*
Bầu trời tháng 11 lúc năm giờ chiều đã nhanh chóng sụp tối, trời lại trở lạnh. Huỳnh Nhã Nhã và Gia Ngộ cùng ra khỏi quán cà phê.
Liếc mắt một vòng, cô đã nhìn thấy Quý Lam đứng dựa vào tường xem điện thoại, cách chỗ cô chỉ bốn bước chân, trên cánh tay hắn vắt một chiếc áo khoác nỉ mềm màu đỏ của cô.
Thấy cô đi ra, hắn nhét điện thoại vào túi quần, chậm rãi tiến đến chỗ cô, đưa áo khoác trong tay mình qua, giọng trầm trầm: “Chị mặc vào đi, lạnh lắm.”
Hắn liếc sang, thấy Gia Ngộ đứng cạnh, chỉ gật đầu một cái để chào hỏi.
Huỳnh Nhã Nhã gật đầu nhận áo khoác nỉ, mặc vào, nói với Gia Ngộ: “Vậy em về cẩn thận, chúng tôi còn có việc, tạm biệt nhé.”
Gia Ngộ: “Vậy không làm phiền hai người nữa, tạm biệt.”
Sau đó họ tách ra, Huỳnh Nhã Nhã và Quý Lam tiễn Gia Ngộ lên xe rồi chậm rãi sóng vai đi bộ trên đường.
Lúc này hắn mới nhẹ giọng hỏi cô: “Chưa về sao?”
Cô lắc đầu cười nhẹ: “Chưa đâu, bây giờ dẫn anh đi xem phim rồi ăn chút gì đó đã. Thế nào?”
Quý Lam nghe vậy, chỉ rằng cô đột nhiên muốn đi xem phim, nên gật gật đầu.
Vì cách trung tâm thương mại không xa, họ đi bộ đến đó. Huỳnh Nhã Nhã đã mua trước hai vé của một bộ phim kinh dị chủ đề đại dịch zombie dài hơn hai tiếng trên điện thoại. Giờ chỉ cần mua thêm nước và bắp rang.
Xếp hàng không lâu lắm đã đến lượt bọn họ. Cô hỏi: “Anh thích bắp vị gì?”
Quý Lam nhìn menu, chỉ vào vị phô mai.
Cô gật đầu, nói với nhân viên: “Một phần bắp rang phô mai size lớn và hai coca, cảm ơn.”
Sau đó cô quay sang nói với hắn: “Hai phần bắp nhỏ mà cộng lại thì nhiều lắm. Ăn không hết thì sẽ lãng phí, chúng ta ăn chung một phần lớn nhé.”
Quý Lam âm thầm nghĩ, nếu hai người cùng ăn một phần bắp rang thì tay sẽ rất dễ đụng vào nhau.
Hắn tỏ ra điềm tĩnh gật gật đầu, hai bên vành tai lại lén lút đỏ lên.
Lại không giấu được mắt của cô.
*
Khi phim chiếu đến đoạn xác sống vồ đến cắn vào cổ con người, Quý Lam bị giật mình, run bần bật một trận.
Huỳnh Nhã Nhã thấy phản ứng của Quý Lam, cô đưa tay qua, đặt tay mình lên tay hắn, thành công trấn an mãnh nam đang bị xác sống làm cho giật mình kia, chuyển hắn sang trạng thái mơ màng, cứ chốc chốc lại nhìn vào bàn tay nhỏ nhắn đang đặt trên mu bàn tay của hắn.
Quý Lam lại đỏ mặt.
Qua vài phút, cô cảm nhận được Quý Lam đang rục rịch bàn tay, như không biết có nên cử động hay không.
Một lát sau, hắn xoay bàn tay lại, hắn xoay tay lại, câu lấy ngón út của Huỳnh Nhã Nhã, nắm chặt.
Huỳnh Nhã Nhã chỉ cong khóe môi, nhưng đôi mắt vẫn hướng về màn hình. Quý Lam bên này thấp thỏm một lút, lát sau len lét liếc sang, thấy cô không có rút ngón tay ra, cũng không ghét bỏ, hắn khẽ thở ra một hơi.
*
Khi bộ phim kết thúc, chỉ mới hơn bảy giờ rưỡi tối.
Đến khi phải ra khỏi rạp phim, Quý Lam mới ngượng ngùng buông ngón út của Huỳnh Nhã Nhã ra.
