Lưu Nhất ăn ngấu nghiến, trước mặt là Tôn Kỳ, Ngô Khương và Cao Xuyên, cả ba nhìn cậu bé có chút ngẩn ngơ. Họ thầm nghĩ, cậu bé này ở bên Lưu Diễm chắc đã chịu không ít khổ.
Ngô Khương nói, “Không cần vội, em từ từ ăn, mấy ngày nay bọn chị sẽ chăm sóc em.”
Lưu Nhất vui vẻ gật đầu, nhưng rồi cẩn thận hỏi, “Còn chị của em đâu, chị ấy đi đâu vậy?”
“Chị em đi ra ngoài, một lần đi về phải mất hai ngày, rồi nghỉ ngơi hai ba ngày, tính ra khoảng một tuần sẽ về,” Ngô Khương nói.
Lưu Nhất tuy nhỏ tuổi nhưng ánh mắt lóe lên sự tinh ranh, Tôn Kỳ tưởng mình nhìn nhầm, đặt ly trà sữa sang một bên, nghiêm túc nói: “Chị em mỗi tuần cho bọn chị một trăm tệ, em vừa rồi ăn hamburger, gà quay, bánh khoai, tất cả đã hơn năm mươi tệ, còn dư lại 47 tệ.”
Lưu Nhất tức khắc chán nản, ủy khuất bĩu môi, đôi mắt to tròn ướt át trông thật đáng thương. Cậu bé nhìn thật giống Lưu Diễm khi bị người ta chơi xấu.
Cao Xuyên ngồi thẳng dậy, lau đi nước mắt nơi khóe mắt của cậu bé, “Không sao, em muốn ăn gì cứ nói, anh sẽ mua cho.”
Lưu Nhất vừa gặm cánh gà vừa cười, mắt vẫn rưng rưng nhưng lại đầy vui vẻ nói với Cao Xuyên, “Anh thật tốt.”
Tôn Kỳ chê cười, “Anh tốt cái gì chứ, không nhớ lời Lưu Diễm dặn, ăn lung tung không tốt, nếu cậu ấy biết, không sợ lột da anh sao.”
Cao Xuyên tự tin nói: “Có gì phải sợ, chúng ta ra ngoài ăn có sao đâu, ăn chút ít không sao cả,” cậu ta nhìn Lưu Nhất cười, “Đúng không?”
Lưu Nhất vui vẻ gật đầu.
Tôn Kỳ chưa kịp phản bác, Ngô Khương cũng nhàn nhạt khẳng định, “Không sao, ăn ít thôi, ai cũng không thể một ngụm mà thành mập mạp.”
Tôn Kỳ ngán ngẩm, nhún vai, “Được thôi, các người thích làm gì thì làm.”
Cô ấy còn nói thêm, “Lưu Diễm trở về sẽ giận các người cho mà xem.”
Cao Xuyên và Lưu Nhất nhìn nhau, đợi khi Lưu Nhất ăn xong, Cao Xuyên đặt tay lên vai Tôn Kỳ nhẹ nhàng nói: “Đừng chuyện gì cũng nghiêm túc như vậy, có gì cũng có thể giải quyết mà.”
Tôn Kỳ lạnh nhạt gật đầu, “Ừ, anh đúng.”
Cao Xuyên dò hỏi, “Lại giận anh à?”
Tôn Kỳ lắc đầu, “Không nhỏ mọn như vậy đâu.” Nói xong, cô ấy nở một nụ cười gượng gạo.
Cao Xuyên không thích vẻ ngoài giả vờ đó, bất ngờ ôm lấy mặt cô ấy hôn vào má lúm đồng tiền. Tôn Kỳ vội vàng chống đẩy, sau đó cả hai cùng cười vui vẻ.
Ngô Khương che mắt Lưu Nhất không cho cậu bé nhìn.
*****
Lưu Diễm rạng sáng khó khăn lắm mới mua được vé trả lại của người khác, cô còn định mua vé khứ hồi, nhưng gần đến Tết nhiều người đi không thể mua được, mọi thứ đều do duyên số.
Suốt một ngày dài, cô đầu tiên giao Lưu Nhất cho Tôn Kỳ và Ngô Khương, sau đó vội vàng về nhà giặt sạch đống quần áo bẩn và phơi nắng trên ban công. Tiếp theo, cô đến chợ mua xương sườn và cá tươi để nấu canh, sau khi nấu xong liền cho vào tủ lạnh, đủ để bổ sung canxi cho Lưu Nhất trong bảy ngày.
Hành lý của cô là thứ được chuẩn bị cuối cùng, cùng với các loại sữa rửa mặt và kem dưỡng da trong phòng tắm. Càng gần đến giờ đi cô càng hưng phấn, những mệt nhọc cả ngày bỗng chốc tan biến.
Cô mua vé tàu lúc sáu giờ chiều, loại T, đến nơi sớm hơn ba tiếng so với tàu thường.
Lúc này ánh nắng chiều rực rỡ, ngọt ngào và yên tĩnh. Cô đeo ba lô nhẹ, đội mũ và quàng khăn đỏ, vừa ra khỏi cửa lại quay lại, kiểm tra lại gas lần nữa.
