Nghiêm Sùng cúi mắt xuống, không nói lời nào.
Thật ra, anh cũng không rõ.
Căn phòng rơi vào im lặng trong chốc lát, đúng lúc này, Lâm Ứng Gia đẩy cửa bước vào.
“Nghiêm tổng? Sao anh lại đến đây?”
“À, tôi đến…..” Nghiêm Sùng ngập ngừng, “Thăm chị Tô Ngữ.”
Tô Ngữ nhướng mày, cười nhưng không nói gì.
“Khụ khụ.” Lâm Ứng Gia ho khan, “Chị Ngữ, em có chút việc nên đi trước nhé.”
Tô Ngữ quay đầu nhìn cậu: “Lại có việc gì nữa?”
“À, cái gì ấy nhỉ?” Lâm Ứng Gia vò đầu, “Tối nay thần tượng của em livestream.”
Nghiêm Sùng quay sang nhìn Tô Ngữ, ánh mắt có phần khó hiểu. Cậu ấy có bao nhiêu thần tượng thế?
Tô Ngữ cũng ngẩn người trong giây lát rồi hỏi thẳng: “Thần tượng của cậu không phải là Lý Lăng Vũ à?”
“Ồ, anh ta à, cũng chỉ là một trong số những người em thích thôi.” Lâm Ứng Gia cười, lộ ra chiếc răng khểnh, “Nhưng sếp đừng lo, sếp là người em thích nhất, em là fans trung thành đó.”
Nghiêm Sùng im lặng nhưng trong lòng lại tự hỏi, rốt cuộc cậu ấy có bao nhiêu thần tượng?
Thấy cả hai người không nói gì, Lâm Ứng Gia nghĩ họ đồng ý, cậu liền nói: “Vậy em đi trước đây nhé.”
“Đợi đã.” Nghiêm Sùng đột ngột lên tiếng, anh cầm chiếc áo khoác lên và treo vào cánh tay, “Cậu ngồi xe tôi, chúng ta đi chung.”
“Không cần đâu mà?” Lâm Ứng Gia tỏ vẻ khó xử, “Tôi về ký túc xá nhân viên, không cùng đường với anh.”
“Không sao, tôi cũng về đó.”
“Vậy chị Ngữ có đi cùng không?”
Tô Ngữ vừa định mở miệng thì Nghiêm Sùng đã nhanh chóng trả lời: “Chị ấy có việc, không về.”
Tô Ngữ: “???”
Nghiêm Sùng lặng lẽ trao cho cô một ánh mắt, Tô Ngữ chỉ có thể cười gượng, nghiến răng nói: “Phải, tôi có việc, tôi bận lắm. Hai người đi đi, đừng làm phiền tôi.”
Nghiêm Sùng hài lòng, anh sải bước rời đi mà không quay đầu lại, Lâm Ứng Gia ngoan ngoãn đi theo sau.
Trong lòng Lâm Ứng Gia liên tục gõ cửa hệ thống:
“041, mày có ngửi thấy gì không?!”
[? Ngửi thấy gì?]
“Tao cảm thấy trên người mình toàn mùi trà xanh.”
Hệ thống không thèm trả lời cậu.
Khi đến bãi đỗ xe, Nghiêm Sùng trực tiếp mở cửa ghế lái và ngồi vào khiến Lâm Ứng Gia đang định mở cửa ghế sau ngơ ngác, tay cậu lơ lửng giữa không trung.
Nghiêm Sùng tự lái xe?
Lâm Ứng Gia suy nghĩ nhanh chóng, nhớ lại kiếp trước lẫn kiếp này, dường như cậu chưa bao giờ ngồi xe anh ấy lái.
Nghiêm Sùng tra chìa khóa vào ổ, thấy Lâm Ứng Gia vẫn đứng bên ngoài liền hạ cửa kính xuống, anh thò đầu ra hỏi: “Sao vậy?”
Không có gì.
Chỉ là ngồi ghế sau thì dễ bị hiểu nhầm là coi đại boss như tài xế, nhưng ngồi ghế phụ lại có phần mập mờ. Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ của Nghiêm Sùng, Lâm Ứng Gia nghĩ có lẽ anh không phải là người để ý đến bầu không khí ám muội này.
Thế nên cậu không câu nệ nữa, nhanh chóng đi vòng qua ghế phụ, mở cửa và ngồi xuống.
