Ngoan Long uốn éo trong không khí vài lần, sau đó trấn tĩnh lại chút, quấn lấy ngón tay của Tạ Linh Nhai, cọ xát đầu mình vào mặt trên của ngón tay, như thể đang ngượng ngùng cầu xin sự tha thứ.
Tạ Linh Nhai hận mình rèn sắt không thành thép, nhéo nhéo cái đuôi nó, nhưng tình hình hiện tại thực sự không cho phép Tạ Linh Nhai lại dạy dỗ nó thêm nữa, chỉ có thể oán giận vài câu.
Tiểu Lượng ở bên cạnh nghe được, yếu ớt khuyên nhủ: “Thật ra, thầy Tạ, nó chỉ mới tới đây, nên không biết thầy mạnh đến mức nào… Giỏi giang ra sao, hoặc thấy không có gì đáng sợ.”
Tạ Linh Nhai: “…”
Suy nghĩ của Tạ Linh Nhai cũng trở lại bình thường, hắn đứng lên nói: “Đi về trước đi.”
Bởi vì không biết mấy thứ này có ích hay không, nên Tạ Linh Nhai dùng túi ma khí và cho những nội tạng và mặt người vào trong. Lúc này, có một chiếc taxi lái đến, Tạ Linh Nhai duỗi tay ra đón xe.
Chiếc taxi giảm tốc độ, hạ kính xuống. Người tài xế ló đầu ra nhìn họ, rồi như thấy quỷ, tốc độ xe lái nhanh hơn, sau đó mới đạp chân ga, dừng lại.
Đầu và cổ của Quách Tinh dính đầy máu. Ai nhìn cũng sẽ tưởng rằng đây là hiện trường của một vụ án mạng.
Hết cách, Tạ Linh Nhai đành phải kêu Quách Tinh trốn đi, còn mình thì đi tới xe, đi lên trước sau đó mới để cho cậu ta từ chỗ khuất lại đây.
Người tài xế vốn nhàn nhã cầm vô lăng, nhìn chiếc túi trong tay Tạ Linh Nhai, hỏi hắn mua loại thịt gì, mà mùi tanh quá vậy.
Đúng lúc này, một người đàn ông với vết máu ớn dính trên mặt và ngực nhảy lên xe, tài xế nhìn thấy thì sợ hãi đến mức hét lên thảm thiết.
Người nọ nhìn từ kính chiếu hậu và nhận ra đó không phải là máu của Quách Tinh, nên không khỏi run rẩy: “Anh gì ơi, giờ tôi sắp phải giao ca rồi, tôi nghĩ, mấy anh vẫn nên tìm xe khác đi thì hơn.”
“Giờ này mà giao ca cái gì?” Tâm tình của Quách Tinh không tốt, buồn bực nói: “Anh đừng sợ, đây là máu trâu.”
Lúc này tài xế mới khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Aizz… Mấy anh nói sớm một chút thì được chưa, tôi còn tưởng, mấy anh kéo bè kéo lũ đi đánh nhau nên mới thành ra thế này.”
Quách Tinh: “Đây là khu lân cận của Cục Cảnh Sát, tôi đau có điên mà kéo cả đám vào đây đánh nhau chứ.”
Tài xế nhìn nhìn thì thấy trơng tay Tạ Linh Nhai còn có một túi nội tạng, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Tạ Linh Nhai ngồi ở ghế phụ, Quách Tinh và Tiểu Lượng ngồi ở hàng phía sau, cứ vậy đi dọc đường Kim Quế, Tạ Linh Nhai cũng không dám nói bọn họ là người ở Bão Dương Quan, vì dù sao mang trên mình một thân máu me nhầy nhựa như này, cũng mang đến ảnh hưởng quá ác liệt.
Giết giết…
Trong chiếc túi bị đè ép vang lên tiếng kêu.
Vốn dĩ Quách Tinh còn đang buồn bực nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cảm thấy da đầu tê dại, quay đầu nhìn về phía Tạ Linh Nhai, Tiểu Lượng cũng căng thẳng lên.
Tạ Linh Nhai cúi đầu xuống thì thấy, là con Linh Dát với khuôn mặt chuột và bàn tay con người. Thi Trường Huyền nói, con Linh Dát này có rất nhiều phép quỷ quái, nên có thể là nó vẫn chưa chết hẳn…
Tuy nhiên, Tạ Linh Nhai cũng không sợ hãi, hắn không chút do dự cách lớp túi bóp chặt vào cái cổ của Linh Dát.
