Nuôi Trai Trong Nhà Dễ Bị Trời Đánh

Chương 30: Ngoại truyện 2



_______

CHỦ ĐỀ KÌ NÀY: Quá khứ của Trần Kiều và Triệu Dương – Hành trình theo đuổi gập ghềnh có chút ngọt ngào.

_______

Lời A Phong: Các Bát Cơm, đừng lướt qua ngoại truyện này, thật sự có chút ngọt ngào.

_______

Một sáng sớm những năm trước, Triệu Dương như thường lệ thức dậy, vệ sinh cá nhân, chạy bộ buổi sáng rồi lại trở về tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ.

Nhìn bản thân quần áo chỉn chu đàng hoàng trong gương, Triệu Dương rũ mắt, tựa hồ có chút mệt mỏi.

Thoáng chốc, anh lại ngẩn đầu lên, lần này khuôn mặt đẹp trai trong gương đã tươi tỉnh hơn, lại có chút ôn hòa.

Anh nhanh chóng rời khỏi căn biệt thự kiểu Âu to lớn, bỏ qua xe hơi đắt tiền và người tài xế đang đợi, thong thả dắt chiếc xe đạp thể thao mảnh mai ra, đạp xe đến trường. .

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

*

Năm nay Triệu Dương 22 tuổi, học năm thứ tư đại học, cũng là năm cuối cùng. Trường đại học hiện tại anh theo học là một ngôi trường lớn có tiếng tăm, tọa lạc tại thủ đô.

Bước vào trong khuôn viên trường học, Triệu Dương dùng một tay cầm cổ xe đạp dẫn bộ vào.

Vẫn như thường lệ, những cô gái xung quanh thấy anh đi ngang qua, đều sẽ đỏ mặt khẽ chào một tiếng: “Học trưởng ạ!”

Triệu Dương bày một vẻ mặt ôn hòa, đều gật đầu đáp lại, nhưng trong ánh mắt có chút ảm đạm.

*

Triệu gia là một gia tộc lớn, có quyền có thế tại thủ đô. Dưới Triệu Dương còn có em trai nhỏ hơn anh hai tuổi.

Gia thế và một khuôn mặt điển trai đã làm cho cuộc sống của anh luôn suôn sẻ, êm đềm và thoải mái.

Thế nhưng, tất thảy những điều mà người ngoài xem là thoải mái này, Triệu Dương không muốn.

Chính bởi vì gia thế và cuộc sống êm đềm này, anh từ nhỏ đã được dạy dỗ, huấn luyện để trở thành một người thừa kế hợp lễ của Triệu gia.

Cuộc đời của anh, con đường anh đi, hay ngã rẽ cuộc đời, tất cả đều đã được sắp xếp và định đoạt sẵn.

Hết năm nhất đại học, Triệu Dương được ba mình cho phép dọn ra ngoài, ở riêng trong một căn biệt thự, thoát khỏi khống chế của gia đình, đến lúc này đã qua ba năm.

Cuộc sống trường lớp của Triệu Dương luôn luôn ảm đạm, mọi thứ đều quy quy củ củ có quy luật vận hành đâu vào đấy.

Mọi việc trong ba năm anh thoát ly khỏi chiếc lồng chim mỹ lệ kia, đều hoàn hảo, cho đến đầu năm học này…

Triệu Dương biết đến một em gái khóa dưới đã yêu thầm mình hai năm.

Trần Kiều.

*

Trần Kiều 21 tuổi, năm thứ ba chuyên ngành thiết kế.

Trần Kiều thích Triệu Dương ngay từ năm đầu tiên cô vào đại học.

Một tình cảm lẳng lặng yên ả, từng giọt từng giọt tích tụ lại.

Hai năm yêu thầm, cũng thật sự chính là yêu thầm.

Trần Kiều chưa từng kể qua cho ai biết mình thích Triệu Dương trong suốt thời gian qua. Chỉ là không ngờ đến một màn mượn rượu tỏ tình diễn ra trong một buổi tiệc chào mừng tân sinh viên.

_______

Buổi tiệc chào mừng tân sinh viên, các tiền bối ở trên vốn chỉ cần vài người thay mặt cho mỗi khối đến dự mà thôi.

Triệu Dương là một nam thần vườn trường, dĩ nhiên trở thành một trong những người đại diện cho các sinh viên năm thứ tư.

Trần Kiều biết có Triệu Dương đến, liền đi theo bạn thân và các bạn học năm ba khác đến buổi tiệc.

Một buổi tiệc vui vẻ, ấm cúng, dần dần ầm ĩ, bạo dạn.

Trần Kiều bị chuốc đến say, gia nhập chơi trò thật lòng hay mạo hiểm.

