Khâu Di Trân hít thở sâu vài cái, trong đầu nghĩ về những lời cha cô nói để bình tĩnh lại, “Giản Nhất Lăng, mày muốn gì?”
Khâu Di Trân cố gắng kìm nén cơn tức giận của mình, không cho phép mình hành động hấp tấp.
“Tôi và chị chung sống hòa bình, đoạn video gốc sẽ không chảy ra ngoài.”
Câu trả lời của Giản Nhất Lăng rất đơn giản.
“Mày đang uy hiếp tao!”
Khi nào Khâu Di Trân bị dọa như thế này?
Giản Nhất Lăng chỉ nhìn Khâu Di Trân mà không nói.
Khâu Di Trân có quyền lựa chọn, cô ta có thể chọn để không bị Giản Nhất Lăng đe dọa và tiếp tục gây rắc rối cho Giản Nhất Lăng, hoặc chọn nước sông không phạm nước giếng với Giản Nhất Lăng.
Các dây thần kinh trên khuôn mặt của Khâu Di Trân bị bóp méo, và những người xem cảm thấy rằng cô ấy có thể lao vào đánh Khâu Di Trân bất cứ lúc nào.
Với thân hình nhỏ bé của Giản Nhất Lăng có lẽ không đủ để chịu được những cái nắm tay của Khâu Di Trân.
Dưới ánh mắt lo lắng của mọi người, Khâu Di Trân nói với Giản Nhất Lăng, “Được rồi! Được rồi! Xem như mày lợi hại!”
Không xem Giản Nhất Lăng lợi hại cũng không được.
Hậu quả của việc Giản Nhất Lăng công bố video gốc là điều cô không thể gánh chịu được.
Nhận được câu trả lời mình muốn từ miệng Khâu Di Trân, Giản Nhất Lăng chỉ khẽ gật đầu.
Sau đó, cô ấy bỏ qua Khâu Di Trân và đi ra ngoài lớp học.
Cả lớp nhìn Giản Nhất Lăng không nhanh không chậm bước ra khỏi lớp.
Không hiểu sao lại nghĩ Giản Nhất Lăng có chút soái!
Dám gây rối với Khâu Di Trân, cô ấy là người đầu tiên!
###
Vào buổi tối, Khâu Lợi Diệu đến gặp Vu Thuyết, chủ tịch tập đoàn Kỳ Duyệt.
Ông ta và Vu Thuyết đã có tình bạn hơn mười năm.
Lần này ông ta hy vọng thông qua Vu Thuyết bắt cầu, tạo liên lạc được với vị gia đến từ Kinh Thành kia.
Sau khi vị đó đến thành phố Hằng Viễn, anh ấy sống ở Vu gia.
Bởi vì Vu Hi, thiếu gia nhà họ Vu, cùng vị tổ tổng của Địch gia kia có nhận thức nhau.
Vì vậy Khâu Lợi Diệu liền động tâm tư và muốn đến bái kiến vị gia này thông qua Vu Thuyết.
Vì vậy, ông ta còn đặc biệt cử người chuẩn bị một đại lễ.
Dù sao đi nữa, Vu Thuyết cuối cùng cũng đồng ý để ông ta đến biệt thự cũ của Vu gia hôm nay.
Biệt thự cũ của Vu gia và nhà cũ của Giản gia nằm cạnh nhau, gần đó chỉ có hai ngôi nhà.
Nhìn thấy Vu Thuyết, Khâu Lợi Diệu mỉm cười, “Tôi thực sự cảm ơn ông vì sự việc lần này.”
Vu Thuyết đã tuổi trung niên, thân hình hơi mập ra và phúc hậu, những nhưng là ngũ quan đoan chính, mặt mày thanh minh, giữa mày lộ ra là người thành công trên thương trường.
Vu Thuyết lắc đầu, “Trước tiên đừng vội cảm ơn, tôi cứ đưa ông về nhà cũ. Ông có thể gặp được hay không thì tùy thuộc vào ông.”
“Tôi biết.” Khâu Lợi Diệu vẫn rất vui vẻ.
Điều mà Khâu Lợi Diệu nghĩ chính là, vị gia này tuy có thân phận lợi hại, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một công tử ăn uống chơi bời, vui chơi trác tang, thì có thể khó đến mức nào?
Ông ta vẫn rất có kinh nghiệm đối phó với những công tử như vậy.
Nhìn thấy biểu hiện của Khâu Lợi Diệu, Vu Thuyết lắc đầu bất lực.
Ông ta biết Khâu Lợi Diệu nghĩ về vị chủ nhân này quá đơn giản, mà người xuất thân từ Địch gia thì có đơn giản không?
Vị chủ nhân này quả thật được đồn đại là một công tử, nhưng xét từ những lần tiếp xúc mấy ngày nay, tuyệt đối không phải là một người dễ ứng phó.
“Vị ấy đang chơi bi – a với con trai tôi trong phòng giải trí ở tầng một.”
Vu Thuyết đích thân dẫn Khâu Lợi Diệu đến phòng giải trí.
Dừng lại ở cửa phòng, trong phòng đặt nhiều phương tiện giải trí khác nhau.
Bảy tám người đứng bên cạnh bàn bi – a.
Hai người thanh niên đang chơi đùa, và đứng cạnh họ là một hàng vệ sĩ trong bộ vest đen đồng phục.