Tài xế không chút quan tâm hỏi: “Sao vậy, bên trong túi còn có cái gì còn sống à?”
Linh Dát ở trơng tay Tạ Linh Nhai giãy giụa, giống như là đang nổi điên, khiến tài xế có chút sợ hãi liếc nhìn vào chiếc túi: “Rốt cuộc thì đó là thứ gì vậy!”
Tạ Linh Nhai không rảnh trả lời, một tay dùng sức bóp cổ Linh Dát, một tay lại vẽ bùa.
Sau đó, Linh Dát bỗng cố sức, từ phía trước bắn ra!
“Bùm!”
Nó thoát khỏi tay Tạ Linh Nhai nhưng do bị cửa sổ ô tô chặn lại nên từng chút một đập vào cửa sổ ô tô, làm cho máu trâu ở bên trong bắn ra tung tóe, chảy ra khỏi chiếc túi, làm cho cửa sổ xe dính một vệt máu lớn hình hoa máu.
Vốn dĩ Linh Dát này là đang hồi quang phản chiếu, nên càng làm cho mọi thứ trong nó vỡ tung ra, rơi xuống, được đôi tay của Tạ Linh Nhai bắt được.
Trong khi đó tài xế ở bên nhìn một màn này, cũng cảm thấy ngây dại: “…”
“Thật ngại quá.” Tạ Linh Nhai lấy chi phiếu ra ghi vào đó tiền bồi thường rửa xe, rồi dẫn hai người kia xuống xe.
Sắc mặt của người tài xế trông rất xấu xí, mặc dù Tạ Linh Nhai đã nói với anh ta rằng đó là một con chuột tre có đầu to và rất hoang đã, nhưng khi anh ta nhìn kỹ vẫn cảm thấy những thứ bên trong rất ghê gớm, không hề giống với một con vật.
Đêm nay cũng thật tàn ác, có một sinh vật kỳ lạ cùng ba thanh niên trẻ tuổi, đã vậy một người trong số họ còn mang trên lưng một thứ gì đó trông giống như một vũ khí.
Tài xế không dám nói ra lời mình nghĩ, thật ra, nếu Tạ Linh Nhai không cho anh ta tiền, thì anh ta cũng không dám đòi thêm phí rửa xe chỉ nhận lấy rồi bỏ chạy thục mạng, nghĩ thầm ngày mai vẫn nên đi cúng vái, nghe nói có một nơi rất linh thiêng gọi là Bão Dương Quan, ngày mai phải đến đó để cúng sao giải hạn mới được.
“Đi thôi.” Nơi này cách Bão Dương Quan không xa lắm, Tạ Linh Nhai cũng không muốn lại gọi kêu thêm tài xế nào để gây hoạ cho người ta, nên cứ vậy dẫn theo Quách Tinh và Tiểu Lượng đi bộ trở về.
Sau khi gõ cửa, là Trương Đạo Đình ra mở cửa, kết quả lại bị bộ dạng của ba người làm cho hoảng sợ.
Quách, Lượng cũng không nói gì, vừa rồi khuôn mặt và cơ thể của Tạ Linh Nhai đều bê bết máu. Nên khi hắn đi trên đường, đã làm cho rất nhiều người từ xa đi ngang qua không khỏi tè ra quần.
Đến khi Tạ Linh Nhai đi vào, hắn vội vàng đem đồ vật đặt ở trên mặt đất, sau đó dân Quách Tinh đi tắm rửa, rồi lấy quần áo của mình cho cậu ta thay.
Lúc đi ra, Thi Trường Huyền đã ngồi xổm trên mặt đất nghiên cứu “di thể” của Linh Dát.
Từ video nhìn không được rõ ràng cho lắm, đã vậy còn là buổi tối, nên giờ Thi Trường Huyền mới thấy rõ, con Linh Dát này được làm to hơn so với các con Linh Dát thông thường, hắn vuốt xuống dưới lấy một ít đưa lên mũi ngửi, sau đó nói: “Sợ là cái này được làm ở Trung Nguyên.”
“Huynh nói sao?” Tạ Linh Nhai đi tới, nhấc một cái ghế nhỏ đến, ngồi xuống hỏi.
