Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi

Chương 53



“Đã bảo cạnh tranh công bằng cơ mà, sao tự dưng lại có kẻ ăn vụng đồ tươi sống thế!”

***

Hôm sau, mọi người trong năm nhánh Thần Phong lại tụ tập lần nữa, chuẩn bị bàn luận về nội dung cuộc cạnh tranh công bằng. Thiên Lũng Cảnh đột ngột mở miệng nói: “Nếu đã cạnh tranh công bằng, thì Ải Phong Nguyệt bên ta thêm một người, hẳn chư vị sẽ không có ý kiến gì chứ?”

Sở Trần Chân nhân hào phóng nói: “Nếu đã cạnh tranh công bằng, thì mỗi phái thuộc năm nhánh Thần Phong cử một người cũng là hợp nhẽ. Có điều chẳng rõ người mà Vu Nguyệt Thượng nhân muốn thêm là ai?”

Lê Bạch Tán nhân cũng phụ họa: “Bên chúng ta đều là đệ tử thân truyền, chắc hẳn thân phận của người mà Vu Nguyệt Thượng nhân thêm vào cũng không đơn giản đâu nhỉ?”

Dao Tinh Quân Tô Khê Thu hỏi: “Chẳng lẽ là đệ tử thân truyền của trưởng lão nào trong Ải? Tuy đệ tử thân truyền của các trưởng lão cũng là đấng tài giỏi trăm dặm khó tìm, nhưng nếu so với thân phận đệ tử thân truyền của Chưởng môn, thì hẵng còn kém xa!”

Vân Khanh Tử giảng hòa: “Chư vị chớ sốt ruột, người Vu Nguyệt Thượng nhân đích thân đề cử, tất nhiên sẽ chẳng kém đàng nào. Chúng ta cứ yên tâm để đệ tử thân truyền các nhà chuẩn bị tỷ thí thôi!”

Sở Trần Chân nhân nói: “Thượng nhân đừng úp mở nữa, nói luôn rốt cuộc đấy là ai đi? Có đủ tư cách để ganh đua cao thấp với đệ tử thân truyền của các Chưởng môn thuộc năm nhánh Thần Phong không?”

Thiên Lũng Cảnh còn chưa trả lời, Hoa Tiểu Quất đứng đằng sau Lê Bạch Tán nhân đã ngó nghiêng xung quanh: “Thượng nhân, học trò ngoan nhà người đâu, sao không tới vậy, chẳng lẽ thẹn rồi? Muốn thấy cảnh Tiểu Xuyên Nhi đỏ mặt ghê!”

Thiên Lũng Cảnh: “Có lẽ hôm qua mệt quá, nên sáng nay dậy hơi trễ.”

Hoa Tiểu Quất lại mở miệng hỏi: “Tiểu Xuyên Nhi hẳn là đệ tử đỉnh Vô Quan đúng không ạ? Hôm qua con đi dạo một vòng quanh đỉnh Vô Quan mà không thấy người ta, buồn sầu cả đêm không ngủ nổi! Nhớ Tiểu Xuyên Nhi quá đi à!”

Thiên Lũng Cảnh đáp: “Tam Xuyên quả thực thuộc đỉnh Vô Quan, nhưng nó là đệ tử thân truyền của ta, nên cùng sống trong các Lâm Uyên Thủy với ta.”

Tân Thần đứng ngoài lề cất giọng ngọt ngào: “Oa, các Lâm Uyên Thủy! Đã nghe danh từ lâu, các Lâm Uyên Thủy của Ải Phong Nguyệt chẳng những là nơi ở của Chưởng môn các đời, mà còn có tầm nhìn bao quát cảnh phồn vinh của Ải, chẳng qua yểm thuật cấm, kẻ không được cho phép sẽ không thể bước vào… Vu Nguyệt Thượng nhân, chúng con hiếm lắm mới có dịp được đến Ải Phong Nguyệt, chắc người sẽ không ngại cho tụi trẻ chúng con lên các Lâm Uyên Thủy tham quan chút đỉnh đúng không ạ? Con cũng rất muốn sang chơi với Thẩm tiểu ca ca!”

Thiên Lũng Cảnh nhìn Tân Thần đang tỏ vẻ kute lấy lòng mình, vẫn trả lời bằng giọng điệu lạnh tanh thường ngày: “Ngại chứ.”

