Tiệc phẩm rượu cực kỳ thành công, cực kỳ viên mãn, cực kỳ xuất sắc!
Chủ tịch Lưu cực kỳ vừa lòng, cực kỳ vui mừng, cực kỳ kích động!
Sau phần tiệc chính, lão Lưu hùng hồn dõng dạc nói hẳn một bài văn cảm nhận về những điều tâm đắc trong nghề ủ rượu, lại cảm ơn một hàng dài thân thích bạn bè và người cùng hợp tác, cuối cùng nói riêng một chút về bộ tửu cụ được sử dụng lần này, đủ các loại nhân sinh triết học nghệ thuật thưởng thức gì đó phải trên dưới một tiếng đồng hồ, không hề còn chút tinh thần uể oải nào như trước lễ cắt băng khánh thành cả.
Các vị khách mời được ăn món ngon, thưởng rượu tốt phối hợp vỗ tay, mỉm cười đúng lúc, không khí vô cùng hài hòa.
Tiệc rượu quá nửa, các doanh nhân quen biết lão Lưu không nhịn được nữa, cao giọng hỏi, “Ngài Lưu, ngài khen bộ tửu cụ kia hết lời, nhưng tất cả mọi người ở đây vẫn chưa biết đó là tác phẩm của vị nào đâu. Ngài nói thật đi, bộ tửu là ngài mời được vị nghệ nhân nào thiết kế?”
“Đúng vậy đúng vậy, mọi người tò mò lâu lắm rồi.”
Lão Lưu nhìn người hỏi chuyện và những người phụ họa theo, híp mắt cười, chậm rãi đáp, “Muốn biết sao?”
“Đương nhiên!” Vị thương nhân kia cực kỳ hào sảng vỗ đùi, lớn tiếng trả lời, “Tôi cũng muốn tìm vị nghệ nhân đó mua một bộ tác phẩm đấy! Không biết người kia có làm trà cụ không nhỉ, nếu có thể làm ra trà cụ lợi hại giống như vậy là tôi thấy viên mãn rồi!”
Các doanh nhân ngồi xung quanh cũng mỉm cười thiện ý sôi nổi phụ họa hai câu, đồng thời nhìn lão Lưu chờ mong đáp án.
Hôm nay tâm trạng chủ tịch Lưu rất tốt nên cũng không so đo thái độ ồn ào của bọn họ, cầm một cái chén trong tay, “Khiến các vị thất vọng rồi, người thiết kế bộ tửu cụ này không phải nghệ nhân gì hết, chỉ là một đứa bé mới tốt nghiệp đại học không lâu mà thôi.”
Mọi người kinh hãi, vị thương nhân muốn mua trà cụ ngẩn người, hơi không quá tin nhổm dậy trố mắt hỏi, “Vừa tốt nghiệp đại học? Thế không phải chỉ mới hơn hai mươi tuổi thôi sao? Ây da… thanh niên bây giờ đúng là tuổi trẻ tài cao, vậy người này là…”
“Kỳ thật không chỉ có tửu cụ, hôm nay một số bộ đồ ăn bổn tiệm sử dụng đặt trên bàn các vị cũng là thiết kế của đứa nhỏ kia.” Lão Lưu xoay cái ly lại, lật đế ly về phía mọi người, “Còn nếu các vị muốn biết tên người chế tác thì… Đáp án nằm ở đây.”
Mọi người nheo mắt cố gắng nhìn.
Lão Lưu thấy thế bật cười đặt cái ly xuống, “Chén rượu này trên bàn các vị ai cũng có, không cần vất vả xem cái trên tay tôi.”
Lúc này mọi người mới phản ứng được, sôi nổi vỗ trán cầm lấy chiếc ly trước mặt mình —— Tạo hình rất đơn giản, thành ly chỉ khắc ít hoa văn đơn giản, sờ rất thuận tay, mọi người vuốt ve một lúc mới xoay đế ly lại nhìn kỹ.
Cái ly sứ màu xanh, hoa văn dưới đế là màu xanh lam đậm hơn một chút, sắc độ hai màu này quá gần nhau, nếu không phải lão Lưu cố ý nhắc có lẽ sẽ không ai chú ý dưới đế ly còn khắc một cái logo nho nhỏ xinh xắn như vậy.
