Phối Hợp - Phong Tử Mao

Chương 17



Lúc hai người xuống lầu thì liên hoan đã kết thúc rồi, mọi người đang bận thu dọn đồ đạc để đốt pháo.

“Ồ, nam chính của chúng ta cuối cùng cũng tỉnh dậy rồi.” Khương Lỗi cười hì hì chạy ra đón.

“Sao mới đó đã tàn tiệc rồi hả anh Lỗi, tôi còn chưa kịp xem đạo diễn nhảy nữa mà.” Hạ Vũ hỏi.

“Hời ơi cậu đã bỏ lỡ một tiết mục hay đó, điệu nhảy thoát y của đạo diễn hay lắm nha.”

“Thật sao, vậy thì tiếc quá, tôi còn muốn thi nhảy với chú ấy đó.”

“Ha ha ha, Hạ Vũ, cậu đừng có tấu hài!” Khương Lỗi hoàn toàn không tin thật, hắn vỗ vai của Hạ Vũ và cười ha hả.

Uông Lẫm ném một ánh mắt “Gớm, không biết xấu hổ” tới, sau đó đi sang một bên chào hỏi với mấy người bên đạo diễn.

Hạ Vũ hiển nhiên là dính theo hắn đi chào hỏi từng người một hệt như kẹo vừng, sau khi chào hỏi xong thì lại nhìn hắn với dáng vẻ giống một chú cún con.

“Chúng ta đi đâu đây.”

“Ông lại muốn làm gì nữa.”

“Đi ra ngoài tản bộ có được không.”

“Khắp nơi toàn là mùi pháo có gì hay mà đi chứ.”

“Anh biết một chỗ, phong cảnh đẹp lắm, có muốn đi chút không.” Hạ Vũ tỏ vẻ bí ẩn.

Uông Lẫm không biết nơi khỉ ho cò gáy này hơn nửa đêm rồi mà còn có cảnh đẹp gì, nhưng mà dù sao đêm giao thừa chắc cũng không có thợ săn ảnh đi theo chụp hình, đi một chút thì đi thôi.

Hai người đi ra từ cửa sau, dọc theo con đường nhỏ đi đến núi phía sau khách sạn. Nơi này thật ra cũng là địa bàn thuộc về khách sạn, chẳng qua là chưa kịp khai phá, vậy nên vẫn còn rừng cây rậm rạp.

“Tiểu Lẫm, đường này không bằng phẳng lắm, em nắm lấy tay của anh, đừng để ngã.”

“…Rốt cuộc thì ông muốn đi đâu?”

“Trèo lên chút là đến rồi, khoảng thời gian này anh thường đến đây.”

“Ông muốn giết tôi phải không, nên chọn khoảng thời gian với địa điểm này.”

“Sao có thể chứ!” Hạ Vũ bị câu nói này của hắn dọa sợ, biểu cảm của anh lập tức trở nên nghiêm túc, “Tiểu Lẫm, có phải anh đã làm chuyện gì không đúng hay không, để em nghi ngờ anh như thế này…”

“Tôi nói đùa thôi,” Uông Lẫm trợn mắt, “Đi nhanh đi.”

“À, em nắm tay anh trước đi.”

Uông Lẫm không thể nào thuyết phục được sự bướng bỉnh của anh, hắn cũng lười nhây với chuyện kiểu này thế nên đưa tay sang.

“Tay của em lạnh quá,” Hạ Vũ mỉm cười hài lòng, còn vân vê mu bàn tay của hắn một cách tán tỉnh, “Nhưng mà anh có thể ủ ấm em.”

Uông Lẫm trừng anh bằng ánh mắt giống như nhìn biến thái, Hạ Vũ lập tức nhận thấy sau đó kéo hắn đi lên trên. Con đường hai người đi là một đoạn đường hoàn toàn chưa được mở mang, nên không thể không vịn thân cây trèo từ từ lên, trèo được một nửa Uông Lẫm cảm thấy chắc chắn não mình vì thiếu ngủ nên chập mạch rồi, nếu không thì sao có thể đồng ý với yêu cầu đi xem cảnh đêm của Hạ Vũ.

