Cuộc chiến tranh lạnh đơn phương chính thức bắt đầu.
Đến chiều, Bách Nam mặt vô cảm thay chiếc áo cổ cao nhất của mình, không ngó ngàng đến thú cưng hình người Ban Ngọc lảng vảng trong phòng, xuống lầu ăn cơm.
“Nam Nam, em chưa sấy tóc kìa, để anh giúp…”
Bách Nam quay đầu nhìn hắn, chỉ vào tấm thảm bên cạnh giường, “Đứng bên đó đi.”
Ban Ngọc cho rằng cậu đã chịu để ý đến mình, vội vàng ngoan ngoãn đứng vào chỗ, ánh mắt trông mong, “Nam Nam, em…”
Sầm.
Cửa phòng bị đóng lại thật mạnh.
Ban Ngọc trợn mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, giậm giậm chân, “Nam Nam, em còn chưa sấy tóc! Sẽ bị bệnh đấy!”
Khúc Văn Hân cầm túi xách chuẩn bị ra cửa, thấy cậu xuống lầu thì ngẩn người, quan tâm hỏi, “Nam Nam, con xuống giường được rồi à? Đã ăn gì chưa?”
Bách Nam quyết đoán bỏ qua nửa câu đầu của bà, ôn hòa đáp, “Con chưa ăn, mẹ chuẩn bị ra ngoài ạ? Đi Cổ Vận?”
“Không phải, mẹ đi dạo phố với các dì thôi.” Bà thả túi xách xuống, lấy điện thoại ra nhìn thời gian, “Con chờ xíu nhé, để mẹ đi nấu chén mì cho, ăn cháo dễ đói lắm.”
“Không cần, để thím Ngô làm là được rồi ạ.” Bách Nam cảm thấy da mặt mình đã hoàn toàn không còn nữa, cái gì mà ăn cháo với xuống giường… Nghĩa là cả nhà đều biết ngày hôm qua cậu và Tiểu Ngọc đã làm gì rồi?
… Bình tĩnh, bình tĩnh!
Ban Ngọc một tay khăn lông một tay máy sấy phi xuống dưới nhà, dừng cách Bách Nam khoảng hai ba bước chân, nhỏ giọng nói, “Nam Nam, để anh sấy tóc cho em đi…”
……
Quả nhiên không thể bình tĩnh nổi! Cậu hít sâu quay đầu trừng Ban Ngọc một cái, rút khăn lông trong tay hắn, ngồi lên ghế sô pha trùm kín cả đầu và mặt.
“Nam Nam…” Ban Ngọc tiến thêm mấy bước, rất muốn cưỡng chế yêu cầu cậu sấy tóc, nhưng, nhưng hôm qua vừa… Hắn làm gì còn tư cách cưỡng chế nữa! Không thể bắt ép… vậy chỉ có thể giả vờ đáng thương lẽo đẽo theo sau.
Khúc Văn Hân nhìn Bách Nam rõ ràng là tâm trạng không hề tốt, quay đầu trách cứ chọc chọc trán Ban Ngọc, lấy máy sấy trong tay hắn đặt lên sô pha, nhẹ nhàng dỗ, “Nam Nam, con cứ ngồi đi, để mẹ đi nấu mì, xong nhanh thôi. Đúng rồi, bớt thời gian sấy khô tóc nhé, đừng để sinh bệnh.”
Mặt mũi Tiểu Ngọc có thể vứt, nhưng mặt mũi cha mẹ thì không thể không cho, Bách Nam kéo khăn lông xuống gật đầu với bà, cầm máy sấy, “Dạ, con sẽ làm.”
Ban Ngọc thấy thế vội vàng lao lên, “Nam Nam, không phải em vẫn còn mỏi người sao, để anh giúp… Ứm ứm!”
Khúc Văn Hân nhanh chóng bịt miệng hắn lại kéo vào bếp, sau đó cười với Bách Nam, “Tiểu Ngọc ồn ào quá, để mẹ dẫn nó vào bếp làm chân sai vặt, Nam Nam con nghỉ ngơi đi, mẹ gọi thím Ngô rót trà cho con.”
Bách Nam nhìn Ban Ngọc, gật đầu, “Cảm ơn mẹ.”
“Người một nhà khách khí cái gì, Nam Nam, con quá hiểu chuyện, không giống Tiểu Ngọc chả được một ngày nên thân.”
