*
Sau hôm đó, các diễn viên trong phim nhanh chóng chụp ảnh làm poster cho phim. Ngày đầu tiên của tháng 11, thời tiết se lạnh, họ bắt đầu đi vào giai đoạn tuyên truyền.
Sách của Huỳnh Nhã Nhã cũng được Triệu Dương liên hệ thông báo rằng đã bắt đầu đi vào giai đoạn in ấn.
Tính tính, một thời gian sau là có thể xuất bản ra, khả năng là sẽ sớm hơn thời điểm phim được công chiếu một khoảng, xem như một dạng tuyên truyền.
Lúc này, đoàn phim tung ra thông tin mới của bộ phim và danh sách các diễn viên góp mặt, khiến cho các diễn đàn trên mạng bàn tán rầm rộ.
*
Trên một diễn đàn tin tức nọ:
Một bát cơm chiên: Tô Đán là nữ chính! Tô Đán aaa!! Đán Đán xinh đẹp của chúng ta~ Còn có Trịnh Quang tái xuất rồi!!!!
Tôi năm nay hơn 70 tuổi: Trịnh Quang làm phim chắc chắn đáng xem! Tôi vô cùng thích bộ 《 X 》 của đạo diễn này! Chỉ là hơi tiếc vì Vũ ca của tôi chỉ là một nam phụ trong 《Mắt Trái》 sắp tới thôi.
Cuồng ăn Nabati phô mai: Ngọc Nữ Tô Ân? Trời ơi Ngọc Nữ sàn catwalk vậy mà đi góp một vai cameo! Cặp chân dài của cô ấy tôi có thể liếm hết một đời!
Vợ của Lâm Vân: Lâm Vân chồng yêu lại có phim mới!! Vai tổng tài si tình? Là gu của tôi áu áuu!!
Tô Đán hôm nay đã hôn tôi: Hai chị em Tô Ân với Tô Đán lần này mang lại bất ngờ siêu lớn cho lũ nhan khống chúng ta rồi! Nhan sắc của cặp chị em này kết hợp lại thì chính là 1+1>2 hahahaha!!
Đậu phộng trôi: Dàn cast và đạo diễn dẫn dắt đáng mong đợi. Một vài diễn viên phụ thì dường như lần đầu nghe qua tên, nhưng nhan sắc trông cũng khá đặc sắc. À còn nữa, biên kịch Huỳnh Nhã Nhã? Nhân tố mới sao?
Anh nhà ở Cầu Giấy: Tôi lót sẵn dép rồi. Lần này mẹ tôi có đánh gãy chân tôi cũng phải lết ra rạp chiếu cho bằng được!
*
Huỳnh Nhã Nhã cảm thấy vô cùng may mắn vì dàn diễn viên lần này vừa đang trên đà nổi tiếng lại vừa không có quá nhiều scandal sốc óc, cũng xem như là đời tư trong sạch. Đây cũng là một điểm cộng rất lớn.
“Choang!!” – Trong phòng bếp đột nhiên lại vang lên âm thanh đồ sứ va đập.
Huỳnh Nhã Nhã bất lực chống tay lên trán, thở dài.
Khủng bố phòng bếp lần thứ ba…
Gần đây Quý Lam luôn chôn mình trong bếp. Hắn đột nhiên rất quyết tâm đâm đầu vào học nấu nướng. Khởi đầu không ổn lắm. Nhưng một vài món hắn làm có mùi vị rất khá.
Món đầu tiên Quý Lam nấu ra chính là trứng hấp. Huỳnh Nhã Nhã ăn thử, mặn hơn bình thường một chút, nhưng nếu ăn với cơm thì cũng xem như vừa ăn.
Còn có canh khoai tây củ dền, vị hơi nhạt. Huỳnh Nhã Nhã đành nêm thêm chút gia vị vào, xem như ngon lành.
Chỉ có trứng ốp la là món mà Quý Lam làm thành công nhất. Hai chiếc trứng chiên lòng đào núng nính xinh xắn, vừa nhìn là muốn chọc thủng lòng đỏ ngay.
Cô lấy chút muối tiêu rắc lên trên trứng chiên, xem như được một buổi cơm chiều đơn giản, hai món trứng một món canh.
Cả hai ăn cơm chiều xong, Huỳnh Nhã Nhã đột nhiên nhớ đến đống đặc sản cô mua về từ thành phố A, vẫn chưa có xử lí chúng nó.
Cô moi ra mấy túi dâu tây tươi sấy khô, ném cho Quý Lam. Dâu tây sấy mua về tận mười túi, chỉ vì Huỳnh Nhã Nhã thấy ngon, bánh mứt gì đó cũng mua rất nhiều.