“Ngay từ đầu tôi đã muốn nói cái này.” Thi Trường Huyền chi vào một bên mặt của tượng cho hắn xem: “Chém giết Linh Dát, là một nghi lễ của một bộ phận Khương Mỗ và Khương Mỗ là một khu ẩn dành riêng cho các hoạt động Phật giáo, từ lúc đại sư Mật Tông Liên Hoa Sinh dung hợp và khai sáng cách làm Linh Dát, đã dùng bơ cùng Tsampa (cũng chính là bột lúa mạch quỹ). Nhưng cái này, cũng không phải được làm hoàn toàn từ Tsampa như thông lệ của khu vực, mà là dùng từ thực vật có dính máu nhuộm thành.”
Tạ Linh Nhai nhíu mày nói: “Vậy có cách nào, tìm ra người làm phép không?”
Thi Trường Huyền suy nghĩ một chút rồi nói: “Mỗi tông phái Mật tông, thậm chí mỗi chùa Khương Mỗ đều khác nhau, nên phương pháp tạo ra Linh Dát cũng khác nhau. Hầu hết các tông phái đều làm Linh Dát thành hình người, trong khi đỏ cũng có một số tông phái lại làm Linh Dát thành hình con chuột, làm thành con vật mà mọi người đều ghét. Có lẽ việc đặt câu hỏi từ góc độ này có thể giúp chúng ta tìm được manh mối.”
Con Linh Dát tà ác này là trực tiếp đụng mặt Tạ Linh Nhai, nên hắn cũng không cảm thấy đây là việc vô tình gặp phải, mà này giống như là nó đang nhằm vào hắn, cho nên, tất nhiên hắn cũng muốn tìm cho được người đứng phía sau.
“Được rồi, ngày mai sẽ hỏi thăm một chút.” Tạ Linh Nhai suy nghĩ một trong lòng một chút, sau đó cầm túi lên hỏi: “Vậy cái này, phải giải quyết như thế nào?”
Linh Dát quỷ quái này tuy là đã bị Tạ Linh Nhai chém giết và trấn trụ, nhưng tiếp theo phải xử lý nó như thế nào, hắn sợ vì việc hành sự không giống nhau của hai giáo sẽ để lộ ra cái gì.
Thi Trường Huyền chỉ nói anh đã nghiên cứu được một chút tư liệu và mặc dù hắn đã đọc qua pha quảng, nhưng cũng không có khả năng hiểu biết chi tiết về mỗi tôn giáo hay giáo phái nào thật kỹ càng tỉ mỉ.
“Ờ… Vậy ruột và nội tạng của nó đâu.” Tạ Linh Nhai nói: “Hay là không ấy chúng ta ăn đi?”
Mọi người ở một bên nghe được lời hắn nói, thì không khỏi căng thẳng hết lên: “???”
Quách Tinh hét lên: “Thầy Tạ, thứ này sao có thể ăn được!”
Trương Đạo Đình cũng căng thẳng nói: “Thật ra chúng ta cũng không cần phải tiết kiệm tới mức này đâu… “
Hiện tại phẩn học về kinh tế cũng đã bớt căng thẳng hơn rất nhiều!
Thi Trường Huyền khô khan nói: “Hãy bỏ nội tạng và máu đi, vì khi thực hiện nghi thức chém giết, sẽ có máu chảy ra tới, cái này có thể sẽ sạch, nhưng cũng không kiến nghị để ăn, vì dù sao nó cũng sẽ lây dính một ít tà khí.”
“Tôi lại cảm thấy nó rất tanh, cứ để ở đây đợi xử lý, đến khi chúng hỏng rồi thì mùi càng khó ngửi hơn.” Tạ Linh Nhai giải thích, nhưng vẻ mặt của mọi người đều có chút phẫn nộ và buồn bã, chỉ cảm thấy thầy Tạ như này là đang cố ý chợt xấu bọn họ.
Và vì chuyến đi này, mà tinh thần của Quách Tinh bị tổn hại nặng nề, ban đêm cậu ta cũng không dám ngủ một mình, cứ phải bám dính lấy Tiều Lượng mới chịu.
Tạ Linh Nhai nhìn thấy cậu ta như vậy, trong lòng cũng bâng khuâng không biết có nên tiếp tục truyền thừa và để cho cậu ta kế vị Lư Sơn Pháp không.
Hắn cũng đi nghỉ trước, khi đi ngủ còn thì thầm với Thi Trường Huyền nói rằng đừng để hắn biết ai đã gây phiền phức này cho hắn, đã vậy còn dùng phương thức ghê tởm như vậy để chơi hắn.