Suốt dọc đường hai người không nói chuyện, bầu không khí trong xe vô cùng im ắng. Nghiêm Sùng tiện tay bật nhạc xe, bài hát đầu tiên vang lên lại là:
“Xung quanh em có nhiều mỹ nhân, nhưng anh lại chỉ nhìn mỗi em.”
Phải nói là rất kỳ lạ và trùng hợp.
Nhưng rõ ràng Nghiêm Sùng không nhận ra điều đó, chỉ có Lâm Ứng Gia đang ngượng ngùng không biết làm gì.
“Cậu định xem livestream gì vậy?”
Nghiêm Sùng bất ngờ lên tiếng, trong lòng anh lại nghĩ liệu cậu ấy có đang định xem mấy cô gái nóng bỏng gợi cảm nhảy không.
“Ồ, chỉ là một streamer chơi game thôi. Tôi muốn học hỏi chút kỹ năng để cải thiện tình trạng chết sớm trong game của mình.”
Hóa ra không phải là mấy cô gái nhảy gợi cảm.
“Vậy để tôi giúp cậu.”
“?”
Lâm Ứng Gia tưởng mình nghe nhầm.
Nghiêm Sùng dường như biết cậu chưa nghe rõ, anh kiên nhẫn nhắc lại lần nữa: “Tôi sẽ giúp cậu.”
Giúp tôi cái gì? Chơi game à?
Lâm Ứng Gia cố gắng nhớ lại dáng vẻ của Nghiêm Sùng ở kiếp trước, nhưng trong những ký ức ngày càng mờ nhạt đó, cậu không thể hình dung ra dáng vẻ anh từng chơi game bao giờ. Trong mắt cậu, Nghiêm Sùng luôn là một người rất nghiêm túc và có nguyên tắc.
Nhưng kiếp này, một Nghiêm Sùng sống động, nhiệt huyết đang dần hiện ra trước mắt cậu. Cảm giác này thật không thực, đầy rẫy những điều khó tin.
“Sao thế?” Nghiêm Sùng vừa lái xe vừa hơi nghiêng đầu hỏi, “Không muốn à?”
“Sao lại không chứ, tất nhiên là tôi muốn rồi.” Lâm Ứng Gia trả lời một cách tự nhiên, trên mặt không thể hiện rõ sự nhiệt tình, “Chỉ sợ làm phiền anh thôi.”
Trong lòng cậu lại liên tục gọi hệ thống.
“Mày thấy chưa? Tao đã nói là anh ấy yêu tao mà!”
Hệ thống chẳng buồn trả lời cậu.
Chẳng bao lâu, họ đến khu căn hộ dành cho nghệ sĩ của Cực Quang. Mỗi căn đều có một phòng ngủ và một phòng khách. Đi thang máy lên đến tầng của Lâm Ứng Gia, cậu cảm thấy may mắn khi không gặp ai trên đường.
Khi vào trong, Nghiêm Sùng vừa thay giày vừa quan sát căn hộ. Cực Quang rất chu đáo với nghệ sĩ của mình, bất kỳ ai ký hợp đồng đều có thể ở miễn phí trong căn hộ của công ty, giúp những nghệ sĩ mới có thu nhập chưa cao bớt đi nỗi lo tài chính.
Lâm Ứng Gia quay lại, cậu thấy Nghiêm Sùng cao lớn, sang trọng đứng ở cửa nhìn xung quanh. Dáng vẻ tao nhã của anh khiến căn hộ nhỏ bé này trở nên lạc lõng.
Nhất thời Lâm Ứng Gia ngẩn ngơ, rồi cậu nhanh chóng tỉnh lại, lắc lắc đầu. Không cùng thế giới thì sao chứ? Cậu có thể kéo anh ấy đến thế giới của mình.
Hoặc là….. tự mình bước qua đó.
Lần đầu tiên trong cả hai kiếp, Lâm Ứng Gia cảm nhận được khát khao muốn nỗ lực vì một người. Điều này xuất phát từ mong muốn đơn giản là được đứng cạnh Nghiêm Sùng.
Kiếp trước, kiếp này, cả hai chỉ cách nhau một đoạn đường dài đằng đẵng.
Cậu chợt nhận ra, cuộc đời trước kia đã trôi qua từ rất lâu rồi.
Căn hộ nhỏ khoảng vài chục mét vuông, trang trí giống hệt nhau, không mang lại cho Lâm Ứng Gia cảm giác thuộc về. Cậu chỉ mang theo một chậu sen đá từ nơi ở cũ, coi như là vật trang trí duy nhất trong căn phòng này.