Khuôn mặt nhỏ của Tân Thần lập tức buồn hiu: “Bu hu, Chưởng môn keo quá, tham quan một tẹo mà cũng không cho!”

Tô Khê Thu lên tiếng: “Làm càn, con cũng biết các Lâm Uyên Thủy là chỗ ở của Vu Nguyệt Thượng nhân, sao lại dám buông lời suồng sã đòi được tham quan, đúng là nói mà không biết lựa!”

Sau đấy bà ta đứng dậy xin lỗi Thiên Lũng Cảnh: “Thượng nhân bớt giận, con bé nhà ta bị ta chiều hư, chẳng biết điều gì cả. Các Lâm Uyên Thủy là chốn quan trọng của Ải Phong Nguyệt, sao có thể để kẻ khác tùy ý ra vào được.”

Lê Bạch Tán nhân nghe vậy thì cười khẩy, mặt rõ vẻ khinh khi, nghĩ thầm: Ai chả biết các Lâm Uyên Thủy là mảnh đất báu cao quý nhất Ải Phong Nguyệt. Làm gì có ai ở đây lại không muốn lên các Lâm Uyên Thủy ngắm thử. Mụ mượn mồm con cháu, tính nài Vu Nguyệt Thượng nhân xóa thuật cấm, chiêu này cũng ghê gớm nhỉ! Tiếc là mụ già không hiểu Thiên Lũng Cảnh, y có bao giờ mủi lòng trước trò làm nũng của lũ con nít đâu! Muốn phá vòng vây của Ải Phong Nguyệt, thì trước mắt phải bắt đầu từ thằng cu Thẩm Tam Xuyên còn chưa lõi đời đã. May mà đúng lúc mấu chốt thằng ranh Tiểu Quất còn biết nghe lời, thật sự toàn tâm toàn ý muốn lập khế ước với đứa Thẩm Tam Xuyên kia nữa mới tài. Trước kia mình còn sợ nó chê! Không ngờ thằng nhóc này tự chạy tới Ải Phong Nguyệt ngắm người thật tận mắt rồi thay đổi hẳn thái độ, còn liên tục thúc giục mình sang nhà cầu hôn…

Chậc, chỉ cần tóm được Thẩm Tam Xuyên, thì sau này sở hữu Ải Phong Nguyệt cũng là chuyện dễ như ăn kẹo!

Có điều dù thằng bé Tiểu Quất là đứa mê sắc đẹp, nhưng mình mới thấy nó sốt sắng đòi lập khế ước với ai như thế lần đầu. Chẳng lẽ, thằng nhỏ thật sự rung động trước đứa họ Thẩm đó ư?

Thôi thôi, kệ cha nó rung thật hay rung giả, chỉ cần nó túm được đứa kia là tốt rồi!

Ông ta thổi tách trà, đoạn nhìn lướt qua Vi Hàm Dạ đằng sau Sở Trần Chân nhân. Nếu sau này mà thi, thì người ông ta lo nhất là Vi Hàm Dạ. Trong số bốn ứng viên ở đây, cảnh giới của Vi Hàm Dạ là cao nhất. Nhỡ Tiểu Quất phải so chiêu với tên này, nó sẽ không có phần thắng đâu…

Nhưng nhắc cũng kỳ, người thừa kế hàng đầu của Cổng Phá Trần – Vi Hàm Dạ luôn không có bất kỳ hứng thú gì với ái tình, đây là bí mật mà mọi người trong năm nhánh Thần Phong không cần bật mí. Ngày xưa cha cậu ta cũng từng giới thiệu rất nhiều ứng cử viên sáng giá cho chức đạo lữ từ các danh môn vọng tộc cho cậu ta. Nhưng dù là nam hay nữ, Vi Hàm Dạ đều từ chối thẳng thừng không thèm liếc lấy một cái. Vậy nên Sở Trần Chân nhân già khú đế mà vẫn phải gắng sinh thêm thằng hai thằng ba, kẻo hương khói nhà họ Vi lại tiêu tùng trong tay Vi Hàm Dạ. Nếu bảo lần này cậu ta tham gia thi đấu là vì lệnh cha, thì có vẻ hơi khiên cưỡng nhỉ?

