Nam Minh Tinh Yêu Tiền Như Mạng Kia

Chương 7: Hát



Lâm Ứng Gia cầm một ống thuốc mỡ mới, cậu đứng trước cửa phòng của Nghiêm Sùng, tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong.

Nếu vào, thì như thể cậu cúi đầu trước, thế thì làm sao được?

Nhưng nếu rút lui, lần này Nghiêm Sùng không mang theo trợ lý, Tô Ngữ rõ ràng không quan tâm đến vết thương của anh, còn anh  thì lại càng không để ý đến số vết thương trên người mình.

Người ta có thể nói một cách lịch sự là tận tâm với công việc, nhưng trong mắt Lâm Ứng Gia, đó chỉ có thể thể hiện bằng mấy từ “đam mê diễn xuất”. Đa số thời điểm, cụm từ này không xấu nhưng cậu không thích.

Suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cậu cũng chuẩn bị quẹt thẻ và mở cửa đi vào. Dù sao cũng không thể để Nghiêm Sùng ngủ với vết thương như thế được.

Lâm Ứng Gia chợt khựng lại.

Giờ họ có quan hệ gì? Cậu dựa vào đâu mà tùy tiện vào phòng của Nghiêm Sùng? Nếu Nghiêm Sùng là người có tính tình tốt, dù không hài lòng trong lòng cũng không nói ra, chỉ giữ bực bội trong vài ngày rồi thôi.

Nhưng Nghiêm Sùng vốn dĩ không phải người có tính tình tốt.

Do dự một lúc, cậu lại lùi một bước, đứng ở cửa và nhắn tin cho Nghiêm Sùng.

[Tôi đến đưa thuốc cho anh.]

Rồi lại một lần nữa công khai bước vào.

Trong phòng, Nghiêm Sùng đang nằm sấp trên giường mơ màng sắp ngủ, phần lưng trần của anh đau nhói từng cơn do vết thương, nhưng với kinh nghiệm nhiều năm, anh chắc chắn rằng vết thương này không ảnh hưởng đến gân cốt, nên cũng không mấy bận tâm. Giữ nguyên cảm giác đau này cũng tiện cho những cảnh diễn tiếp theo.

Theo thói quen, anh đã để điện thoại ở chế độ rung, và lúc này anh gần như đã bước vào giấc ngủ, hoàn toàn không chú ý đến tin nhắn của Lâm Ứng Gia.

Lâm Ứng Gia đẩy cửa vào, cả phòng khách tối om không có đèn khiến cậu nghi ngờ liệu Nghiêm Sùng đã ngủ chưa. Ngước mắt lên, cậu thấy cửa phòng ngủ hé mở, ánh sáng len lỏi qua khe cửa.

Cậu dùng vài bước đi đến, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trước mắt cậu hiện lên một khung cảnh xuân sắc tuyệt đẹp.

Nghiêm Sùng có thói quen để đèn khi ngủ.

Ánh đèn ngủ mờ ảo chiếu lên tấm lưng trần của anh, theo nhịp thở nhấp nhô, thậm chí cả những vết thương trên lưng cũng trở nên gợi cảm.

Xuân sắc đầy quyến rũ.

Hệ thống trong đầu cậu không ngừng kêu réo, cảnh báo cậu hãy thu lại ánh mắt, đừng nhìn lung tung.

Lâm Ứng Gia phớt lờ, tự mình ngồi xuống cạnh giường, lấy thuốc mỡ ra và bôi lên lưng của Nghiêm Sùng. Sau khi cẩn thận thoa đều, cậu mới đủ tâm trí để đôi co với hệ thống.

“Mày thật là đê tiện. Tao chỉ tốt bụng bôi thuốc thôi mà.”

Hệ thống cạn lời.

Đôi tay của Lâm Ứng Gia thon dài và trắng trẻo nhưng lại không yếu đuối, các khớp xương rõ ràng, mang lại cảm giác rắn rỏi.

Khi đến chỗ vết thương nghiêm trọng hơn, cậu dùng lực mạnh hơn một chút để xoa bóp, giúp làm tan vết bầm.

Có lẽ những ngày qua Nghiêm Sùng đã quá mệt mỏi, dù bị xoa bóp như vậy anh vẫn không tỉnh dậy, chỉ nhíu mày và thỉnh thoảng rên lên vài tiếng, trông thật đáng thương.

Lâm Ứng Gia cảm thấy cổ họng khô khốc, nghĩ rằng nếu cứ tiếp tục thế này thì cậu có lẽ sẽ phải nghiêm trang chào cờ mất thôi.