Ban Ngọc trừng mắt, “Ứm ưm ưm!”
“Im ngay cho mẹ!” Khúc Văn Hân gõ hắn một cái, hạ giọng nói nhỏ bên tai, “Có muốn làm lành với Nam Nam không, đừng tìm đường chết nữa, lại đây! Đi cắt hành!”
“……”
Nhìn hai người đã vào phòng bếp, Bách Nam mới rút khăn lông thả lỏng thân thể nằm xuống ghế sô pha, sờ sờ mái tóc khô một nửa của mình, thở dài —— Mình làm thế này có tùy hứng quá không nhỉ… Nhưng mà hôm qua Tiểu Ngọc đúng là quá đáng!
Khúc Văn Hân thoạt nhìn ai cũng nghĩ là quý bà thượng lưu mười ngón không dính nước mùa xuân, kỳ thực trình độ nấu ăn rất tốt, chỉ một lát thoăn thoắt nấu ra một bát mì có đủ cả sắc hương vị, thỏa mãn cái dạ dày đang khủng hoảng của Bách Nam.
—— Quả nhiên vẫn tốt hơn ăn cháo nhiều!
“Ăn nhiều một chút, nếu thích thì tối nay mẹ làm món khác cho con ăn.” Khúc Văn Hân cười tủm tỉm nhìn cậu, đẩy đĩa đồ muối sang, “Ăn thêm cái này đi, mợ con làm đó, nói là học được từ một dì cùng quê, rất khai vị.”
“Dạ, cảm ơn mẹ.” Bách Nam gắp một đũa lên nếm, nghi hoặc, “Giòn giòn, là măng sao?”
“Đúng là măng, hái trên núi đấy, tươi non lắm.”
Ban Ngọc nghe vậy cũng bắt chước gắp một miếng ăn thử, nôn nóng, “Nam Nam em đừng ăn! Món này có vị cay!”
Động tác gắp mì sợi của Bách Nam dừng lại, liếc hắn một cái, lại vươn đũa gắp thêm một miếng măng nữa, chậm rãi nói, “Mẹ, con thích món này, còn nữa không? Buổi tối con muốn ăn tiếp.”
“Có có có, mợ con cho một vại lớn lắm.” Khúc Văn Hân nheo mắt cười, ngón tay dưới bàn dùng sức nhéo Ban Ngọc, hạ giọng, “Đừng quấy rối, măng này mẹ đã hỏi rồi, tình trạng như Nam Nam vẫn ăn được, im lặng cho mẹ.”
Ban Ngọc tủi thân che chân lại.
Ăn uống no nê xong, Khúc Văn Hân nhìn cặp chồng chồng tiếp tục chơi trò chiến tranh lạnh trong phòng khách, đảo mắt nhanh chóng suy nghĩ, đi qua vỗ vỗ vai Bách Nam, “Nam Nam, dù sao hôm nay con cũng rảnh, chi bằng đi dạo phố với mẹ đi, đúng lúc các dì cũng nhắc đến con suốt, chúng ta tụ họp một bữa.”
Chưa cần đợi Bách Nam trả lời, Ban Ngọc đã nhảy lên cự tuyệt trước, “Không được, Nam Nam cần phải nghỉ ngơi!”
Bách Nam nghe vậy, nhanh chóng nuốt lời từ chối bên miệng xuống, gật đầu đáp, “Vâng, để con đi với mẹ, vừa vặn có mấy món quà muốn tặng cho các dì.”
“Nam Nam!” Ban Ngọc nóng nảy vươn tay kéo cậu, “Em ngoan một chút được không, chúng ta ở nhà nghỉ ngơi đi, anh chơi với em mà… Em, em đi dạo phố sẽ khó chịu.”
Bách Nam lạnh lùng gạt tay hắn xuống.
Ban Ngọc lại bắt đầu bất lực.
Ánh mắt Khúc Văn Hân lộ ra ý cười, cố ý nói, “Đi với Nam Nam thì bọn mẹ không dạo phố nữa đâu, thôi, Tiểu Ngọc ngoan ngoãn ở lại giữ nhà đi, mẹ và Nam Nam đi bát phố, trước giờ cơm chiều sẽ về.”
“……”
“Con lên lầu lấy quá cho các dì, mẹ chờ chút nhé.” Bách Nam cố ý làm ngơ Ban Ngọc, đứng dậy lên lầu.