Lần đầu tiên chai bia xoay trúng cô, cô chọn thật lòng. Bốc thăm được một câu hỏi đơn giản.

[Thích người đó từ lúc nào?]

Trần Kiều nấc một cái, thành thật: “Năm nhất đại học.”

Mọi người ồ lên, bạn bè quen biết đều trêu đùa cô.

“Không nghĩ đến mấy năm nay Trần Kiều chưa từng có người yêu, là bởi vì thích một người qua hai năm luôn nha.”

“Trời, thật luôn? Tôi mà đơn phương thích người ta thì chỉ nửa năm là lâu nhất rồi.”

Mọi người đùa một chút, trò chơi tiếp tục.

Không nghĩ đến, khi chai bia một lần nữa chỉ vào Trần Kiều, cô chọn mạo hiểm, bốc thăm.

Trên tờ giấy viết một hàng chữ.

[Nếu người mình thích có ở đây, hôn một cái.]

Trần Kiều vốn đang say rượu, đã không còn đủ tỉnh táo nữa.

Cô nấc một cái, đứng lên, mắt mơ màng tìm kiếm.

Xung quanh đều ồ lên.

“Có ở đây sao?”

“Người cậu ấy thích có ở đây không?”

Tìm kiếm một chút, Trần Kiều nhìn thấy Triệu Dương lẳng lặng ôn hòa ngồi bên kia, cô chậm rãi né các bạn học, đi thẳng đến chỗ của anh.

Xung quanh càng ồn ào.

Triệu Dương không có bất kì cử động nào, chỉ im lặng nhìn cô gái nho nhỏ đang tiến đến.

Vì say rượu, hai má hồng hồng, có chút đáng yêu. – Triệu Dương nghĩ thầm.

Trần Kiều dừng lại trước mặt Triệu Dương, mơ màng cúi người xuống.

Triệu Dương vẫn ngồi im.

Cô cúi xuống đối mặt với anh chừng ba giây, thấy anh cũng không né, liền xích tới, hôn nhẹ lên má anh.

Triệu Dương bình tĩnh đón nhận.

Một cái hôn lên má.

Rất nhẹ.

Trên người cô thoang thoảng hương quýt, lại trộn lẫn mùi rượu.

Đôi môi cô dừng trên má anh cũng chỉ hai ba giây, rút lui, xụi lơ đi sang ghế sô pha bên cạnh, ngủ mất.

Xung quanh như nổ tung.

Trần Kiều thích Triệu Dương, đã qua hai năm.

Trần Kiều đến hôn má Triệu Dương, anh không có đẩy ra.

Trần Kiều ngày thường ngoan ngoãn dịu dàng, bạo dạn mượn rượu tỏ tình.

Hết đêm hôm đó, Trần Kiều được cô bạn thân đưa về nhà, từ đầu đến cuối quá trình ngủ mê mệt, đến ngày hôm sau còn cảm nặng một trận, phải xin nghỉ.

*

Trần Kiều nghỉ học một hôm, ngây ngốc ngồi trong căn hộ mình và bạn thân đang thuê chung, uống thuốc cảm.

Nhớ ra hành động tối qua của mình, cứ như hoa bị thiếu nước vậy, cô héo.

Xấu hổ muốn chết.

*

Hôm sau đã khỏe hơn, cô lại đi học.

Thế nhưng không như trước kia, liên tục mấy ngày liền, Trần Kiều tránh mặt Triệu Dương.

Thứ nhất vì xấu hổ.

Thứ hai vì mong Triệu Dương não cá vàng một chút, để anh vài ngày không gặp sẽ quên mặt cô đi.

Lại không nghĩ đến. Ngày thứ bảy cô đi cổng sau để không gặp phải anh, Trần Kiều bị chặn đường.

Không phải cái dạng bị mấy đàn anh đàn chị chặn đường tính sổ.

Mà là, Triệu Dương chặn đường cô.

Chỉ vài câu đơn giản, đem Trần Kiều thu vào túi áo nhỏ.

“Nghe nói… em thích anh từ năm nhất?” Anh cúi xuống trước mặt cô.

“Em…” Cô đỏ mặt, lúng túng mất một lúc, di chuyển tầm mắt đi nơi khác không dám nhìn anh.

Triệu Dương cười ôn hòa: “Trùng hợp quá, anh cũng thích em được một tuần thứ nhất.”

Ngày hôm đó, phòng KTV đông đúc, cô cúi xuống, nhẹ hôn lên má anh.

Tròn một tuần sau, Triệu Dương ở cổng sau trường đại học, xung quanh tuy không đông lắm, nhưng anh vẫn cúi xuống, hôn nhẹ lên má cô.

Hôn xong, Triệu Dương khẽ cười: “Vẫn là hương quýt này.”