“Đây là… bí ngô?” Vị doanh nhân hỏi chuyện vừa nãy cẩn thận quan sát, nhíu mày lẩm bẩm, “Kỳ quái, hoa văn này không hiểu vì sao lại có chút quen mắt… Chẳng lẽ trước đây tôi đã mua tác phẩm của cậu thanh niên này rồi sao?”
“Tôi lại thấy rất lạ… trước giờ chưa từng thấy.”
“Tôi cũng vậy, chưa từng thấy qua.”
“Đúng không…”
Chủ tịch Lưu nghe bọn họ trao đổi, nụ cười trên mặt càng sâu, không úp mở nữa, “Phòng làm việc của cậu bé này đang trong giai đoạn trù bị, logo chưa được công bố ra bên ngoài. Nếu ông thấy hoa văn này khá quen mắt, đại khái là vì ông đã từng mua tác phẩm của bạn đời cậu ta… Còn người đó là ai, mọi người ngồi đây có lẽ hôm nay đã gặp hết rồi.”
“Gặp rồi?” Doanh nhân hỏi chuyện ngẩn người, nhìn quanh bốn phía, “Là ai vậy?”
“Là cậu Ban.” Chủ tịch Lưu tự rót cho mình một ly trà, nhàn nhạt uống một ngụm, chậm rãi nói tiếp, “Bạn đời của cậu Ban tên chỉ có một chữ Nam, học chuyên ngành làm đồ sứ, nếu ông muốn mua trà cụ thì có thể đi hỏi thử xem, cậu bé đó dễ nói chuyện lắm. Đúng rồi, nghe nói sư phụ của cậu ấy là thầy Tô Tuyết Đào, tôi nghĩ Ban thị sắp bồi dưỡng cậu ấy theo con đường điêu khắc, còn đồ sứ chỉ làm theo sở thích thôi, thật sự thú vị.”
“Bạn đời của cậu Ban? Đồ đệ của Tô Tuyết Đào? Là người hôm nay đứng cắt băng đó sao?” Thương nhân hỏi chuyện tặc lưỡi, “Cậu bé kia nhìn qua rất ôn hòa, không ngờ lại lợi hại như vậy…”
“Cho nên mới nói bây giờ đã là thời của bọn trẻ rồi, chúng ta không già không được.” Lão Lưu buông chén trà cảm thán một câu, sau đó vẫy tay với giám đốc Lưu đứng một bên, ôn hòa nói, “Tôi hơi mệt, các vị cứ tiếp tục, xin lỗi không thể tiếp đãi trọn vẹn.”
Mọi người bị lượng thông tin này làm choáng váng chỉ biết trơ mắt nhìn ông ta rời đi, qua nửa ngày vẫn chưa kịp hồi phục tinh thần.
—— Bộ tửu cụ hôm nay được sử dụng là do chồng cậu Ban làm… Chồng cậu Ban… Chồng… Đồ đệ của Tô Tuyết Đào, mầm non của giới điêu khắc ngọc khí, làm đồ sứ thiện nghệ, còn có chỗ dựa là Ban thị, đến cả người nổi tiếng thanh cao như lão chủ tịch Lưu cũng phải khen ngợi… Ối giời ơi quả nhiên nhà họ Ban chưa bao giờ buôn bán lỗ vốn, cưới con dâu nam về cũng phải cưới một người ưu tú đến thế! Với tiêu chuẩn hiện tại, sau này cậu ta còn không lên đến cấp bậc nghệ nhân hay sao!
Mấy vị thương nhân đầu óc linh hoạt lập tức ngửi ra tiềm năng, bắt đầu lén đưa mắt tìm kiếm bóng dáng chồng chồng nhà họ Ban giữa đám đông trong sảnh —— Nếu hôm nay có thể xây dựng quan hệ tốt với cậu nghệ nhân tương lai kia, đặt hàng vài món tác phẩm, làm vài lần hợp tác, sau đó thuận lợi trèo lên Ban thị… Á á, viễn cảnh sao đẹp quá!
Nhưng thật đáng tiếc, người bọn họ muốn tìm đã sớm không còn ở đó nữa.
Bách Nam buồn cười để mặc Ban Ngọc nhét mình vào xe, hỏi, “Tiểu Ngọc, rốt cuộc anh gấp cái gì thế?”
“Chúng ta về nhà.” Ban Ngọc chui vào xe xua xua tay ra hiệu cho tài xế, xoay người nhìn cậu nghiêm túc nói, “Nam Nam, em đã nói là uống rượu giao bôi, không được đổi ý.”