Cuối cùng cậu vội vàng thoa nốt vài lần, định rời đi nhưng lại đột nhiên quay lại.

Cậu xé một tờ giấy từ cuốn sổ trên bàn của Nghiêm Sùng rồi lấy bút viết: “Cô Tấm của anh đã đến.” Dưới dòng đó, cậu viết thêm tên mình thật to, sau đó mới hài lòng mà rời đi.

Làm việc tốt không để lại tên, điều đó có thể áp dụng cho những việc bình thường, nhưng trong chuyện tình cảm, những người âm thầm cống hiến đều trở thành nam phụ, nữ phụ.

Lâm Ứng Gia không muốn trở thành vai phụ trong chuyện tình cảm. Với cơ hội ghi điểm này, sao cậu có thể bỏ lỡ được?

Lâm Ứng Gia chưa bao giờ là người lương thiện. Cậu vốn dĩ không phải là người tốt mà là một kẻ tiểu nhân, một kẻ tiểu nhân đê hèn.

Sau khi Lâm Ứng Gia rời đi, Nghiêm Sùng chầm chậm mở mắt.

Anh xoa bóp bả vai đau nhức, ngồi dậy từ trên giường, anh nhìn về hướng Lâm Ứng Gia vừa rời đi, khẽ bật cười, nhưng vành tai của anh cũng âm thầm đỏ lên.

Anh với tay lấy tờ giấy Lâm Ứng Gia để lại, tiếng cười không kìm được mà thoát ra từ cổ họng.

Thật dễ thương.

Cảnh quay của Lâm Ứng Gia không nhiều, chỉ mấy ngày là xong.

Từ phim trường quay lại phòng làm việc, Lâm Ứng Gia lập tức hóa thành một con cá mặn, tuyên bố không muốn động đậy gì nữa.

Trước tình cảnh này, Tô Ngữ chỉ biết cạn lời.

Cô hết lời khuyên nhủ nhưng Lâm Ứng Gia thì như có trái tim sắt đá, quyết tâm trở thành một con cá mặn lười biếng, chỉ biết ăn chơi.

Không còn cách nào, Tô Ngữ định gọi điện cầu cứu Nghiêm Sùng để nhờ anh chỉnh đốn lại Lâm Ứng Gia. Ai ngờ cậu đột nhiên như được khai sáng, bỗng nhiên chăm chỉ hẳn lên.

“Cái hệ thống chết tiệt, thật chẳng có chút đạo đức võ hiệp gì cả!”

[Sỉ nhục hệ thống, tội thêm một bậc.]

“Mày cái… Á!!!”

Ngày tháng cứ thế trôi qua, đã lâu rồi Lâm Ứng Gia không gặp Nghiêm Sùng. Anh được mời sang nước ngoài tham dự một liên hoan phim, giữa chừng lại được một đạo diễn quốc tế đánh giá cao nên bị giữ lại ở nước ngoài quay phim.

Lâm Ứng Gia rất bực nhưng không có tư cách nói gì.

Trong thời gian này, sau khi thảo luận với Tô Ngữ, cả hai quyết định rằng Lâm Ứng Gia không có năng khiếu diễn xuất, nên chuyển hướng phát triển sự nghiệp ca sĩ.

Quy trình ra mắt bài hát mới đã được xác định, một lát nữa cậu sẽ đi thu âm.

Những năm gần đây, phong cách cổ trang rất thịnh hành. Tô Ngữ đã nắm bắt xu hướng này, khiến cho ca khúc đầu tay của Lâm Ứng Gia kết hợp giữa cổ phong và điện tử, rất táo bạo.

“Anh Lâm!” Một cô gái trẻ buộc tóc búi hai bên chạy đến, thở hổn hển, tay còn xách theo hai túi giấy.

Đây là Tiểu Chu, trợ lý mới của Lâm Ứng Gia do Tô Ngữ vừa tuyển, cô ấy mới tốt nghiệp năm nay.

Tiểu Chu nở nụ cười tươi rói, đưa hai túi giấy cho Lâm Ứng Gia và thì thầm đầy bí mật: “Nhiệm vụ hoàn thành mỹ mãn, đối tượng nguy hiểm không hề phát hiện.”

Lâm Ứng Gia vừa nghe thấy giọng cô thì lập tức ngồi bật dậy, hai mắt cậu sáng lên, cậu đón lấy túi giấy, ngửi thử một cái rồi tỏ vẻ ngây ngất, không tiếc lời khen ngợi: “Em chính là đặc vụ giỏi nhất của đế quốc! Ánh sáng của đế quốc sẽ chiếu rọi cả anh và em!”

