Nuôi Trai Trong Nhà Dễ Bị Trời Đánh

Chương 10: Tống Nghi.



Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, len lỏi qua tấm rèm rơi trêи chiếc giường lớn giữa căn phòng. Chàng trai trêи chiếc giường với mái tóc đen bung ra mềm mại, mắt nhắm lại, đôi môi khẽ mím, vùi mặt vào chăn bông làm cho chính mình nghẹn khí đỏ cả hai má.

Đầu giường, chuông điện thoại đột nhiên reo lên. Chàng trai vẻ mặt hơi khó chịu, đôi mắt tĩnh lặng mở ra.

Quý Lam chậm rãi ngồi dậy, liếc đôi mắt hẹp dài lười biếng đến bên đầu giường nhìn chằm chằm điện thoại đang reo rồi nhìn đồng hồ điện tử trêи bàn.

– 07:14.

Ai lại gọi đến lúc sáng sớm thế này? Hắn là một người nhàn rỗi đấy, không học không việc đấy, có được không?

Tiếng chuông điện thoại reo mãi rồi tắt ngỏm, lát sau lại vang lên.

Quý Lam ôm gấu bông, cầm điện thoại lên nhìn cái tên trêи màn hình rồi nhận cuộc gọi. “Gọi làm gì?” Giọng nói biếng nhát trầm khàn từ trong cổ họng hắn phát ra.

Dư Cảnh lúc này đứng dưới tòa nhà lớn đang đánh giá mặt tiền nơi này, nghe được giọng nói uể oải ở đầu dây bên kia, trả lời: “Quý thiếu gia à, tớ đã đến địa chỉ cậu gửi rồi. Cậu có chắc chắn tòa chung cư này có cho thuê phòng không đấy? Theo tớ biết thì nơi này chỉ bán đứt mỗi căn thôi chứ không cho thuê đâu, đừng nói là thuê chung.”

Quý Lam xuống giường, xoa xoa mái tóc rối bước vào phòng vệ sinh. “Tầng ba, 302.” Sau đó nhấn tắt điện thoại bắt đầu vệ sinh cá nhân.

Lát sau hắn ra khỏi phòng, thấy Huỳnh Nhã Nhã đang ngồi trong phòng khách, trêи bàn là vài xấp tài liệu, laptop đặt trêи đùi, mắt đang nghiền ngẫm tập trung vào màn hình.

Thấy Quý Lam, cô nhàn nhạt nhìn anh một chút, chỉ nói “Chào buổi sáng.” rồi lại cúi đầu tiếp tục xem laptop.

Quý Lam gật đầu. “Bạn tôi chuyển đồ đến cho tôi, cô không ngại chứ?”

“Ừm, không.” Huỳnh Nhã Nhã phát hiện lỗi sai trêи văn bản, nhanh chóng gõ bàn phím sửa lại rồi tiếp tục xem xét.

Vừa lúc đó, chuông cửa vang lên. Quý Lam mở cửa đón người vào. Dư Cảnh bảo ba người đằng sau mang mấy chiếc vali to vào căn phòng mà Quý Lam chỉ. Dư Cảnh vừa hỏi thăm Quý Lam vừa vào nhà, mắt liếc thấy người đang ngồi trêи sofa thì hơi ngạc nhiên, hất mặt hỏi. “Cô ấy là chủ nhà của cậu à?”

Quý Lam cúi mặt gật đầu. “Cô ấy họ Huỳnh.” Hắn đi đến sofa đối diện cô, nhẹ nhàng ngồi xuống, tự rót hai ly nước lọc đặt trêи bàn.

Dư Cảnh ừm một tiếng rồi quay sang lễ phép giới thiệu với Huỳnh Nhã Nhã. “Chào cô Huỳnh, tôi là Dư Cảnh, bạn từ bé của Quý Lam. Hôm nay mạo muội đến, đã làm phiền cô rồi. Rất vui được quen biết.”

Huỳnh Nhã Nhã cũng gật đầu. “Huỳnh Nhã Nhã, vinh hạnh được quen biết. Dư tiên sinh có thể ngồi.” Cô chỉ vào chỗ bên cạnh Quý Lam.

Dư Cảnh cười ngồi xuống, âm thầm đánh giá căn hộ. Mỗi căn hộ ở trong tòa chung cư này có giá thành không nhỏ, đương nhiên được thiết kế vô cùng tỉ mỉ và thoải mái.

Tòa chung cư này có tổng cộng 20 tầng, không tính tầng trệt và tầng hầm. Tầng lầu càng cao – giá mỗi căn hộ càng đắt, thiết kế càng tốt và số lượng phòng ngủ, sảnh và các phòng khác cũng thay đổi.

Phải nói, tùy tiện mua một hộ ở tòa chung cư này thôi cũng không dễ, chưa nói đến điều kiện thiết kế và phòng ốc. Mấy tầng đầu tiên đến tầng sáu của chung cư có 4 hộ mỗi tầng. Từ tầng bảy đến tầng mười ba có 2 hộ mỗi tầng. Từ tầng mười bốn đi lên là địa bàn của phú hào, mỗi tầng chỉ có duy nhất một căn hộ.

