Nuôi Trai Trong Nhà Dễ Bị Trời Đánh

Chương 32: Cái chết báo trước



*

Hơn ba giờ chiều, Huỳnh Nhã Nhã ra khỏi chung cư Dạ Tước, đi bộ đến bưu điện để gửi thùng đặc sản cho mẹ Huỳnh, lúc trở về thì nhìn thấy chị em Diệp gia đang xách vali đứng đợi thang máy.

Diệp Gia Linh vẫn như bình thường, một thân quần áo sang chảnh thoải mái đứng đó, trên mũi vắt một chiếc kính chống nắng. Trên đầu còn đội một chiếc mũ hoa có bèo.

Nhưng Diệp Gia Ngộ lại có chút khác. Làn da đen đi một tông, trên vai đeo túi xách, hai tay mỗi bên một chiếc vali đứng cạnh.

Họ giống như vừa đi biển về.

Biển?

Huỳnh Nhã Nhã nhíu mi. Không trùng hợp vậy chứ?

Nhớ lại mấy lần biểu hiện của Diệp Gia Ngộ khi trước, và cả thùng cua biển mẹ Huỳnh nhận được ngày hôm qua, sự ngờ vực trong lòng cô ngày một lớn hơn.

Hai người đằng kia nhìn thấy Huỳnh Nhã Nhã, Diệp Gia Linh chỉ qua loa gật đầu với Huỳnh Nhã Nhã xem như đã chào hỏi rồi lấy điện thoại ra xem.

Còn Diệp Gia Ngộ nhìn thấy Huỳnh Nhã Nhã, mím môi một cái, chớp mắt với cô. Nhân lúc chị gái cô bấm điện thoại không chú ý đến mình, ra hiệu với Huỳnh Nhã Nhã, chỉ tay vào bức tranh treo tường có hình tách cà phê gần cửa thủy tinh của chung cư.

Huỳnh Nhã Nhã nhìn sang bức tranh, chuyển tầm mắt về nhìn chằm chằm Diệp Gia Ngộ vài giây, mới rũ mắt gật đầu, sau đó đi ra, đợi ở ngoài cửa Dạ Tước.

Trong này, thang máy mở ra, chị em Diệp gia nhanh chóng xách theo hành lí đi vào trong.

Một lát sau ting một tiếng, dừng ở tầng tám.

Bọn họ trở về căn hộ của mình, mở cửa đi vào.

Diệp Gia Linh thoải mái về phòng của cô ta, để Diệp Gia Ngộ xách vali của cô ta chuyển vào trong, sau đó lại xách đồ của bản thân về phòng mình.

Lát sau Diệp Gia Ngộ mới gõ cửa phòng chị mình.

Diệp Gia Linh mở cửa ra: “Chuyện gì?”

“Em phải ra ngoài một chuyến. Trước giờ cơm chiều sẽ về.”

Diệp Gia Linh gật đầu. “Ừ, đi đi. Lát về mua giúp tao vài cái mặt nạ nhé! À còn nữa, mày cũng mua mấy cái về mà dùng. Đã bảo bôi kem chống nắng vào mà không nghe, đen như vậy.”

Cô ta nhìn trên dưới Gia Ngộ một lượt, ghét bỏ: “Làm như tao nghèo lắm, không chăm nổi mày ấy.”

Gia Ngộ gật đầu: “Ừm. Em biết rồi.”

Diệp Gia Linh đóng sập cửa lại.

Gia Ngộ đối mặt với tấm cửa gỗ vừa đóng lại kia, thản nhiên, cúi xuống nhìn đồng hồ đeo tay, đã qua năm phút. Cô nhanh chóng xách túi xách nhỏ ra khỏi nhà, gấp gáp đi xuống.

Ra cửa chung cư, Gia Ngộ nhìn quanh một vòng, nhìn thấy Huỳnh Nhã Nhã đang thong thả ngồi trên ghế đá trên lề đường đối diện, cô mới đi tới.

Huỳnh Nhã Nhã bên này đang nhắn tin cho Quý Lam rằng cô phải ra ngoài gặp một người, lát sau lại về.

Hắn lại dặn cô, sau năm giờ chiều mà muốn về phải gửi địa chỉ, hắn sẽ đến đón. Còn nhấn mạnh cô không được đi một mình.

Huỳnh Nhã Nhã nhìn tin nhắn một lúc, môi cong lên.

Màu mè.

Cất điện thoại, ngẩn đầu lên, thấy Diệp Gia Ngộ đang sang đường đi đến chỗ cô, đến khi cô ấy đi đến trước mặt, Huỳnh Nhã Nhã mới đứng dậy khỏi ghế đá.