Huỳnh Nhã Nhã soạn ra một túi dâu tây sấy, một hộp mứt hoa và một hộp mứt trái cây, còn có kẹo dẻo hoa quả và sô cô la bọc sữa. Cô bỏ mấy thứ này vào một túi giấy to.
Quý Lam nhìn đồng hồ, 8:07 tối. Hắn hỏi: “Chị định soạn ra mang tặng cho ai sao?”
“Ừm, tặng chị Trần. Chị ấy cấp dưỡng cho chúng ta cũng hơi bị nhiều món rồi đấy.” Quả thật lâu lâu chị Trần lại cho cô vài món ăn.
Sau đó cô mở cửa ra ngoài.
Đến cửa phòng 304 cách cửa nhà mình hai mét, Huỳnh Nhã Nhã ấn chuông rồi đứng đợi.
“Đến đây~” – Giọng của chị Trần bên trong căn hộ vọng ra. Vài giây sau, tiếng khóa cửa tít tít kêu lên, sau đó cửa mở.
Thấy bên ngoài là Huỳnh Nhã Nhã, chị Trần mỉm cười dịu dàng: “Em Huỳnh đấy hả? Vào nhà ngồi đi em.” Rồi chị Trần mở rộng cửa đón Huỳnh Nhã Nhã vào.
Vốn chỉ định tặng quà rồi đi ngay, nhưng người ta đã mời rồi nên cô cũng ngại từ chối. Huỳnh Nhã Nhã mỉm cười lễ phép gật đầu với chị Trần. “Vậy em sẽ vào chơi một lát vậy.”
Cô thay dép, đi vào trong. Kết cấu căn hộ của chị Trần cũng gần giống căn hộ của Huỳnh Nhã Nhã.
“Em ngồi đi, chị rót chút trà nước cho em nhé.” Chị Trần nhã nhặn mời.
“Vâng. Phiền chị quá.”
Chị Trần tên là Trần Kiều, năm nay cũng chỉ mới 28 tuổi. So ra thì lại bằng tuổi của Huỳnh Nhã Nhã ở kiếp trước. Hiện tại Trần Kiều đang là một nhà thiết kế thời trang trực thuộc nhãn hàng.
“Chị có trà hoa cúc và nước cam, em dùng cái nào?” Trần Kiều hỏi.
Huỳnh Nhã Nhã cũng không ngại: “Nước cam đi ạ.”
Trần Kiều rót hai ly nước cam, mang ra phòng khách. “Em tìm chị có việc gì sao?”
Huỳnh Nhã Nhã uống chút nước cam, gật đầu. Cô lấy túi giấy chứa đặc sản ra, để lên bàn trà. “Cũng không có việc gì quan trọng. Đây là tuần vừa rồi em đi thành phố A, có mua chút đặc sản nên em mang sang tặng chị và bé.”
Trần Kiều cười ngọt ngào nhận lấy. “Cảm ơn em nhiều nhé. Ở thành phố A có nhiều món ngon lắm. Vừa rồi em đi cùng bạn trai hả?”
Huỳnh Nhã cũng cười: “À… Đó là Quý Lam, đang sống cùng em. Chúng em hiện tại là quan hệ chủ nhà và người thuê, cũng chưa phải người yêu.”
“Thuê phòng cùng em sao? Chị còn ngỡ hai em là người yêu.” Trần Kiều nhướn mày.
Huỳnh Nhã Nhã nhếch khóe miệng. Khẽ cười một lúc. “Thật ra… Em cũng đang lên kế hoạch ‘tấn công’. Mong chị giữ bí mật.” Cô cười nhẹ.
Trần Kiều ngẩn ra, rồi hiểu chuyện, bật cười: “Vậy em cố lên nhé. Chị thấy cậu bạn đó hình như cũng có chút ý tứ với em. Có lần hai đứa cùng đi đâu đó về, cậu nhóc cũng thích lén nhìn em lắm.”
Huỳnh Nhã Nhã nghĩ nghĩ, khẽ cười, cô đương nhiên có phát hiện rồi, chỉ là dạo trước còn phải ổn định công việc, chưa rảnh để bắt đầu “yêu đương”, đến gần đây đã rảnh rồi, thì chờ mãi chưa thấy ai kia mở lời.
Suốt ngày vẫn là luôn âm thầm nhìn lén rồi lại tự hắn thở dài, còn tưởng bản thân đã rất kính đáo rồi.
