Khâu Lợi Diệu cuối cùng đã gặp được vị nghe đồn thập phần khó tính, Thịnh gia.
Địch Quân Thịnh, người đang chơi bi – a với Vu HI trước bàn bi – a, mặc một chiếc áo sơ mi đen. Không một chiếc cúc nào trong ba chiếc cúc áo sơ mi trên cùng được cài lên. Một vùng lớn của đường viền cổ áo lộ ra, có thể mơ hồ nhìn thấy những cơ bắp săn chắc và khỏe mạnh.
Điều này rất khác với ma ốm trong tưởng tượng của Khâu Lợi Diệu.
Khâu Lợi Diệu nghĩ rằng Thịnh gia sức khỏe không tốt phải là một người gầy yếu, kết quả là nó trông như thế này, thực sự không thể nhìn ra cơ thể cậu ấy có vấn đề ở đâu.
Khâu Lợi Diệu không dám xen vào, vì vậy ông ấy và Vu Thuyết đợi một lúc.
Mãi cho đến khi Địch Quân Thịnh và Vu Hi đánh xong một vòng, Khâu Lợi Diệu mới mỉm cười bước về phía trước, “Thịnh gia.”
Khâu Lợi Diệu gọi với một nụ cười.
Địch Quân Thịnh liếc nhìn ông, cong môi cười.
Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của Địch Quân Thịnh, Khâu Lợi Diệu trở nên lo lắng không kiểm soát được.
Loại này sắc bén phảng phất có thể hiểu rõ nhân tâm này, lần cuối cùng Khâu Lợi Diệu nhìn thấy là khi ông ta gặp chủ tịch tập đoàn Thiên Hưng.
Mà lần đó cũng chỉ liếc mắt nhìn nhau, với tư cách của mình, ông không đủ để nói chuyện với chủ tịch tập đoàn Thiên Hưng.
Khâu Lợi Diệu chớp lấy cơ hội, vội vàng lấy củ sâm rừng ngàn năm tuổi mà ông đã chuẩn bị cẩn thận.
Nó được đóng gói trong một chiếc hộp lớn bằng gấm đỏ, bên trong mở ra một củ sâm lớn với hình dáng như chữ nhân.
“Đây là tôi..”
“Sẽ chơi cái gì?” Địch Quân Thịnh ngắt lời Khâu Lợi Diệu.
Đôi mắt anh thậm chí còn không nhìn vào củ nhân sâm mà Khâu Lợi Diệu đem tới.
Khâu Lợi Diệu dừng lại, sau đó liếc nhìn bàn bi – a bên cạnh, vội vàng nói, “Tôi chơi không hay, hẳn là không thể so sánh với Thịnh gia.”
“Ông chơi với Vu Hi một ván.” Địch Quân Thịnh trực tiếp đưa gậy đánh bi-a cho Khâu Lợi Diệu.
Khâu Lợi Diệu không phản ứng kịp, và không thể hiểu ý của Địch Quân Thịnh.
Do dự một lúc, ông ta cầm lấy cây gậy.
Sau đó Khâu Lợi Diệu nhìn thấy Địch Quân Thịnh đi đến chiếc ghế sofa bên cạnh và ngồi xuống.
Khâu Lợi Diệu liếc nhìn Vu Hi, người đang đánh bóng, và đành phải không trâu bắt chó đi cày, cùng chơi với Vu Hi một ván.
Vu Thuyết đi đến bên cạnh Địch Quân Thịch, nhỏ giọng hỏi: “Thịnh gia không vui sao?”
“Cái gì.” Địch Quân Thịnh nói, giọng rất từ tính.
Khóe miệng hắn có một nụ cười nhàn nhạt, cười mà như không cười, ánh mắt sắc bén vừa tà mị vừa nghịch ngợm.
Vu Thuyết cảm thấy tim mình “lộp bộp”, biết rằng Thịnh gia đang cố ý yêu cầu chính mình tới nói.
“Là tôi đưa hiệu trưởng Khâu đến gặp ngài.”
Địch Quân Thịnh dùng tay phải gõ vào tay vịn ghế sô pha, một lúc lâu sau, anh ấy mới thốt ra một lời yếu ớt, “Không có lần sau.”
“Tôi hiểu rồi.” Vu Thuyết biết rằng lần này ông phải từ chối tất cả những người đến thăm.
Sau một hiệp, Vu Thuyết đến đánh với Khâu Lợi Diệu, Khâu Lợi Diệu muốn đến nói chuyện với Địch Quân Thịnh, nhưng không có cơ hội.
Vu Hi bước đến bên Địch Quân Thịnh và nói nhỏ, “Thịnh gia, nhờ có phúc của cậu mà tôi có thể coi họ Khâu kia ăn mệt một mặt! Cậu không biết năm đó tôi ở Thịnh Hoa cao trung, có bao nhiêu chán ghét gia hỏa này.”
Ngừng một chút, Vu Hi lại nói, “Nhân tiện, vừa rồi Địch lão gia tử chỉ thị cho tôi giới thiệu cho cậu một cô thanh thuần.”
Vu Hi không dám giấu Địch Quân Thịnh, Địch lão gia tử muốn hắn làm gì hắn đều nói qua với Địch Quân Thịnh.
Địch lão gia tử nói đến chuyện này không còn là sự tình ngày một ngày hai nữa rồi.
Đối với lý do tại sao nhấn mạnh rằng phải là một cô gái thanh thuần, đó là bởi vì sợ cô ấy sẽ hủy hoại cơ thể của Thịnh gia nếu cô ấy quá hấp dẫn.