Đến khu vực ăn uống, cô ân cần hỏi Quý Lam: “Anh muốn ăn gì? Nhật, Hàn, hay Thái?”
Quý Lam nhìn quanh một vòng, một lúc sau mới nhẹ giọng: “Ăn món Nhật đi.”
Cô nhìn nhà hàng Nhật bên tay phải, thấy có một bảng hiệu bên ngoài.
[ EVENT!!! ~CẶP ĐÔI CÙNG ĐI SẼ ĐƯỢC TẶNG HAI PHẦN BÁNH PLAN HÌNH TRÁI TIM~ ]
Huỳnh Nhã Nhã mỉm cười.
Quý Lam cũng biết cô nhìn thấy bảng hiệu, ho nhẹ, bào chữa: “Tôi chỉ là lâu quá chưa ăn sushi, muốn nhân dịp này đi ăn một bữa mà thôi…”
Cô cười nhẹ, đáp: “Được rồi. Còn được tặng miễn phí bánh plan kìa. Nhanh lên, nếu hết thì uổng lắm.” Sau đó chủ động kéo tay hắn đi về chỗ nhà hàng Nhật.
Quý Lam nhìn chằm chằm tay của Huỳnh Nhã Nhã trên cổ tay mình, mím môi, ngoan ngoãn đi theo.
Vào trong nhà hàng, phục vụ hỏi: “Hai anh chị đi hai người sao?”
Huỳnh Nhã Nhã thản nhiên: “Ừm, hai người, cặp đôi.”
Quý Lam nghe, lại muốn đỏ vành tai.
Phục vụ híp mắt: “Hai người thật sự là một cặp chứ? Hôn một cái xem nào?”
Đừng chửi bọn họ! Thật sự có quá nhiều người giả làm cặp đôi đến đây để lừa bánh plan! Ghét lắm!!!
Còn Quý Lam, sau khi nghe phục vụ nêu cái yêu cầu kia, đến cả người đều đơ ra. Huỳnh Nhã Nhã thì không nhiều lo lắng như vậy, cô chỉ cười nhẹ.
Lớp màng mập mờ này, cũng nên chọc vỡ rồi.
Cô xoay người sang, đưa tay sang kéo Quý Lam xuống, nhón chân, nhẹ đặt môi mình lên môi hắn. Mặt Quý Lam nóng lên, cả khuôn mặt và vành tai đều đỏ rực, chính thức chết máy.
Hôn rồi.
Huỳnh Nhã Nhã lúc này mới buông ra, thấy biểu cảm mơ màng của hắn, bật cười, lại hôn một cái lên gò má đỏ đỏ kia rồi mới thôi.
Quay sang hỏi phục vụ: “Đạt yêu cầu chưa?”
Phục vụ có lẽ quen nhìn cảnh này rồi, chỉ mỉm cười, cúi người mời bọn họ đi đến khu vực cho cặp đôi.
Quý Lam bên này vẫn chưa xử lí xong thông tin, là Huỳnh Nhã Nhã nắm tay dẫn theo hắn vào bên trong nhà hàng. Hắn chỉ im im lặng lặng cúi đầu đi theo cô.
Gọi món xong, thức ăn rất nhanh được mang lên. Vì ban nãy Quý Lam nói muốn ăn sushi, cô liền gọi thật nhiều loại sushi tới, còn thêm hai bát cơm trộn rong biển và một món súp.
Suốt quá trình ăn, Quý Lam rất im lặng, vô cùng ngoan, cô đưa gì thì hắn ăn đó, còn ăn hết, không bỏ mứa lại một hạt cơm nào. Chỉ có ánh mắt là luôn dán lên mặt Huỳnh Nhã Nhã, như muốn xác nhận việc gì.
Ăn cũng xem như tương đối, Huỳnh Nhã Nhã rót một ly trà sả đưa qua, dịu dàng nói: “Anh uống đi. Đừng chỉ mãi ăn như thế.”
Hắn cẩn thận nhận lấy, uống sạch.
Sau đó, món quan trọng nhất lên sàn. Hai đĩa bánh plan hình trái tim xinh xắn được mang ra, phục vụ cười tươi: “Hai vị có muốn chụp một bức ảnh làm kỉ niệm không ạ? Chúng tôi có máy ảnh lấy ngay. Đặc biệt miễn phí trong thời gian hoạt động sự kiện cặp đôi đó ạ!”
Huỳnh Nhã Nhã nghĩ nghĩ, gật đầu, lại nói: “Hai bức đi.”
