Nữ Phụ Hào Môn Không Muốn Phá Sản

Chương 29



Lục Triết đã lên rất nhiều kế hoạch, sau khi tham khảo ý kiến

trên mạng, anh cảm thấy tuy ý tưởng hẹn xem phim đã cũ nhưng lại rất có hiệu quả. Có thể cân nhắc đến việc sau khi ăn tối xong thì sẽ cùng đi xem phim, sau đó ngồi vào ghế đôi ở hàng cuối. Nếu bầu không khí tốt, anh có thể nắm tay nhỏ của Phó Lê rồi nhân cơ hội tỏ tình luôn.

Nếu không tìm thấy cơ hội thì có thể đợi đến lúc xem xong phim rồi lại nói.

Kế hoạch của Lục Triết rất hoàn hảo. Vì vậy tiếp theo chỉ cần đợi đợt giảm giá toàn bộ vào cuối tháng 1 thôi là xong.

Lúc diễn ra hoạt động giảm giá cuối tháng 1, đại học B đang trong đợt thi cuối kỳ. Phó Lê đang bận ôn thi mà những thứ cần mua đã mua hết rồi nên cô không tham gia sự kiện lần này.

Vào ngày 20 tháng 1, sự kiện chính thức bắt đầu, các link đặt hàng được tung ra. Mấy shop online của Lục Triết nhận được rất nhiều đơn đặt hàng trước và bắt đầu bổ sung hàng theo lượng đó. Đồng thời, các cửa hàng ngoài đời được anh mở rộng thêm lúc trước cũng chính thức khai trương.

Trước đó để có thể đăng ký thương hiệu cho sản phẩm, anh đã mở riêng từng flagship store trên taobao cho từng thương hiệu, tất cả đều ở thủ đô.

Lần này, anh dự định mở thêm một vài cửa hàng ở thủ đô và ở các tỉnh lân cận, địa chỉ cửa hàng cũng được công bố trên website chính thức.

Các cửa hàng được mở đều là các thương hiệu mỹ phẩm và mỹ phẩm chăm sóc da, bởi vì mọi người có thể dùng thử những thứ này nên mỗi cửa hàng đều có một nhân viên trang điểm chuyên nghiệp có thể nhận các đơn hàng trang điểm.

Sau khi hết đợt giảm giá vào cuối tháng 1, cửa hàng phải giao hết đơn hàng trước Tết, vì vậy Lục Triết đành phải tăng ca giúp đỡ công việc bên nhà kho ở thủ đô, mà lúc này Phó Lê đã trở về thành phố A.

Vì muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi tỏ tình nên Lục Triết đã tăng tốc độ giao hàng, vì vậy cũng rất vất vả.

Anh phải thuê rất nhiều nhân viên tạm thời, cuối cùng cũng giao hết đơn hàng trước hôm giao thừa ba ngày, sau đó vội vàng mua vé máy bay chuẩn bị về quê.

Vé máy bay trong Tết Nguyên Đán rất khó mua, nhưng vì giúp giao hàng nên Lục Triết quên không đặt vé trước, đợi đến lúc anh mua thì chỉ còn lại vé ở khoang phổ thông.

Lục Triết bất lực thở dài. Mặc dù trước đây anh từng sống một cuộc sống khó khăn, anh thấy khoang phổ thông không có vấn đề gì, nhưng tiếc là khoang phổ thông này đến không đúng lúc.

Nếu như lần trước đi về với Phó Lê ở khoang phổ thông này thì tốt rồi, anh có thể ngồi gần Phó Lê hơn.

Lục Triết dứt khoát nhắm mắt ngủ, sau khi xuống máy bay thì trở về nhà luôn. Về muộn như vậy, người trong nhà tất nhiên sẽ hỏi thăm, nên anh đã nói rõ lý do từ trước.