…
Ngày hôm sau, Tạ Linh Nhai gọi điện đến cục Tôn giáo, hy vọng có thể hỏi họ về cách liên lạc với những người Mật Tông và đưa ra đề xuất về một số vấn đề.
Cục Tôn giáo biết hắn là người phụ trách Bão Dương Quan, cũng biết hắn có quan hệ với Liên Đàm, nên nói: “Cái này ngài hỏi trụ trì Liên Đảm là được, ngài ấy vừa mở cửa chùa đã có tu sĩ Mật Tông tới bái kiến, đã vậy bọn họ còn là bạn bố Với lại trụ trì Liên Đàm vốn là ở chùa Đông Lâm, nên cũng có quen biết rất nhiều các tông phái khác nhau và rất có tiếng trong cộng đồng Phật giáo.”
Tạ Linh Nhai vừa nghe thấy điều này, đã cảm thấy lời này là nói xạo, vì bây giờ ở Nữu Dương sao lại có đệ tử Mật Tông được?
Trong lòng Tạ Linh Nhai chợt thoáng qua một cảm giác kì lạ, nhưng có thể đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Hắn hỏi tên nhà sư và xác nhận rằng người đó là người mà hắn chưa từng quen biết và người kia hàng năm cũng đều ở bên ngoài tỉnh.
Nhưng vì biết tin, Tạ Linh Nhai lại gọi điện cho Liên Đàm, kể lại chuyện tối qua cho ông ta.
Khi Liên Đằm hay tin Tạ Linh Nhai bị Linh Dát tấn công, ông ta càng ngạc nhiên hơn, lập tức bày tỏ ý định sẽ gọi điện cho bạn bè của mình để hỏi thăm tình hình.
Bạn bè của Liên Đàm là một người Mật Tông của phái Ninh Mã, giáo phái Ninh Mã được xưng là Hồng giáo, đạo tràng của bọn họ là chùa Tang Gia, mà đại sư Liên Hoa Sinh lại chính là người ở chùa Tang Gia sang Khương Mỗ, cho nên bọn họ là một mạch tương thừa với Khương Mỗ. Và bản thân người nọ cũng tham gia rất nhiều lần về nghi thức của Khương Mỗ, nên ông ta biết rõ nó như lòng bàn tay.
Vị hòa thượng này tên là Liệt Thố, đã từng rất nhiều lần đến thăm các ngôi chùa khác ở Trung Quốc đại lục để giao lưu. Và cũng nghe nói rằng ông ta là một nhà sư yêu nước, tiên tiến và có thể nói tiếng Trung khá tốt.
Tạ Linh Nhai đem Linh Dát mang ra ngoài, cùng Thi Trường Huyền, Quách Tinh, Tiểu Lượng ở trong một gian khách sạn với Liệt Thố, để gặp mặt Liên Đàm, vốn dĩ Tạ Linh Nhai nhiều lần mang Thi Trường Huyền đi cùng, cũng là vì không yên tâm về chuyện này, muốn Thi Trường Huyền giúp mình cùng nhau xem xét.
Liên Đàm dẫn đệ tử trẻ tuổi ra ngoài với mình, nhưng chỉ kêu cậu ta ở gian ngoài chờ, còn mình ở phòng trơng giới thiệu Liệt Thố với Tạ Linh Nhai, sau đó lại nhìn nhìn một chút về Linh Dát, sau đó cũng nhận ra, nói: “Cái này không phải được làm từ Tsampa.”
Liệt Thố cũng từ trong túi lấy ra một chiếc hộp sắt hình tam giác, đặt Linh Dát lên đó và bắt đầu giải thích: “Linh Dát không thể tùy tiện đặt, nó phải được đặt trong một hộp đựng đặc biệt.”
Sau đó mới bắt đầu giải thích: Có thể là hộp, cũng có thể là cái giá, mâm, nhưng nhất định phải là hình tam giác.
“Chúng ta có tức, tăng, hoài, trừ bốn nghiệp, mỗi một nghiệp có các hình dạng bất đồng, tru nghiệp chính là hình tam giác, có ý nghĩa trấn áp, hàng phục, dụng ý là trấn áp quỷ quái. Như vậy, có thể ở trong nghi thức chém giết.”