Mọi thứ đã sẵn sàng, cô đứng thẳng người bước về phía cửa sắt.
Nhưng người mở cửa không phải là cô.
Ngoài cửa là Hứa Diễm, bà ta lấy chìa khóa từ dưới chậu hoa khô.
Được coi là khách không mời mà đến.
Lưu Diễm đứng sững tại chỗ, ngẩn người một lúc rồi vô cảm bước đến cửa thay giày.
Hứa Diễm bước vào, thắc mắc hỏi, “Con sắp đi đâu à?”
Lưu Diễm cúi đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, “Tôi sắp đi xa, bà đến không đúng lúc.”
Cô lại ngẩng đầu nhìn Hứa Diễm miễn cưỡng, “Không có việc gì không đăng tam bảo điện, bà nói đi, đến làm gì?”
Hứa Diễm đặt hai bộ quần áo mới mua lên bàn, nói đùa, “Mẹ không thể đến thăm con sao?”
Lưu Diễm “hừ” một tiếng, tay không chần chờ thắt dây giày, “Bà còn nhớ lần trước gặp tôi, bà đã nói gì không? Trí nhớ bà tốt lắm, chắc không quên đâu.”
Ngón tay Hứa Diễm gõ nhịp trên mặt bàn, bà ta lẩm bẩm điều gì đó, đại khái là chuyện sống độc lập, mỗi người một đời. Bây giờ bà ta vẫn nghĩ vậy.
Truyện được edit cả hai nơi tại và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Bà ta nói một lúc, thấy Lưu Diễm không kiên nhẫn đứng lên, liền đi thẳng vào vấn đề, “Mẹ chỉ muốn biết Lưu Chính đi đâu rồi. Lần trước ông ta đột nhiên đến nhà mẹ làm ầm ĩ lên, khiến cả nhà mẹ không yên.”
Lưu Diễm cười khổ, “Ông ta đi tìm bà? Đúng là một vở kịch xuất sắc. Bà nghĩ tôi nói cho ông ta biết à?”
Hứa Diễm mím môi, thật sự là bà ta đã nghĩ vậy nhưng không thể nói ra, dù sao Lưu Diễm trước mặt không còn như lúc nhỏ, nó có máu thịt, có tình yêu và thù hận, lâu không gặp đã trở thành người lớn có suy nghĩ độc lập.
Một khi đã trưởng thành, sự ích kỷ lười biếng, hư vinh của thế giới người lớn không thể trốn tránh, không có lý do.
“Không phải ý đó.” Hứa Diễm nhếch môi cười dịu dàng, giỏi nhất là giả vờ.
Bà ta nói Lưu Chính làm ầm ĩ ở nhà “bà ta”. Lời nói của Hứa Diễm vô tình đã chia cách, cô và Lưu Nhất không liên quan đến bà ta, may mà Lưu Diễm không để ý: “Hai người chồng của bà biểu hiện thế nào, vừa mới đăng ký kết hôn với bác sĩ Hồ, không đến mức sắp ly hôn chứ?”
Sắc mặt Hứa Diễm tối lại: “Lão Hồ rất thông cảm cho mẹ, là mẹ tự đi tìm Lưu Chính, có những việc phải giải quyết, và….,” bà ta dừng lại, rồi nói tiếp, “Lưu Diễm, con nên mong mẹ hạnh phúc, vì mẹ sinh ra con.”
Lưu Diễm gật đầu, nói không chút để ý, “Bà nói đúng, tôi cũng chúc bà hạnh phúc, chúng tôi cũng chưa bao giờ quấy rầy cuộc sống mới của bà, dù có đói chết cũng không xin bà tiền sinh hoạt, chúng tôi đều đã rất hiểu chuyện rồi, có thể sống tốt hay không thì tùy thuộc vào bản lĩnh của bà.”
Cô bước đến cửa, dừng lại nói: “Bà muốn ở lại thì cứ ở một mình đi. Luôn là Lưu Chính tự về, tôi cũng không có cách liên lạc với ông ta, bà hỏi tôi cũng vô ích. Nhưng ông ta thường hay đến khu đèn đỏ, bà đến đó chờ, may ra gặp được.”
Tay trái cô nặng nề đặt lên nắm cửa, miệng cười chế giễu, nhẹ nhàng quay đầu nhìn bà ta, bổ sung một câu, “Hứa Diễm, bà nói đúng, bà là người sinh ra tôi,” cổ họng khô khan, giọng cô không chút lay động, “nhưng bà biết đấy, sinh mà không nuôi, nuôi mà không dạy, hai điều đó bà đều có cả.”
Hứa Diễm cảm thấy lời mình nói trở nên vô nghĩa, “Mẹ có nỗi khổ riêng.”
Cửa mở ra, Lưu Diễm dừng lại một chút, nhưng không chờ được lời giải thích hợp lý.
Lưu Diễm tự giễu, “Bà không phải luôn rất dứt khoát sao? Có lựa chọn thì có từ bỏ, bà là người tự nguyện bỏ rơi tôi và Lưu Nhất, không phải vì không có đường lui, nên đừng luôn lấy nỗi khổ ra mà nói.”