Nhưng chưa kịp vui mừng lâu, từ phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng.

“Ồ, tôi đến không đúng lúc à? Giờ cậu còn đang đóng vai đặc vụ và đế quốc nữa cơ à? Sớm biết cậu có tài diễn như thế này, tôi đã nhận thêm cho cậu vài vai diễn rồi. Tại sao phải khổ sở đến mức chơi diễn ở đây để thỏa mãn đam mê cơ chứ?”

Giọng điệu đầy châm biếm.

Lâm Ứng Gia không cần quay đầu cũng biết đó là Tô Ngữ.

Ngay lập tức, cậu từ bỏ cái gọi là ánh sáng của đế quốc, nhanh tay đẩy lại túi giấy vào tay Tiểu Chu, lúc quay sang cậu đổi ngay thành vẻ mặt ngoan ngoãn.

“Chị Ngữ, chị đang nói gì thế? Chúng ta mau đi thu âm thôi!”

Tiểu Chu đứng ngây người tại chỗ.

Tô Ngữ cũng lười vạch trần cậu, cô chỉ nói với Tiểu Chu: “Sau này không cần nuông chiều cậu ấy, Cực Quang mới là người trả lương cho em. Nhìn cái bộ dạng vô tích sự kia kìa, trong thời gian ngắn cậu ta chưa chắc đã lo nổi tiền lương của em đâu.”

“Gì chứ!” Lâm Ứng Gia – người chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền, không hài lòng nói. “Sao lại nói thế được? Tiền đồ của em cũng rất sáng lạn đó nhé!”

“Tiền đồ?” Tô Ngữ lườm Lâm Ứng Gia một cái. “Cậu có tác phẩm đại diện nào không? Hoặc bài hát nổi tiếng nào không? Ra đường không đeo khẩu trang, có bao nhiêu người nhận ra cậu? Trên Weibo ngoài đám fans ảo mà công ty mua, cậu tìm ra được mấy người là fans thật?”

Hình như… không có.

Lâm Ứng Gia lặng thinh.

Khi mở cửa phòng thu âm, trước mắt họ là một người đàn ông trung niên hơi mập, mặc áo khoác bóng chày màu vàng.

Tóc ông ta rối bời, dưới cằm còn lún phún râu chưa cạo sạch. Dáng vẻ xuề xòa như thế khiến người ta khó tin đây là nhà soạn nhạc và viết lời được các ca sĩ săn đón nhất hiện nay.

Người đàn ông cầm một điếu thuốc trong tay. Nhìn thấy họ bước vào, ông từ từ hút một hơi, phả khói ra rồi nhìn Lâm Ứng Gia, ông hỏi Tô Ngữ: “Đây là người mới mà cô nói à?”

“Đúng.” Tô Ngữ đẩy Lâm Ứng Gia lên phía trước, “Anh Hoàng, anh xem này, dáng dấp cũng không tệ chứ?”

Người đàn ông tên là Hoàng Hải Long, ông là đệ tử của giáo sư hướng dẫn nghiên cứu sinh tiến sĩ của Nghiêm Sùng, tính ra là đàn anh cùng trường của Nghiêm Sùng.

Ông học chuyên ngành tài chính, ai mà ngờ sau này lại trở thành một tài năng âm nhạc được săn đón trong giới.

“Dáng dấp thì ổn đấy.” Hoàng Hải Long dập điếu thuốc, chậm rãi nói: “Nhưng cô cũng biết đấy, ở đây tôi không xem trọng ngoại hình.”

Ánh mắt ông dừng lại trên người Lâm Ứng Gia. “Sao rồi? Trước đây có từng hát chưa?”

“Nếu ông đang hỏi về một lần biểu diễn công khai, thì hồi mẫu giáo tôi cũng có hát rồi.” Lâm Ứng Gia đáp với vẻ mặt chân thành.

Tô Ngữ lạnh lùng, cô đã quen với cách trả lời của Lâm Ứng Gia nhưng Hoàng Hải Long là lần đầu nghe, ông cười phá lên.

“Bản nhạc và lời bài hát cậu xem qua rồi chứ?” Hoàng Hải Long mở cửa phòng thu, ra hiệu cho cậu bước vào, “Hát một lần thử đi.”

Dưới sự chỉ dẫn tỉ mỉ của Tô Ngữ, Lâm Ứng Gia đã thuộc lòng lời bài hát từ lâu.

Bước vào trong, Lâm Ứng Gia hắng giọng và mở thiết bị.