Liệt Thố giải thích xong, lại lộ ra vẻ mặt buồn rầu nói: “Chỉ là, Linh Dát này lại có chỗ không đúng, vì vốn dĩ Linh Dát là dùng để chêm giết, chứ sao lại có thể hại người. Với lại bây giờ cũng không phải là thời gian Khương Mỗ cử hành nghi thức…”
Thành thật mà nói, nhà sư này cũng không thể hiểu, vì sao người tạo ra nó, lại làm thành tượng vật Linh Dát và thật sự cho nó sinh mệnh, để nó đi hại người.
“Tôi đã dùng bùa chú trấn áp nó lại.” Tạ Linh Nhai thấy ông ta dùng đồ vật đặt Linh Dát lên, sau đó kéo lá bùa xuống và nói: “Việc này chúng tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ, cho nên tôi muốn mang tới để cho ngài xem thử, có thể nhận ra đây là thủ pháp của giáo phái nào không.”
Tuy rằng Khương Mỗ là do đại sư Liên Hoa Sinh biên sang, nhưng vẫn có các giáo phái khác như Hồng giáo, bạch giáo, hoàng giáo… Nên nhìn chung vẫn có rất nhiều giáo phái.
Liệt Thố phân biệt ra thật lâu về các giáo phái và nói: “Tôi cảm thấy, cái này rất giống với cách chế tác của giáo phái Ninh Mã chúng tôi. Chỉ là, tăng nhân chúng tôi sẽ không bao giờ có khả năng đem nó thả ra ngoài.”
Vì trong quá trình tu luyện của Khương Mỗ, tất cả các pháp khí đều phải được bảo quản cẩn thận, đây chính là một phần quan trọng trong việc hoạt động Phật giáo, Liệt Thố mang đến một cái hộp tam giác đều là do mình tạo ra và mỗi một phần đoạn của pháp sự đều được thi hành rất nghiêm ngặt, được các nhà sư lựa chọn rất cẩn thận, chứ không phải tăng nhân trẻ tuổi nào cũng có thể đảm nhận vai trò này. Vì dù sao, ở trong nghi thức của Khương Mỗ, những thứ đó cũng đang nhập vai tăng nhân, tương đương với chân thân của nhân vật. Và bản thân Khương Mỗ, cũng là vì trừ tà, tạ ơn thần linh, giáo hóa và giáo dục bản thân để dần tích đức, nên điều này đương nhiên đã làm đảo lộn ý nghĩa nội hàm của nghi lễ, khiến cho tâm tình của Liệt Thố trở nên rất phức tạp.
Tóm lại, người có thể chế tạo ra những thứ tà ác như vậy chắc chắn có pháp lực không hề thấp. Chẳng lẽ là do cao tăng nào bị lệch lạc bản tâm tạo nên? Trong tông môn của họ, những tu sĩ xuất chúng không phải ngẫu nhiên mà đến. Đối với một tu sĩ, phải mất chín năm để học kiến thức cơ bản, và hơn hai mươi năm để thực hành toàn bộ Giáo pháp, nên về độ tinh thông thì không cần phải nói.
Nghĩ đến đây, Liệt Thố càng thêm lo lắng, sợ là môn phái của bọn họ sẽ dần bại hoại.
Tạ Linh Nhai thở dài nói: “Tôi có lấy một bộ phận nhỏ và cũng quay chụp, xem ra thứ này vẫn nên được xử lý trước.”
“Thầy Tạ yên tâm, chuyện này tôi sẽ báo cáo lại với sư phụ. Tu sĩ của chúng tôi không thể là người như vậy được.” Liệt Thố lo lắng nói, sau đó lại lấy trong túi của mình ra sừng hươu và dao.
Bây giờ không có nghi thức Khương Mỗ, nhưng Liệt Thố cũng muốn dùng phương pháp tương ứng để xử lý Linh Dát.
Vì trong quan niệm của họ, lộc là tượng trưng cho hộ pháp thần Tề Trát Ba Lạp. Liệt Thố quỳ xuống trước mặt Linh Dát, dùng sừng hươu đẩy hộp ra, sau đó dùng chuôi dao này chém Linh Dát ra thành từng mảnh.
Và ông ta cũng không yên lặng chém nó, mà là kết hợp với việc nhảy, xoay tròn và chờ động tác, Tạ Linh Nhai nhìn kỹ một lúc, sau đó phát hiện hình như ông ta bắt chước động tác của con nai.