Thế nên Huỳnh Nhã Nhã đành phải tự thân vận động, tìm thời cơ ra chiêu trước mà thôi.
“Mẹ ơi, ai vậy ạ?” Tiếng của một đứa trẻ.
Trần Kiều thấy con trai chạy ra, đứng dậy dang tay đón con yêu vào lòng. “Là cô hàng xóm đó con nhớ không? Lần trước cô Nhã Nhã đã giúp con về nhà lúc con đi lạc đó!”
Trần Tịnh bé bỏng nghe mẹ nói thế, liền nhìn sang Huỳnh Nhã Nhã, lễ phép chào hỏi: “Chào cô ạ, cảm ơn cô đã giúp Tiểu Tịnh tìm mẹ.” Bé cười tươi.
Huỳnh Nhã Nhã cũng cười lại với bé: “Có dâu tây sấy khô, bé có thích không? Hay là kẹo dẻo?” Cô lấy đồ ăn trong túi giấy ra bày lên bàn.
Bé vừa nhìn thấy dâu tây sấy và kẹo dẻo trái cây, mắt sáng rỡ ôm mấy túi đồ ăn lên, hỏi Trần Kiều: “Mẹ ơi, con ăn được không?”
Trần Kiều nhìn đồng hồ treo tường, cũng chỉ mới 8:20 tối, còn bốn mươi phút nữa mới đến giờ cho Trần Tịnh đi ngủ, cũng đồng ý với bé.
Trần Tịnh nhận dâu tây mẹ đưa, cắn một miếng, vị chua chua ngọt ngọt, lại còn giòn rụm như bánh quy. Bé vui vẻ lấy dâu ra nhét vào tay mẹ một quả, lại đưa một quả khác cho Huỳnh Nhã Nhã: “Mẹ và cô cũng ăn đi! Ngon lắm luôn á!” Mắt bé sáng rực lên.
Huỳnh Nhã Nhã cũng nhận lấy quả dâu sấy từ tay bé, cắn một chút, nhẹ nhàng đáp: “Ừ, ngon thật.”
Trần Kiều vui vẻ tán gẫu: “Suốt một tháng qua quen biết thân thiết với em chị mới thấy em cũng khá thân thiện.”
Cô ấy dừng một lúc, nói tiếp: “Thật ra lần đầu tiếp xúc với em là lúc em dẫn Tiểu Tịnh về tìm chị, lúc đó nhìn em nhút nhát lắm.”
Cắn quả dâu, Trần Kiều lại nói: “Em lúc đó giống như rất hướng nội, không thích nói chuyện. Giúp đỡ chị xong, không nói tiếng nào đã lập tức chạy mất rồi.”
“Huỳnh Nhã Nhã” trong miệng Trần Kiều lúc đó tất nhiên không phải là cô hiện tại. Cô thản nhiên thoải mái che giấu bản thân: “Vâng. Em không nói chuyện với người lạ. Lúc đó em lại còn đang bận nên đành gấp gáp nhanh chóng chạy đi thôi ạ.”
Huỳnh Nhã Nhã nhìn sang Trần Tịnh, đột nhiên, trong đầu cô lóe lên một tia sáng.
Không nhầm chứ?!
Cô mím môi một lúc, khẽ hỏi thăm: “Chị Trần, chị có biết một người tên là Triệu Dương không?”
Trần Kiều nghe thấy cái tên quen thuộc, hơi đơ ra. Lúng túng đổ chút dâu tây sấy ra một cái ly thủy tinh đưa cho bé, dỗ dành con trai: “Tiểu Tịnh này, vào phòng chơi đi con, mẹ nói chuyện với cô một lát, nhé?”
Bé ngoan ngoãn gật đầu, cầm ly dâu tây nhanh chóng vào phòng, đóng cửa, để lại phòng khách cho Trần Kiều nói chuyện với Huỳnh Nhã Nhã.
Trần Kiều lúc này mới uống chút nước cam. Một lúc mới chậm rãi mở miệng.
“Triệu Dương là bạn trai cũ của chị.”
Cô ngập ngừng một lúc: “Năm đó chị xuất ngoại, Tiểu Tịnh chỉ là ngoài ý muốn sau chia tay.”
Huỳnh Nhã Nhã nghe được, cũng không quá ngạc nhiên nữa. Bảo sao lần gặp Triệu Dương, cô thấy anh ta cứ quen quen kiểu gì.
Thì ra là nguyên chủ từng gặp qua Trần Tịnh lúc bé đi lạc, thế nên khi gặp ba ruột của bé, cô mới nhận thấy Triệu Dương thật sự có đường nét quen thuộc.
*