Lục Triết biết, có một số chuyện không thể giấu diếm người trong nhà được, bố mẹ đã biết chuyện làm ăn của anh, họ còn bí mật quan tâm đến các cửa hàng của anh nữa.

Thậm chí Lục phu nhân còn từ bỏ những sản phẩm chăm sóc da có tên tuổi trước đây mà bà từng dùng, đổi sang dùng thương hiệu của Lục Triết. Lúc đầu bà cũng không có hy vọng gì, thậm chí còn nghĩ nếu dùng không tốt thì cứ bôi lên người, rồi có thể mua thêm vài bình để giúp con trai kiếm được nhiều tiền hơn chút. Kết quả là sau khi dùng, bà phát hiện các sản phẩm chăm sóc da đó thật sự rất tốt, vì vậy đã mua thêm rồi tặng cho mấy chị em tốt của mình.

Trong hội chị em tốt của bà có một người có làn da nhạy cảm. Sau hơn ba tháng liên tục dùng bộ sản phẩm dành cho da nhạy cảm của Lục Triết, bà ấy nói dùng những sản phẩm khác cũng rất ok, cảm thấy rất thần kỳ nên đã giới thiệu cho bạn bè, còn bảo cả con gái mình dùng sản phẩm này.

Tối hôm Lục Triết về, Lục phu nhân lôi kéo anh hỏi han ân cần: “Sao con gầy đi nhiều vậy? Mẹ biết con bận làm ăn, cũng biết công việc làm ăn của con bây giờ phát triển hơn rồi, nhưng con cũng phải biết ăn uống đầy đủ chứ!”

Lục Triết cười nói: “Trước Tết có nhiều đơn hàng quá nên con đi hỗ trợ giao hàng. Mấy ngày nay mệt quá nên gầy đi thôi ạ chứ bình thường con vẫn ăn uống đầy đủ mà.”

Lục phu nhân gật đầu: “Con ngoan, nếu không đủ tiền thì có thể nói cho mẹ biết, con không cần vất vả như vậy đâu.”

Lục phu nhân luôn cảm thấy tuy lượng tiêu thụ mấy nhãn hiệu của con trai mình rất tốt nhưng cái gì cũng bán rẻ, chắc chắn lợi nhuận sẽ rất ít.

Thật ra người giàu không có khái niệm gì về tiền bạc cả. Đối với Lục phu nhân thì một lọ mỹ phẩm dưỡng da chỉ có giá 100, 200 tệ lại còn freeship, chất lượng sản phẩm tốt như vậy nên chắc chắn nguyên liệu bên trong rất đắt, công nghệ sản xuất chắc cũng tốn không ít tiền, thêm cả một loạt chi phí về việc đóng gói, chăm sóc khách hàng, nhân viên giao hàng, và chi phí gửi hàng hóa đi kiểm tra chất lượng rồi một đống phí linh tinh, con trai bà cũng chỉ kiếm được vài đồng tiền thôi, có khi còn đang lỗ ấy chứ!

Xét cho cùng, dù lượng tiêu thụ cao nhưng lại mời minh tinh làm đại diện cho nhãn hiệu, phí quảng cáo của một người cũng hơn mười triệu, phí mời những người đang hot trên mạng chắc chắn cũng phải tốn hơn mấy vạn tệ cho một người.

Không thấy tất cả quảng cáo trên app Sách Đỏ đều là các thương hiệu của con trai bà à? Rõ ràng chỉ riêng tiền quảng cáo thôi đã tốn hơn mấy chục triệu tệ của con trai bà rồi.

Đứa con trai tội nghiệp của bà làm việc chăm chỉ bao lâu nay cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, bây giờ chắc chắn rất thiếu thốn mới đúng QAQ!

Lục Triết nghĩ có lẽ mẹ anh đã hiểu lầm gì đó nhưng anh cũng không tiện giải thích.