Bằng cách này, Linh Dát đã bị chém thành từng mảnh nhỏ, làm cho máu, nội tạng và khuôn mặt trộn lẫn với nhau, trông giống như một bãi máu bùn, có chút ghê tởm, sau đó Liệt Thố mới đem nó đốt cháy lên.
Đừng nói Quách Tinh, Tạ Linh Nhai cũng là lần đầu tiên được thấy nghi thức trừ tà như này, xem như là được biết thêm một ít kiến thức mới.
…
Mọi người từ phòng đi ra ngoài, đem tro tàn đổ đi, thấy Đàm Thanh đang ở bên ngoài gian phòng kia xem ti vi, cậu ta chỉ vào tivi nói: “Sư phụ, trên đây nói đêm qua có quỷ.”
Tạ Linh Nhai vừa ngẩng đầu thì thấy, đây là một bản tin địa phương, không biết Đàm Thanh làm cách nào mà mở ra được.
Người dân kể: “Đêm qua, khi tôi đang trên đường từ quảng trường Lê Minh về nhà, thì nhìn thấy một bóng người đẫm máu, nhầy nhụa, tôi nhìn rất rõ ràng, bóng dáng đó đang đi về phía mình. Tôi sợ quá nên quay đầu bỏ chạy!”
Phóng viên theo lời người dân địa phương mô tả, cúi xuống phát hiện trên mặt đất có một hàng vết máu, thì nói với màn hình: “Đêm khuya thanh vắng lại xuất hiện một người đẫm máu, không biết là sự kiện kỳ quái, hay là phát sinh hung án gì? Xin các vị hãy chú ý, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra…”
Tạ Linh Nhai: “…”
Tại sao tin tức lại nhanh như vậy, tối hôm qua chỉ mới dọa đến, hôm nay tiết mục đã bị điều tra ra tới, hơn nữa rõ ràng bọn họ đi ba người, sao hắn và Tiểu Lượng lại biến đâu mất, với lại, bọn họ cũng không có đuổi theo ai mà? Sao lại tung tin như vậy! Xem ra là tối hôm qua lúc Quách Tinh đi bộ, đã trở thành quái vật đô thị, và điều này cũng mang đến một manh mối tốt.
Vốn dĩ Liệt Thố còn muốn cất công điều tra cho ra chuyện này, nhưng giờ phạm vi đã thu nhỏ lại rất nhiều, giúp ông ta nhận ra phong cách chế tác này rõ hơn.
Bây giờ Tạ Linh Nhai chỉ còn chờ kết quả, hắn hỏi Đàm Thanh: “Tiểu hòa thượng, Tây Du Ký xem xong rồi sao? Có thích không?”
“Xem xong rồi, tôi thích lắm.” Đàm Thanh thành thật trả lời.
Liên Đàm nhìn Đàm Thanh một cách trìu mến rồi nói: “Thầy Tạ, hôm nay tôi dẫn Đàm Thanh xuống núi, là vì muốn mua cho nó một ít đồ dùng cho mấy ngày tới, đồng thời, cũng muốn dẫn nó đi xem khung cảnh ở Nữu Dương, nhưng giờ lại có việc, cậu có thể giúp tôi dẫn nó đi không?”
“Tất nhiên là được, thấy cứ giao cậu ấy cho tôi.” Đối với các việc đạo nghĩa Tạ Linh Nhai sẽ không chối từ, khung cảnh ở thành phố Nữu Dương hắn rất quen thuộc, đã vậy hắn cũng rất thích hòa thượng mới đến này, Với lại Liên Đàm cũng rất yêu quý tiểu đệ tử này, nên mới có thể dẫn cậu ta xuống núi, để mở rộng tầm mắt.
Theo ý kiến của Liên Đàm, Tạ Linh Nhai cảm thấy tài năng của Đàm Thanh rất cao, nhưng sự hiểu biết về cuộc sống của cậu ta lại chưa đủ sâu sắc. Và có thể nói đây chính là khuyết điểm duy nhất của cậu ta, nên cần phải được trau dồi thêm. Vì dù sao, muốn trở thành tu sĩ thì trước hết lục căn phải thanh tịnh, nhưng ở xã hội hiện đại quả thực có rất nhiều cám dỗ, nhưng nguyên nhân đã như vậy rồi, cũng không thể hoàn toàn trốn tránh, cần phải giúp Đàm Thanh biết rõ, sau đó mới lại tiến hành dẫn dắt.