“Đương nhiên em không đổi ý rồi.” Bách Nam thấy thế càng mờ mịt hơn, “Nhưng chuyện này với chuyện vội về nhà thì liên quan gì?” Quan trọng hơn là vì sao bọn họ phải lén lút chuồn đi như vậy, không thèm chào chủ nhân bữa tiệc một câu, lấy cớ đi WC rồi cứ thế chạy mất…
Ban Ngọc đỏ mặt nhìn cậu, đột nhiên vươn tay kéo cậu vào lòng, cọ cọ đầu thấp giọng nói, “Nam Nam, chúng ta phải uống rượu giao bôi… Hôm đám cưới không uống, bây giờ phải uống bù.”
Bách Nam vùi vào lòng hắn chớp chớp mắt, cong môi ôm lại —— Thôi kệ, Tiểu Ngọc vui vẻ là được, dù sao chỉ là uống chén rượu, uống ở đâu mà chẳng được.
Sau khi về nhà, hai người tùy tiện ăn một chút lấp bụng, sau đó Bách Nam bị Ban Ngọc đẩy vào phòng tắm.
“Tiểu Ngọc, bây giờ mới là hai giờ rưỡi chiều, vì sao đã phải tắm…”
Ban Ngọc gỡ bàn tay bám vào khung cửa của cậu, đẩy mạnh người vào trong, nghiêm túc nói, “Rượu giao bôi đương nhiên phải tắm sạch sẽ mới được uống, em tắm đi, anh chuẩn bị rượu.”
Bách Nam nhìn hắn không nhúc nhích.
“Nam Nam…” Ban Ngọc nhéo nhéo tay cậu.
Bách Nam mềm lòng, thở dài lùi ra sau đóng cửa phòng tắm lại… Thôi thì tắm vậy, Tiểu Ngọc đã nói như thế rồi…
Cơm đã ăn, tắm đã sạch, mọi thứ đã chuẩn bị thỏa đáng xong, Bách Nam bị Ban Ngọc ấn ngồi lên giường bưng chén rượu mà cạn lời.
“Nam Nam, em phải uống hết một hơi, biết không?”
Bách Nam nhìn “bát” rượu đầy tràn trong tay, hít sâu, gật đầu, “Được, em uống.” Nốc hết một bát này kiểu gì cũng say bí tỉ… Thôi… kệ vậy, vì Tiểu Ngọc!
Hai mắt Ban Ngọc sáng rực lên, vội vàng ngồi xuống bên cạnh, lồng hai cánh tay vào nhau đỏ mặt liếc cậu một cái, uống một hơi cạn sạch, sau đó nhìn cậu đầy chờ mong.
Bách Nam thấy cảnh tượng này, không biết vì sao trong lòng nổi lên chút ngượng ngùng, vội nhìn thẳng nâng tay, ngửa đầu dứt khoát uống sạch bát rượu.
“Nam Nam tuyệt nhất.” Ban Ngọc rút bát ra khỏi tay cậu, đặt lên tủ đầu giường, sau đó xoay người, mắt lòe ánh sáng xanh mím môi hào hứng nói, “Nam Nam, chúng ta động phòng đi!”
Loại rượu Bách Nam uống khá mạnh, trước mắt đang hơi tối lại, nghe hắn nói liền ngơ ngác hỏi lại, “Động phòng?” Động phòng là có ý gì? Khoan đã, vì sao uống rượu giao bôi xong phải động phòng??
“Đúng vậy, động phòng!” Ban Ngọc gật đầu, sau đó nhào qua đè cậu lên giường, vui vẻ nói, “Nam Nam, một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng! Em đừng nhúc nhích, để anh cởi quần áo cho.”
“……” Nếu cậu nhớ không nhầm thì bây giờ đang là buổi chiều… Thôi kệ, vì Tiểu Ngọc!
Sau một buổi quần nhau rối loạn, Bách Nam mệt đến thiếp đi, Ban Ngọc vào phòng tắm xả nước giúp cậu lau rửa xoa bóp, sau đó ôm cậu hạnh phúc rơi vào mộng đẹp.
Ba giờ sáng, Bách Nam bị sờ đến tỉnh, mơ mơ màng màng ngăn lại ma trảo của hắn, giọng khàn khàn, “Tiểu Ngọc, em buồn ngủ quá… Nhức mỏi…”
“Ngoan…” Ban Ngọc bắt lấy tay cậu, cúi xuống hôn, hai mắt sáng đến dọa người, “Nam Nam, em cứ ngủ đi, anh giúp em mát xa.”
