Mỹ Nhân Ngốc Luôn Muốn Làm Sư Tôn

Chương 17



Mạnh Hồi Thanh không biết mình có nghe được câu trả lời của Huyền Diệu hay không, chỉ thấy đôi mắt vốn đang híp lại đã khép hoàn toàn.

Y trở mình, lật cái đuôi to mềm mại sau lưng ra, đắp lên người, rúc nửa khuôn mặt vào lông tơ.

“Ngốc chết mất.” Huyền Diệu khẽ lẩm bẩm có chút chê bai, nhưng ngón tay lại nhẹ nhàng chạm vào mi tâm của y, khiến giấc ngủ thêm sâu.

Bên ngoài hang động, một con Thanh Điểu nhẹ nhàng vỗ cánh bay lên, đuôi dài thanh tú vẽ nên vệt xanh biếc trên không trung, hướng về Cửu Trùng Thiên.

Sáng hôm sau, Mạnh Hồi Thanh tỉnh dậy trước Huyền Diệu.

Vừa mở mắt, đập vào mắt y là gương mặt tuấn mỹ phi phàm của Huyền Diệu. Sáng sớm tinh mơ được nhìn khuôn mặt đẹp trai như vậy ở cự ly gần khiến Mạnh Hồi Thanh có chút kích thích, y phải chớp mắt mấy lần mới xác định được mình không phải đang nằm mơ.

Hôm nay bé cá lại ngoan ngoãn ngủ trên giường!

Trong lòng Mạnh Hồi Thanh dâng lên cảm giác ngọt ngào vui sướng.

Y mơ hồ cảm thấy, mặc dù Huyền Diệu vẫn nằm thẳng đơ, hai tay đan chéo đặt ngay ngắn trên bụng, nhưng cảm giác cứng nhắc, bài xích trước đây đã nhạt đi không ít.

Mạnh Hồi Thanh không nhịn được cười khúc khích, đột nhiên nảy ra ý nghĩ tinh quái.

Đuôi trắng muốt khẽ đung đưa, Mạnh Hồi Thanh cắn môi, cẩn thận thò một đầu đuôi đến mũi Huyền Diệu, rồi nhẹ nhàng cọ cọ.

“Ủa?”

Huyền Diệu vẫn bất động, hơi thở đều đặn, ngay cả hàng mi cũng không rung rinh.

Mạnh Hồi Thanh không cam tâm, lại thêm một cái đuôi nữa, chóp đuôi lông xù thò về phía cổ Huyền Diệu, cọ cọ vào hõm cổ hắn.

Huyền Diệu vẫn bất động như núi.

Chỉ là ở chỗ Mạnh Hồi Thanh không nhìn thấy, hắn đã nắm chặt tay thành nắm đấm.

“Không thể nào…” Mạnh Hồi Thanh lẩm bẩm, y rất tự tin vào kỹ thuật cù lét của mình, từng khiến Tham gia gia cười không ngừng, chỉ có thể van xin tha thứ.

Tất nhiên, kết quả thành công là bị Tham gia gia đuổi xuống núi rồi đè ra đánh mông.

Chẳng lẽ… Mạnh Hồi Thanh đảo đảo đôi mắt đen láy, nghĩ bụng: Là vì bản thể của bé cá là cá, mà cá… không có chỗ nhạy cảm?

“Không được, phải thử lại lần nữa.”

Không thể đùa nghịch thành công khiến Mạnh Hồi Thanh có chút không cam lòng, vì thế mà cái đuôi thứ ba bắt đầu thăm dò về phía eo Huyền Diệu.

Rất nhanh, đầu đuôi lông xù đã chạm vào eo Huyền Diệu, từ từ, nhẹ nhàng, cẩn thận luồn vào trong áo…

Mạnh Hồi Thanh cười khúc khích: “Lần này còn không… A——”

Trong chớp mắt, cái đuôi đang quấy phá của y bị người ta nắm chặt, hai tay cũng bị khống chế, bóng đen đột ngột ập xuống.

Huyền Diệu đè hẳn lên người Mạnh Hồi Thanh, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào y, gân xanh nổi trên cổ, hơi thở cũng trở nên gấp gáp ngắn ngủi.

Mạnh Hồi Thanh giật mình, nhìn vào mắt Huyền Diệu, cảm giác áp bức mãnh liệt ấy lại ập đến.