Dù sao ở trong mắt người khác, anh bán như vậy chắc chắn lợi nhuận thu về sẽ rất thấp. Giá cả không đắt nhưng hiệu quả lại rất tốt, đặc biệt là các sản phẩm dưỡng da. Nếu muốn chăm sóc tốt làn da, không chỉ nhìn vào thành phần mà còn phải xem kỹ thuật, làm sao để da hấp thụ tốt cũng như cách để sản phẩm với hàm lượng thành phần cao trở nên dịu nhẹ hơn, tránh việc khách hàng sử dụng sẽ bị dị ứng. Để đạt được điều này cần phải tốn rất nhiều tiền bạc để nghiên cứu.

Nhưng trên thực tế, Lục Triết nhập hàng trên app nuôi bé con nên đồ rất rẻ. Ví dụ như anh mua một lọ toner giúp da săn chắc với giá thị trường là 259 tệ, nhưng giá gốc trên app chỉ có 30 đồng vàng và giá sỉ là 24 đồng vàng.

Loại toner này có cả bao bì mà chỉ có giá 24 tệ. Phí ship chỉ có hai hoặc ba tệ vì anh hợp tác với công ty chuyển phát nhanh. Đối với chi phí nhân công, mặc dù có rất nhiều đơn đặt hàng nhưng nếu chia cho mỗi sản phẩm thì còn chưa đến một tệ. Tính ra chỉ có tiền quảng cáo và tiền đại diện nhãn hàng là nhiều nhất, nhưng chia cho doanh thu của tất cả các cửa hàng thì tối đa là một tệ một sản phẩm.

Nói cách khác, với anh mà nói thì tổng chi phí của một chai toner chỉ là 30 tệ, nhưng bình thường anh bán 259 tệ một chai. Kể cả khi có sự kiện, giá sau khi giảm có thể chỉ còn 220 thì anh vẫn có thể kiếm được 190 tệ khi bán một chai.

Sản phẩm toner của anh được nhiều người nổi tiếng trên mạng quảng cáo, doanh thu ổn định mỗi tháng là hơn 5000. Vào tháng 11 và tháng 12, đặc biệt là vào lễ mua sắm toàn dân, doanh thu tháng đó còn hơn 2 vạn. Nói cách khác, trong hai tháng cuối năm ngoái, riêng việc bán loại toner này đã giúp anh lãi khoảng 400 vạn.

Thật ra anh không hề nghèo chút nào, nhưng mẹ anh không biết, anh cũng không tiện giải thích tại sao giá mua hàng của anh lại rẻ như vậy.

Lục Triết vốn muốn hẹn Phó Lê ra ngoài ngay sau hôm về nhà. Nhưng sắp bước sang năm mới rồi, anh vừa mới trở về hôm trước thì hôm sau đã phải đi gặp ông bà ngoại, hôm sau nữa thì đi gặp bà nội, rồi lại đến bữa cơm tất niên,…

Anh bận rộn đến mức không có thời gian rảnh.

Cho đến tận ngày mồng bảy hôm nay, trong giới thượng lưu đã xảy ra một chuyện chấn động.

Sang năm mới, danh sách những người giàu nhất trong nước đã được cập nhật.

Hôm nay Lục Trăn Xuyên tò mò đi xem danh sách mới, không có gì bất ngờ khi phát hiện người xếp thứ nhất là anh rể Phó Lê.

Cậu ấy bĩu môi, tuy mấy năm nay Phó Lê đã không theo đuổi cậu ấy nữa nhưng lúc nhìn thấy, cậu ấy vẫn thấy khó chịu.

Ngay sau đó vẫn là những ông lớn quen thuộc, thứ tự có hơi thay đổi nhưng không thay đổi nhiều.

Cho đến khi nhìn thấy vị trí thứ mười, cậu ấy mới sửng sốt.

Vị trí thứ mười, Lục Triết???

WTF? Trùng tên trùng họ à?

