Trở về trên xe buýt, theo sau là xe cảnh sát, hai chiếc xe cùng khởi hành cách nhau hơn mười phút. Lưu Diễm tựa đầu vào vai Chu Sâm, không chớp mắt nhìn về phía chỗ ngồi bên cạnh, nơi có một cô bé khoảng ba bốn tuổi đi cùng bà ngoại. Bà ngoại cô bé liên tục hỏi han ân cần, trong khi cô bé tự trầm mình trong thế giới nhỏ, mải mê chơi với con búp bê Barbie lớn.
Chu Sâm chống khuỷu tay lên cửa sổ xe nửa mở, ánh mắt nhìn ra ngoài. Chiếc xe cảnh sát vẫn luôn đi sau, đột nhiên rút ngắn khoảng cách. Cửa sổ xe cảnh sát ghế phụ hạ xuống, một bàn tay thò ra rũ tàn thuốc. Khi tàn thuốc tán ra, khuôn mặt của người cảnh sát già dần hiện ra, ánh mắt trầm lặng nhìn Chu Sâm.
Ánh mắt Chu Sâm và người cảnh sát chỉ chạm nhau ngắn ngủi trước khi Lưu Diễm lên tiếng. Cậu quay lại nhìn cô, hỏi, “Em nói gì?”
Lưu Diễm cười ngẩng đầu nhìn cậu, “Cô bé đó,” cô chỉ vào vị trí bên cạnh, “Anh nhìn xem, trông thật xinh đẹp.”
Một cô bé mấy tuổi thì có gì xinh đẹp hay không xinh đẹp, Chu Sâm nói, “Còn không bằng em.”
Mắt Lưu Diễm sáng lên, “Anh thật biết cách nói chuyện.”
Cửa sổ xe cảnh sát kéo lên, dường như có chút chần chừ, sau đó vút đi.
Chu Sâm dõi mắt theo chiếc xe rời đi, cậu biết người ngồi sau xe cảnh sát là Triệu Chí An đã mất trí, cậu cũng biết sự năm tháng đan xen đã có hồi kết hôm nay.
Nhưng cậu không thể nhìn lại bản thân trong quá khứ, bởi vì cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Lưu Diễm nằm trong lòng cậu, giọng điệu không mặn không nhạt nói, “Em thấy trong nhà có người già cũng tốt, người ta nói rằng ông bà yêu cháu, không khí sẽ hòa hợp.”
“Ừm,” Cậu đáp lại lấp lửng, “Nhà có người già như có báu vật.”
“Vậy nhà anh thì sao?”
Chu Sâm trầm ngâm một lúc, nói, “Anh còn một ông ngoại.”
Lưu Diễm hiểu ý “Ồ” một tiếng, “Anh nghỉ đông ở nhà ông ngoại à?”
Chu Sâm gật đầu.
“Thế còn bác gái thì sao? Cũng ở nhà à?”
Chu Sâm lắc đầu, ánh mắt dần trở nên lạnh đi, suy nghĩ một lúc, chỉ nói, “Bà ấy không có ở đây, đã đi từ lâu rồi.”
Lưu Diễm nhất thời không hiểu “không có ở đây” này có nghĩa là đã qua đời hay là đi lâu dài, may mà Chu Sâm không mặn không nhạt bổ sung, “Bà ấy đi làm kinh doanh nhỏ từ lâu, hơn chục năm rồi chưa về.”
“………” Lưu Diễm siết chặt tay cậu, “Anh về nhà là vì ông ngoại?”
Chu Sâm gật đầu, “Có lẽ cả đời này, chỉ có ông là nhớ đến anh nhiều hơn.”
Lưu Diễm mím môi, “Thế còn bố anh?”
Ngón tay Chu Sâm nắm chặt tay cô hơi căng thẳng, nhưng lời nói vẫn điềm tĩnh, “Lần này về nhà, là vì ông ta.”
Lưu Diễm gật đầu, cơn buồn ngủ ập đến: “Em ngủ một lát, đến nơi thì gọi em nhé.”