Trần Kiều mặt đỏ bừng, bất lực tựa trán lên vai anh.

Chiều hôm đó, có một bức ảnh đã được tung lên diễn đàn sinh viên, nam thần vườn trường Triệu Dương công khai bạn gái – Trần Kiều.

_______

Nhưng rồi, họ tốt đẹp chỉ qua hai năm.

Trần Kiều chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày, kịch bản máu chó trên phim truyền hình lại đổ ầm lên đầu cô ở đầu tuổi 23.

“Một tỷ đồng.” Một người phụ nữ đẩy chi phiếu đến trước mặt Trần Kiều.

Mãi thấy cô không động đậy gì, chỉ cúi đầu im lặng ngồi đó, người phụ nữ lại nói: “Tôi biết cô với thằng bé đang trong thời gian nồng nhiệt. Với cái giá một tỷ cũng chưa chắc cô chịu. Thế nên!”

Người phụ nữ lại đẩy thêm hai tờ chi phiếu khác đến: “Thêm hai tờ, mỗi tấm là ba tỷ. Bây giờ tôi cho cô tổng cộng bảy tỷ, không thể thêm.”

Trần Kiều lại im lặng một lúc, mới mở miệng: “Tiền này tôi sẽ nhận. Nhưng bà phải cho tôi biết lí do vì sao muốn tôi rời khỏi anh ấy.”

Người phụ nữ cầm tách trà hoa quả lên, nhấp môi một chút lại bỏ xuống. Lúc này mới đáp: “Dương Dương nhà tôi là người thừa kế của Triệu thị, há có đạo lí lấy một người vợ thấp hèn?”

Dừng một chút, bà ta nói tiếp: “Nó chỉ có thể lấy con gái trưởng Hồ thị. Còn cô, chỉ là một vết nhơ mà thôi.”

Trần Kiều càng nghe càng nghẹn ngào, càng nghe càng tự ti. Lát sau cô ngẩn đầu lên, cầm thấy ba tờ chi phiếu trên bàn, bỏ vào túi xách. “Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ rời khỏi đây, không làm phiền đến anh ấy nữa. Cảm ơn bà.”

Cô đứng dậy, gật đầu với người phụ nữ rồi cầm túi xách lên rời khỏi quán cà phê.

Ba ngày sau, Trần Kiều xuất ngoại, đến nước F, nơi được mệnh danh là thiên đường thời trang, nhưng trong nước thì không một ai biết cô đi đến đâu.

Triệu Dương chỉ nhận được duy nhất một tin nhắn của Trần Kiều.

[Chúng mình chia tay.]

Anh cuống cuồng lên tìm kiếm cô, cuộc gọi liên tục được phóng đi, nhưng hoàn toàn không có một tia hồi đáp nào. Hôn ước bất ngờ đổ ập lên đầu, Triệu gia muốn anh cưới Hồ tiểu thư, lại còn uy hiếp: “Nếu dám cải lời thì không cần ở trong cái nhà này nữa, đến tư cách thừa kế cũng không còn.”

Triệu Dương chỉ bình tĩnh đáp một câu: “Nếu không phải Trần Kiều, cả đời này con sẽ không lấy vợ.” Sau đó ra khỏi nhà.

Mấy ngày sau, Triệu Dương rời khỏi Triệu thị, cũng rời khỏi thủ đô, chỉ mang hai chiếc vali và số tiền tiết kiệm những năm qua của bản thân chạy đến thành phố A – nơi có kỉ niệm đẹp nhất của bọn họ.

_______

Trần Kiều bên này, sau khi xuất ngoại, bản thân vừa tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế, xin vào một nhãn hiệu tầm trung, một thời gian sau đã phát hiện bản thân mang thai được ba tháng.

Vẫn là năm 23 tuổi, Trần Kiều sinh.

Tịnh tâm, bình yên, tên con trai được Trần Kiều đặt một chữ: “Tịnh”

Trần Tịnh sinh vào cuối tháng 11.

Năm 26 tuổi, Trần Kiều cùng con trai về nước, đến thành phố T. Vì có kinh nghiệm làm việc ở nước ngoài, cô được nhận làm việc cho một nhãn hiệu thời trang lớn trong nước, một công ty thiết kế giày trực thuộc tập đoàn DYA, Trần Kiều bỏ hơn mười tỷ đồng, mua căn hộ số 304 tại chung cư Dạ Tước.

Năm Trần Kiều 28 tuổi, con trai 5 tuổi đi lạc, được cô gái hàng xóm đối diện ở căn 302 dẫn về, cô ấy tên Huỳnh Nhã Nhã.

Mấy tháng sau, từ chỗ Huỳnh Nhã Nhã, Trần Kiều biết được chuyện Triệu Dương từ bỏ quyền thừa kế Triệu thị, làm việc cho một nhà xuất bản ở thành phố A, nay anh đã lên chức chủ biên.

