Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi

Chương 52



“Sư huynh đúng là người tỉnh táo hiếm gặp chốn nhân gian.”

***

Vất vả lắm mới chịu đựng xong cuộc gặp gỡ của năm nhánh Thần Phong, Thẩm Tam Xuyên sức cùng lực kiệt trở về phòng mình, buồn bã ai oán hết chỗ nói. Nào ngờ vừa vào phòng, anh chàng đã ngửi thấy mùi thơm nồng nàn tươi ngon của món canh gà. Bấy giờ anh chàng mới nhớ ra hôm nay bận quá chưa có gì vào bụng. Tuy đã có thể tích cốc không đói khát, nhưng thói quen ở thế giới thực khiến Thẩm Tam Xuyên vẫn phải lót dạ mỗi ngày. Không ăn anh chàng lại thấy bụng dạ trống rỗng, khó chịu lắm.

Lục Lâm Trạch nhanh chóng bưng một bát mỳ gà nóng hổi đặt lên bàn, tươi cười rạng rỡ nhìn anh chàng: “Sư huynh, huynh đói rồi nhỉ, vừa nấu xong đấy ạ, huynh mau ăn đi.”

Sư đệ thơm thảo quá! Thẩm Tam Xuyên bỗng vui hẳn lên. Ngồi xuống là thấy mỳ gà bỏ toàn thịt đùi, còn có trứng chiên lòng đào mà anh chàng thích nữa. Những cọng hành lá xanh lục rải rác càng k1ch thích cảm giác thèm ăn hơn… Đầu tiên anh chàng thử một ngụm nước dùng màu vàng cam. Ui, mới làm một miếng mà bụng đã ấm sực rồi, canh ngon thế này, chắc hẳn sư đệ phải hầm lâu lắm! Anh chàng cầm đũa gắp miếng thịt đùi lên cắn một cái. Thịt săn nhưng vẫn mọng nước, nhai vô đậm đà hết sức. Còn cọng mì này nữa chứ, dày vừa đúng điệu, trơn trơn dai dai, quả là ngon muốn khóc luôn!

Ngon hết nước chấm, nếu kiếp này phải xa em mình, mình biết sống sao?

Sung sướng càn quét xong bát mỳ gà nóng sốt ngon lành, anh chàng nhìn Lục Lâm Trạch đang dọn dẹp bát đũa giúp mình với vẻ mặt cảm kích: “Sư đệ, ta phát hiện càng ngày ta càng không thể rời xa đệ…”

“Ban nãy sư huynh mặt ủ mày ê quá chừng, huynh gặp phải chuyện gì khó xử à?”

“Đúng là một chuyện hơi phiền phức.”

Lục Lâm Trạch đang định rửa bát nhưng cũng dứt khoát bỏ đấy, ân cần đi đến cạnh Thẩm Tam Xuyên: “Huynh kể thử ra xem? Biết đâu đệ giúp được?”

Thẩm Tam Xuyên thở dài thườn thượt, kể hết chuyện xảy ra sáng ngày cho Lục Lâm Trạch nghe.

Ai ngờ Lục Lâm Trạch nghe xong lại bật cười to một lần hiếm thấy, mắt híp tịt thành đường thẳng. Thẩm Tam Xuyên rất là xấu hổ: “Đến cả sư đệ cũng cười nhạo ta sao?”

“Không phải,” Lục Lâm Trạch nén cười, “Sao đệ lại cười nhạo sư huynh được? Đệ chỉ cảm thấy sư huynh buồn rầu vì chuyện này thì thú vị quá. Sư huynh ưu tú nhường này, có người theo đuổi cũng là bình thường thôi mà!”

“Làm gì có ai theo đuổi, rõ ràng chỉ là một đám lừa đảo lấy danh nghĩa lập khế ước hòng liên hôn chính trị với Ải Phong Nguyệt, lợi dụng việc này để đạt được mục đích riêng của mình thôi!”

Anh chàng còn nhớ theo như cốt truyện trong nguyên tác, một trong những lý do khiến sư tôn bị Hoang Tịch cưỡng chế cầm tù là vì thầy bị năm nhánh Thần Phong phản bội. Tuy vậy, hệ thống nói anh chàng đã thay đổi rất nhiều tình tiết của nguyên tác, có lẽ cốt truyện về năm nhánh Thần Phong cũng bị ảnh hưởng. Dù sao trong sách gốc cũng không có vụ sáng ngày, nhưng hiện giờ anh chàng vẫn thù tất cả đám người trong năm nhánh Thần Phong!