Chu Sâm chạm nhẹ vào trán cô, chỉnh lại tư thế thoải mái cho cô, nhẹ nhàng nói “Ngủ đi”.
Hai từ sau đó Lưu Diễm không nghe rõ, nhưng theo tiềm thức lại cảm thấy hai từ đó có lẽ quan trọng, nên mơ màng hỏi lại, “Em không nghe rõ, nói lại lần nữa.”
Chu Sâm bất đắc dĩ cười, cúi đầu ghé vào tai cô, lặp lại, “Ngủ đi, cô vợ nhỏ.”
Lưu Diễm nhắm mắt, cười sung sướng nói: “Được rồi cô gái nhỏ.”
Nếu thời gian cứ yên bình như thế.
Truyện được edit cả hai nơi tại và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Chu Sâm vốn định chia tay Lưu Diễm ở bến xe, cuối cùng thấy hành lý nhiều nên theo cô về nhà.
Lưu Nhất lăng xăng chạy ra mở cửa, khóe miệng vẫn còn vết bánh kem chưa lau sạch, Lưu Diễm hỏi ai tặng bánh, cậu bé ngượng ngùng nói tên một cô bạn học quen thuộc.
Lưu Diễm không chịu nổi dáng vẻ khoe khoang của em trai, vào bếp xem cơm canh thừa, lượng cơm vừa đủ, có thể ăn thêm một hai bữa nữa.
Hành lý đã đặt xuống, Chu Sâm vào phòng của Lưu Nhất lấy bộ quần áo để thay, sau đó ném đồ chưa giặt ở Châu Sơn vào máy giặt, đi vào bếp, cậu gõ gõ nhẹ vào tủ cao, mệt mỏi nói, “Anh đi đây, nhớ giặt đồ nhé.”
Lưu Diễm đặt mớ nồi niêu bẩn thỉu vào bồn rửa, cảm thấy có chút mất mát, liền nói, “Nhanh vậy sao?”
Chu Sâm gật đầu, nhẹ ôm cô từ phía sau.
Lưu Diễm bĩu môi, quay lưng lại không nhìn cậu, nghe tiếng bước chân rời đi, cô khẽ nói một câu “Chúc mừng năm mới”.
Chu Sâm cũng nói lại với cô câu đó.
Sau đó, cô nghe thấy Chu Sâm mở cửa phòng của Lưu Nhất, đại khái nói rằng mình phải ra ngoài, Lưu Nhất liền quấn lấy không buông, nhưng cũng dễ dỗ, Chu Sâm cho một cây kẹo là im lặng ngay.
Không biết là kẹo quá hấp dẫn hay Chu Sâm không quan trọng lắm.
Hoặc có thể cả hai?
Cửa sắt phòng khách đóng lại, Chu Sâm không còn ở đó.
Lưu Diễm nhìn xuống dưới lầu từ nhà bếp, chẳng bao lâu thấy Chu Sâm từ toà nhà bước ra, cậu cũng quay lại ngẩng đầu nhìn lên, bước đi không nhanh không chậm.
Lưu Nhất vừa nhai kẹo vừa đi vào bếp, đi vòng quanh Lưu Diễm mấy vòng, cuối cùng ấp úng nói, “Anh Chu Sâm cũng về nhà đón Tết.”
Truyện được edit cả hai nơi tại và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Lưu Diễm nói: “Ừm.”
“Thế có phải là lâu lắm mới gặp lại anh ấy không?”
Sắc mặt Lưu Diễm lạnh nhạt, “Làm gì mà lâu, chẳng phải chỉ mười ngày nửa tháng sao?”
Lưu Nhất ngây thơ hỏi, “Mười ngày nửa tháng không dài sao?”
Có gì mà dài.
Chỉ là hai tuần.
Chỉ là 360 giờ.
Chỉ là 21600 phút.
Nghĩ thế… Lưu Diễm ném luôn khăn lau vào chảo dầu lạnh.
*****
Ngày tháng cứ lặp đi lặp lại.
