_______
Phong Tỷ Chưa Ăn Cơm.
_______
Lúc Huỳnh Nhã Nhã bước vào trong quán cà phê, một cô gái mặc áo len màu lục vẫy tay liên tục về phía cô. Cô đến, ngồi xuống ở đối diện cô ta, tự kêu cho mình một ly chanh vắt.
Tống Nghi vẻ mặt nịnh hót: “Chị họ, lần này gặp mặt, em tìm chị là muốn nói cho chị và cô cả biết chuyện em sẽ chuyển đến thành phố T luôn.”
“Cô cả” trong miệng Tống Nghi chính là mẹ của Huỳnh Nhã Nhã ở thế giới này.
Huỳnh Nhã Nhã cầm ly trà đá nhấp một ngụm: “Ồ, vậy cô tìm tôi chỉ để thông báo chuyện này thôi à?” Có chết tôi cũng không tin đấy.
Tống Nghi này là em họ của Huỳnh Nhã Nhã, từ nhỏ đã luôn thích giả vờ – giả trân. Nguyên chủ vì cô ta mà mắc không biết bao nhiêu phiền phức. Từ khi chuyển ra ở riêng, nguyên chủ cũng không liên hệ gì với một nhà ông cậu tiện nghi và cô em họ tiện nghi này nữa.
Nụ cười của Tống Nghi hơi cứng lại, nhìn nhìn màu son môi của Huỳnh Nhã Nhã, cô ta lại thấy tức mà không biết làm thế nào. “Thật ra em muốn hỏi một chút. Không phải chị ở riêng một mình sao? Em nhớ hình như căn chung cư mà chú mua cho chị ở vẫn dư phòng trống ấy. Chị xem có thể–”
“Nào.” Huỳnh Nhã Nhã đánh gãy lời cô ta. “Tôi có nuôi chó, phòng ngủ phụ đều trang hoàng cho chó nhà tôi ở mất rồi. Thật tiếc quá.” Phục vụ đặt ly chanh vắt lên bàn, Huỳnh Nhã Nhã cười cảm ơn với phục vụ, sau đó quay sang lại cười với Tống Nghi một cái.
Mấy chữ “cho em mượn phòng ở cùng” bị nghẹn lại trong cổ họng của Tống Nghi. Cô ta khó chịu: “Không phải chứ? Sao chị lại có thể mang cả một căn phòng ngủ phụ như vậy đi làm chỗ ngủ cho chó?”
Huỳnh Nhã Nhã: Quý thiếu à, tôi xin lỗi! Lát nữa lại mua đồ ăn vặt cho anh ăn ngon một chút.
“Đúng vậy, nếu không bây giờ tôi lại dời ổ chó ra, bảo nó nhường phòng lại cho cô?” Huỳnh Nhã Nhã khuấy nước chanh. “Có lẽ không ổn lắm đâu. Chó nhà tôi vẫn là quen ở phòng lớn vậy rồi.”
Nhã quỳ lạy: Tôi xin lỗi!!!
Tống Nghi còn có thể nói gì nữa. Không lẽ vẫn khăng khăng muốn vào ở à? Nếu như thế há chẳng phải bảo là cô ta lại muốn đoạt chỗ ở của một con chó sao?
Huỳnh Nhã Nhã: “Tôi lại thấy dạo gần đây vấn đề thuê chung cũng không quá khó khăn. Cô có thể tham khảo vài nhóm sinh viên các trường đại học gần đây, xem ý kiến của bọn họ.”
Tống Nghi vẻ mặt có chút vặn vẹo vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nở nụ cười với Huỳnh Nhã Nhã. Bắt đầu vờ hỏi thăm việc này việc nọ.
Nghi kia: “Thành phố T lớn thế này, chị sống có tốt không? Hay là chuyển về thành phố S cùng cô cả kinh doanh quán ăn đi.”
Nhã kia: “Cảm ơn, tôi hình như sống tốt hơn cô. Cô vừa tốt nghiệp nhỉ, tìm được việc chưa?”
“…” Haha. “Ôi trời, mặt chị mịn thế, dùng kem nền nào mà tốt vậy? Có thể giới thiệu cho em không?”