Bách Nam lập tức tỉnh táo nhìn hắn đầy phòng bị, “… Đừng nói là anh say rồi nhé, hồi chiều rõ ràng anh không có nôn.”
“Không có.” Ban Ngọc lắc đầu, ép chặt cậu lại tiếp tục s.ờ soạng, “Anh tỉnh lắm, không hề say.”
“……” Tiêu rồi.
Giữa trưa ngày hôm sau, Bách Nam vẫn nằm trên giường giả chết.
“Nam Nam.” Ban Ngọc duỗi tay chọc chọc cậu, nói lí nhí, “Em ăn chút gì đi được không?”
Bách Nam yên lặng dịch người sang hướng khác.
Ban Ngọc càng thêm sốt ruột, bò lên giường cẩn thận sờ sờ tóc cậu thăm dò, thấp giọng, “Nam Nam… Thế em có muốn uống nước không? Cổ em bị khàn rồi mà, có đau không?”
Bách Nam giật giật khóe miệng dùng sức kéo chăn trùm lên cả người, tiếp tục không thèm để ý tới hắn.
“Nam Nam…” Ban Ngọc cực kỳ bất lực, ghé lại gần ôm cả người và chăn vào ngực, cố gắng dỗ, “Hôm qua không phải anh cố ý mà… Em ăn chút gì đi được không?”
Bách Nam cực kỳ ấu trĩ giãy giụa tránh khỏi lồ.ng ngực hắn, lăn đến mép giường không động đậy.
Ban Ngọc sốt ruột đến muốn khóc.
Ban Giác đẩy cửa tiến vào cạn lời nhìn hai đứa em, ném tờ báo trong tay xuống giường, bất đắc dĩ hỏi, “Hôm qua hai đứa làm gì thế? Vì sao báo chí hôm nay toàn tin về chúng mày? Báo kinh tế thì cũng thôi đi, đến cả báo giải trí cũng có là thế nào? May mà trước đó anh đã làm việc rồi, không cho cánh truyền thông đăng ảnh chụp, nếu không thì…”
“Anh hai…” Ban Ngọc làm gì nghe vào tai được nữa, cực kỳ đáng thương ngắt lời anh trai, nước mắt lưng tròng hỏi, “Nam Nam giận em rồi, làm sao bây giờ? Làm thế nào để em ấy chịu ăn cơm?”
Bách Nam yên lặng thu cái tay đang giữ chăn, che lên mặt —— Mất mặt quá đi.
“… Sao mày không có tí tiền đồ nào thế hả.” Ban Giác không nỡ nhìn thẳng phải dời ánh mắt, xoay người đi ra ngoài, “Về sau mấy loại hoạt động yêu cầu lộ diện hai đứa đừng tham dự nữa, anh sẽ tìm người phụ trách… Thôi nghỉ ngơi đi, anh đi đây.”
“Anh hai…”
“Dừng cho anh.” Ban Giác ngắt lời, xoay người lùi ra sau, nắm tay nắm cửa nói lạnh băng, “Nhớ kỹ, anh chỉ cho mày nghỉ hai ngày, ngày mai có mặt ở công ty đúng giờ, nếu không thì… Hừm.”
Cạch, cửa phòng dứt khoát đóng lại.
“……”
Bách Nam xốc chăn ngồi dậy thở dài một hơi, duỗi tay lấy tờ báo lật lật ra, nhíu mày, “Có chuyện gì thế? Vì sao đột nhiên báo chí lại đưa tin nhiều? Hôm qua chúng ta đã về từ sớm rồi mà.”
Ban Ngọc nhanh chóng quay đầu rút ra khỏi tâm trạng u ám, kinh ngạc bò lại gần cậu, vui vẻ nói, “Nam Nam, cuối cùng em cũng chịu để ý đến anh rồi!”
Bách Nam mặc kệ hình tượng lại lăn lăn sang chỗ khác né tránh vòng ôm của hắn, xoa bóp tay chân nhức mỏi, giọng lạnh buốt, “Không, em không để ý gì anh hết, trước khi dấu vết và… nhức mỏi trên người em biết mất, chúng ta chia phòng ra ngủ.”
“!!!”