Ở bên ngoài, Hoàng Hải Long và Tô Ngữ cũng đều đeo tai nghe giám sát.

Lâm Ứng Gia bắt đầu hát.

Khác với hầu hết các nam thần tượng hiện nay có giọng nói mềm mại, không rõ nam nữ, giọng của Lâm Ứng Gia có độ trầm, đầy hạt âm thanh từ tính, rất nam tính.

Hoàng Hải Long hơi ngạc nhiên. Với giọng hát trời phú như thế này, chỉ cần kỹ năng ca hát tạm ổn, con đường phát triển sẽ không quá khó khăn.

Chỉ mới thêm phần đệm nhạc, chưa có bất kỳ hiệu chỉnh âm thanh nào mà đã đạt đến trình độ như thế này đã vượt xa rất nhiều thần tượng ngoài kia.

Sau khi hát xong một bài, Lâm Ứng Gia ngước nhìn ra phía ngoài qua tấm kính. Cậu không nghe thấy gì từ bên ngoài, nhưng Tiểu Chu đã nhảy cẫng lên và ra dấu tay tán thưởng.

Mặc dù kiếp trước những lời công kích cậu gần như là hoàn toàn tiêu cực, nhưng chỉ riêng việc ca hát, vẫn có một số ít người hâm mộ sẵn sàng đứng về phía cậu.

Dù sao, từ bé đến lớn, lúc rảnh rỗi cậu vẫn hay nghêu ngao hát vài câu.

Cuối cùng, bài hát này được thu đi thu lại vài lần, Hoàng Hải Long chọn ra phiên bản ưng ý nhất.

Sau khi hát xong, Lâm Ứng Gia có cảm giác cả đời cậu cũng không muốn hát nữa.

Trên đường về, Lâm Ứng Gia tiện tay lấy điện thoại ra, định mở một ván game. Âm nhạc của game vừa vang lên, điện thoại của cậu đã bị Tô Ngữ giật mất.

Lâm Ứng Gia nhìn theo hướng chiếc điện thoại bị lấy đi, chỉ thấy Tô Ngữ một tay cầm điện thoại của cậu, tay kia khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn cậu.

“Tôi sắp xếp thầy để dạy cậu thì cậu bảo không có thời gian, mệt, vậy đây là thế nào?” Tô Ngữ giơ chiếc điện thoại trong tay lên, “Chơi game thua 21 ván liên tiếp mà không mệt sao? Tôi thực sự tò mò, tiêu chuẩn mệt mỏi của cậu là gì?”

Lâm Ứng Gia điều chỉnh tư thế ngồi, nghiêm nghị đáp lại: “Chị Ngữ, chị sai rồi.”

Tô Ngữ ngẩng lên nhìn cậu, ánh mắt đầy nguy hiểm.

Lâm Ứng Gia dường như không hề nhận ra, tiếp tục nói: “Chúng ta phải làm việc một cách chính xác. Chị bảo là thua liên tiếp 21 ván? Thực tế là 12 ván thôi. Chị nên đánh giá đúng năng lực của em.”

Tô Ngữ: “…”

Tô Ngữ hoàn toàn bất lực.

“Đừng có cãi với tôi.” Tô Ngữ xóa game trước mặt cậu, “Khi nào kỹ năng diễn xuất của cậu đạt được mức A từ giáo viên, tôi sẽ tải lại game cho cậu.”

“Đừng mà, chị Ngữ.” Lâm Ứng Gia nài nỉ, “Sao chị lại tước đi quyền giải trí của em chứ?”

“Yên tâm, tôi không phải là người vô tình thế đâu.” Sau đó cô lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại khác và đưa cho cậu: “Cầm lấy, tài khoản của cháu trai tôi, từ giờ cậu chơi bằng cái này.”

Lâm Ứng Gia không động đậy.

“Cháu trai… bao nhiêu tuổi rồi?”

“Tháng sau nó mới tròn 14.”

Xong đời.

Hệ thống trẻ em đáng ghét.

Thấy cậu không động đậy, Tô Ngữ nhướn mày: “Sao? Không thích à?”

“Em nào dám!” Lâm Ứng Gia giật lấy điện thoại như sợ sẽ mất thêm một giờ chơi nữa, “Chị cứ yên tâm, em sẽ coi tài khoản của cháu chị như là của chính mình.”

– —

Mùa hè đang đến.

Cuối cùng Nghiêm Sùng cũng sắp bay về nước.