Liệt Thố muốn trở về báo tin, Liên Đàm cùng đi với ông ta, Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền dẫn Đàm Thanh đi ra ngoài đi dạo phố, tổng cổ Quách Tinh và Tiều Lượng trở về.
Liên Đàm đưa một chút tiền, vì dù sao làm hòa thượng, vấn đề sinh hoạt cũng đơn giản hơn, Tạ Linh Nhai biết rõ điều này, nên tất nhiên sẽ không đưa Đàm Thanh đến bất kỳ cửa hàng nào, mà chỉ cùng Thi Trường Huyền dẫn Đàm Thanh đi mua những vật phẩm thiết thực.
Đàm Thanh vừa lên phố, đã đảo mắt nhìn quanh xem chỗ này chỗ kia, nhìn cái gì cũng thấy rất tò mò, đến khi nhìn thấy tòa nhà cao ở thành phố Nữu Dương. Cậu ta cũng phát ngốc một hồi lâu, nói rằng mình chưa từng thấy tòa nhà nào cao như vậy.
Tạ Linh Nhai nhìn một chút, này cũng chỉ cao 13-14 tầng, không thể tính là toà nhà cao nhất ở Nữu Dương được: “Về sau cậu cùng sư phụ đến các thành phố lớn, sẽ biết đây vẫn chưa là kiến trúc cao nhất đâu.”
Đàm Thanh ở nơi nơi nhìn ngó, người qua đường cũng đang nhìn vị hòa thượng trẻ tuổi này, thấy đối phương mặc đồ thầy tu, chân đi giày tu sĩ, đầu bóng lưỡng, các đường nét trên khuôn mặt thanh tú, còn có vẻ ngây thơ mà nhìn ngắm khắp nơi, khiến họ muốn hỏi có phải là người ở thế giới khác xuyên qua không.
Tạ Linh Nhai thấy Đàm Thanh nhìn chằm chằm vào que kẹo của đứa bé kia, thì mua cho cậu ta một cây kẹo để cậu ta mút.
Đàm Thanh mút mấy cái, lại nói: “Tôi phải mang về chia cho sư phụ và sư huynh cùng ăn.”
Tạ Linh Nhai nghe cũng mủi lòng, đại sư Liên Đàm là trụ trì của một ngôi chùa, không đến mức cùng đồ đệ mút chung một cây kẹo que chứ, nghĩ vậy, hắn lại mua thêm hai cây: “Không sao đâu, cái này cậu mang về cho sư phụ và sư huynh của cậu, chứ ba người mà cùng nhau liếm một cây kẹo, nhìn sẽ rất khó coi.”
Đằm Thanh hỏi Tạ Linh Nhai: “Thầy Tạ, sư phụ nói, nơi hai người ở luôn có người đến người đi sao? Nếu vậy chắc sẽ sinh động lắm?”
“Bây giờ ở chùa cũng đang tấp nập người đến, cũng đông vui mà.” Tạ Linh Nhai nói: “Mặc dù nơi chúng tôi ở có rất nhiều người, nhưng trong lòng chúng tôi rất bình yên.”
Đàm Thanh lại hỏi: “Vậy những người đó, đều thờ phụng thần linh sao?”
Tạ Linh Nhai bình tĩnh cười: “Không biết trong mười người đến có người nào tin không.”
Đàm Thanh “Hả” một tiếng, cũng không nói chuyện, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
“Cậu đang suy nghĩ cái gì?” Tạ Linh Nhai hỏi.
Đàm Thanh mút một chút kẹo, vì miệng ngậm kẹo nên khuôn miệng hơi phồng lên, nói: “Tôi đang suy nghĩ đến việc muốn phổ độ chúng sinh.”
Tạ Linh Nhai: “…”
Tạ Linh Nhai quay đầu đối mặt với Thi Trường Huyền nói: “Đó là việc lớn mà các đại sư hướng đến.”
Chỉ là, có lẽ cậu ta không biết bây giờ việc phổ độ chúng sinh rất khó.
“Chúng sinh không phải chỉ cần mỗi ngày đều ăn một viên kẹo, thì sẽ đi theo sư phụ cậu học đạo đâu.” Tạ Linh Nhai nhẹ nhàng xoa đầu Đàm Thanh.
Đàm Thanh nghĩ nghĩ rồi nói: “Về sau tôi sẽ cho chúng sinh mỗi người một cây kẹo.”
Tạ Linh Nhai không còn lời gì để nói: “Nhưng sẽ có người không thích ăn kẹo đâu.”