Cô chỉ dám cầu chúc cho anh bình an vui vẻ. Vẫn không có dũng khí đi tìm anh.

_______

Năm nay Triệu Dương 29 tuổi, nhà xuất bản của Triệu Dương hợp tác với một biên kịch mới để xuất bản một quyển tiểu thuyết, cô ấy họ Huỳnh.

Có lẽ Triệu Dương phải cảm tạ ông trời, một lần cuối năm anh từ thành phố A bay đến thành phố T làm việc với biên kịch Huỳnh, Triệu Dương tình cờ chạm mặt với Trần Kiều bên dưới chung cư Dạ Tước.

Anh không suy nghĩ gì, gọi lớn tên cô: “Trần Kiều!!”

Trần Kiều xoay người lại, thấy Triệu Dương, cô như chết đứng, bất động đứng nhìn anh.

Chỉ thấy anh bình tĩnh tiến đến trước mặt Trần Kiều, càng đến gần cô, anh càng trở nên gấp gáp. Khi chỉ cách cô ba bước chân, Triệu Dương như mất khống chế, vồ lấy Trần Kiều, ôm cô vào lòng.

Hai người không ai nói gì, chỉ ôm chặt nhau.

Lát sau, Trần Kiều thấy vai mình hơi ướt.

Cô nhẹ đẩy Triệu Dương ra, chỉ thấy hai mắt anh đỏ hoe, ướt đẫm.

“Em vậy mà bỏ rơi anh.” Triệu Dương khẽ nghẹn ngào. “Sáu năm.”

Trần Kiều cũng bắt đầu khóc lên. “Em xin lỗi.”

Anh gật đầu: “Ừ, em phải xin lỗi anh. Rõ ràng là em sai.” Anh vùi mặt vào cổ cô.

Lát sau anh lại bật cười, ngẩn đầu đối mặt với cô: “Vẫn là hương quýt ha.”

Cô nghe vậy, đang khóc cũng bật cười theo.

Triệu Dương khẽ đến gần, hôn lên má cô.

“Không phải em, anh sẽ không lấy vợ.”

_______

Sau khi vào nhà cô, Triệu Dương bị đơ ra mất một lúc, rồi mới bình tĩnh lại, tiến đến ôm Trần Tịnh vào lòng.

Anh khẽ thì thầm với bé: “Chào con, ba là ba của con, tên ba là Triệu Dương.”

Trần Tịnh nghe vậy, cười haha ôm cổ ba mình, liên tục kêu: “Ba ơi!”

Sau đó, Triệu Dương lại u uất quay mặt lại nói với cô: “Thì ra năm đó em không chỉ bỏ rơi anh, mà còn đem con trai anh chạy mất.”

Trần Kiều chịu tội, ngồi im trên sô pha, im lặng nhận lỗi: “Em xin lỗi.”

Triệu Dương ôm con trai đến, ngồi cạnh cô, cũng ôm cô vào lòng. “Anh cũng xin lỗi.”

Một bầu không khí ấm áp.

Lát sau, lại có một giọng nam u uất vang lên: “Khi nào mình kết hôn?”

Trần Kiều: “…”

Sáng hôm sau, Trần Kiều bị Triệu Dương cưỡng ép nghỉ làm, cùng anh đi lãnh chứng nhận kết hôn.

Cầm được hai quyển sổ nhỏ trên tay, Triệu Dương đột nhiên thở phào.

“Như thế này thì không lo em chạy mất nữa.”

Sau đó anh lại cúi mặt xuống gần cô. Trần Kiều thấy vậy, muốn nhón chân hôn lên má anh, bị anh chặn lại.

Triệu Dương bật cười: “Anh biết hành động hôn má này là khởi đầu của chúng ta, nhưng bây giờ vừa kết hôn, anh muốn hôn môi.”

Sau đó anh hôn lên môi cô.

“Mừng em tìm về với anh, vợ yêu, đi lựa áo cưới thôi.”

_______

Bên này Huỳnh Nhã Nhã đợi cả buổi sáng, vẫn không thấy Triệu Dương đến bàn chuyện làm ăn. Cô hỏi Quý Lam: “Triệu Dương chưa tới sao?”

Quý Lam: “Thật ra sáng nay anh thấy anh ta có đến đây, kéo chị hàng xóm và con trai cô ấy đi đâu đó rồi.”

Huỳnh Nhã Nhã: “…” Hiểu.

_______

CHỦ ĐỀ KÌ NÀY: “Quá khứ của Trần Kiều và Triệu Dương – Hành trình theo đuổi gập ghềnh có chút ngọt ngào.” – KẾT THÚC!


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.