“Sắp đến rồi, cố gắng thêm chút nữa là được…mấy ngày nay em quay phim tiêu hao hết thể lực rồi, đạo diễn cũng thật là…” Hạ Vũ vừa đi vừa thích tự lẩm bẩm mấy câu động viên, nếu là vào ngày thường thì Uông Lẫm đã quát kêu anh im miệng từ lâu rồi, nhưng nể tình hôm nay là đêm giao thừa nên cứ để anh nói cho đã.

Lúc hai người leo lên đỉnh, Uông Lẫm chợt nhìn thấy một cái hồ nước, trên mặt hồ còn có một lớp khí lạnh lơ lửng, thay vì nói là hồ, chi bằng nói là một ao nước được tự nhiên hình thành, vì diện tích của nói thật sự quá nhỏ. Nhưng mà đặc biệt ở chỗ, do mối liên quan hình chiếu, nhìn từ góc độ này thấy đất trời hợp thành một, phong cảnh hết sức mơ mộng.

“Đẹp chứ.” Dù cho đã leo lên đỉnh núi rồi nhưng Hạ Vũ vẫn không nỡ buông tay hắn ra, mà còn nắm chặt lấy lắc lắc rồi hỏi.

“Một mình ông đến đây làm gì?”

“Thì đọc sách, ôn tập kịch bản một chút, có khi thì dựa dưới tàng cây ngủ một lát, ánh mặt trời buổi sáng rất ấm áp, hoặc là… sẽ tập diễn với cái cây này nọ nè.”

“Diễn với cái gì?”

“Cây nè.” Hạ Vũ gõ gõ thân cây ở bên cạnh, “Tuy là không thể bằng với người, nhưng dù sao nó cũng được tính là sinh mệnh đó, có lúc tự nghĩ ra cảnh để diễn với nó cũng rất có cảm giác.”

“Bình thường quay phim vẫn chưa diễn đã hay gì, mà còn muốn diễn với cái cây.”

“Nếu tự tập luyện thì có thể thử diễn nhiều hơn, bình thường lúc làm việc vai diễn vẫn có giới hạn…Tiểu Lẫm, em cũng biết, trừ lần này ra, lúc trước anh toàn diễn cùng một loại hình.”

Đương nhiên là Uông Lẫm biết, lúc trước Hạ Vũ toàn diễn mấy vai nam phụ si tình dịu dàng, chẳng có cảm giác tồn tại gì hết, có lúc cũng sẽ diễn vai ngốc nghếch, vô tâm. Nói chung là toàn là nhân vật không có chiều sâu gì. Lần này nếu đạo diễn không chủ động dùng người mới, có thể anh mãi mãi cũng không thể có cơ hội chuyển mình.

“Lần này có thể diễn nhân vật có tính đột phá như thế này, anh cầu còn không được, vốn dĩ đã chẳng có nhiều cơ hội, nếu không luyện tập cho vững, sau này người mới lên thì càng chẳng còn cơ hội gì nữa,” Hạ Vũ tiếp tục nói, cuối cùng còn cười, “Lỡ đâu sau này ngay cả tư cách chung một đoàn phim với em cũng không có thì hỏng bét rồi.”

Tiếng pháo nơi xa vang lên liên tiếp từng tiếng một, lúc chuẩn bị gần đến không giờ càng ngày càng ồn ào, hai người ngồi trên bãi cỏ nhìn làn khói dày đặc và pháo hoa nở rộ, vậy mà cũng chẳng cảm thấy lạnh nữa.

Mặc dù vừa mới nói những lời buồn thương, nhưng Uông Lẫm cảm thấy rõ là Hạ Vũ giờ khắc này đang vui vẻ, trong đôi mắt đang nhìn ngắm bầu trời của anh toàn là ánh sáng, như thể được khung cảnh này đem đến cho niềm vui và sự thỏa mãn vô cùng vô tận.

“Tôi nói này.”

“Sao thế?”

“Ông có thể buông tay được chưa.” Uông Lẫm liếc cái tay vẫn còn nắm chặt bàn tay mình không buông.

