Nuôi Trai Trong Nhà Dễ Bị Trời Đánh

Chương 28: Chuyện ăn thịt



*

Để giúp tâm trạng của Quý Lam bớt “chua” lại, cô Trần thỏa hiệp, bỏ chai sữa chua trái cây trên tay xuống bàn, tiến lên chủ động bảo Huỳnh Nhã Nhã đi ra ngoài chơi đi, cô sẽ tiếp tục hướng dẫn cho mấy diễn viên còn lại.

Cô Trần xử lí đơn giản, tách Huỳnh Nhã Nhã và cậu diễn viên phụ trẻ tuổi kia ra, Quý Lam mới sâu kín phóng qua một ánh mắt cảm kích cho cô Trần, sau đó hớp một hớp sữa chua uống, nhìn Huỳnh Nhã Nhã đang tiến đến.

Cô ngồi xuống ghế đối diện hắn, cầm một miếng ổi lên chấm muối ớt, cắn một ngụm, nói với hắn: “Trịnh Quang nói lát nữa lúc tám giờ tối sẽ mời mọi người ăn tiệc khai máy, một bữa đầy thịt. Anh có muốn đi không?”

Quý Lam rũ mắt gật đầu, ăn một miếng xoài khác.

Ban nãy lúc Huỳnh Nhã Nhã hỏi hắn, mắt cô tựa như hai viên ngọc trai đen, môi cong lên cười thản nhiên, xinh đẹp. Quý Lam nuốt xoài vào bụng, thầm thán: Miếng xoài này ngọt thật.

*

Huỳnh Nhã Nhã đi vệ sinh, Tống Nghi từ đâu đột nhiên đi đến, ngại ngùng cười với Quý Lam: “Em chào anh, em là Tống Nghi, em họ của chị Nhã Nhã.”

Quý Lam dời tầm mắt khỏi màn hình điện thoại, nhìn Tống Nghi một cái rồi lại tiếp tục chơi game.

“Ừ, có việc gì?” Cao ngạo lười biếng đáp trả.

“À… Anh với chị họ… là đang quen nhau sao ạ? Ôi, em ngưỡng mộ chị ấy thật đấy, có người bạn trai như anh…” Cô ta thẹn thùng vén tóc mai ra sau tai.

Quý Lam sau khi giết chết con quái trong game, ngẩn đầu, vẻ mặt khó chịu liếc cô ta: “Tôi với cô ấy làm sao cũng không đến lượt cô đến thăm hỏi. Phiền thật đấy.”

Sau đó hắn nhét điện thoại vào túi, cầm lấy chai sữa chua của mình rồi đi bộ ra ban công đứng, bỏ mặc Tống Nghi lúng túng ngồi kia.

Buổi trưa lúc Huỳnh Nhã Nhã nói chuyện với Tống Nghi, cô có thái độ rất không kiên nhẫn, hắn nhìn thấy chứ. Thế nên bây giờ Tống Nghi đến bắt chuyện làm hắn chỉ thấy thật phiền phức, muốn lập tức tránh ra mà thôi.

***

Khi đoàn phim chuẩn bị tan làm, Dư Cảnh có ghé qua một lần, trao đổi ánh mắt với Quý Lam một chút, nói chuyện với Trịnh Quang vài câu rồi lại đi ngay. Chính xác là một cuộc ghé thăm đơn giản của nhà đầu tư.

Đến nhà hàng, Trịnh Quang hào phóng bao hết tối nay rồi cho phục vụ chia làm ba dãy bàn ăn dài, một dãy dành cho tổ hậu trường, hai dãy còn lại cho các diễn viên và những người có vai trò trọng yếu trong đoàn, như Huỳnh Nhã Nhã chẳng hạn.

Mười lăm bàn trong nhà hàng ghép lại chia ra làm ba dãy, mỗi dãy là năm chiếc bàn kính hình chữ nhật ghép lại nối dài với nhau tạo thành một dãy bàn thật dài đủ cho hai mươi người ngồi, hôm nay đoàn phim đi tổng cộng năm mươi bảy người, một số người không thể đi cùng đã chào về trước.

Huỳnh Nhã Nhã quyết định ngồi ở nơi được quạt thổi đến nhiều nhất, đơn giản là vì mát mẻ!

Ngồi bên trái cô là cô Trần, bên phải là Quý Lam, kế bên Quý Lam là Trịnh Quang chủ động đến ngồi cạnh vì hai người họ cũng có quen biết.

Cũng khó có ngờ, Tống Nghi đi đến ngồi ngay đối diện, đối mặt với Quý Lam, vẻ mặt ngại ngùng cười cười liếc liếc Quý Lam.