Ban Ngọc đáng thương vô cùng nhìn theo bóng cậu, sau đó nhanh chóng quay đầu trừng Khúc Văn Hân, “Mẹ, mẹ cố ý đúng không! Mẹ bắt cóc Nam Nam của con, vậy, vậy con cũng phải đi! Con ôm Nam Nam đi dạo phố!”
“Con bị ngu hay bị ngốc thế hả!” Khúc Văn Hân giận dữ đánh hắn một cái, thấp giọng hỏi, “Rốt cuộc đã lăn lộn Nam Nam đến mức nào vậy? Tính tình nó dễ chịu mà cũng tức giận thành như thế, con, con… đúng là đồ đần!”
Ban Ngọc đỏ mặt rầm rì, “Thì… con không cố ý mà, chỉ là hơi kích động, sau đó em ấy mệt quá nói muốn ngủ, con, còn lại kéo em ấy tiếp tục… Ừm, con cũng không biết là tại sao nữa, mẹ, Nam Nam giận thật rồi, làm sao bây giờ?”
“Đừng hỏi mẹ!” Khúc Văn Hân trợn trắng mắt, chọc trán hắn, “Sao lại không biết tiết chế như thế hả… Thôi, mẹ đưa Nam Nam đi chơi giải sầu, thành thật ở nhà cho mẹ, đừng lảng vảng trước mặt nó nữa, nếu không nó càng giận lâu hơn.”
“Nhưng con muốn ở bên cạnh Nam Nam…”
“Không cho! Thôi xê ra đi, ở nhà chán thì đi Cổ Vận, không phải Nam Nam học sang nội dung mới rồi sao, đi tìm lão Tô hỏi sắp tới học cái gì, giúp Nam Nam chép bài đi!”
“Mẹ…”
“Câm miệng!” Khúc Văn Hân lại vỗ hắn, vẫy tay với Bách Nam đang xách đồ xuống lầu, nói, “Nam Nam, con có muốn lái xe không để mẹ mua cho một chiếc, đúng rồi, có bằng lái chưa?”
Bách Nam nhìn mặt Ban Ngọc nhăn nhúm như trái táo tàu, lắc đầu nói, “Chưa ạ, hồi đại học bận quá, không có thời gian đi học.”
“Không sao, chúng ta cứ mua xe trước, bằng lái lấy sau, không cần vội, dù sao nhà mình cũng có tài xế mà.” Khúc Văn Hân tiến lên quàng tay cậu, phất tay với Ban Ngọc, “Tiểu Ngọc, coi nhà cẩn thận nhé, mẹ và Nam Nam đi đây.”
Ban Ngọc vẫn chưa từ bỏ ý định, “Nam Nam… Anh đi cùng em được không? Anh có thể giúp em xách đồ…”
“Không cần.” Bách Nam theo Khúc Văn Hân bước ra cửa chính, nhàn nhạt nói, “Đồ em tự xách, bây giờ em tạm thời không muốn nhìn thấy anh.”
Lời này chọc thẳng vào tim, Ban Ngọc ôm ngực.
Có Bách Nam làm bạn, Khúc Văn Hân đi dạo phố càng khí thế hơn.
Tầng bốn trung tâm thương mại, khu thời trang nam giới.
Bà Cát vui vẻ rạo rực thưởng thức món đồ Bách Nam tặng, khen ngợi không dứt, “Tay nghề Nam Nam càng ngày càng khéo, đúng rồi, phòng làm việc bao giờ mới mở cửa? Dì nhất định là người chốt đơn đầu tiên!”
“Nhìn bộ dạng sốt ruột của chị kìa.” Bà Tô buồn cười liếc người kia một cái, kéo tay Bách Nam quan tâm hỏi, “Thế nào, gần đây có bận rộn gì không? Sư phụ con đã đi kiếm một đống đá cho con luyện tập tay nghề đấy, hôm nào dì cho người mang qua, con không cần tự chuẩn bị nguyên liệu đâu, biết không?”
“Cảm ơn dì Tô.” Bách Nam lấy một mặt trang sức nhỏ đưa qua, “Con nghe nói Thiến Thiến thích nghiên cứu bùa bình an, cái này con khắc chơi, dì đưa cho em ấy giúp con nhé.”