Lưu Nhất xem hoạt hình, Lưu Diễm ôn bài.
Đến giờ cơm tối, Lưu Diễm mua rau nấu cơm lau nhà.
Nhà nhà đèn sáng rực, con đường hẹp ở Tân Kinh chẳng ngạc nhiên gì khi xe cộ đậu kín, vài ngày nữa là hết năm, sau đó là một năm mới bắt đầu.
Tết thì nên náo nhiệt, nên vui vẻ.
Nhưng nhà chỉ có hai người, đối mặt nhìn nhau không biết nói gì.
Mọi việc chuẩn bị xong xuôi, Lưu Diễm ngồi bên cửa sổ gọi điện cho Chu Sâm, nhưng tín hiệu không tốt, nói chuyện đứt quãng.
Lưu Diễm một tay nghịch bút tự động, trong bóng tối không bật đèn, chỉ có ánh sáng của hàng ngàn ngôi nhà ngoài cửa sổ.
Cô hỏi cậu, “Anh ngủ chưa, hôm qua và hôm nay cộng lại đã 30 tiếng rồi anh chưa chợp mắt.”
Chu Sâm ngồi dậy từ trên giường nằm, xoa nhẹ đôi mắt, thực sự mệt mỏi, sau đó bước xuống giường đi ra ngoài qua lối hẹp, khẽ nói, “Anh vừa chợp mắt một chút.”
“Ồ,” Lưu Diễm có chút áy náy, hỏi, “Vậy em gọi có làm phiền anh không?”
Ngoài nhà vệ sinh của toa xe cứng không có nhiều người đợi, Chu Sâm vừa đến thì có người ra ngay, cậu bước vào, kéo chốt ngang của nhà vệ sinh, bên ngoài biển báo hiện lên có người.
Giọng điệu của Chu Sâm nhẹ nhàng nói: “Không, vừa hay đang buồn đi vệ sinh nên tỉnh dậy.”
Quả nhiên, Lưu Diễm nhanh chóng nghe thấy tiếng nước chảy, sau đó là tiếng rửa tay.
“Còn bao lâu nữa anh đến nơi?”
Chu Sâm hé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, những dãy núi trập trùng, cánh đồng lúa khô cằn mênh mông, trên đồng có máy gặt, có những người nông dân chưa về nhà, còn có những con đường mòn ngang dọc, chỉ là trời tối, dưới ánh đèn đường mờ ảo chỉ có thể nhìn sơ qua.
“Khoảng sáu tiếng nữa, mua vé muộn nên chỉ còn lại giường nằm của tàu chậm.”
Đây là một chuyến tàu đường dài, nhiều người đã ở trên đó hơn chục tiếng, trông ai cũng mệt mỏi, những người lạ lẫm nói chuyện phiếm bâng quơ, tiếng to tiếng nhỏ, những ký ức và trải nghiệm được thêu dệt để khoe khoang, thật giả lẫn lộn.
Chu Sâm ngồi lại trên giường, chân thả lỏng dựa vào bức tường lạnh lẽo, xoa xoa trán dặn dò, “Em tối nay ngủ sớm đi, hôm nay cả ngày không mệt à?”
“Em cũng bình thường thôi,” cô mấp máy môi, nói: “Không biết sao, chỉ là có chút nhớ anh.”
Chu Sâm mỉm cười tự mãn, cậu ngẩng đầu nhìn lên chiếc giường phía trên, người nằm trên đó vẫn đang ngủ say, cho nên giọng nói của cậu cũng nhỏ hơn, “Em nhớ anh là tốt, anh cũng nhớ em.”
Lưu Diễm nghe vậy vui mừng, vội hỏi, “Nhớ em gì vậy?”
Chu Sâm mở màn cửa, ngừng lại một chút rồi nói qua loa: “Đàn ông nhớ phụ nữ thì nhớ gì, tất nhiên là mấy chuyện trên giường thôi.”
Lưu Diễm tức giận, “Anh đúng là đồ lưu manh!”