Đàm Thanh: “Sao có thể?”
Tạ Linh Nhai nhìn hai mắt cậu ta, nhận ra điều gì đó, khó trách Liên Đàm lại muốn cho cậu ta đi nhiều nơi, nhìn nhiều về thế giới bên ngoài, tư tưởng của đứa nhỏ này đúng là quá đơn thuần, tuy rằng ở trong Phật pháp cậu ta có tài năng thiên bẩm, nhưng… Ở những mặt khác lại giống như bị khiếm khuyết, nhưng cũng không trách được, vì dù sao cậu ta cũng là một tiểu hoà thượng từ nhỏ sống ở trong núi sâu đớn lên.
“Không phải lần trước cậu còn nói, mọi người thấy thủy bất đồng (nhìn thấy từ các góc độ khác nhau sao), cho nên kẹo cũng giống vậy.” Tạ Linh Nhai nói.
“Thấy mủ là quỷ, không mừng khi được cho kẹo thì tất nhiên cũng là quỷ.” Đàm Thanh nói. Trong câu kinh trước đó của cậu ta, thiên thấy bảo trang nghiêm, nhân gian vì trơng, cá thấy vì sào huyệt, quỷ thấy vì mủ. Chúng sinh thấy thủy bất đồng, thấy kẹo tất nhiên cũng bất đồng.
Câu kinh đó giải thích rằng tất cả các pháp đều là duy tâm. Lúc này Đàm Thanh lại nói “pháp” để sửa chữa. Nói rằng “quỳ” chỉ là một giáo huấn lớn.
Tạ Linh Nhai sửng sốt, ngay sau đó nghiêm mặt nói: “Ăn nói lẫn lộn, pháp có chính kỳ, không thể lấy việc này áp đặt lên câu kinh trước đó được.”
Đàm Thanh “Ổ” một tiếng, sau đó tiếp tục mút kẹo que.
Tạ Linh Nhai dẫn Đàm Thành đi mua một số đồ dùng hàng ngày, vốn dĩ mấy cái này trong chùa có thể đã mua rồi, nhưng để cậu ta tự đi ra ngoài mua đồ lót và mua loại có các hình hoạt hình cũng rất vui…
Tâm lý của Đàm Thanh có phần trẻ con hơn các bạn cùng trang lứa, nên cậu ta muốn mua quần lót có họa tiết hình con báo phiên bản Q, ở phía sau mông.
Và vì địa điểm mua đồ nằm trên đường Kim Quế, rất gần đạo quan nên Tạ Linh Nhai nhờ Thi Trường Huyền trông cậu ta trước, còn mình trở về Bão Dương Quan lấy cục sạc, di động của hắn sắp hết pin rồi.
…
Đêm qua tài xế taxi Tiểu Vương trong lúc đi làm về, đã đón một đám hành khách với hành tung rất quỷ dị, sau khi trở về anh ta rửa xe và ngủ một giấc, trưa hôm sau, mới lái xe đến Bảo Dương Quan.
Trên đường đi, Tiểu Vương xem tin tức địa phương nghe thấy có người nói, đêm qua, khi người nọ đang từ quảng trường Lê Minh trở về thì gặp phải một bóng người đẫm máu đang đuổi theo mình, khiến Tiểu Vương không khỏi nghĩ đến một hành khách trong đám hành khách quỷ dị tối qua. Vũ khí và vật phẩm của họ cũng bị hư hỏng, anh ta đột nhiên cảm thấy lạnh cóng cả người, như thể mạng sống bị treo lên.
Nghĩ đến người đàn ông đẫm máu tối qua, Tiểu Vương vội vàng chạy đến Bão Dương Quan, nhưng khi anh ta vừa mới đi lên chính điện thì đã đụng phải một người, anh ta định tức giận với người không có mắt kia, nhưng khi ngẩng đầu lên thì thấy một khuôn mặt có chút quen thuộc, tức thì, những người trong phạm vi 30 mét đều có thể nghe thấy tiếng Tiểu Vương đang sợ hãi hét lên.
“Mẹ nó!” Tiều Vương hoảng sợ tự vệ, buột miệng nói: “Đừng chém tôi!”
“…” Tạ Linh Nhai giơ tay lên, nói với Hải Quan Triều đang ở bên cạnh lộ ra ánh mắt quỷ dị, nói: “Tôi không phải… Tôi không có…”