Lưu Diễm không nói thêm nữa, bước ra và đóng cửa lại.
Thực sự, chênh lệch nhiệt độ giữa trong và ngoài phòng khá lớn, Lưu Diễm hắt hơi, nhìn qua khe cửa, trong phòng vẫn đen kịt, không bật đèn.
Cô lấy vé từ máy tự động rồi lên tàu. Xe lửa không đến nỗi quá đông người, nhưng vì mua vé ghế ngồi cứng nên lối đi nhỏ và chỗ đứng chật kín. Xe lửa bật máy sưởi nhưng không thông gió, ngồi lâu sắc mặt sẽ xám xịt đầy dầu mỡ. Nếu không phải hành trình bốn tiếng, Lưu Diễm chắc chắn không tìm chỗ ngồi.
Sau nhiều lần nói “xin lỗi”, “làm phiền” và “có thể nhường chỗ một chút không”, cuối cùng Lưu Diễm cũng tìm thấy chỗ ngồi của mình gần cửa sổ. Cô nép sang một bên để nhường đường cho mấy người kéo vali đi tìm chỗ, rồi mới đi vào chỗ ngồi xuống.
Khi tất cả kết thúc, Lưu Diễm thở phào nhẹ nhõm, nhận ra đây là lần đầu tiên cô một mình đi đến một nơi xa xôi.
Ánh mắt cô dừng lại trên cửa sổ tàu, nơi có hơi nước đóng băng. Lưu Diễm nhẹ nhàng đưa ngón trỏ lên, vẽ tên Chu Sâm và thêm một hình trái tim.
Nếu Chu Sâm thấy, chắc chắn lại sẽ trách, “Em đúng là trẻ con thật.”
Cô không quan tâm, lấy điện thoại chụp lại cửa sổ và gửi cho Chu Sâm một tin nhắn. Cảm thấy vẫn hơi mơ hồ, cô chụp thêm một bức ảnh bên trong toa tàu và gửi tiếp.
Chờ mãi không thấy phản hồi, không khí trong toa tàu ngột ngạt, cô đeo tai nghe lên.
Những bài hát quen thuộc vang lên, thật tình cờ, bài đầu tiên là “Lâu rồi không gặp” của Trần Dịch Tấn.
Cùng một bài hát, nhưng ở quán bar của Cao Xuyên đã bị biến tấu, náo nhiệt và kinh hãi.
*****
Rốt cuộc cũng là tính cách không giống nhau, nhà Ngô Thương cách trung tâm Tân Kinh hai giờ đi xe nên cô ấy về sớm, chỉ còn lại Cao Xuyên và Tôn Kỳ, cả hai đều là những người thích vui chơi. Cao Xuyên đề nghị đưa Lưu Nhất đến quán bar của mình, Tôn Kỳ suy nghĩ một lúc rồi đồng ý ngay.
Lưu Nhất được sắp xếp ở một góc yên tĩnh trên tầng hai, uống thứ nước màu cam được nhân viên mang đến, nhìn như nước giải khát, cậu bé tò mò cắm ống hút vào uống thử, thấy được nên uống thêm vài ngụm.
Cao Xuyên và đám bạn thân của cậu ra chơi bài uống rượu, Tôn Kỳ đứng bên cạnh cổ vũ. Đến khi cả hai không chịu nổi định rời đi, họ mới nhớ ra còn có Lưu Nhất.
Ba, bốn giờ không ai để ý, bất cứ đứa trẻ nào cũng sẽ khóc, làm loạn hoặc bỏ đi.
Cao Xuyên vội vàng chạy lên tầng hai, từ góc nhìn trên cầu thang thấy chỗ ngồi của Lưu Nhất đã trống rỗng.
Cậu ta cảm thấy lo lắng, tiến lại gần thì phát hiện Lưu Nhất đang ngoan ngoãn nằm co ro trên ghế dài, miệng hé mở thở, hoàn toàn lạc lõng với mọi thứ xung quanh.
Thức uống thực ra có một chút cồn, khiến cậu bé ngủ ngon lành.
Cao Xuyên bế cậu bé xuống lầu, Tôn Kỳ tựa vào cửa quán bar, đã cởi áo khoác ngoài, nhìn chăm chú Cao Xuyên đi tới, ánh mắt mang chút đánh giá không rõ ràng.
Đợi họ đến gần, cô mới đứng thẳng lên nhìn Lưu Nhất, nhẹ hỏi, “Trước hết đưa nó về nhà phải không?”
“Đưa em về trước đi.”
Tôn Kỳ lắc đầu, “Bố mẹ em hôm nay từ Nhật về, thấy em đi khuya chưa về chắc chắn nổi giận.”
“Thế thì?”
Tôn Kỳ cười, “Em tự về được, cứ nói là ở nhà Lưu Diễm ôn bài.”
Cao Xuyên gật đầu khen ngợi: “Lý do hay đấy.”
Tôn Kỳ hôn lên môi cậu ta một cái, vẫy tay chào rời đi, dáng vẻ rất tiêu sái.