Hơn nữa ánh mắt thằng nhóc này nhìn Thẩm Tam Xuyên cũng khác hẳn trước đây…

Về phần đệ tử thân truyền Thương Vân của Vân Khanh Tử thuộc Đài Yên Vân. Hình như đứa này cũng mới lên làm đệ tử thân truyền của Vân Khanh Tử chưa lâu. Chủ yếu là Đài Yên Vân luôn mờ nhạt nhất trong năm nhánh Thần Phong, nên mọi người không để ý đến thằng cu Thương Vân này lắm, cũng biết rất ít tin tức về cậu ta. Có lẽ lần này cậu ta cũng bon chen để Đài Yên Vân có thể leo lên được cành cao là Ải Phong Nguyệt thôi.

Cùng lúc đó, Lê Bạch Tán nhân đang quan sát mọi người chợt phát hiện đôi mắt hơi vô hồn của Vi Hàm Dạ đột nhiên sáng ngời, sau đó cu cậu có vẻ bất giác thốt ra một câu: “… Huynh ấy tới rồi.”

Huynh ấy? Ai tới cơ?

Tiếp theo ông ta thấy Tiểu Quất vốn đang đứng đằng sau mình vui vẻ phấn khởi nhào lên, sau đít như có cái đuôi quẫy qua quẫy lại: “Tiểu Xuyên Nhi, cuối cùng em cũng xuất hiện rồi, ta nhớ em quá!”

“Thẩm tiểu ca ca, huynh tới rồi ạ!”

Ánh mắt mọi người lập tức tụ vào kẻ vừa bước vào.

Lê Bạch Tán nhân hơi trợn tròn mắt: Không phải chứ, lũ tiểu bối này mới thấy nó một lần, mà đã rơi vào lưới tình cả rồi ư? Nếu sau này thằng nhóc ấy thật sự trở thành Chưởng môn của Ải Phong Nguyệt, e là năm nhánh Thần Phong không chỉ răm rắp nghe lệnh Ải Phong Nguyệt thôi đâu, mà sắp thành quỳ hết xuống li3m gót giày cho nó rồi!

Thế thì đáng sợ quá!

Thẩm Tam Xuyên vừa bước vào là thấy Hoa Tiểu Quất bổ nhào về phía mình ngay. Anh chàng lùi về sau né được, sau đấy hành lễ với Vu Nguyệt Thượng nhân: “Xin lỗi sư tôn, con đến muộn ạ.”

Thiên Lũng Cảnh gật đầu, hỏi: “Sư đệ con đâu? Sao không qua chung với con?”

Nhắc đến Lục Lâm Trạch, mặt Thẩm Tam Xuyên bất giác đỏ lên: “Sư đệ nói có chút việc, sẽ qua liền ạ.”

“Được, con lại đây trước đi.”

“Thưa vâng.”

Thẩm Tam Xuyên đang tính đi đến cạnh Vu Nguyệt Thượng nhân, thì lại bị Hoa Tiểu Quất túm chặt tay áo. Anh chàng chưa kịp phản ứng, Hoa Tiểu Quất đã kéo cổ áo anh chàng ra, kinh ngạc nói: “Tiểu Xuyên Nhi, sao, sao trên người em toàn là… dấu hôn thế này?!”

Sau đấy y vạch cổ áo Thẩm Tam Xuyên ra nhìn xuống: “Cả bụng dưới cũng có luôn!!! Ai làm vậy?! Oa, quá quắt lắm. Đã bảo cạnh tranh công bằng cơ mà, sao tự dưng lại có kẻ ăn vụng đồ tươi sống thế này!”

Đối phương hơn anh chàng bốn bậc, nên y đã dùng sức thì anh chàng không thể giãy nổi. Còn chuyện dấu hôn, tuy quả thực hôm qua anh chàng có đồng ý cho sư đệ để lại trên người mình, nhưng thằng nhỏ chơi dữ quá. Anh chàng cảm thấy khí thế, ánh mắt ấy của sư đệ như muốn lột da mình, xé toang mình nuốt vào trong bụng vậy!

Mãi sau nửa đêm, Thẩm Tam Xuyên mới chợt bừng tỉnh, đắp kín chăn ngồi dậy. Anh chàng nhìn Lục Lâm Trạch đang yên giấc ngon lành bên cạnh, lại cúi đầu quan sát đống dấu hôn rải khắp người mình, cảm thấy không thể tin nổi, hoang mang khủng khiếp.