Tô Thiến là con gái duy nhất của Tô Tuyết Đào hiện đang du học ở nước ngoài, thường ngày rất ít khi về nhà. Bách Nam cũng chỉ là sau khi bái sư mới gọi điện thoại cho cô một lần, là một cô bé tính tình hào phóng ôn hòa, cho người ta cảm giác khá giống bà Tô.
Bà Tô nhận mặt trang sức, vuốt ve lên mặt bùa bình an khắc bằng ngọc, cười tít cả mắt, “Thằng bé này có lòng quá, về nhà dì sẽ gửi cho nó. Sư phụ con luôn miệng nói giá như gặp con sớm hơn… Chỉ hời cho thằng nhóc Tiểu Ngọc có lớn mà không có khôn.”
Bách Nam gật đầu, “Ừm, đúng là hời thật.”
Bà Tô bị cậu chọc cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ, hào hứng nói, “Con càng ngày càng biết đùa, bé ngoan, có thích cái gì không? Nếu có cứ mở miệng, dì mua cho!”
“Thôi đi, tôi còn ngồi đây nhé, muốn mua cũng không tới phiên chị.” Khúc Văn Hân cười liếc bà một cái, cầm áo sơ mi ướm lên người Bách Nam, hỏi, “Con thấy màu này thế nào? Thích không? Tốc độ may đồ của chú Tưởng chậm quá, bây giờ đã là lúc nào rồi mà còn chưa giao trang phục mùa hè… Chúng ta mua vài bộ mặc đỡ đã nhé?”
Bách Nam nhớ lại một đống lớn quần áo trong tủ còn chưa kịp mặc, giật giật khóe miệng, “Mẹ, không cần đâu, quần áo con nhiều rồi.”
“Không nhiều không nhiều, là con trai cũng không thể không chú ý ăn mặc.” Bà xua tay, đưa áo cho nhân viên bán hàng đi bên cạnh, “Chọn cái này, lấy theo số đo của cậu ấy, gói lại cho tôi.”
Nhân viên bán hàng ngơ ngác nhận áo, đỏ mặt nhìn Bách Nam, do dự nửa ngày cuối cùng mới lấy hết can đảm hỏi, “Bách, Bách Nam, cậu là Bách Nam đúng không? Tôi, tôi là fan của cậu! Có thể ký tên cho tôi không?”
Hội phú bà đồng loạt ngừng nói chuyện quay đầu nhìn cô gái.
Bách Nam cũng quay đầu nhìn cô.
Nhân viên thấy cậu đang nhìn mình thì tâm trạng càng thêm kích động, rút từ sau lưng ra một cuốn sổ nhỏ mở ra, ánh mắt lấp lánh nhìn cậu, “Có thể ký tên cho tôi không? Nếu có thể chụp ảnh chung nữa thì, thì càng tốt.”
Bách Nam cúi đầu, đập vào mắt là một trang báo được dán vào sổ, nghi hoặc, “Mẩu báo này là…”
“Là cậu đấy!” Cô bé bán hàng kích động che mặt, “Tuy không nói cụ thể là ai, nhưng tôi biết chắc chắn là cậu! Thật lợi hại, bộ tửu cụ kia tôi thấy trên TV rồi, đỉnh quá trời! Nam Nam tôi yêu cậu!”
Khúc Văn Hân nghe vậy rất vui vẻ, rút cuốn sổ ra lật lật, hỏi, “Tác phẩm của Nam Nam được lên TV? Là đài nào? Chương trình gì?”
“Kênh địa phương ạ, chương trình mỹ thực và tin xã hội đều có phát! Cháu còn thu lại nữa cơ!” Nhân viên bán hàng kích động ghé sát vào Bách Nam, cực kỳ chờ mong nhìn cậu, “Nam Nam, tôi có thể bắt tay cậu không?”
Loại cảm giác được một người xa lạ yêu thích khá kỳ quặc, nhưng lại làm người ta ấm áp, Bách Nam cong môi chìa tay ra, dịu dàng nói, “Cảm ơn bạn đã yêu mến.”
Cô bé bán hàng nhanh chóng cầm tay cậu lắc lắc mấy cái, sau đó thức thời buông ra, ôm mặt hét to, “Tôi nắm được rồi! Là người thật đấy!”