Chu Sâm nhếch môi định đáp lại, nhưng điện thoại bị ngắt kết nối. Cậu nhìn lại điện thoại, nhận ra là do tín hiệu kém.
Truyện được edit cả hai nơi tại và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Ngay sau đó, tàu hỏa vào đường hầm.
Lưu Diễm chống cằm ngẩn ngơ một lúc, mỉm cười cầm điện thoại nhắn tin cho cậu, xóa rồi lại viết, cuối cùng chỉ còn lại năm chữ: Ngủ đi, không cần gọi lại.
Cô ôm điện thoại cười vui vẻ nằm xuống giường, nửa tỉnh nửa mê đợi thời gian trôi qua.
Chu Sâm lúc đó đang leo lên thang gấp để lấy hành lý từ khe rộng bên trong giường, làm xong một hồi, điện thoại cậu reo hơn mười lần, cậu kẹp điện thoại giữa vai trái và đầu, đeo ba lô nặng trên lưng, cầm thẻ ghế từ tay nhân viên đổi lại vé tàu.
Cậu theo dòng người đi về phía cửa, giọng có chút trách móc: “Đã một giờ rồi sao em còn chưa ngủ?”
Lưu Diễm uất ức, bĩu môi nói, “Sợ anh xuống nhầm ga nên em đặt báo thức.”
Lúc này tàu đã vào ga Tây Thành, ga mới sửa, tinh tế và rộng lớn.
Chu Sâm “Ồ” một tiếng, nói với cô, “Vừa vào ga, đang xuống tàu.”
Lưu Diễm ngồi dậy từ trên giường, tinh thần phấn chấn hơn nhiều, hỏi anh: “Vậy đêm nay anh ngủ ở đâu?”
“Đêm nay không ngủ, lát nữa anh ra bến xe mua vé, thời điểm này nhiều người đi xe, tranh thủ ban đêm mua vé dễ hơn chút.”
Có tiếng động vang lên, là tiếng thang rơi xuống đất.
Lưu Diễm ngạc nhiên, “Gấp vậy sao?!”
Chu Sâm nhướn mày, “Em nghĩ sao…”
Lưu Diễm cảm thấy áy náy, “Biết thế em đã không để anh cùng em về Tân Kinh, đi thẳng từ Châu Sơn có phải gần hơn không.”
Châu Sơn vừa hay là thành phố du lịch, không chỉ gần hơn một chút, thời gian cũng dễ sắp xếp hơn, nhưng cậu nói, “Cũng không khác gì, em ngủ sớm đi, anh cúp máy đây.”
Chu Sâm bước chân lên mảnh đất Tây Thành, mỗi bước đi đều thêm nặng nề.
“Anh không cần em đi cùng sao, nơi lạ nước lạ cái mà?”
Chu Sâm không nhịn được cười, “Sao em buồn cười thế?”
Lưu Diễm làm nũng nói: “Thế à,” nhưng “Buồn cười chỗ nào?”
Chu Sâm cầm điện thoại trong tay, nhìn về thành phố với những ánh đèn neon lấp lánh tương tự, thậm chí là những tòa nhà cao tầng hùng vĩ hơn, quen thuộc mà xa lạ.
Trong lòng đầy cảm xúc, cậu giải thích, “Diễm Diễm.”
“Tây Thành mới là nơi anh sinh ra.”
Làm sao có chuyện lạ nước lạ cái được.
Một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, Lưu Diễm nhẹ nhàng gật đầu, “Em biết mà, chính vì là nơi anh sinh ra nên em mới tò mò.”
“Thật sao?”
“Ừ.” Cô nói, “Có cơ hội em sẽ đến thăm.”
Chu Sâm mỉm cười, “Có cơ hội là khi nào?”
Lưu Diễm ngả mình trên giường, trong lòng đã có quyết định, cô nhấc chân trái lên, để lộ bắp chân tròn trịa trắng trẻo, ngón chân cuộn lại, thong thả nói: “Có cơ hội là sớm thôi.”