Phục vụ gật đầu: “Được ạ!”
Năm phút sau, hai tấm ảnh nhỏ nhỏ được đưa qua. Trong ảnh, Huỳnh Nhã Nhã ngồi bên cạnh Quý Lam, mỗi người cầm một đĩa bánh plan hình trái tim đáng yêu. Mặt Quý Lam còn hơi hồng hồng, nhìn đĩa bánh, còn Huỳnh Nhã Nhã thì nhìn Quý Lam.
Khi hắn nhận lấy tấm ảnh, còn nhìn đến không rời mắt được. Mặt đã hồng hồng, giờ phút này lại càng hồng hơn, có xu hướng lan đến tận cổ.
Thật ra khi hắn nhìn vào bánh lúc chụp ảnh, trong lòng chỉ liên tục cảm thán nó giống như một vật linh thiêng đã tạo cơ hội cho hắn gần gũi cô. Lại còn có… nụ hôn kia….
Quý Lam cẩn thận cất ảnh vào túi áo, giờ mới bắt đầu chú ý đến bánh plan trên bàn. Cầm muỗng nhỏ, không nỡ cắt xuống. Nhìn qua chỗ cô lúc này, cô đang cất tấm ảnh đó vào ô để ảnh trong ví tiền.
Hành động này làm Quý Lam càng muốn giương hai mắt long lanh nhìn chằm chằm cô hơn.
Trong lòng rối như tơ vò:
Cô ấy cất nó vào ví! Cô ấy có ý gì! Nghĩa là mỗi lần mở ví ra cô đều sẽ nhìn thấy ảnh của cô và hắn! Hắn có phải cũng nên làm gì không? À đúng rồi, về nhà hắn sẽ mua một chiếc ốp điện thoại trong suốt rồi để ảnh vào, mỗi lần cầm đến điện thoại đều có thể thấy!
Sau khi làm xong hành động khiến lòng người rối bời kia, Huỳnh Nhã Nhã mới chú ý đến Quý Lam.
Thấy hắn đang ngơ ngác nhìn chằm chằm chiếc bánh, cô nhẹ hỏi: “Anh không thích nó sao? Sao không ăn?”
Hắn mới ngẩn đầu lên nhìn cô, mặt vẫn còn đỏ đỏ, lắc đầu, nhanh chóng cắt một miếng bánh ra rồi ăn.
***
Về đến nhà, đã gần mười giờ tối. Huỳnh Nhã Nhã thúc Quý Lam đi rửa mặt thay quần áo. Cô làm xong thì nghĩ lại một màn ban nãy, từ lúc hôn hắn cho đến bây giờ, Quý Lam đều chưa có nói gì, chỉ biết gật và lắc đầu.
Huỳnh Nhã Nhã đành chịu, có lẽ là thiếu nam lần đầu bị hôn nên còn ngại ngùng.
Cô về phòng đọc sách.
*
Huỳnh Nhã Nhã ngồi dựa vào đầu giường, tầm mắt cô dừng trên quyển sách trên tay.
Quý Lam lúc này bẽn lẽn đi vào phòng cô, thấy cô chỉ nhìn mình một cái rồi thôi, không có nói gì nữa, hắn liền đi tới, leo lên giường rồi vặn vẹo người chui vào trong lòng Huỳnh Nhã Nhã, hai tay vòng qua ôm eo cô, rồi chui vào lòng cô, cọ cọ.
Huỳnh Nhã Nhã liếc tên đàn ông đang “khai thác” điện nước của mình, có chút không biết nên bày ra vẻ mặt gì.
Huỳnh Nhã Nhã động đậy muốn đẩy hắn ra: “Anh mau đi ngủ đi, làm loạn cái gì?”
Quý Lam chui ra từ trong ngực cô, như không thể tin được: “Chị đuổi tôi? Tôi chỉ cọ chị một chút mà chị đã ghét bỏ tôi? Chị hôn tôi xong còn đuổi tôi đi?”
Bỗng nhiên siết lấy cô, mặt và tai đỏ đỏ, mắt ướt ướt đề phòng nhìn chằm chằm Huỳnh Nhã Nhã, giọng nói gằn nặng mang chút ấm ức và tức giận.
Sau đó Quý Lam lại giấu mặt mình đi, chui vào trong cổ cô, rầu rĩ: “Nụ hôn đầu của tôi đó…”
Nhã: “…”
Được rồi, là cô sai.
_______