Khi Lâm Ứng Gia nửa đùa nửa thật dò hỏi Tô Ngữ về việc liệu mình có thể đi đón anh không, Tô Ngữ nhìn cậu bằng ánh mắt đầy ngạc nhiên: “Ông chủ về nước, một nhân viên bình thường như cậu đi đón làm gì? Cậu đâu phải tài xế.”

Lâm Ứng Gia không biết nói gì.

Thân phận hiện tại mập mờ chẳng rõ ràng, thậm chí còn chẳng bằng làm “người tình nhỏ” như kiếp trước.

Nhưng cậu không hề biết rằng, ngay sau khi cậu quay đi, Tô Ngữ đã gửi cho Nghiêm Sùng một tin nhắn.

[Người yêu nhỏ của cậu nói muốn ra sân bay đón cậu.]

Rồi ngay sau đó, cô gửi thêm một tin nhắn nữa.

[Nhưng tôi đã từ chối rồi.]

Một lát sau, Nghiêm Sùng trả lời bằng một dấu hỏi.

Tô Ngữ ngay lập tức gọi điện.

“Ồ, ông chủ lớn nôn nóng vậy sao?”

“Tại sao không cho cậu ấy đến?”

Tô Ngữ giả vờ không hiểu: “Cậu đang nói ai thế?”

“…Lâm Ứng Gia.”

“Ồ, cậu ấy à.” Tô Ngữ vừa ngắm bộ móng tay mới làm của mình, vừa hờ hững nói: “Tôi đã đăng ký cho cậu ấy tham gia chương trình <<Hát Cùng Thần Tượng>> rồi. Cậu ấy sẽ đi hát cùng thần tượng của mình.”

Nghiêm Sùng chợt dừng lại. “Thần tượng?”

“Đúng rồi, tôi đã gửi tài liệu cho cậu trước đó mà, cậu không để ý à?” Tô Ngữ cười nói: “Thiên tài âm nhạc Lý Lăng Vũ. Trước đây, Weibo của cậu ấy toàn là về người này.”

“…Tôi hiểu rồi.”

“Ồ?”

Tô Ngữ nhìn điện thoại.

Cuộc gọi đã kết thúc.

Thật không thể không buồn cười.

Tô Ngữ xoay ghế, cô nhấc điện thoại bàn lên và gọi cho Tiểu Chu: “Thông báo Lâm Ứng Gia lên đây gặp tôi. Sau đó cô đến căn hộ của cậu ta, thu dọn đồ đạc, chỉ cần một vali là đủ, đừng mang theo thứ gì không cần thiết.”

Một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên.

Tô Ngữ đặt ly cà phê lên bàn: “Vào đi.”

Lâm Ứng Gia mở cửa bước vào, cậu khoác trên mình bộ đồ denim màu xanh đậm kết hợp với quần đen rách, khi đi lại phát ra tiếng leng keng từ những chuỗi bạc trang trí trên áo khoác.

Cậu không khách sáo gì, kéo ghế và ngồi xuống, còn xoay ghế một vòng trước khi nở nụ cười rạng rỡ, nửa người của cậu nằm dài lên bàn: “Chị Ngữ, chị gọi em có chuyện gì thế, đồng ý rồi à?”

“Ừ, nhưng không phải chuyện mà cậu nghĩ đâu.”

Nụ cười trên khuôn mặt Lâm Ứng Gia còn chưa kịp nở rộ thì đã bị dập tắt.

“Là chuyện gì thế ạ?”

“Trước đây cậu nói muốn nhuộm tóc đúng không? Tôi đồng ý rồi, chỉ là…..” Tô Ngữ tựa một tay lên bàn, tay kia cầm ly cà phê giơ lên: “Màu tóc thì tôi quyết định.”

Sau đó cô uống cạn ly cà phê.

Lâm Ứng Gia chẳng mấy bận tâm, việc này mà cũng đáng để gọi cậu lên tận nơi sao?

“Được, chị quyết định đi, miễn là đừng chọn màu xanh lục kiểu cổ tích hay hồng công chúa là được.”

Một giờ sau, Lâm Ứng Gia xuất hiện sau cánh gà của chương trình <<Hát Cùng Thần Tượng>> với mái tóc bạc.

Tô Ngữ vẫn kiên nhẫn nhắc nhở cậu: “Từ bây giờ, hình tượng của cậu là một thiếu niên nóng nảy, trẻ con và yêu âm nhạc.”

Lâm Ứng Gia từ từ vẽ ra một dấu chấm hỏi.

“Em còn có cả hình tượng nữa à?”