Lại khó có ngờ hơn, mới có một buổi chiều mà Tống Nghi đã nhanh chóng xây dựng được tình chị em hoa nhựa với Diệp Gia Linh, thành ra ngồi bên cạnh Tống Nghi là Diệp Gia Linh, như thế thì bên cạnh Diệp Gia Linh đương nhiên sẽ là Diệp Gia Ngộ.

Thấy đối diện mình là ai, đương nhiên Huỳnh Nhã Nhã rầu rĩ chả buồn nói gì, dẫn theo một đám người lâm vào trầm mặc.

Trịnh Quang hắng giọng, hô lớn: “Hôm nay tôi mời! Tất cả mọi người muốn ăn gì cứ gọi thoải mái! Ngon miệng nhé!”

Tất cả hoan hô, lớn tiếng nói cảm ơn với Trịnh Quang.

Sau khi gọi món một khoảng thời gian, họ hàn huyên đủ thứ chuyện, món đầu tiên được mang ra là thịt thỏ tự nướng. Ai cũng vui vui vẻ vẻ góp sức, người thì khuấy nước xốt, người thì bắt lò nướng, người thì xung phong đứng bếp.

Tống Nghi hỏi: “Chuẩn bị nướng món gì vậy?”

“Là thịt thỏ nướng, ngon lắm đấy.” – Nữ chính trong đoàn, là một diễn viên đang rất nổi tiếng trong năm nay tên là Tô Đán đang cầm cây gắp thịt trải thịt thỏ lên vĩ nướng, cười trả lời Tống Nghi.

Vừa nghe thịt thỏ nướng, Tống Nghi làm một vẻ mặt ‘không thể tin được’ che miệng kêu một tiếng vang dội, cả dãy bàn ăn nhìn sang không biết cô ta bị làm sao.

“Trời ơi! Thỏ đáng yêu như vậy, sao có thể ăn nó chứ!” Tống Nghi đau lòng nhìn thịt thỏ được nướng trên lò than đỏ, liếc nhìn sang Quý Lam, Huỳnh Nhã Nhã và mấy nữ diễn viên.

Tô Đán cứng người, nhìn quanh một lúc, thấy vẻ mặt của ai cũng ngượng ngùng không biết nói sao.

Quý Lam ném qua một ánh mắt ‘như nhìn kẻ ngốc’ sang, làm Tống Nghi đứng hình, Diệp Gia Linh chỉ đành âm thầm kéo áo cô ta nhắc nhở.

Huỳnh Nhã Nhã vỗ trán, không ngờ cái trò mèo trên phim thần tượng não tàn này vẫn còn người dùng đến để tranh thủ hảo cảm. Cô bâng quơ gắp một miếng thịt thỏ đã chín, chấm nước xốt rồi bỏ vào miệng.

Sau đó trước mặt tất cả, Huỳnh Nhã Nhã khoa trương che miệng kêu một tiếng: “Á! Trời ơi! Thỏ đáng yêu như vậy, sao mọi người lại để nó xém khét rồi! Nhanh ăn đi chứ! Ngon quá này.”

Mọi người lúc này mới cười cười nhìn Huỳnh Nhã Nhã châm chọc Tống Nghi, cũng nhanh chóng gắp mấy miếng thịt thỏ đã chín ra rồi chia nhau ăn, không khí bắt đầu tiếp tục vui vẻ.

Huỳnh Nhã Nhã còn tri kỉ gắp một miếng thịt thỏ và một quả đậu bắp đã chín cho Quý Lam: “Thỏ dễ thương như vậy, phải nhai kĩ một chút, phải không?”

Quý Lam im lặng cười, gật đầu với cô, cũng chấm chút nước xốt rồi ăn, còn gắp trả một miếng cà tím và một quả đậu bắp khác vào chén cho cô, còn lén nhìn phản ứng của cô.

Huỳnh Nhã Nhã cũng cười thản nhiên, đều ăn hết.

Lúc này cô mới nhìn đến Tống Nghi, quan tâm hỏi han: “Thỏ dễ thương như vậy, không nỡ ăn, phải không? Không sao, còn nhiều món lắm, đành đợi một chút nhé.”

Tống Nghi âm thầm nghiến răng, ngồi im một chỗ, vì quyết tâm diễn cho trót một vai nàng tiên có lòng yêu thương động vật, cô ta không gắp một miếng thịt thỏ nào.

Một lúc sau thì dãy bàn của họ lên món thứ hai. Những chiếc đĩa đựng thịt thỏ ban nãy giờ đã sạch bong được dọn xuống. Nhưng lò nướng vẫn còn ở kia. Chứng tỏ món tiếp theo vẫn dùng đến nó.

Thịt cừu nướng muối ớt.

