Dịch: Dực Vũ
Người khác xuyên không đều là nở mày nở mặt, nhưng đến cô liền biến thành một nữ phụ qua đường.
Giang Hạ trong lòng thầm châm chọc, nhưng trên mặt lại một bộ dạng bình tĩnh.
Cô cố gắng nhớ lại mô tả trong sách, Giang Hạ tuy rằng xuất thân nông thôn nhưng cô lại là con gái út được gia đình cưng chiều.
Cô còn có hai người anh trai, cả hai đều đã lập gia đình và có con.
Mười dặm tám thôn, Giang Hạ nổi tiếng xinh đẹp và kiêu ngạo.
Liệu cô có nên về nhà bố mẹ đẻ sau khi ly hôn không?
Vẫn là bỏ đi, khi quay về nhất định gia đình sẽ không vừa ý.
Bây giờ là năm 1982, với kinh nghiệm nhiều năm trong lĩnh vực thiết kế thời trang của cô, muốn có chỗ đứng trong thời đại này, chắc hẳn không quá khó.
Nếu cách đó không hiệu quả, lập tức đi Thâm Quyến, dù sao thì ở đó cũng là một đặc khu.
Ngay khi Giang Hạ cúi đầu tính toán tương lai của mình, Lục Thiếu Dương nắm chặt tay, cảm thấy rất bất lực.
“Hôm qua, A Nguyễn và Hải Minh bỏ con cóc vào trong chăn, là bọn chúng không đúng, tôi thay mặt chúng xin lỗi cô.”
Giang Hạ hừ một tiếng, không ngẩng đầu lên.
Nghĩ tới con vật ghê tởm đó, cô không khỏi cau mày.
Dù thích trẻ con nhưng cô vẫn giữ khoảng cách với chúng.
Nhưng mà, nghĩ đến hoàn cảnh của hai đứa trẻ đó, Giang Hạ lại bao dung hơn một chút.
Lục Thiếu Dương nhận nuôi và chăm sóc bọn chúng, không để cho chúng bơ vơ không nơi nương tựa.
Nhưng mà anh quanh năm ở trong quân đội, bọn trẻ không thiếu ăn thiếu mặc nhưng lại thiếu tình thương.
Đặc biệt là sau khi nữ chính được gả vào, bọn chúng đã hoàn toàn bước vào con đường phản diện tìm cái chết.
Một sự im lặng khó tả lan tỏa trong căn phòng, đột nhiên ngoài cửa sổ vang lên giọng nói của một cậu bé “Cha, con và chị tìm được chìa khóa rồi.”
Sau tiếng sột soạt, cửa phòng lại được mở ra.
Cậu bé rụt rè liếc nhìn cô rồi trốn sau lưng người đàn ông, mở cửa với cậu bé còn một cô bé khoảng chín tuổi.
Chúng ăn mặc gọn gàng, sạch sẽ, nhưng lại rất gầy với nước da hơi vàng.
“Hồ ly tinh!” Cô bé nhìn Giang Hạ, hướng nàng làm mặt quỷ.
“A Nguyễn, xin lỗi!” Người đàn ông cau mày, nghiêm mặt hét lên.
Giây tiếp theo, mắt cô bé tràn đầy nước mắt, cắn môi cứng cổ nhưng không chịu xin lỗi.
“Giang Hạ, xin lỗi!”
Khi người đàn ông xin lỗi, Giang Hạ lắc đầu tỏ vẻ không quan tâm.
Cô vừa phát hiện ra nguyên chủ hình như đã mặc quần áo ngủ cả đêm, đồ đạc trong phòng gần như còn nguyên vẹn.
Không biết đồ vật nào thuộc về nguyên chủ, sau khi thủ tục ly hôn hoàn tất, cô sẽ quay lại đóng gói.
Họ bước ra khỏi phòng, Trần Thục Phân nghe thấy tiếng động liền chạy tới.
Đây là một phụ nữ trung niên có vóc người to lớn, hơi béo một chút.
Tóc bà ấy được tết gọn gàng, thậm chí cả mái tóc bồng bềnh cũng được kẹp sau tai bằng kẹp thép.
Hiển nhiên, Trần Thục Phân rất chú trọng đến ngoại hình của mình.
“Chúng mày đứng lại cho tao!”
Bà ấy tức giận đến đỏ bừng mặt, nhưng lại nhanh chóng nắm lấy cánh tay Giang Hạ nói: “Con gái ngoan, chịu ấm ức thì nói với mẹ, chúng ta không thèm để ý đến tên tiểu tử thối đó.”
Giang Hạ bị Trần Thục Phân kéo đi, không biết nên dùng biểu tình gì đối mặt.
Nàng cười khổ nói: “Nương, con xin lỗi.”
Vừa rồi suýt gọi là dì Trần.
May mắn thay, cô phản ứng nhanh, nhớ ra rằng bây giờ là những năm 1980.
Có vẻ như đây là cách gọi phụ nữ trung niên trong tiểu thuyết.
Nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của Giang Hạ, Trần Thục Phân mắng con trai mình: “Thằng khốn nạn! Cái thằng không có lương tâm! Cái gì, mày còn muốn ly hôn với Hạ Hạ? Tao nói cho mày biết, nếu mày dám ly hôn với con bé, tao sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con với mày.”
Giang Hạ bị Trần Thục Phân kéo đi rất kinh ngạc.
Trong sách không viết chi tiết như vậy, chỉ nói mẹ của Lục Thiếu Dương rất thích Giang Hạ.
Kể ra thì, việc ly hôn là do nguyên chủ tự mình đề xuất, thấy cô quyết tâm như vậy, Lục Thiếu Dương mới đồng ý.
“Nương, chuyện này không trách anh ấy, là con muốn ly hôn.” Giang Hạ nhìn Lục Thiếu Dương bị mắng xối xả cũng không cãi lại, trong lòng cảm thấy có chút áy náy.