Thẩm Tam Xuyên nhíu mày, nghĩ tới mấy kẻ chỉ giả vờ có thiện cảm với mình: “Huống chi, trên đời này lấy đâu ra lắm đàn ông yêu một thằng đàn ông khác ngay từ cái nhìn đầu tiên như thế?”

Mặt Lục Lâm Trạch giần giật, nhưng chỉ giật một tẹo, rồi hắn gật đầu tỏ vẻ tán đồng: “Sư huynh quả là người tỉnh táo hiếm gặp chốn nhân gian!”

Thẩm Tam Xuyên tiếp tục ai oán nói: “Tuy ta biết họ toàn giả vờ thích ta, thật ra có mục đích khác. Nhưng sư tôn già mà không nên nết, đã không từ chối hộ ta thì chớ, còn đồng ý cho họ cạnh tranh công bằng, thầy đang cố tình chơi khăm ta chứ gì?!”

Lục Lâm Trạch túm được đoạn mấu chốt ngay: “Chưởng môn sư tôn thật sự đồng ý cho họ cạnh tranh công bằng ư?”

“Đúng vậy, sư đệ cũng cảm thấy lần này sư tôn quá đáng lắm đúng không! Sao đã biết thế rồi mà vẫn…”

Lục Lâm Trạch bỗng đứng bật dậy: “… Chờ chút, đệ đi bàn chuyện này với Chưởng môn sư tôn đã ạ.”

“Hả, gì cơ?”

Thẩm Tam Xuyên còn chưa kịp phản ứng, Lục Lâm Trạch đã đẩy cửa ra ngoài. Hắn lập tức sang chỗ ở của Vu Nguyệt Thượng nhân ngay bên cạnh, gõ cửa, được lời thì bước vào.

Thẩm Tam Xuyên mắt chữ A mồm chữ O nhìn Lục Lâm Trạch đi vào phòng Vu Nguyệt Thượng nhân. Không phải chứ, chờ đã, sư đệ định làm gì đấy? Tuy sư tôn biết hai đứa mình ở với nhau, nhưng trắng trợn táo bạo thế này thì… nãy Uyên Quang vừa phát sáng đấy à?

【 Hệ thống: Uây, chả lẽ Tôn thượng tức quá không chịu được, nên đi nói lý giúp cậu? 】

Thẩm Tam Xuyên: … Sao thế được, tớ quen sư đệ bấy lâu, nó không phải loại người bồng bột vậy đâu. Ẹc… tớ có cần qua xem thử luôn không nhỉ, lỡ thằng nhỏ bị Uyên Quang đánh, tớ còn đỡ hộ mấy đòn…

Anh chàng chưa kịp đứng dậy thì đã thấy Lục Lâm Trạch mở cửa phòng sư tôn đi ra. Trông theo bóng sư đệ về, Thẩm Tam Xuyên hơi thấp thỏm, đứng dậy bước đến hỏi: “Sư đệ, đệ nói chuyện gì với sư tôn thế?”

“Không có gì, đệ chỉ xin Chưởng môn sư tôn một suất cạnh tranh công bằng thôi.” Lục Lâm Trạch hơi đắc ý, “Sư tôn đồng ý rồi.”

Tuy Uyên Quang ở cạnh đấy có vẻ không được vui cho lắm?

Thẩm Tam Xuyên: “???”

“Sao sư đệ cũng vào góp vui thế?!”

Lục Lâm Trạch kéo Thẩm Tam Xuyên ngồi lên giường, sau đấy nghiêm trang giải thích: “Là vầy ạ, sư huynh nghĩ thử đi, lũ người ấy không có ý tốt với huynh. Ai trong bốn kẻ ấy thắng cũng chẳng hay ho gì cho Ải Phong Nguyệt nhà mình! Các cụ dạy rồi, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, chỉ cần có người thuộc Ải Phong Nguyệt cũng tham gia cạnh tranh, thì có thể phá vỡ cục diện bế tắc này! Đệ mà thắng, thì huynh với đệ giả vờ lập khế ước. Huynh sẽ không phải qua lại với đám lừa đảo kia nữa, Ải Phong Nguyệt cũng không rơi vào khốn cảnh được. Sau này chẳng ai có thể quấy rầy huynh nữa, càng không có liên hôn chính trị gì hết. Vậy là một hòn đá trúng mấy con chim còn gì!”