Tô Ngữ ngậm miệng, cô nhìn cậu một lúc rồi nói: “À đúng, tôi quên, cậu không có. Cậu chính là một người như thế, tất nhiên về âm nhạc thì cậu cũng không yêu thích lắm, nhưng hai điều còn lại thì rất khớp.”

“…”

Là một quản lý kim bài, bạn bè của Tô Ngữ hầu như đều nằm trong giới giải trí. Lâm Ứng Gia nhìn thấy tổng đạo diễn, phó đạo diễn và các nhân viên chủ chốt khác lần lượt đến chào hỏi Tô Ngữ theo đúng vị trí cấp bậc, giống như họ đã bàn trước.

Sau khi nhóm người này rời đi, một nhóm ca sĩ do “thần tượng của cậu” dẫn đầu lại kéo đến.

Nhìn thấy gương mặt vừa quen vừa lạ của người dẫn đầu, Lâm Ứng Gia nhất thời không nhớ ra đó là ai.

Kiếp trước, thần tượng này của cậu bị lộ chuyện nghiện ngập, quan hệ tình ái bừa bãi và bạo lực gia đình chỉ ba tháng sau khi Lâm Ứng Gia bắt đầu quen Nghiêm Sùng, cuối cùng dẫn đến việc bị phong sát hoàn toàn. Khi đó, cậu tức giận đến mức đập vỡ điện thoại.

Mà chiếc điện thoại đó còn là món quà đầu tiên Nghiêm Sùng tặng cho Lâm Ứng Gia.

Dòng suy nghĩ bỗng đưa cậu đi xa, đến mức Tô Ngữ gọi cậu mà cậu cũng không phản ứng.

Đến khi tỉnh lại, cậu phát hiện ra “thiên tài âm nhạc” Lý Lăng Vũ đã cúi người sát mặt mình, anh ta còn đang cười: “Nghe nói cậu là fans nhỏ của tôi?”

Lâm Ứng Gia mười chín tuổi, còn Lý Lăng Vũ đã ba mươi hai, gọi cậu là “fans nhỏ” cũng hợp lý.

Gương mặt đầy dầu và lỗ chân lông thô ráp đó bất ngờ áp sát khiến Lâm Ứng Gia sững sờ trong giây lát.

Gương mặt đầy khuyết điểm này, cậu từng coi là thần tượng ư?

Lâm Ứng Gia không hiểu nổi thẩm mỹ của mình ngày xưa.

Nhìn vào gương mặt đó, giờ đây cậu chỉ có một cảm giác xấu hổ khi nhớ về thời niên thiếu ngớ ngẩn.

Bị ép nhớ lại những ký ức xấu hổ thời trẻ, lại còn một ký ức to đùng như thế.

Tô Ngữ không biết cơn bão trong đầu cậu, chỉ nghĩ rằng cậu quá xúc động khi gặp thần tượng, trong lòng cô còn thầm mắng cậu một câu thật là không có tiền đồ.

Còn Lý Lăng Vũ quay lưng về phía Tô Ngữ cũng có suy nghĩ giống cô. Tuy nhiên, nhìn khuôn mặt trẻ trung và trắng trẻo của Lâm Ứng Gia, trong lòng anh ta lại dấy lên một chút cảm giác dao động.

Anh ta vốn là kẻ không kén chọn, nam nữ đều chẳng ngại.

Lời đã đến mức này, Lâm Ứng Gia liếc mắt thấy máy quay đã bắt đầu ghi hình, cậu đành thuận theo câu chuyện: “Tôi rất thích bài hát của thầy Lý.”

Trong lòng cậu thầm nghĩ: Anh chỉ có bài hát là còn có chút đáng xem thôi.

Sau một cuộc trò chuyện xã giao đầy ngượng ngạo, mọi người vào vị trí, chuẩn bị ghi hình.

Người dẫn chương trình cũng là ngôi sao số một của đài X, đủ thấy chương trình này được đầu tư rất cẩn thận.

Chương trình chủ yếu được đài X tổ chức để nâng đỡ tân binh của mình, với chiêu trò để fans hâm mộ hát cùng thần tượng, thực chất chỉ là lợi dụng hào quang của mấy nghệ sĩ gạo cội mà thôi.

Người đầu tiên xuất hiện là một nữ ca sĩ duyên dáng, thời trẻ cô ấy từng là ngôi sao nổi tiếng khắp châu Á nhưng giờ thì đã có phần xuống dốc. Trong ký ức kiếp trước của Lâm Ứng Gia, cuối cùng cô ta còn phải bán hàng online để kiếm sống.