Xấu hổ lắm luôn ấy!

Bỗng dưng một bàn tay ôm lấy eo anh chàng, ấn anh chàng xuống: “Sao sư huynh lại tỉnh dậy rồi, huynh cứ thức thế này là mai không dậy nổi đâu.”

“À, xin lỗi nhé, ta đánh thức đệ à?” Anh chàng lại nằm xuống, rụt rè nhìn Lục Lâm Trạch bên cạnh mình.

Lục Lâm Trạch nhắm nghiền mắt, nói với vẻ ngái ngủ: “Cảm giác thấy không có ai bên cạnh nên đệ tỉnh lại thôi, huynh vẫn còn đây là được.”

Sau đấy hắn áp sát lại gần. Thẩm Tam Xuyên túm chăn bằng cả hai tay, gần như che kín đầu mình, chỉ chừa mỗi hai con mắt bên ngoài: “Sư đệ, chẳng phải đệ nói đệ cũng không có kinh nghiệm yêu đương sao… Nhưng đệ có vẻ am hiểu phương diện này lắm mà. Ờ ừm… chuyện này không ai dạy mình cũng tự biết được à?”

Lục Lâm Trạch cười, hơi hé mắt ra, rồi lại khép mi ghé đầu sát gần anh chàng: “Sau này còn phải làm nhiều chuyện ghê hơn cơ.”

Mặt Thẩm Tam Xuyên đỏ lên, may mà chăn che mất: “Ta hỏi đệ nghiêm túc đó.”

Lục Lâm Trạch lặng đi, rồi đột nhiên hỏi: “Huynh còn nhớ người anh đệ từng nhắc đến không?”

Thẩm Tam Xuyên ngẫm ngợi: “Là cái anh hồi nhỏ đệ thường xuyên nấu cho đó hả?”

Lục Lâm Trạch nói: “Không sai, thật ra còn có một ông anh xấu tính khác mặc áo đen thường xuyên ăn hiếp huynh ấy mỗi ngày. Đệ hay bất cẩn bắt gặp, sau đó học được nhiều điều…”

“Ăn hiếp?”

“Đúng vậy, ngày nào anh xinh đẹp cũng bị ông anh áo đen trêu cho tả tơi nhếch nhác…”

Tả tơi? Nhếch nhác? Dùng hai từ ấy trong hoàn cảnh này nghe dăm quá, khiến người ta phải suy nghĩ lung tung đó!

À vậy… là tương đương với dạy học tại chỗ nhỉ? Bất ngờ ghê ấy?!

Nghĩ đến những chuyện Lục Lâm Trạch nói và làm với mình tối qua, anh chàng bỗng ngẩn ra, hoàn toàn không để ý đến biểu cảm khác lạ của đám đông trong sân…

“Oa oa, người Thẩm tiểu ca ca thật sự phủ đầy dấu hôn luôn! Ngại quá đi à!”

“Tiểu Xuyên Nhi mau nói đi, đứa khốn kiếp nào làm thế?!”

“Ta làm.”

Mọi người nghe tiếng thì đều nhìn về phía cửa. Chỉ thấy Lục Lâm Trạch cười tủm tỉm cất bước đi vào, lập tức tới cạnh Thẩm Tam Xuyên, kéo anh chàng ra sau mình để che chở. Sau đấy, hắn cất giọng không kiêu ngạo không siểm nịnh mà lại chất chứa vẻ ngông nghênh: “Kính chào chư vị, tại hạ Lục Lâm Trạch, đại diện cho Ải Phong Nguyệt, là người thứ năm dự thi.”

Mọi người đều kinh ngạc nhìn Lục Lâm Trạch. Ô hô, thằng nhóc này rõ ràng có gì đấy với Thẩm Tam Xuyên… Nhưng chưa bàn đến diện mạo xuất chúng của cậu ta vội, rõ ràng cậu chàng chỉ là một đứa tép riu mới ở kỳ Khống Khí, mà khí thế và vẻ quyết đoán lại không hề kém cạnh các thí sinh hơn mình ba bốn bậc! Hơn nữa, cũng như Thẩm Tam Xuyên, eo cậu ta cũng thắt thừng bạc ánh tuyết, chứng tỏ hẵng còn là đệ tử mới thuộc đỉnh Vô Quan. Nếu vậy, chắc hẳn cậu ta phải khắng khít với Thẩm Tam Xuyên lắm, hay là chúng đã song tu với nhau rồi? Chẳng thế, làm sao tay mơ mà tăng bậc nhanh vậy được. Một mình Thẩm Tam Xuyên đã là kỳ tích, vậy mà Ải Phong Nguyệt còn có tận hai đứa kỳ tài?