Hai người gật đầu với nhau, im im ắng ắng đón taxi, lại im im lặng lặng leo lên xe.

Quý Lam trên tầng ba, từ cửa sổ sát đất của căn hộ bọn họ nhìn xuống, thấy Huỳnh Nhã Nhã lên xe cùng một cô gái đi đâu đó, chiếc xe đi đến ngã ba, rẽ đi khuất mất, lúc này hắn mới trở về sô pha ngồi xuống.

Cô gái ban nãy đi cùng Huỳnh Nhã Nhã, có chút quen. Hình như hắn từng gặp qua rồi.

Vậy nghĩa là người quen, không cần phải lo nữa.

Thế là hắn nhún vai, tiếp tục chơi game.

*

Bên này, lúc lên xe, Gia Ngộ kêu tên một quán cà phê, tài xế bắt đầu chạy đi. Trên xe im lặng, hai người không ai nói gì.

Tài xế thấy vậy, đưa tay bật radio, trên radio lại bắt đầu nói về vụ bắt cóc phụ nữ mấy ngày nay.

Nghe một lúc, tài xế mới nói: “Dạo gần đây nguy hiểm thật. Mấy cô là phụ nữ, tốt nhất đừng ra ngoài một mình nhé. Phải đi đông một chút càng tốt. Cô gái thứ sáu vừa bị bắt cóc có địa chỉ cách thành phố chúng ta có hơn 70km thôi.”

Bác tài sầu não thở dài: “Aiii, xã hội bây giờ nguy hiểm thật. Không biết chỗ nào mà lần.”

Gia Ngộ cười cười: “Vâng, cháu cảm ơn chú đã nhắc nhỡ ạ.”

Bác tài đáp: “Ừ không có gì!”

Hồi sau, bỗng Gia Ngộ hỏi Huỳnh Nhã Nhã: “Đã qua một tháng thích ứng trở thành “Huỳnh Nhã Nhã”, có ai phát hiện hay nghi ngờ chị không?”

Huỳnh Nhã Nhã khẽ quay mặt sang, nhìn chằm chằm Gia Ngộ mấy giây, khóe môi cong lên, đáp: “Không có, còn rất tốt.”

Cô quay mặt về nhìn cảnh vật bên ngoài xe đang lướt qua, hỏi lại: “Làm sao cô chắc chắn rằng tôi không phải “Huỳnh Nhã Nhã” thật?”

Gia Ngộ cúi mặt xuống, cười nhẹ, giọng điệu hơi buồn bã.

“Vì em mới là “Huỳnh Nhã Nhã” thật.”

Huỳnh Nhã Nhã lơ là nhìn vào khoảng không, tự đáp: “… Chẳng trách.”

Bác tài xế im lặng nghe nãy giờ: “…”

Mấy cô đang đóng phim ma đúng không?!

*

Lát sau, xe dừng lại trước một quán cà phê.

“Tới nơi rồi này. Cho chú xin phí xe nhé.” Bác tài xé hóa đơn đưa ra đằng sau.

Huỳnh Nhã Nhã nhanh tay trả trước, hai người xuống xe. Bác tài thối tiền, chạy đi.

Họ đi vào trong quán cà phê, Gia Ngộ chủ động dẫn đến một chiếc bàn trong góc quán ở sát cửa kính. Phục vụ đến, họ kêu một ly chanh vắt và một ly cam vắt.

Hai người vẫn im lặng.

Năm phút sau, phục vụ mang nước ra rồi nhanh chóng trở về quầy.

Lúc này, Gia Ngộ mới mở miệng: “Chào chị. Em là Diệp Gia Ngộ, năm nay 24 tuổi, em gái kiêm trợ lí của Diệp Gia Linh.”

“Ừm.” Huỳnh Nhã Nhã nhấp một chút nước chanh, trả lời: “Chào em, tôi là Huỳnh Nhã Nhã, 26 tuổi, hiện tại là biên kịch của công ty giải trí Nghệ Triết.”

Gia Ngộ gật đầu.

Một lúc sau, đoạn giới thiệu tiếp tục, khiến lòng người khó hiểu.

“Chào chị, em cũng là Huỳnh Nhã Nhã, 26 tuổi, từng là biên kịch của đài truyền hình MH, làm việc liên tục 3 năm nhưng vẫn không có thành tích gì nổi bậc.”

