình đi kiếm. Khó trách Mạnh Hồi Thanh lại… nghèo đến vậy.

“Không được lừa người nha…”

Mạnh Hồi Thanh nghiêng người nằm trên giường, dùng một tay chống đỡ cái đầu đang lắc lư, mắt hé mở, nhìn Huyền Diệu, dường như vẫn đang chờ câu trả lời của hắn.

Huyền Diệu đặt tay đang chống đầu của Mạnh Hồi Thanh xuống, đỡ đầu y đặt xuống gối.

“Được, biết rồi.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.