Lồng ngực Huyền Diệu phập phồng, ánh mắt từ từ di chuyển từ đôi mày, đôi mắt, gò má, đến đôi môi đỏ mọng hé mở của Mạnh Hồi Thanh.

Dừng lại một lúc, Huyền Diệu mới khàn giọng nói: “Đừng nghịch nữa.”

Bị bắt quả tang đang đùa nghịch, Mạnh Hồi Thanh có chút ngượng ngùng, y chớp chớp mắt, ánh mắt lảng đi chỗ khác, khẽ nói: “Ta… chỉ đùa một chút thôi mà…”

Một tay Huyền Diệu vẫn nắm chặt đuôi của Mạnh Hồi Thanh, tay kia giữ chặt hai tay y trên đỉnh đầu, cơ thể đè lên người Mạnh Hồi Thanh.

Hắn nhìn xuống khuôn mặt đỏ ửng vì ngượng ngùng của Mạnh Hồi Thanh, do bị mình đè nên tư thế này làm xộc xệch áo y, để lộ xương quai xanh tinh xảo cùng một mảng da trắng như tuyết.

Yết hầu Huyền Diệu trượt lên trượt xuống, tay vô thức dùng lực.

“A… đau…”

Cơn đau từ đuôi truyền đến khiến Mạnh Hồi Thanh run rẩy, tuy rằng đúng là mình chọc hắn trước, nhưng là sư tôn mà bị đồ đệ khống chế như vậy thật sự rất mất mặt.

“Bé cá ngoan, đủ… đủ rồi…” Mạnh Hồi Thanh bị khống chế hai tay, chỉ có thể hạ mình nói lời ngon ngọt, rồi vặn vẹo eo, nhấc chân cọ cọ vào người Huyền Diệu, “Buông ra đi, ta không trêu em nữa.”

“Ngươi…” Toàn thân Huyền Diệu đột nhiên căng cứng, “Đừng động đậy.”

Lý trí trong đầu Huyền Diệu liên tục nhắc nhở: Mau tránh xa tên hồ ly tinh này ra, y chắc chắn lại đang sử dụng mị thuật!

Nhưng thân thể hắn lại khó lòng cử động.

“Tiểu Thanh à—— có nhà không?”

Lúc này, tiếng của Thổ Địa từ bên ngoài vọng vào, Huyền Diệu chợt tỉnh táo, vội buông Mạnh Hồi Thanh ra, nhanh chóng lật người xuống giường, quay lưng lại với Mạnh Hồi Thanh, cố gắng làm hơi thở bình ổn lại: “Thổ Địa đến rồi.”

Mạnh Hồi Thanh tất nhiên cũng nghe thấy, liền cất giọng đáp lớn: “Dạ, Thổ Địa gia gia con có ở nhà ạ——”

Sau đó, Mạnh Hồi Thanh vỗ vỗ khuôn mặt đang nóng bừng của mình, khoác thêm áo ngoài, rồi chỉnh trang lại tóc tai, đảm bảo đã thu xếp gọn gàng rồi mới mời Thổ Địa vào.

“Gia gia, sao người lại đích thân đến thế này?”

Thổ Địa người thấp lùn, phải nhón chân hai lần mới ngồi được lên ghế. Ông nhấp một ngụm trà, vuốt vuốt chòm râu hoa râm, nói: “Tiểu Thanh à, tin vui đây, ta vừa nhận được lệnh của Thành Hoàng gia, lần này có một việc tốt!”

“Làm tốt không những có hai trăm công đức, mà còn có năm mươi lạng bạc nữa!”

“Hả?” Mạnh Hồi Thanh kinh ngạc vô cùng, “Còn có cả bạc nữa sao?”

Trời ơi, Mạnh Hồi Thanh y tu luyện thành yêu mấy trăm năm rồi, vì kỳ thi địa tiên mà tích góp được hơn ba vạn ba ngàn công đức, vậy mà chưa từng gặp qua việc vừa cho công đức vừa cho bạc như thế này.

Thổ Địa cũng có vẻ nghi hoặc: “Ta cũng thấy lạ lùng, chưa từng gặp qua. Hơn nữa, việc này còn là Thành Hoàng gia đặc biệt gọi ta đến, giao cho ta. Bảo là, phải tìm một yêu quái chính trực, thiện lương, tỉ mỉ, còn chỉ định phải là hồ ly tinh đi làm, nói rằng ông ấy đã tính toán, có duyên.”