“À thật ra hôm nay tôi chỉ tô son thôi, mặt mịn tự nhiên đó. Hình như cậu hai bảo vừa cho tiền cô đi cắt mí vào tháng trước, có đau lắm không?”
“…”
Nội tâm Tống Nghi: Tôi *** cô, cô là đồ ***, tôi muốn *** cô N lần, …
Nội tâm Huỳnh Nhã Nhã: Ối giời ơi, chọc cô không tức, tôi liền thấy tiếc cho chính mình một đời trước toàn đóng vai nữ phụ ác độc, đóng chơi chơi cũng lãnh được một mớ giải thưởng danh dự.
Chọc khiến Tống Nghi tức là vấn đề ở chỗ Tống Nghi, nhưng chọc mà Tống Nghi không tức được thì vấn đề lại ở chỗ của cô rồi.
Hai người giằng co một lúc, tôi hiền nhân – cô hiền giả. Tống Nghi muốn đứng lên vả cho Huỳnh Nhã Nhã mấy bạt tay nhưng vẫn cố cười ngoan hiền, Huỳnh Nhã Nhã thì cứ “chọt được chỗ nào liền chọt chỗ đó”, chọc cho Tống Nghi tức đến muốn lật bàn.
Một lúc sau đều im lặng, cả hai cô gái đều chẳng ai nói lời nào nữa. Một người lười nói, một người sợ nói gì ra rồi lại tự mình tức, thế nên bầu không khí rơi vào thảm trạng lúng túng đến cực điểm.
Huỳnh Nhã Nhã uống gần hết ly chanh vắt, mở ví lấy 20 nghìn đặt lên bàn rồi xách áo khoác đứng dậy: “Chanh vắt 18 nghìn, không cần trả số dư. Bye.”
Thế là cô bỏ lại Tống Nghi tức muốn đau cả ruột ngồi đó.
_______
Lúc về, Huỳnh Nhã Nhã ghé qua siêu thị mua một túi to toàn đồ ăn vặt. Lúc đi ngang qua gian hàng thức ăn cho chó thì hơi khựng lại, sau đó nhanh chóng chạy đi tìm mua thêm mấy gói rong biển.
Nói đùa! Từ giờ mỗi lần nhìn căn phòng ngủ phụ kia cô liền thấy áy náy.
Hôm nay Quý Lam chuyển thêm đồ, cô sợ không đủ mắc quần áo để treo nên cũng tiện tay mua thêm hai lốc mắc treo quần áo nữa.
Về đến nhà đã hơn 10 giờ trưa. Huỳnh Nhã Nhã vào trong nhà, nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo. Cô cất một đống đồ ăn vặt và nguyên liệu nấu ăn vào tủ bếp và tủ lạnh. Giữ lại vài gói snack và một chai hồng trà, cô ra phòng khách mở laptop lên, tiếp tục dựng kịch bản phim.
Quý Lam lúc này vừa ra khỏi phòng đã thấy bóng cô gái ngồi trêи sofa.
À, cô ấy về rồi… Đi hơn hai giờ đồng hồ, không biết đã đi đâu nhỉ…?
“Cô về rồi sao?” Quý Lam đóng cửa phòng lại, đi đến chiếc sofa còn lại ngồi xuống.
“Ừ, vừa về.” Huỳnh Nhã Nhã không dời tầm mắt, vẫn tiếp tục đánh máy. “Tôi có mua thêm mắc treo đồ, anh mang về dùng đi. Tủ màu trắng gần tủ lạnh có đồ ăn vặt, trong ngăn giữa bên trái của tủ lạnh cũng có mấy cái bánh pudding.”
Mua đồ ăn vặt để trữ là thói quen kiếp trước của cô. Dù sao kiếp trước cô trùng hợp cũng là thể chất ăn không béo nên không kiêng cử như các diễn viên khác. Thế nên thói quen này không cần sửa.
“Cảm ơn.” Quý Lam gật đầu.
Lúc nhìn đến mấy tờ tài liệu để tá lả trêи bàn trà, hắn nhìn Huỳnh Nhã Nhã. “Đây… tôi có thể đọc nó không?”