Trong lúc nghi ngờ, Lục Trăn Xuyên tò mò bấm vào tên Lục Triết.

Thật ra có rất ít người biết trang web này. Rất nhiều người bình thường không hề quan tâm đến mấy thứ này, nên những người biết đến thường là người trong giới thượng lưu.

Sau khi click vào, chỉ có một đoạn giới thiệu ngắn gọn, thậm chí còn không có ảnh, nhưng trên phần thông tin được ghi rất rõ ràng.

Lục Triết, 22 tuổi, sinh viên trường đại học B ở thủ đô…

Lục Trăn Xuyên: “…” Tên là Lục Triết, cũng 22 tuổi, hơn nữa còn là sinh viên đại học B. Đó không phải là…chú nhỏ của cậu ấy ư???

WTH? Không phải chú nhỏ của cậu ấy bị đánh tráo từ khi còn nhỏ, sống trong một gia đình rất nghèo, chỉ mới nhận tổ quy tông được một năm thôi à? Sao lại xếp thứ mười trong danh sách người giàu thế?

Lục Trăn Xuyên thoát ra, chụp ảnh bảng xếp hạng, gửi cho ông bà nội, cũng chính là bố mẹ của Lục Triết.

Lúc Lục Trăn Xuyên sinh ra, bà nội ruột của cậu ấy đã qua đời, từ lúc sinh ra đến nay, cậu ấy đã gọi Lục phu nhân là bà nội rồi. Lục phu nhân cũng là người tốt tính, nên tuy biết cả hai không phải bà cháu ruột nhưng ở chung với nhau vẫn rất hòa thuận.

Ảnh chụp màn hình này trực tiếp làm cho hai vợ chồng già sợ ngây người. Phản ứng đầu tiên của họ là chắc trùng tên trùng họ, nhưng sau đó lại mở ảnh chụp thông tin chi tiết Lục Trăn Xuyên gửi ra.

Rõ ràng như vậy rồi thì còn có thể là trùng hợp nữa à? Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ?

Lục phu nhân không dám tin con trai mình lại lọt được vào top 10 bảng xếp hạng những người giàu có, còn cao hơn cả thứ hạng của bố mình!

Lục phu nhân vội vàng đi tìm con trai: “A Triết, con nói cho mẹ biết, rốt cuộc con kiếm được bao nhiêu tiền? Sao trong danh sách mới về người giàu trong nước năm nay, con lại xếp thứ mười? Mấy nhãn hiệu của con có thể kiếm được nhiều vậy à?”

Lục Triết vô tội chớp mắt: “À… rất có lãi ạ, thật ra là do chi phí đầu vào cũng không cao nên thu được lợi nhuận khá cao. Quan trọng nhất vẫn là số lượng sản phẩm bán ra nhiều ạ.”

Lục phu nhân: “…” Tôi, tôi, tôi… tôi luôn nghĩ con của mình rất nghèo, nhưng không ngờ nó lại giàu như vậy???

“Mẹ vui lắm, hức hức con trai của mẹ giỏi quá, còn thông minh nữa! Không được rồi, mẹ phải rủ ngay mấy chị em đi chơi mạt chược để khoe ra mới được.” Lục phu nhân xúc động nói, rồi vội lấy điện thoại ra bắt đầu hẹn mấy người.

Bà nghĩ bà có thể khoe chuyện này cả đời ấy chứ!!!

Lục Triết: “…”

Cùng lúc đó, Phó Lê nhận được tin nhắn của Lục Trăn Xuyên.

Phó Lê vẫn giữ bạn tốt WeChat với Lục Trăn Xuyên, là do năm học lớp 10 nguyên chủ đã mặt dày mày dạn đi xin.

Trước khi cô xuyên đến, thỉnh thoảng nguyên chủ Phó Lê sẽ quấy rầy Lục Trăn Xuyên, Lục Trăn Xuyên sẽ không trả lời hoặc trả lời rất có lệ, cậu ấy chưa từng chủ động nhắn tin cho cô, bây giờ lại chủ động gửi tin nhắn làm Phó Lê hơi ngạc nhiên.