Nghiêm Sùng liếc nhìn xung quanh, thấy căn phòng có chút lạnh lẽo.
Lâm Ứng Gia mời anh ngồi xuống ghế sofa rồi quay lại mở tủ lạnh, cậu lấy ra hai chai cà phê đóng chai, đưa cho Nghiêm Sùng: “Này, nhà nhỏ chỉ có chút đồ này thôi, anh chịu khó dùng tạm nhé.”
Nghiêm Sùng nhìn chai cà phê trong tay, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu anh là đây hình như là nhãn hiệu anh từng làm đại sứ quảng cáo khi mới ra mắt. Anh cúi đầu cười nhẹ: “Tôi thích nó.”
Lâm Ứng Gia không biết anh đang cười gì, cậu mở nắp chai uống một ngụm, ngay sau đó cậu lập tức cau mày, nhanh chóng giật luôn chai cà phê trên tay Nghiêm Sùng: “Cái này lạnh quá, anh không uống được.”
Giống như một bộ truyện tổng tài cũ rích, Nghiêm Sùng cũng không tránh khỏi chứng đau dạ dày.
“Để tôi đi đun ít nước nóng cho anh uống.” Lâm Ứng Gia nói rồi định đứng dậy, nhưng khi đi ngang qua anh thì cậu bị kéo lại.
“Sao cậu biết tôi không uống được?”
“Anh đau dạ dày, đừng có ham uống.”
Lâm Ứng Gia nói mà không nghĩ, khi lời này vừa thốt ra, cả hai người đều sững lại. Khóe miệng Nghiêm Sùng bất giác cong lên.
Nghiêm Sùng chưa ăn gì từ sáng, bụng rỗng cho đến giờ, khi uống một cốc nước ấm vào, dạ dày cồn cào cả buổi của anh mới bắt đầu dễ chịu. Cốc nước đã cạn nhưng vẫn còn ấm, ý cười trong ánh mắt anh như sắp tràn ra.
Lâm Ứng Gia không quen với vẻ dịu dàng ấy của anh, cậu khẽ ho một tiếng, thành công thu hút ánh mắt của Nghiêm Sùng. “Không phải anh nói sẽ cứu tôi sao? Mau vào game đi.”
Hai phút sau.
Lâm Ứng Gia nhìn chằm chằm vào màn hình, nhìn cái hộp nơi hai nhân vật đã “chết ngỏm”, cậu trầm ngâm suy nghĩ. Hóa ra những gì miêu tả trong tiểu thuyết tổng tài về việc tổng tài cái gì cũng giỏi quả thật không thể tin hoàn toàn.
Nghiêm Sùng không nói gì, chỉ liếc nhìn cậu một cách thờ ơ, rồi anh nghiêm túc gọi thêm hai người chơi giỏi vào để giúp.
Lâm Ứng Gia nhướng mày, ngạc nhiên rằng anh chàng cứng nhắc này hóa ra cũng biết gọi người chơi cùng, chứng tỏ anh không phải là người hoàn toàn không biết gì về game.
Sau ba ván, chuông báo thức reo, đã mười hai giờ trưa.
Lâm Ứng Gia hỏi vu vơ: “Anh đói không, tôi nấu cho anh ăn hay anh muốn gọi đồ ăn ngoài?”
Vừa dứt lời, cả hai lại ngẩn người. Khi Lâm Ứng Gia vừa định nói lại, Nghiêm Sùng đã lên tiếng trước: “Tôi muốn cậu nấu.”
Anh nói xong dường như sợ cậu đổi ý, liền bổ sung thêm: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Lâm Ứng Gia thầm nghĩ.
Lâm Ứng Gia chấp nhận số phận, cậu ngồi dậy, lục lọi trong tủ lạnh tìm rau củ. Trong khi chờ dầu nóng, cậu tranh thủ làm cho Nghiêm Sùng một đĩa salad.
“Anh ăn tạm trước nhé.” Lâm Ứng Gia đặt đĩa salad lên bàn trà, Nghiêm Sùng gật đầu cảm ơn, cầm nĩa ăn một cách vô cùng tao nhã.
Nhìn anh ăn, Lâm Ứng Gia thầm thở dài. Đúng là công tử nhà giàu, phong thái khác hẳn những người bình dân như cậu. Dù đã nhìn bao nhiêu năm, khuôn mặt của anh vẫn đẹp đến mê mẩn.