Thẩm Tam Xuyên: … Chẳng hiểu ra làm sao cả.

【 Hệ thống (thong thả vỗ tay): Đúng là cao thủ, chàng trai vàng trong làng cao thủ luôn! 】

“Nhưng sư đệ, đệ lập khế ước giả với ta chỉ để giúp ta, liệu có khổ cho đệ quá không?”

Một khi lập khế ước, người khác sẽ nghĩ chú là hoa có chậu, không yêu gái khác được đâu, cứ bất ổn kiểu gì ấy? Dù sao hai đứa đều là trai thẳng cả, sau này sẽ phải lấy vợ sinh con cả thôi. Nếu lập khế ước rồi, làm sao giải thích rõ ràng cho crush tương lai của em mình được?

Lục Lâm Trạch trả lời rất là hợp lý hợp tình, hiên ngang lẫm liệt: “Chỉ cần có thể san sẻ ưu phiền giúp sư huynh, hóa giải kiếp nạn cho Ải Phong Nguyệt, thì khổ chút nào xá chi? Đệ chỉ sợ diễn không đủ đạt, lại làm kẻ khác hoài nghi thôi…”

Thẩm Tam Xuyên bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, ngắt lời hắn: “Chờ chút đã, bên kia đều là dân tinh anh hơn mình tận ba bốn bậc. Sư đệ có chắc thắng được không?”

Nếu tính thực lực, thì chắc không thể đâu ấy?

Lục Lâm Trạch cười, ngả người lại gần, ngoắc sợi thừng bạc ánh tuyết của Thẩm Tam Xuyên đầy vẻ mờ ám, nói: “Sư huynh, huynh đáng yêu quá. Có phải luận võ kén rể đâu. Quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay huynh thôi. Cho nên… huynh nhất định sẽ chọn đệ, đúng không?”

【 Hệ thống: Tui muốn report! Đã quyết là cạnh tranh công bằng, mà Tôn thượng lại âm thầm mua chuộc trọng tài cuối!!! 】

Thẩm Tam Xuyên nhìn Lục Lâm Trạch đang kề lại mỗi lúc một gần hơn, đã gần lại gần thêm. Hơi thở nóng bỏng của họ gần như chạm vào mặt nhau. Đôi mắt anh chàng vô thức đưa về môi sư đệ. Nhìn mà coi, khuôn môi sư đệ đẹp quá, nhưng hình như hôm nay hơi khô. Nhớ tới chuyện mình từng điên cuồng hôn người ta để cứu người ta, còn cắn rách môi sư đệ lúc em nó không hay biết gì, Thẩm Tam Xuyên tự dưng đỏ mặt loạn tim. Anh chàng tự lấy làm hổ thẹn, nên vội vàng đứng dậy nói: “Ta đi rửa mặt trước đã!”

Nhìn theo bóng Thẩm Tam Xuyên bối rối hoang mang bỏ đi, Lục Lâm Trạch gác chân chống đầu, nụ cười nở trên khóe môi:

Sư huynh ngốc nghếch, huynh không thoát được đâu!

Lúc Thẩm Tam Xuyên quay lại, Lục Lâm Trạch đã trải xong giường đệm. Dạo này Thẩm Tam Xuyên đã quen ngủ ở mé trong, đêm nào cũng bị Lục Lâm Trạch ôm như ôm gối. Lần này anh chàng vừa nằm xuống, Lục Lâm Trạch đã xích lại gần đặt tay lên eo anh chàng: “Hôm nay sư huynh không cần đệ xoa bóp mà đi ngủ luôn à?”

Thẩm Tam Xuyên nói: “Hôm nay không phải huấn luyện, nhưng đối phó với mấy tên kia còn cực hơn huấn luyện nhiều. Không sao đâu, chắc ta nằm một lát là ngủ được thôi…”

Anh chàng nói xong thì khép mi lại. Bỗng cảm giác được ngón tay Lục Lâm Trạch đang lần lên theo cơ bụng mình, anh chàng buộc phải mở mắt ra, cố kiếm đề tài để nói: “Đúng rồi, sư đệ, ban nãy đệ bảo sợ diễn không đủ đạt, làm kẻ khác hoài nghi. Vậy đệ có cần ta làm gì để phối hợp với đệ không?”

“Sư huynh chưa yêu ai bao giờ, có biết tình nhân hay làm gì với nhau không?”

Thẩm Tam Xuyên: “Chắc là hôn với ôm?”