“Tiểu Đào Sơn của chúng ta phù hợp với yêu cầu này, chẳng phải chỉ có mình con sao.”

Tay rót trà của Huyền Diệu khựng lại, sau đó lại tiếp tục ổn định rót đầy chén trà trước mặt Mạnh Hồi Thanh.

“Chính trực, thiện lương, tỉ mỉ…” Mạnh Hồi Thanh nghe Thổ Địa nói vậy rất đỗi vui mừng, khóe miệng không kiểm soát được mà cong lên. Y cố gắng kiềm chế bản thân, để cho biểu hiện của mình không quá rõ ràng.

Nhưng vẻ mặt đắc ý cùng với cái đuôi đang vẫy qua vẫy lại phía sau, đều bị Huyền Diệu nhìn thấy hết.

Mạnh Hồi Thanh giả vờ khiêm tốn nói: “Ôi, gia gia. Con cũng không tốt đến thế, có lẽ còn có những hồ ly tinh khác nữa…”

Huyền Diệu ngẩng mắt nhìn y một cái, ý tứ rõ ràng là đang nói: Ngươi nói lại xem nào?

Mạnh Hồi Thanh phát hiện ra, vội vàng trừng mắt nhìn hắn, không phát ra tiếng mà chỉ dùng khẩu hình nói: “Không được cười.”

Ai ngờ Thổ Địa vỗ vỗ cái đầu hói của mình, nói: “À… Ngươi nói cũng có lý, để ta nghĩ lại xem nào… Ồ, hình như sau núi còn có một con hồ ly vàng, khoan đã, nó bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?”

Nghe Thổ Địa thật sự đang cân nhắc những hồ ly tinh khác, Mạnh Hồi Thanh sợ đá ném trúng chân mình, vội vàng bỏ đi vẻ khiêm tốn mà tỏ thái độ: “Không cần đâu không cần đâu gia gia, con có thể mà! Cứ chọn con đi, chọn con đi… Gia gia tốt bụng ơi~”

Thổ Địa chậm rãi uống hết trà trong chén, rồi mới tặc lưỡi, vuốt vuốt râu, cười nói: “Thế mới phải chứ.”

“Việc tốt như vậy, gia gia nghĩ đến ngươi đầu tiên đấy.”

Nói xong, Thổ Địa móc ra lệnh bài của Thành Hoàng, trao cho Mạnh Hồi Thanh, rồi lại dặn dò hai thầy trò: “Hai thầy trò các ngươi cùng hành động, đến lúc tính công đức, cũng có thể tính cho mỗi người một phần.”

Huyền Diệu ngẩn người: “Ta không cần.”

Nhưng Mạnh Hồi Thanh lại thấy lời Thổ Địa nói có lý: “Cần chứ cần chứ, dù bây giờ em không cần, sau này cũng sẽ có lúc dùng đến.”

“Công đức gia thân, đối với mỗi một người tu hành mà nói, đều là chuyện tốt lớn.”

Huyền Diệu hoàn toàn không cần những công đức nhỏ nhoi này, nhưng Mạnh Hồi Thanh làm vậy cũng là có ý tốt, hắn gật đầu, không nói gì nữa.

Thổ Địa lại dặn dò tỉ mỉ một phen, rồi mới cầm theo mấy quả hồng to và đỏ ra về.

Đợi tiễn Thổ Địa đi rồi, Mạnh Hồi Thanh nắm chặt lệnh bài Thành Hoàng của lần nhận việc này, vui vẻ lăn qua lăn lại trên giường.

“Bé cá, em nói xem, có phải thần tiên trên trời cuối cùng cũng phát hiện ra rằng những yêu quái tu hành nghiêm túc ở nhân gian cũng rất thiếu tiền, nên mới có sự thay đổi này không?”

Thực ra vẫn chưa có nhiều thay đổi như vậy, chỉ là sắp xếp cho Mạnh Hồi Thanh trước thôi. Huyền Diệu suy nghĩ một chút, nói: “Có lẽ vậy.”

Mạnh Hồi Thanh nằm sấp trên giường, hai tay chống cằm, hai chân phía sau nhấc lên hạ xuống.

