Dịch: Dực Vũ
Ai biết Trần Thục Phân nghe xong những lời của Giang Hạ không những không nguôi giận trái lại còn an ủi cô: “Hạ Hạ, con đừng nhận hết trách nhiệm về mình, vợ phải được dỗ dành, nó không nghe lời con làm con tức giận là nó sai, mẹ bảo nó xin lỗi con.”
Giang Hạ nghe vậy trợn tròn mắt, vị này thật sự là mẹ ruột sao?
“Mẹ, mẹ đừng quản!” Nhìn thấy Giang Hạ khó xử, Lục Thiếu Dương cau mày lại, cô ấy thật sự không muốn sống với mình.
Trong trường hợp này, đối với một người phụ nữ, anh, Lục Thiếu Dương sẽ không đi quá xa!
Sau bảy năm trong quân đội, Lục Thiếu Dương chỉ về nhà một vài lần.
Lần này không dễ mới có được kỳ nghỉ mười ngày, ban đầu anh nghĩ rằng mình sẽ làm theo mong muốn của cha mẹ và kết hôn, cũng sẽ giải quyết được một trong những mối bận tâm của họ.
Trước khi kết hôn anh có gặp qua Giang Hạ một lần.
Ngoài vẻ ngoài xinh đẹp của cô, Lục Thiếu Dương không có ấn tượng gì với Giang Hạ.
Đám cưới vừa mới tổ chức ngày hôm qua, Giang Hạ chỉ vào con cóc trên giường, cãi nhau to tiếng với anh, muốn ly hôn, đuổi anh ra khỏi phòng tân hôn.
Phụ nữ thật rắc rối!
Lục gia sống trong một ngôi nhà tứ hợp viện tiêu chuẩn, lúc này chủ nhân của ngôi nhà Lục Hữu Đức đang trả bàn ghế cho hàng xóm rồi về nhà.
Trong nhà cuối cùng cũng đã kết thúc hôn lễ cho con trai, cũng là nhờ sự giúp đỡ của mọi người, Lục Hữu Đức bước vào đã nở nụ cười.
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của vợ và vẻ mặt khó chịu trên mặt của con trai và con dâu, Lục Hữu Đức cảm thấy trong lòng hồi hộp.
“Có chuyện gì vậy?”
Trần Thục Phân nghe thấy giọng nói của chồng, bà buông tay con dâu ra, ngồi bệt xuống đất khóc.
“Sao tôi lại khổ thế này! Mãi mới có được một đứa con dâu, nhưng giờ Hạ Hạ lại tức giận với đứa con bất hiếu này đến mức muốn ly hôn.
Lục Hữu Đức, ông còn không quản thằng con ông đi!”
Trong ánh mắt kinh ngạc của Giang Hạ, người đàn ông trung niên nhanh chóng bước tới đỡ Trần Thục Phân đứng dậy, dường như trong mắt ông, việc con trai và con dâu ly hôn không quan trọng bằng nỗi buồn của vợ mình.
“Thiếu Dương, vào bếp lấy đồ ăn ra đây.” Lục Hữu Đức nói xong, ân cần nhìn Giang Hạ, “Hạ Hạ, con có đói không? Có chuyện gì ăn xong lại nói, được không?”
Mười phút sau, Giang Hạ bưng bát cháo trước mặt lên nhấp một ngụm.
Cô nhớ rõ nam chính và vợ cũ đã nhanh chóng làm thủ tục ly hôn, sau khi mọi chuyện đã giải quyết xong thì cha mẹ họ mới phát hiện ra.
Mẹ của nam chính lúc đó quả thực rất tức giận, nhưng cuộc hôn nhân đã ly hôn.
Chiều hôm đó, nam chính nhận được thông báo khẩn phải trở lại quân đội.
“Hạ Hạ, đừng chỉ ăn cháo mà hãy ăn thử màn thầu ngô mẹ làm đi, còn món trứng chiên hẹ này, rau hẹ mới cắt sáng nay tươi lắm!”
Trần Thục Phân rất nhiệt tình, muốn bày ra món ngon nhất trước mặt cô, nhưng lại sợ Giang Hạ ăn không hợp khẩu vị.
Là một đứa trẻ mồ côi, sự quan tâm chân thành như vậy khiến cô cảm thấy rất lúng túng và bất tiện.
Tuy nhiên, trong mắt Lục Thiếu Dương, Giang Hạ căn bản không quan tâm đ ến gia đình này, thậm chí ngay cả lời lấy lòng của mẹ cũng khiến cô thiếu kiên nhẫn để ứng phó.
Bụp một tiếng, anh đặt bát cơm trong tay xuống: “Con no rồi!”
Tại bàn ăn, hai đứa trẻ lặng lẽ liếc nhìn Lục Thiếu Dương, sau đó tập trung vào Giang Hạ.
Cha có vẻ không vui.
Nhìn thấy thái độ của con trai, Trần Thục Phân cảm thấy rất bất lực.
Không có cô gái nào thích tính cách lạnh lùng và cứng nhắc của con trai mình.
Bà liếc chồng bên cạnh, đây có phải là con ông không? Sao không có chút nào di truyền những ưu điểm của ông vậy?
Không khí trong nhà chính có chút khó xử.
Giang Hạ nhìn đồ ăn trên bàn tuy chỉ là cháo, mà thầu, trứng chiên và dưa chua nhưng cũng khiến cô cảm thấy ấm áp.
Bây giờ là những năm 1980, của cải, vật chất vô cùng nghèo nàn.
Có lẽ những thứ này hẳn là đã được Trần Thục Phân chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
“Hai đứa thực sự muốn ly hôn?”
Trần Thục Phân không buồn ăn, đặt đũa xuống.
Lục Thiếu Dương lạnh lùng liếc nhìn Giang Hạ, trầm mặc một lát, sau đó gật đầu.
Anh cũng có suy nghĩ riêng của mình, với tính tình của Giang Hạ, lấy về cũng sẽ gây phiền toái cho cha mẹ anh, anh lại thường xuyên không ở nhà, sau này cũng không biết sẽ gây ra phiền toái gì.