Lâm Ứng Gia không mấy hứng thú với những ca khúc kinh điển cũ, nhưng vì e ngại máy quay bên cạnh nên cậu vẫn phải giữ nụ cười “nghề nghiệp”.

Trong số năm ca sĩ tham gia ngày hôm nay, Lý Lăng Vũ là cái tên lớn nhất, vì vậy anh ta được xếp diễn ở vị trí cuối cùng.

Năm “fans hâm mộ may mắn” sẽ được đưa lên sân khấu bằng thang nâng để hát cùng thần tượng của mình.

Thang nâng từ từ được nâng lên. Nhờ vào mối quan hệ với Tô Ngữ và công ty giải trí Cực Quang đứng sau, ống kính lập tức tập trung vào khuôn mặt của Lâm Ứng Gia.

Cậu ngay lập tức bày ra nụ cười ngọt ngào đầy sức hút, kết hợp chút bẽn lẽn và chút căng thẳng theo phong cách “trà xanh” đặc trưng của mình.

Dưới sân khấu, những tiếng hét ảo từ nhân viên do ban tổ chức sắp xếp cũng vang lên phối hợp nhịp nhàng.

Ở phía khán đài bên kia, bốn ca sĩ còn lại cũng rất hợp tác, bắt đầu thì thầm bàn tán về ngoại hình và giọng hát xuất sắc của Lâm Ứng Gia.

Một vở kịch của giới tư bản.

Sau khi bài hát kết thúc, dưới sự dẫn dắt của người dẫn chương trình, từng fans hâm mộ lần lượt tiến lên ôm Lý Lăng Vũ.

Mọi chuyện diễn ra bình thường, cho đến khi đến lượt Lâm Ứng Gia, Lý Lăng Vũ lại mập mờ vuốt ve tay cậu, cặp mắt nửa đùa nửa thật nhìn cậu: “Cậu bé hát không tệ, hy vọng lần sau chúng ta có thể lại cùng hát với nhau.”

Trong đầu Lâm Ứng Gia nghĩ: Anh không còn cơ hội đâu.

Nhìn vào những nếp nhăn hằn sâu ở khóe mắt của Lý Lăng Vũ, Lâm Ứng Gia tính toán lại thời gian, scandal của Lý Lăng Vũ sẽ bị phanh phui trong vài ngày tới.

Hành động của Lý Lăng Vũ không lọt vào máy quay nhưng đều in sâu trong mắt người dẫn chương trình. Tuy vậy, biểu cảm của người dẫn chương trình không thay đổi, anh ta giả vờ như không nhìn thấy. Một phần vì tính chuyên nghiệp, một phần vì chuyện này không còn lạ gì.

Dưới sân khấu, Nghiêm Sùng nhìn chằm chằm vào hành động của Lý Lăng Vũ, lông mày càng nhíu chặt hơn.

Thần tượng của cậu ấy, lại là người như vậy sao?

Lý Lăng Vũ trong giới vốn có tiếng xấu nhưng nhiều năm qua nhờ may mắn mà chưa bị báo chí phanh phui. Tuy nhiên, chỉ cần Nghiêm Sùng muốn, anh có thể lập tức khiến Lý Lăng Vũ không ngóc đầu lên được.

Bên cạnh Nghiêm Sùng là tổng đạo diễn của chương trình. Ông ta cũng nhìn thấy hành động của Lý Lăng Vũ, ông ta không thể ngờ rằng Lý Lăng Vũ lại dám táo bạo đến vậy, ngay cả khi máy quay vẫn đang hoạt động mà cũng dám sờ mó, lại còn là đối với nghệ sĩ của công ty Cực Quang nữa, thật đúng là gan to bằng trời.

Tổng đạo diễn tuy không biết rõ tâm tư của Nghiêm Sùng đối với Lâm Ứng Gia, nhưng việc công ty Cực Quang không dễ dàng “bán” nghệ sĩ thì trong và ngoài giới đều biết. Dám công khai thèm muốn nghệ sĩ ngay trước mặt tổng giám đốc của họ, thật sự là quá liều lĩnh.

“Giám đốc Nghiêm, tôi…. tôi có chút việc, xin phép rời đi trước.” Tổng đạo diễn cười hai tiếng rồi lùi lại, sau đó lập tức thay đổi sắc mặt, cầm bộ đàm lên quát khẽ: “Bảo Lý Lăng Vũ cẩn thận một chút, Nghiêm Sùng đang ở đây.”