“Ừ, tôi cũng là Huỳnh Nhã Nhã, 28 tuổi, từng là một diễn viên chuyên nghiệp ở một thế giới song song, trong 7 năm hoạt động từng nhận về tổng cộng mười bốn giải thưởng.”

Cả hai đột nhiên bật cười.

Gia Ngộ lúc này thả lỏng, nói: “Dù là tuổi thật hay tuổi giả, chị đều hơn em hai tuổi.”

Huỳnh Nhã Nhã cũng cười nhẹ: “Ừm, tôi cũng không nghĩ lại có một sự trùng hợp như vậy. Vậy mà cả hai đều xuyên qua.”

Gia Ngộ dùng ống hút, uống một ngụm nước cam. “Chưa hết. Thật ra đây là lần thứ hai em trở thành Diệp Gia Ngộ.”

Huỳnh Nhã Nhã khựng lại, nhíu mày: “Ý em là sao?”

Gia Ngộ đặt ly nước xuống, ngẩn đầu lên nhìn Huỳnh Nhã Nhã một lúc.

Lát sau cô đáp: “Đây là lần thứ hai em trở thành Diệp Gia Ngộ. Kiếp trước em đã từng trở thành một lần.” Cô hít thở sâu.

“Chị Nhã Nhã, nói cách khác, kiếp trước lúc em còn là Huỳnh Nhã Nhã, vì làm việc ở đài truyền hình quá sức, linh hồn đã xuyên vào Diệp Gia Ngộ cũng vì làm việc quá sức mà chết. Đấy là lần đầu tiên em trở thành Diệp Gia Ngộ. Trùng hợp là một Huỳnh Nhã Nhã khác ở thế giới song song đã xuyên vào Huỳnh Nhã Nhã vừa chết lúc ở đài truyền hình. Đó là chị.”

“…” Huỳnh Nhã Nhã im lặng uống nước chanh, chờ cô tiếp tục nói.

“Chị xuyên vào xác của em, chị vẫn trở thành biên kịch của 《Mắt Trái》, vẫn kí hợp đồng với Nghệ Triết, em của kiếp trước cũng như lúc này, vẫn là trợ lí của Diệp Gia Linh.”

“…”

“Bảy tháng sau khi xuyên vào Diệp Gia Ngộ, em bị đẩy xuống lầu, té chết.”

Huỳnh Nhã Nhã ngẩn đầu, nhìn Gia Ngộ.

Gia Ngộ tiếp tục: “Sau đó, tháng trước em lại sống lại một lần nữa, trở về thời điểm Diệp Gia Ngộ làm việc quá sức rồi chết ấy, cũng chính là ngày đầu tiên em trở thành Diệp Gia Ngộ ở kiếp trước.”

Cô buồn buồn thở dài: “Chỉ là kiếp trước em không có mua cua biển cho mẹ và A Nhiên, cũng không có hẹn gặp riêng với chị như lúc này.”

Huỳnh Nhã Nhã vẫn luôn bảo trì im lặng, lúc này mới hỏi: “Vậy tại sao kiếp này em mới quyết định liên hệ với tôi?”

Gia Ngộ hít sâu, cầm ly nước cam lên uống một ngụm, câm nín mất một lúc.

Hai phút im lặng.

Một hồi sau, Gia Ngộ lấy bình tĩnh nói tiếp.

“… Vào tháng thứ tư em xuyên thành Diệp Gia Ngộ ở kiếp trước, biên kịch mới nổi Huỳnh Nhã Nhã cùng chín cô gái bị bắt cóc từ tháng mười đã bị nổ chết ở một tòa nhà bỏ hoang trong thành phố S.”

Huỳnh Nhã Nhã nghe được, hơi trầm mặc.

Gia Ngộ: “… Cũng có nghĩa là, nếu như nhịp sống kiếp này của em vẫn được vận hành giống như kiếp trước mà không tìm đến chị nói chuyện như thế này, thì có lẽ tính từ lúc này, chị chỉ còn 3 tháng nữa thôi là sẽ bị nổ chết. Còn em cũng sẽ chỉ còn 6 tháng nữa thôi, là sẽ bị đẩy xuống lầu mà chết, giống như kiếp trước của em.”

Cả hai lúc này bỗng rơi vào sự trầm mặc, khó thở.

Nắng chiều chói chang màu cam hắt vào quán cà phê, rọi lên làm nổi bật một nửa khuôn mặt của hai cô gái, một nữa khuôn mặt còn lại của cả hai đều chìm vào trong bóng đen.

… Biến cố, vậy mà lại sắp ập đến…

_______


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.