Huỳnh Nhã Nhã nâng mắt. “Ồ, có thể.”
Quý Lam cầm mấy tờ đầu tiên lên xem. Dàn ý về bối cảnh nhân vật, văn án tóm tắt của kịch bản. Đầu tiên cô muốn viết về bối cảnh vườn trường, hành trình một nhóm thiếu niên vượt qua khó khăn tuổi thanh xuân để trưởng thành, nhưng không biết vì sao lại gạch bỏ toàn bộ. Cô lại đổi thành viết về bối cảnh thương trường tranh đấu gắt gao giữa các mặt đối lập.
Nam nữ chính trong tay cô chuyển sang chế độ hắc hóa đến cực hạn, tình tiết lẫn những mưu tính tranh đấu ập đến liên tục. Đặt âm mưu lên trêи cả tình yêu, khiến cho tình yêu trong mắt kẻ theo đuổi danh vọng bỗng trở nên thật vô nghĩa.
Chỉ là tập kịch bản sơ bộ chưa qua chỉnh sửa tình tiết tỉ mỉ thôi nhưng đã làm Quý Lam vô cùng kinh ngạc.
Chỉ qua vài ngày vùi đầu vào máy tính và giấy bút, cô đã soạn xong lớp sườn cho một bộ phim. Không những thế còn vô cùng đặc sắc.
“Cái này… Kịch bản chính kia cô đang viết đến đâu rồi?” Quý Lam hỏi mang theo chút ngạc nhiên.
“Sắp rồi. Khoảng trưa ngày mốt có lẽ hoàn thành. Dù sao thì kịch bản đối thoại và diễn xuất rất dễ viết, cũng không dài như cốt truyện.”
Vì cốt truyện của bộ phim này mà mấy ngày này hầu như phần lớn thời gian Huỳnh Nhã Nhã đều dính với laptop và đám âm mưu toan tính trong kia, sắp tẩu hỏa nhập ma rồi.
May mà cô quen thuộc với mấy thứ mưu đồ này qua mấy vai diễn kiếp trước nên dễ khai thác. Đóng vai ác thật là có lợi… cái khỉ ấy.
Nhưng vào tai Quý Lam thì hơi khủng khϊế͙p͙. Hắn cũng biết sơ qua về ngành điện ảnh. Về phần giục kịch bản của một số biên kịch, một bộ phim điện ảnh chiếu trong vòng hai giờ đồng hồ có thời gian sáng tác không dưới hai tuần – đấy là trong trường hợp rất chuyên nghiệp mới có thể trong vòng hai tuần cho ra mắt một kịch bản phim có nội dung 7/10.
Đằng này Huỳnh Nhã Nhã nói, trong hai ngày tới cô sẽ hoàn thành, vậy cộng cả thời gian từ khi cô bắt đầu có ý định viết kịch bản ban đầu thì cũng chỉ có 6 ngày.
“Anh tìm kéo cắt giúp tôi gói kẹo này đi. Bao bì này không xé được.” Huỳnh Nhã Nhã đưa gói kẹo marshmello cho Quý Lam, nhờ anh mở hộ.
Quý Lam nhận lấy, vào bếp tìm cái kéo cắt gói kẹo ra, lại tìm cái đĩa đổ ra, mang đặt lên bàn trà. Huỳnh Nhã Nhã cũng đồng ý cho hắn ăn chung, thế là đĩa kẹo dẻo ấy vơi dần.
Một người xoát văn bản, một người cầm điện thoại lướt tin tức rồi lại chơi game. Bầu không khí thoải mái yên tĩnh.
*
Lúc vừa ăn trưa xong, Quý Lam vừa định về phòng ngủ trưa thì điện thoại reo lên. Cảnh sát gọi đến bảo anh đến đồn cảnh sát nhận lại ví tiền và chứng minh thư. Mấy người công nhân chở hàng hôm ấy phát hiện ví tiền của hắn rơi trong thùng carton từ mấy hôm trước rồi, nhưng vì quên mất, đến sáng hôm nay nhớ ra mới đem nộp lên nhờ cảnh sát trả lại cho chính chủ.
_______