Sau một thoáng ngẩn ngơ, Lâm Ứng Gia quay lại tiếp tục nấu nướng.
Chẳng mấy chốc, đồ ăn được dọn ra bàn: một món mặn, một món rau và một bát canh, tất cả đều là món ăn đơn giản.
Nghiêm Sùng nếm thử một miếng, trong lòng có chút ngạc nhiên. Anh nghĩ rằng chỉ cần ăn được là tốt rồi, không ngờ lại ngon thế này.
“Thế nào?” Lâm Ứng Gia chống cằm hỏi, “Không có độc chứ?”
Câu nói hài hước bất ngờ khiến Nghiêm Sùng cũng phải bật cười theo.
“Tôi đang hỏi nghiêm túc mà.”
“Ừ.” Nghiêm Sùng kìm lại nụ cười, nếm thêm một miếng nữa, “Ngon lắm.”
“Ai hỏi anh ngon hay không chứ…..” Lâm Ứng Gia lẩm bẩm, cậu quay đầu sang hướng khác nhưng vành tai lại âm thầm đỏ lên.
Bữa ăn kết thúc, Lâm Ứng Gia tự giác mang bát đĩa đi rửa. Nghiêm Sùng định giúp cậu nhưng lại bị ngăn lại, cậu ra lệnh: “Anh không được động vào.”
Đùa sao, mỗi lần Nghiêm Sùng rửa bát, chẳng cái nào còn nguyên vẹn.
Khi Lâm Ứng Gia rửa bát xong trở lại, cảnh tượng trước mắt khiến cậu bất giác đi nhẹ hơn.
Nghiêm Sùng đang dựa vào sofa, mắt nhắm lại, không gian yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng thở đều đặn của anh.
Lâm Ứng Gia bước vài bước tới bên sofa, nhẹ nhàng ngồi xuống, tựa vào ghế, chăm chú nhìn anh.
Quầng thâm mắt của anh rất rõ ràng.
Chắc là đã một thời gian dài anh không ngủ đủ giấc.
Lâm Ứng Gia chăm chú nhìn Nghiêm Sùng một lúc lâu, ánh mắt sâu thẳm, không ai có thể đoán được cậu đang nghĩ gì. Cậu đứng dậy, bước vào phòng ngủ, lôi ra một chiếc chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người Nghiêm Sùng. Sau đó, cậu lấy điều khiển điều hòa và tăng nhiệt độ phòng lên. Làm xong tất cả, cậu lại ngồi xuống sofa, tiếp tục nhìn anh.
Ánh sáng dần nhạt đi, mặt trời đã lặn.
Lâm Ứng Gia nuốt khan, cậu tiến gần hơn, chăm chú nhìn vào đôi môi khẽ mím của Nghiêm Sùng, rồi từ từ cúi người xuống.
Hai mươi centimet, mười centimet, năm centimet…..
Đột nhiên, Nghiêm Sùng khẽ hừ một tiếng, đôi mắt của anh mơ màng mở ra. Lâm Ứng Gia lập tức lùi lại, khi anh hoàn toàn tỉnh dậy, cậu đã trở về với dáng vẻ của một người chính trực.
“Tỉnh rồi à?” Lâm Ứng Gia bình thản lùi về vị trí cũ, quay lại rót một cốc nước ấm đưa cho anh. “Anh uống chút nước đi.”
“Cảm ơn.” Nghiêm Sùng nhận lấy cốc nước nhưng chưa uống, giọng anh hơi khàn vì vừa tỉnh ngủ. Anh thắc mắc: “Tôi ngủ quên à? Sao cậu không gọi tôi dậy?”
“Nhìn quầng thâm mắt anh kìa.” Lâm Ứng Gia bình tĩnh nói, “Làm nhân viên mà không lo lắng cho sức khỏe của sếp thì đâu được?”
Nghiêm Sùng không nói gì, anh cầm cốc nước, uống một hơi cạn sạch.
Lâm Ứng Gia nhìn yết hầu của anh chuyển động, cảm thấy mình cũng khát khô.
“Hôm nay….. cảm ơn cậu.” Nghiêm Sùng kéo chiếc chăn xuống, tiện tay cầm lấy áo khoác của mình. “Tôi về đây.”
Lâm Ứng Gia tiễn anh ra cửa, cậu uể oải dựa vào khung cửa. Cửa thang máy mở ra, không có ai bên trong, Nghiêm Sùng bước vào. Chỉ vài giây trước khi cửa thang máy đóng lại, Lâm Ứng Gia đột ngột gọi tên anh.