Hai kẻ có độ phù hợp cao thế này, bảo chưa song tu ai mà tin nổi? Đây nào phải người được Vu Nguyệt Thượng nhân chọn để tham gia cạnh tranh công bằng, rõ ràng là gửi người mình vào đấy chứ? Tính cảnh cáo tụi này là Thẩm Tam Xuyên đã có chủ hay gì?

Không được, thây kệ thằng ranh kia đã làm gì với Thẩm Tam Xuyên, nhất định phải loại nó trước đã! Giờ nó mới là gà mờ ở kỳ Khống Khí, chỉ cần bóp ch ết nó từ sớm…

Hoa Tiểu Quất chỉ vào Lục Lâm Trạch: “Sao lại là ngươi!”

“Không phục à?”

Hoa Tiểu Quất: “Mọt thằng oắt con mới lên bậc bốn Khống Khí của đỉnh Vô Quan như ngươi, còn định giành giật Tiểu Xuyên Nhi với những người hơn ba bốn bậc như chúng ta à? Không biết lượng sức mình quá nhỉ!”

“Người của đỉnh Vô Quan?” Sở Trần Chân nhân nhìn về phía Thiên Lũng Cảnh, “Vu Nguyệt Thượng nhân, bên chúng ta toàn phái đệ tử thân truyền đi, ngài lại kéo bừa một đứa đệ tử đỉnh Vô Quan tới, e là không hay lắm đâu ạ?”

Lê Bạch Tán nhân thấy thế thì lập tức hùa theo: “Đúng quá rồi chứ lị, thế này là môn không đăng hộ không đối. Thượng nhân chớ lấy chuyện chung thân đại sự của đệ tử thân truyền nhà mình ra làm trò đùa!”

“Đúng vậy, thân phận cách xa nhau như thế, sau này ắt sẽ bị người đời lên án, xin Thượng nhân ngẫm lại đi!”

Những kẻ này tính chèn ép Lục Lâm Trạch bằng vấn đề thân phận, nào ngờ một giọng nói hùng hồn sang sảng chợt vang lên đằng sau Lục Lâm Trạch: “Ai bảo thân phận của nó không đủ tư cách? Thằng nhóc này là đệ tử thân truyền mà ta mới nhận. Nếu muốn bàn chiếu trên chiếu dưới, thì nó còn là sư đệ của Thiên Lũng Cảnh. Mấy đứa con nít con nôi nhà chúng bay, thấy nó còn phải chào “sư thúc” trước. Làm sao, giờ thân phận của nó đã đủ tư cách dự thi chưa?”

Mọi người nhìn ra ngoài cửa, thấy Dã Thích Thượng nhân vuốt chòm râu bạc từ tốn đi tới. Lục Lâm Trạch bước qua, cung kính gọi một tiếng: “Sư phụ.”

Ai nấy đều sợ điếng người!

Chuyện gì thế này??? Đồ đệ do đích thân Dã Thích Thượng nhân nhận về, còn là đệ tử thân truyền nữa. Thế thì vai vế lại cao quá, ngang hàng với các Chưởng môn hiện tại chứ đùa. Ải Phong Nguyệt bao che nhà mình quá đáng rồi đấy!!! Vậy sao chơi?! Làm sao đến cả lão quái vật ít xuất hiện cũng vào góp vui thế này! Đúng là ngang ngược lắm!

Dã Thích Thượng nhân nháy mắt với Lục Lâm Trạch: Nhóc con, thế nào, ta giúp mi cướp vợ, nở nang mặt mũi rồi chứ hả?

Lục Lâm Trạch: Vâng, hai bữa lẩu ạ.

Dã Thích Thượng nhân: Lần này phải hơi hơi cay nhé!

Lục Lâm Trạch: Không được, sư huynh không thể ăn cay.

Dã Thích Thượng nhân: … Cái thằng nhóc thúi tha nhà mi!

[HẾT CHƯƠNG 53]


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.