Âm thanh truyền qua tai nghe khiến người dẫn chương trình giật mình trong giây lát, nhưng anh ta nhanh chóng phản ứng lại, mời mọi người lên sân khấu tiếp tục hoạt động, khéo léo đứng giữa Lâm Ứng Gia và Lý Lăng Vũ.

Lý Lăng Vũ tỏ vẻ không vui nhưng cũng chỉ có thể âm thầm nghiến răng, anh ta liếc xéo người dẫn chương trình một cái.

Dưới sân khấu, tổng đạo diễn thấy lông mày của Nghiêm Sùng giãn ra một chút mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng ông ta hối hận vì đã không kiềm chế lòng tham, muốn lợi dụng sức ảnh hưởng của Lý Lăng Vũ.

Sau khi buổi ghi hình kết thúc, Lý Lăng Vũ vẫn không chịu từ bỏ, định tiến tới xin thông tin liên lạc của Lâm Ứng Gia nhưng lại bị người dẫn chương trình kéo lại với vẻ thân thiết:

“Anh Vũ, lâu rồi anh em mình không gặp, đi uống vài ly nhé?”

“Tôi____”

Người dẫn chương trình không cho anh ta kịp nói hết câu, vừa kéo vừa đẩy anh ta ra khỏi đó. Lâm Ứng Gia cũng nhanh chóng chạy biến, như một cơn gió lao vào hậu trường.

Vừa rồi hình như cậu trông thấy Nghiêm Sùng?

Trong hậu trường, Nghiêm Sùng đang ngồi trên ghế sofa, ánh mắt u ám và sắc mặt không tốt. Đối diện anh, Tô Ngữ đang đứng hút một điếu thuốc lá dành cho phụ nữ, gương mặt vô cùng thản nhiên.

“Chị biết Lý Lăng Vũ là loại người gì vậy mà vẫn để cậu ấy tới?”

Tô Ngữ phun một ngụm khói ra, tiện tay vén tóc, “Tôi biết nên mới để cậu ấy tới.”

Nghiêm Sùng bình tĩnh lại, hỏi tiếp: “Ý chị là sao?”

“Sợ đứa trẻ ngây thơ quá, để nó hiểu rõ hiểm ác của đời người.” Tô Ngữ dập tắt điếu thuốc, lấy điện thoại ra lướt vài lần rồi ném về phía Nghiêm Sùng. “Tự mà xem.”

“Thằng nhóc này, trước kia xem anh ta như thần thánh.”

Trên màn hình là tài khoản Weibo cũ của Lâm Ứng Gia, toàn là những bài đăng liên quan đến Lý Lăng Vũ, một số là câu nói hâm mộ đến phát ngượng, một số là những cảm xúc chân thật về cuộc sống thường ngày.

Tính ra, Lâm Ứng Gia đã thần tượng anh ta từ năm mười hai tuổi.

“Cũng may là Lý Lăng Vũ không đủ đẳng cấp, thủ đoạn không cao, nếu không tôi cũng sẽ không để cậu ấy tới đây, chuyện đi quá xa thì không đáng chút nào.”

Tô Ngữ cười rồi nói thêm: “Lâm Ứng Gia thì vẫn còn được, cậu ta chẳng phải hoàn toàn trong sạch, tâm địa không thể coi là thiện lương, có chút mưu mô nhưng cũng không quá tệ. Đôi khi có cảm giác cậu ta vẫn như một đứa trẻ chưa lớn.”

Nghiêm Sùng đáp: “Thật ra cậu ấy vốn vẫn chưa lớn.”

“Đúng vậy, vốn vẫn chưa lớn.” Tô Ngữ ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Cậu ta còn giữ được chút ngây thơ thiếu niên, tình cảm mãnh liệt và cuồng nhiệt. Nhưng trong sự mãnh liệt ấy, có bao nhiêu là đam mê thực sự, bao nhiêu sẽ còn đọng lại để khắc cốt ghi tâm đây?”

“Cậu là người chung tình, còn cậu ta thì sao?”

“Tôi từng khuyến khích cậu tìm người nhưng không bảo cậu tìm một đứa nhỏ như thế này. Sau đó, thấy cậu dành tâm sức cho cậu ta, tôi có nhắc nhở vài câu. Nếu thành thì tốt, còn nếu không…”

Tô Ngữ ngẩng đầu nhìn thẳng vào Nghiêm Sùng, giọng nói sắc bén: “Cậu bỏ được không?”

“Hơn nữa, tôi luôn cảm thấy tình cảm của cậu dành cho cậu ta, đến thật là kỳ lạ. Nghiêm Sùng, có phải cậu bị người ta bỏ bùa không?”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.