Nghiêm Sùng quay lại theo phản xạ.
Chỉ thấy Lâm Ứng Gia đang cười, như một con mèo vừa lén ăn vụng, “Sếp đi cẩn thận nhé, ngày kia lại đến nhé.”
Ban đâu Nghiêm Sùng nhíu mày, anh chưa kịp hiểu, cho đến khi cửa thang máy đóng lại và số tầng từ từ hạ xuống, anh mới nhận ra, hai tai đỏ bừng.
Thật là…… không biết xấu hổ.
Cùng lúc đó, nửa đêm, tin tức trên mạng xã hội nổ ra, leo lên top tìm kiếm.
#Cảnh sát bắt giữ Lý Lăng Vũ#
#Lý Lăng Vũ sử dụng ma túy#
#Lý Lăng Vũ bạo hành gia đình#
#Lý Lăng Vũ ngoại tình#
#Lý Lăng Vũ cút khỏi làng giải trí#
Tối hôm đó, hot search bị chiếm lĩnh hoàn toàn.
Tất cả các ca khúc, video, chương trình tạp kỹ và phim có sự tham gia của Lý Lăng Vũ đều bị gỡ xuống khẩn cấp. Người nhạc sĩ tài hoa từng có một thời huy hoàng này, giờ không thể nào vực dậy được nữa.
Tổ chương trình <<Hát Cùng Thần Tượng>> thì bận tối mắt tối mũi, Lý Lăng Vũ là khách mời thường xuyên của họ. Chương trình tạp kỹ này có vốn đầu tư khổng lồ và được đài truyền hình đặc biệt coi trọng. Ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, cuối cùng chương trình buộc phải gỡ bỏ ngay trong đêm.
Tô Ngữ tức đến phát điên, cô vốn biết Lý Lăng Vũ không phải người tử tế nhưng không ngờ anh ta lại quá đáng đến mức này, chuyện này khiến màn ra mắt trên truyền hình của Lâm Ứng Gia bị phá hỏng hoàn toàn.
“Đồ xui xẻo!” Tô Ngữ mắng một câu rồi vội vàng xử lý đống hỗn độn trước mắt, lập kế hoạch mới để quảng bá cho Lâm Ứng Gia.
Cô ngay lập tức bận rộn.
Những ngày này, Lâm Ứng Gia bị Tô Ngữ đẩy đi đóng vai khách mời ở nhiều bộ phim khác nhau. Dù danh nghĩa là khách mời nhưng thực ra chỉ là cách để cậu gia nhập đoàn phim học hỏi. Dù thầy dạy diễn xuất có giỏi đến đâu, đôi khi việc “tai nghe mắt thấy” tại hiện trường còn hiệu quả hơn.
Vì mang tên của Tô Ngữ, không ai dám cố tình gây khó dễ cho cậu.
Nhưng điều khiến Lâm Ứng Gia bực bội nhất là những ngày này cậu không thể nói chuyện với Nghiêm Sùng.
À, cũng không hẳn là không. Nhưng đó chỉ là cậu đơn phương nhắn tin mà thôi.
Trong thương trường và phim trường, miệng lưỡi của Nghiêm Sùng trơn tru lắm, nhưng khi lên ứng dụng chat thì lại keo kiệt lời lẽ đến khó hiểu.
Lâm Ứng Gia không thể hiểu nổi.
Cậu không ngốc, làm sao không nhận ra Nghiêm Sùng đang cố ý tránh mặt cậu. Nhưng rõ ràng không lâu trước đó, hai người còn ngồi chơi game vui vẻ với nhau, thậm chí cùng ăn một bữa cơm.
Quả thật, tâm tư của những người đàn ông có tuổi khó đoán vô cùng.
Đang chìm đắm trong suy nghĩ, cậu đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng ồn ào.
Ngẩng đầu lên, ôi chao, dây treo của nam chính bị đứt.
Nhìn tình hình, có vẻ như chân anh ta bị gãy.
Một cảnh tượng hỗn loạn diễn ra, cuối cùng nam chính được đưa đi bệnh viện.
Đáng nói là nam chính này chính là nghệ sĩ trước đây mà người quản lý của cậu từng dẫn dắt, tiểu sinh tài năng mới nổi, Tiêu Chiêm An.
Chậc, có cảm giác xấu rồi đây. Không chừng vụ này sẽ đổ lên đầu cậu mất.