Chưa chờ mọi người nói gì, phó đạo Lương xung phong đứng bếp, chủ động nướng thịt.

Khi thịt đã chín, anh ta mời mọi người mau ăn, Tống Nghi lúc này muốn đưa đũa gắp một miếng thịt cừu.

Vì để tiếp tục sự nghiệp đóng vai phản diện của mình, Huỳnh Nhã Nhã lại kinh ngạc kêu một tiếng: “Đợi một chút! Cừu đáng yêu như vậy, cô lại nỡ ăn nó sao?”

Tống Nghi cứng người.

Tất cả những người đã hiểu đều ngồi im một chỗ nén cười. Trịnh Quang đang ăn một miếng thịt cừu cũng sặc một cái, che miệng. . Có‎ gì‎ hot?‎ Chọt‎ thử‎ trang‎ ~‎ T𝚁u𝗠T‎ 𝚁U𝐘eN.𝙫n‎ ~

Cô Trần đã không nhịn nổi nữa, mặt đỏ bừng gục đầu vào vai Huỳnh Nhã Nhã, run rẩy một lúc.

Quý Lam còn trực tiếp cười ra tiếng.

Tống Nghi ngượng ngùng đỏ bừng mặt, lúc này có chút hối hận vì một vai yêu thương động vật đáng yêu ban nãy của bản thân. Cố gắng gượng cười: “Chị Nhã Nhã, chị hiểu lầm em rồi.”

Đũa cũng đã giương, chỉ đành gắp một miếng cà tím về chén mà thôi.

Huỳnh Nhã Nhã nhìn cô ta gắng gượng tìm đường gỡ rối, cuối cùng cũng không làm khó nữa, cầm ly nước ngọt uống một ngụm.

Món tiếp theo là ba chỉ cuộn xốt phô mai, rồi đến món chót, lẩu thịt bò nấm kim châm. Một số người sau khi ăn xong, chưa kịp ăn món tráng miệng đã nhanh chóng chào về với Trịnh Quang.

Suốt từ nãy giờ, Diệp Gia Ngộ nhìn lén sang mấy lần đã bị Huỳnh Nhã Nhã phát hiện thấy, nhưng cô cũng không nói gì. Cô gái này có vẻ như muốn tìm cơ hội cùng cô nói chuyện nhưng vẫn chưa có.

Linh cảm biết trước sẽ có ngày Diệp Gia Ngộ sẽ tìm đến, nhưng vì chưa biết mục đích tìm đến là tốt hay xấu nên Huỳnh Nhã Nhã vẫn án binh bất động.

*

Gần mười một giờ đêm, tiệc tan.

Mọi người nhao nhao ra về, Trịnh Quang sau khi thanh toán xong với nhà hàng thì đi ra xã giao. Lát sau mới ra nói với Huỳnh Nhã Nhã: “Được rồi. Tiệc khai máy coi như suông sẻ. Về sau cứ lâu lâu cô lại ghé thăm đoàn phim một lần là được. Về cẩn thận nhé.”

Sau đó Trịnh Quang quay sang nhìn Quý Lam cười cười, không tiếng động làm khẩu hình miệng: “Cố lên.”

Hẳn là đã biết tâm tư của Quý Lam rồi.

Quý Lam mím môi gật đầu. Nhìn sang Huỳnh Nhã Nhã đang đứng bên đường bắt taxi, hắn cảm thấy bây giờ hắn đã dần rơi vào cái tình cảnh huyền thoại “Ai cũng biết chỉ có nàng không biết” rồi. Thở dài…

Trịnh Quang thấy cái thở dài đó của Quý Lam, lắc lắc đầu. Mấy thằng nhóc bây giờ không có chút khí phách nào. Lúc bằng tuổi Quý Lam hắn đã lừa được vợ về tay rồi.

Mặc dù vài năm sau đó hắn đã phải trốn khỏi Trịnh gia để được đi ở ẩn với vợ yêu…

_______

– — MÀN ẢNH NHỎ SỐ 5 —

Lam: “Nghe nói chị sắp chiếm tiện nghi của tôi?”

Nhã: “…”

Lam: “Đúng không?”

Nhã: “… Cũng không sai lắm. A Phong đã sắp xếp xong rồi. Vài chương nữa tôi sẽ…”

Phong Tỷ chặn miệng: “Này! Đừng có tiết lộ! Tiết lộ xong tôi lấy đâu cơm để ăn nữa hả?!”

Các bát cơm: “Nhã Nhã! Mau tiết lộ mau tiết lộ!”

Nhã: “… Ủy khuất các bát cơm rồi. Tôi không dám.”

…….

[ Đọc hết chương rồi thì bình chọn đi chứ.:3 ]


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.