Căn hộ này của Huỳnh Nhã Nhã rất tốt. Hai phòng một sảnh, một nhà bếp kiểu mở có bàn ăn, hai phòng tắm, ba phòng vệ sinh. Phòng khách có cửa sổ lớn nhìn xuống phố được.

Phòng ngủ chính – phòng của Huỳnh Nhã Nhã có một phòng tắm, một phòng vệ sinh; ngoài phòng khách cũng vậy; phòng ngủ phụ – phòng của Quý Lam có một phòng vệ sinh, bình thường hắn đều tắm trong phòng tắm của phòng khách.

Chuyển đồ đã xong, ba người làm công chào hỏi rồi ra ngoài, Quý Lam và Dư Cảnh nói chút chuyện rồi cũng chào về vì anh ta còn có việc khác cần làm.

Lúc chuẩn bị về, Dư Cảnh liếc nhìn cô gái trong phòng khách một chút, bí mật thâm ý nói một câu với Quý Lam: “Lửa gần rơm. Cậu không đốt thì ném bật lửa cho tớ, để tớ thử phấn đấu một chút xem sao.”

Quý Lam nghe xong, vẻ mặt thâm trầm thấp giọng cảnh cáo anh ta một câu, “Cẩn thận tôi đốt sống cậu!” Sau đó đóng sầm cửa lại.

Dư Cảnh tháo chạy.

Lúc anh ta vào thang máy, trong thang máy có một cô gái tóc ngắn mang vẻ mặt mệt mỏi, hai má hừng hừng đỏ, mắt một vầng hồng hồng như bị sốt, tay cầm điện thoại nói chuyện: “Vâng em biết, em đi mua cho chị ngay.”

Dư Cảnh bình tĩnh đi vào trong trong thang máy, cửa thang máy đóng lại, ngăn cách mọi âm thanh bên ngoài. Trong điện thoại của cô gái tóc ngắn vang lên tiếng quát tháo của một cô gái khác, tuy không bật loa ngoài nhưng vẫn có thể nghe rõ:

“Diệp Gia Ngộ! Tao chỉ đợi mười phút, sau mười phút chưa mang về phòng thì hôm nay mày tùy tiện tìm chỗ ngủ một đêm đi!”

Tiếng tút tút từ trong điện thoại của Diệp Gia Ngộ vang vọng. Cô mệt mỏi nhét điện thoại vào túi quần.

Lúc này thang máy kêu một tiếng rồi mở ra, Diệp Gia Ngộ mệt mỏi đi ra bên ngoài, bỗng mất cân bằng ngã về một bên. Nhưng va chạm gì đó khồng hề xảy ra. Cô được một cánh tay vững vàng đỡ lấy.

“Không sao chứ?”

Cô ngước mắt lên nhìn chàng trai mặc âu phục đơn giản, khuôn mặt tuấn mĩ mang gọng kính màu bạc. Diệp Gia Ngộ hơi ngại ngùng, chậm rãi ổn định lại thân mình, cúi đầu với Dư Cảnh. “Thật cảm ơn anh, tôi chỉ không cẩn thận thôi. Tôi còn có việc gấp phải đi, tạm biệt.”

Cô gấp gáp chạy ra bên ngoài chung cư.

Dư Cảnh nhìn theo phương hướng Diệp Gia Ngộ chạy đi, trong lòng cảm thấy rất quen thuộc nhưng không nhớ được anh ta đã từng gặp ở đâu, anh lắc lắc đầu tóc đen.

Chắc là nhầm lẫn mà thôi.

_______

Quý Lam đóng sập cửa, “tiễn” thằng bạn xấu xa về xong, hắn đi đến trước phòng mở cửa nhìn một chút, xem công nhân chuyển đồ đến đặt ở đâu rồi đóng cửa lại.

Huỳnh Nhã Nhã khép laptop, đặt lên bàn, cô rót một ly nước lọc để uống. “Trong bếp có bánh bao, bánh mì tây và sữa bắp. Anh ăn sáng đi.”

Quý Lam hơi gật đầu, vào bếp giải quyết bữa ăn sáng mà hắn còn chưa “chào hỏi” kia.

Ăn xong, hắn muốn về phòng để xếp đồ. Lúc đi ngang qua phòng khách, không thấy Huỳnh Nhã Nhã đâu, cửa phòng của cô thì đóng chặt. Nhưng áo khoác treo trêи giá, túi xách và một đôi giày cao gót khác trêи kệ giày thì không thấy đâu cả.

Cô ra ngoài rồi sao?

Quý Lam nhàn nhạt nhìn một chút, anh đổi tầm mắt, mở cửa vào trong phòng.

Đột nhiên cảm thấy, trong nhà thật tĩnh lặng…

***

Huỳnh Nhã Nhã là nhận được tin nhắn của một cô gái, hẹn gặp cô ở một quán cà phê ở cách đó không quá xa nên đã ra ngoài bắt taxi và đang trêи đường đến đó.

Lúc đầu cô không nhận ra chủ nhân của tin nhắn này lắm, chỉ là trong đầu bất chợt nhảy ra một cái tên…

___Tống Nghi.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.