Lục Trăn Xuyên: 【Ảnh】

Lục Trăn Xuyên: 【Ảnh】

Lục Trăn Xuyên: Chú nhỏ của tôi còn trẻ vậy đã xếp thứ 10 bảng xếp hạng người giàu rồi, vị trí của anh rể cậu cần phải cẩn thận đấy, có khi không lâu nữa sẽ là của chú nhỏ tôi rồi.

Phó Lê vốn định không quan tâm, nhưng khi nhìn thấy hai chữ “chú nhỏ”, cô lập tức mở ảnh ra xem.

Chú nhỏ của Lục Trăn Xuyên không phải là đàn anh Lục Triết à?

Cô bấm vào bức ảnh, bức đầu tiên là bảng xếp hạng, vị trí thứ nhất là anh rể cô, vị trí thứ mười đúng là Lục Triết. Bức ảnh sau có phần giới thiệu đơn giản, thông tin khớp với đàn anh Lục Triết.

Phó Lê hơi kinh ngạc, đàn anh Lục Triết còn rất trẻ, cũng chưa chính thức tốt nghiệp đại học mà đã giàu như vậy rồi á?

Hic anh đẹp trai như vậy, dáng người chuẩn lại giàu có, chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái xinh đẹp theo đuổi anh.

Vậy thì chắc chắn sẽ rất khó theo đuổi, nếu theo đuổi được thì có khi anh chỉ muốn chơi đùa thôi, xem ra cô không còn hy vọng rồi.

Đành tìm một anh đẹp trai khác vậy!

Phó Lê: Giàu có là chú nhỏ của cậu chứ đâu phải cậu, cậu đắc ý gì chứ?

Mặc dù Phó Lê rất có thiện cảm với Lục Triết, nhưng Lục Triết là Lục Triết, Lục Trăn Xuyên là Lục Trăn Xuyên, cô sẽ không vì Lục Triết mà có thái độ tốt với Lục Trăn Xuyên.

Lục Trăn Xuyên: Tôi chỉ muốn nhắc nhở một số người đừng ỷ vào việc có anh rể là người giàu nhất mà kiêu ngạo.

Phó Lê: Lâu rồi tôi không kiêu ngạo đúng không?! Cậu nghĩ giờ tôi vẫn thích cậu giống hồi học cấp 3 à? Tôi thấy chú nhỏ của cậu còn đẹp trai hơn cậu rất nhiều đấy.

Lục Trăn Xuyên:…

Lục Trăn Xuyên rất tức giận. Nếu là trước đây, lúc Phó Lê vẫn thích cậu ấy và bắt nạt Tô Xuân Xuân, cậy ấy thấy chú nhỏ nhà mình siêu như vậy thì sau này cậu ấy có thể hiên ngang dạy dỗ Phó Lê rồi, nhưng Phó Lê nói đúng, bây giờ cô không còn thích cậu ấy nữa như lúc trước rồi.

Mấy năm nay Phó Lê và Tô Xuân Xuân khá hợp nhau, thỉnh thoảng gặp nhau còn cười chào hỏi. Hơn nữa, lúc một số nữ sinh trong lớp cho rằng khuôn mặt của Tô Xuân Xuân chỉ thuộc dạng ưa nhìn, cảm thấy cậu ấy và Tô Xuân Xuân không xứng đôi khi đứng cạnh nhau, Phó Lê còn đứng ra nói giúp.

Lục Trăn Xuyên không phải là người nhìn mặt, nếu chỉ nhìn mặt thì cậu ấy sẽ không thích Tô Xuân Xuân mà sẽ thích Phó Lê. Cậu ấy và Tô Xuân Xuân là thanh mai trúc mã lớn lên với nhau từ khi còn nhỏ, tình cảm giữa hai người không thể dùng vẻ ngoài để so được.