Trong mắt y tràn đầy sự mong đợi: “Năm mươi lạng bạc đấy, ta chưa từng kiếm được nhiều tiền như vậy một lúc. Nghĩ xem, đến lúc đó nên tiêu như thế nào nhỉ?”

Huyền Diệu nhìn mái tóc dài của y được buộc bằng một dải lụa đỏ, nói: “Mua một cây trâm cài tóc đi.”

“Hả? Trâm cài tóc?”

Mạnh Hồi Thanh đưa tay sờ sờ đỉnh đầu mình: “Ồ…”

Nếu Huyền Diệu không nhắc, Mạnh Hồi Thanh suýt nữa đã quên mất. Cây trâm vàng lộng lẫy trên đầu y trước đây, đã bị y đem đi cầm cố, đổi lấy bạc để mua bộ quần áo Huyền Diệu đang mặc.

Không còn trâm vàng, thời gian gần đây, y chỉ dùng một dải lụa đỏ buộc tóc, cũng coi như phù hợp với trang phục.

“Để xem đã,” Mạnh Hồi Thanh cười cười, “Không vội.”

Đêm hôm đó, Mạnh Hồi Thanh mang theo một thân thương tích trở về hang hồ ly, toàn thân ướt sũng, sắc mặt tái nhợt, ngay cả đứng cũng khó khăn.

Sau đó, Mạnh Hồi Thanh tặng bộ quần áo này cho Huyền Diệu.

Huyền Diệu khi đó đã chú ý thấy, bộ quần áo này có đường thêu tinh xảo, chất liệu tốt, đến nhân gian mua chắc chắn không rẻ.

Chỉ là từ đó về sau, hắn không còn thấy cây trâm vàng trên đầu Mạnh Hồi Thanh nữa.

Huyền Diệu đứng dậy đến bên cạnh Mạnh Hồi Thanh, hắn đưa tay vén nhẹ dải lụa đỏ bình thường kia, sau đó lại buộc lại dải lụa đã hơi lỏng.

“Vẫn nên mua đi.”

“Vàng ròng, bạch ngọc… thích gì thì mua cái đó.”

Mạnh Hồi Thanh chống cằm nghĩ ngợi nghiêm túc, cười nói: “Được, đến lúc đó em đi xem cùng ta nhé.”

“Ta thích những thứ lấp lánh!”

Huyền Diệu gật đầu: “Được.”

Mạnh Hồi Thanh vui sướng lại lăn hai vòng trên giường, rồi đột nhiên bật dậy, hào hứng vung tay: “Bé cá, mau thu xếp đồ đạc! Chúng ta bây giờ đi chợ phiên huyện Nghênh Tiên, chiếm một vị trí tốt! Đợi bán hàng xong, chúng ta sẽ lên đường đi làm việc.”

Huyền Diệu có chút ngạc nhiên, khuôn mặt tuấn mỹ hơi cứng đờ, giọng nói hiếm khi có chút ngập ngừng: “Sắp kiếm được năm mươi lạng rồi, chúng ta… còn phải đi bày sạp sao?”

Mạnh Hồi Thanh ngẩng cằm: “Đương nhiên rồi~ Tiêu Nhung từng nói, có tiền mà không kiếm là đồ con rùa.” (Vương bát đản: Ý chỉ một người nhát chết, không dám đương đầu với khó khăn, thích trốn tránh.)

Huyền Diệu nhíu mày: “…Thô tục.”

“Vô phép.” Mạnh Hồi Thanh giơ tay định đánh vào đầu Huyền Diệu một cái, nhưng bị Huyền Diệu lạnh lùng liếc nhìn, khí thế làm sư tôn bỗng chốc nhỏ đi, đành phải đổi thành dùng sức chọc vào trán hắn: “…Kiếm tiền cũng là một bài học quan trọng. Sư tôn có lệnh, không được không nghe.”

Huyền Diệu nhìn vẻ mặt hớn hở phấn khích của Mạnh Hồi Thanh, bất đắc dĩ xoa xoa chỗ trán vừa bị y ấn, thở dài: “Được rồi.”

Dù sao, ở nhân gian, cũng chẳng ai biết hắn là Huyền Diệu thần quân.

Chắc là, sẽ không quá mất mặt… nhỉ?


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.