Bách Nam buồn cười nhìn cô gái, ngẫm nghĩ, lại lấy ra một chiếc hộp nhỏ đưa qua, “Tặng bạn này.”
“Tặng tôi?” Cô gái cực kỳ kinh ngạc nhận hộp, mở ra lại càng kích động hơn, “Dễ thương quá, đây là gì thế, có ăn được không?”
“Không ăn được, là tượng đồ ăn nặn bằng đất sét.”
“Lợi hại quá! Cảm ơn! Tôi thích lắm!” Cô gái cần thận sờ lên đồ vật trong hộp, ngẩng đầu nhìn Bách Nam ngượng ngùng nói, “Nam Nam, cậu tốt quá, ừm… Mấy, mấy lời đồn đãi bên ngoài cậu đừng quá để ý, chúng tôi ai cũng tin cậu và Ban Ngọc là chân ái, ừm… Còn đám người mắng cậu thất tín bội nghĩa vứt bỏ cha mẹ nuôi gì đó, cậu đừng quan tâm đến bọn họ! Chúng tôi biết sự thật là được rồi, cố lên, mọi người đều ủng hộ cậu!”
Các quý bà xem náo nhiệt nghe vậy cùng ngẩn người, sau đó đồng thời nhíu mày.
Khúc Văn Hân trả cuốn sổ cho cô gái, dò hỏi, “Thất tín bội nghĩa? Vứt bỏ cha mẹ nuôi? Cô nghe được những điều này ở đâu?”
“Hả, dì, các dì không biết sao…” Nhân viên bán hàng thấy sắc mặt các bà xấu đi rất nhanh, hơi thấp thỏm đáp, “Hôm qua trên một chương trình truyền hình, người dẫn chương trình cũng chỉ nói úp mở nhưng mọi người đều hiểu là đang ám chỉ ai, cả trên Weibo nữa… Dì ơi dì đừng tức giận, tuy lần đầu nhìn thấy bọn cháu cũng rất giận, nhưng thanh giả tự thanh, chúng cháu luôn tin tưởng Nam Nam!”
Bà Tưởng buông chiếc cà vạt trong tay xuống, nghi hoặc hỏi, “Chương trình truyền hình? Văn Hân, không phải Tiểu Giác đã làm việc với cánh truyền thông rồi sao, thế nào lại…”
“Không biết nữa.” Khúc Văn Hân sầm mặt, “Dám hành động táo bạo như thế, không biết sau lưng… Không được, để tôi gọi cho Tiểu Giác bảo nó đi kiểm tra xem.”
Bách Nam ngăn bà lại, lắc đầu nói, “Không cần tra, con biết là ai làm rồi.”
“Cái gì? Con biết?”
“Dạ.” Cậu gật đầu, thở dài, “Để con đi gọi cho anh cả con, mọi người đừng lo lắng… không sao đâu.”
Trong góc ngoặt của trung tâm thương mại, Trần Trạch mặt đen thui nhìn Ban Ngọc đang cố nấp vào góc, cạn lời, “Cậu hai, mấy chuyện như theo dõi này thật sự rất vô dụng…”
“Chú đi đi, phiền quá! Nếu không phải tài xế không có mặt, vệ sĩ đều là gián điệp của mẹ, tôi lại không biết lái xe thì tôi đã không nhờ chú!” Ban Ngọc đẩy đẩy ông ta, cẩn thận rướn đầu nhìn lén thêm một cái, cạy cạy tường, “Bọn họ đang nói gì thế? Hết cười rồi lại nhíu mày, còn cô gái kia nữa, vì sao cứ luôn nhìn Nam Nam! Hừ, Nam Nam không thích cô ta đâu, người Nam Nam thích là tôi!”
“…Cậu hai à, cậu mà như vậy chỉ càng làm cậu Nam tức giận thôi.”
“Tôi lén đi theo, em ấy không biết đâu.” Ban Ngọc hừ hừ, “Tôi chỉ không yên tâm… Hôm nay thân thể em ấy không thoải mái…”
Dì lao công cầm cây lau nhà đi qua nhìn bọn họ đầy khó hiểu, thở dài lắc đầu, “Hầy, trông xinh đẹp như thế mà, đáng tiếc lại bị khùng…”
Trần Trạch nhìn Ban Ngọc gần như dán cả người lên mặt tường, che mặt lùi ra sau —— Xấu hổ quá.