Dù sao phim truyền hình toàn diễn vậy cả mà.

Lục Lâm Trạch cười nhẹ đằng sau anh chàng: “Còn gì nữa?”

Thẩm Tam Xuyên ngẫm nghĩ, nói thẳng: “Còn những chuyện xảy ra sau khi tắt đèn.”

Phần này không cho chiếu, nên không xem được.

Đương nhiên, vào mấy web nào đấy thì vẫn xem được.

Nhưng Thẩm Tam Xuyên không có hứng thú với phương diện này, đến mức còn chẳng thèm chuyên cần qu@y tay gọi vận may tới.

“Tình nhân còn có thể làm nhiều chuyện với nhau lắm, ví dụ như là…”

Tay Lục Lâm Trạch dừng lại ở ngực anh chàng, thong thả m ơn trớn…

“Hoặc là thế này…”

Hắn kề sát vào gáy anh chàng, cắn một cái, không mạnh, nhưng phần gáy trắng nõn của Thẩm Tam Xuyên lập tức ửng hồng một đoạn.

“Còn có thể thế này nữa…”

Bàn tay nóng rẫy của Lục Lâm Trạch bắt đầu đi xuống…

Thẩm Tam Xuyên ấn tay Lục Lâm Trạch lại ngay, sợ đến độ bay sạch cơn ngái ngủ. Anh chàng nuốt nước miếng, người căng chặt: “Sư đệ, đệ không cần vừa giảng vừa thực hành luôn đâu, ta… ta hiểu được mà…”

Lục Lâm Trạch cất giọng trầm thấp và rù quyến: “Sư huynh, huynh xem. Nếu muốn kẻ khác tin đôi ta là tình nhân thật, thì tất phải làm mấy chuyện chỉ người yêu mới làm với nhau, phải quen cơ thể nửa kia. Như vậy dù sau này có lập khế ước giả, cũng chẳng ai vạch trần chúng ta được, đúng không nào?”

Giọng Thẩm Tam Xuyên đã hơi run: “Bình thường, bình thường mình cũng giả vờ ân ái mà, vậy… còn chưa đủ sao?”

“Giả vờ ân ái tất nhiên sẽ dễ bị phát hiện. Huynh xem cái tên Hoa Tiểu Quất kia, hắn liếc một cái là biết ngay sư huynh còn chưa trải đời đấy thôi? Nếu chúng ta không làm thêm mấy chuyện chỉ tình nhân mới làm với nhau, thì sớm muộn gì cũng bại lộ. Người ngoài mà biết chúng ta lập khế ước giả, là sẽ liên lụy tới cả thanh danh của Ải Phong Nguyệt đó, sư huynh đã nghĩ đến chuyện đó chưa?”

“Nhưng mà, nhưng mà…”

Tuy chắc chắn có chỗ nào đấy không ổn, nhưng tự dưng lại không biết từ chối thế nào ngay! Có điều chuyện này…

“Sư huynh yên tâm, nếu không được huynh cho phép, thì đệ sẽ không tự tiện làm đến bước cuối cùng. Nhưng trước đó, mong huynh đừng từ chối cho đệ làm mấy chuyện người yêu có thể làm với nhau, được không ạ?”

“…”

Giọng Lục Lâm Trạch thật sự rất mê hoặc.

“… Được.”

Anh chàng cảm thấy mình chắc chắn đã bị thôi miên, hoặc bỏ bùa lú, tự dưng lại bảo “Được”, còn đồng ý với đề nghị này nữa chứ. Nhưng những cái đụng chạm ban nãy của sư đệ đã khiến anh chàng vô cùng sung sướng. Độc thân 27 năm, đây là lần đầu anh chàng có cảm giác dòng điện chạy khắp toàn thân. Điều ấy khiến anh chàng không kìm nổi cơn tò mò, nếu tiến thêm bước nữa, thì cơ thể mình sẽ ra sao?

Lục Lâm Trạch đã thành công bẫy người ta từng bước. Hắn đột nhiên ngồi dậy, lật ngửa Thẩm Tam Xuyên vẫn nằm nghiêng nãy giờ ra, sau đấy kéo cổ áo anh chàng xuống, mắt đã sâu hoắm mà vẫn cố tình nói rất điệu thong thả ung dung: “Vậy tối nay, chúng ta hãy bắt đầu từ việc để lại dấu hôn trên người sư huynh đi!”

“…”

[HẾT CHƯƠNG 52]


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.