Lục Trăn Xuyên không trả lời nữa, Phó Lê cũng không để ý đến cậu ấy, cô đang nghĩ về đàn anh Lục Triết. Trong lúc cô ngẩn người, điện thoại đột nhiên rung lên, màn hình hiện ra một khung tròn nhỏ thông báo nhận được tin nhắn Wechat.

Phó Lê bấm vào thì thấy là tin nhắn của đàn anh.

Bé yêu đáng yêu nhất: Hôm nay em có thời gian rảnh để đi ăn tối và xem phim không?

Phó Lê thấy đàn anh chủ động hẹn mình, trái tim nhỏ lập tức đập loạn xạ, sau đó mới phản ứng lại, đã lâu rồi cô không liên lạc với anh, sao bây giờ anh lại đột nhiên hẹn cô?

Chẳng lẽ…anh đã chia tay với bạn gái rồi?

Hay… Thật ra anh đúng là một Hải Vương*, thấy những cô gái xinh đẹp là xuống tay ngay, muốn cô làm lốp xe dự phòng?

*Hải Vương: chỉ những tên cặn bã bắt cá nhiều tay/tán tỉnh nhiều cô gái cùng một lúc và có mối quan hệ mập mờ với họ giống như giăng lưới bắt cá, không bỏ qua bất kỳ con cá nào.

Hay thật ra chỉ muốn chơi đùa với cô?

Nghĩ đến đây, Phó Lê nhíu mày bắt đầu gõ chữ.

Bé con moe cực: Không rảnh.

Lục Triết bị từ chối thì hơi kinh ngạc, sau đó tiếp tục gửi tin nhắn.

Bé yêu đáng yêu nhất: Còn sáng mai thì sao? Nếu buổi tối không rảnh thì ban ngày em có rảnh không?

Bé con moe cực: Đều không rảnh.

Thái độ từ chối rất rõ ràng, Lục Triết không ngờ mình vất vả hoàn thành nhiệm vụ phú khả địch quốc nhưng lại bị kẹt ở cửa ải cuối cùng!

Lục Triết nghĩ một lúc rồi gõ tiếp: Vậy thì sau khai giảng thì sao?

Bé con moe cực: Không rảnh, vĩnh viễn không rảnh!

Lục Triết: “…”

Lục Triết rất sốt ruột, suy nghĩ một lúc lâu mới nhắn: Anh đã làm gì sai à?

Bé con moe cực: Đàn anh, tôi không thích làm lốp dự phòng, cũng không chấp nhận hẹn đi “mây mưa” đâu.

Lục Triết cuống cuồng trả lời: Anh không có ý đó, anh muốn theo đuổi em.

Bé con moe cực: Chúng ta đã lâu không liên lạc, sao đột nhiên anh lại có ý định theo đuổi tôi? Anh nghĩ tôi sẽ tin à?

Bé yêu đáng yêu nhất: Anh nghiêm túc đấy, chúng ta gặp nhau nhé? Anh sẽ giải thích cho em, dạo này anh bận kiếm tiền nên mới không có thời gian tìm em.

Bé con moe cực: Gặp nhau thì có tác dụng gì, gặp mặt thì anh lại vẫn dùng điện thoại gõ chữ thôi, chẳng khác gì không gặp cả.

Bé yêu đáng yêu nhất: Anh có thể nói chuyện.

Phó Lê hơi ngạc nhiên khi thấy tin nhắn này, cô rất muốn nghe giọng của anh đẹp trai…

Vì thế, Phó Lê đã đồng ý mà không hề có miếng liêm sỉ nào.

Bé con moe cực: Buổi trưa ngày mai đi, tôi không đi chơi tối với anh đâu.

Bé yêu đáng yêu nhất: Ok, vậy ngày mai anh đến đón em.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.