“Í,” Hạ Vũ ngại ngùng buông tay, biểu cảm hơi tiếc nuối, nhưng anh nhanh chóng tươi cười trở lại, “Tay em đã không lạnh nữa rồi, nếu không thì chúng ta quay về trước nhé, đợi chút nữa lại lạnh thì không tốt đâu.”

“Ừ.”

“Vậy em đưa tay lại cho anh đi, anh đỡ em đi xuống.”

“Ông sờ đến nghiện rồi?”

“Đường xuống núi không dễ đi, anh sợ em ngã mà.”

“Ông coi tôi là Lâm Đại Ngọc à.”

Hạ Vũ thật sự còn đi đánh giá tỉ mỉ hắn từ trên xuống dưới một hồi, rồi nghiêm túc nói: “Tất nhiên là cơ thể của em khỏe mạnh, nhưng giá trị con người của em cũng cao hơn, lỡ đâu khi xuống núi bị ngã ở đâu đó thì anh Lỗi với đạo diễn sẽ giết anh mất, vậy nên cần phải nắm tay dắt xuống.”

Lời này lại làm cho Uông Lẫm trong phút chốc chẳng biết phản bác làm sao.

“Vậy nên, đưa tay cho anh đi.” Hạ Vũ nói xong thì mỉm cười, lúm đồng tiền ở khóe miệng lấp ló.

Hai người tay nắm tay đi xuống núi, không thể không nói tay của Hạ Vũ thật sự ấm hơn người thường nhiều, đối với một người có thể chất lạnh như Uông Lẫm thì anh giống như một cái túi làm ấm tay, hắn cực kỳ muốn rút lấy hết tất cả hơi ấm từ đối phương.

“Tiểu Lẫm, tiếp theo em định nhận vai diễn gì?”

“Chuyện này ông cần phải hỏi tôi à.” Dù sao lần nào hắn nhận vai gì Hạ Vũ cũng nhận được tin tức rất nhanh.

“Anh muốn biết kế hoạch xa hơn của em, như thế thì anh mới có thể luôn đi theo bước chân em được.”

Uông Lẫm cảm thấy da gà nổi đầy trên lưng, nhưng biểu cảm của Hạ Vũ rất nghiêm túc.

Khi bọn họ đi xuống dưới chân núi, bỗng nhìn thấy có một chiếc xe đậu ở bên đường, họ lập tức dừng lại một cách cảnh giác.

“Không phải là phóng viên chứ?” Hạ Vũ kéo Uông Lẫm núp sau một cái cây bên cạnh, anh hỏi khẽ.

“Ai lại đi nằm vùng vào ngày tết, tấu hài hay gì.”

“Người ta kiếm tiền cũng cực khổ lắm, ngày tết khá thích hợp để đào tin mới… nhưng chiếc xe này sao nhìn giống xe sang vậy?” Hạ Vũ càng nhìn càng thấy sai sai.

Uông Lẫm nheo mắt quan sát một hồi, “Maserati.”

“Có khi nào là người giàu ở gần đây tới ngắm trăng không?”

“Còn có sở thích này nữa?”

“Đương nhiên rồi, chỗ này do anh phát hiện ra được đó, đẹp quá chừng.”

Uông Lẫm cười nhạo, “Sân sau của khách sạn người ta mua mà cũng không biết ngại nói ông phát hiện được.”

“Người ta vẫn chưa khai thác mà, bình thường cũng không có ai cố ý đến chỗ như này…ê?”

Trên con đường nhỏ nối đến khách sạn xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, hai người đều ngừng nói chuyện, mắt nhìn chằm chằm người đang đi đến, cho dù người kia đã kéo nón xuống thấp nhưng dáng dấp đi đường vẫn bị nhận ra.

“Dương Minh Hi? Cậu ta ở đây để làm gì.”

“Lẽ nào là xe của cậu ta?”

“Sao có thể, trong xe còn có người nữa kìa không thấy hay sao.”

“Nhưng mà góc này cũng không nhìn rõ là ai mà…”

Chỉ thấy Dương Minh Hi đi đến bên cạnh xe, gõ cửa sổ xe, sau đó mở cửa xe ngồi vào chỗ kế bên tài xế.

“Tiểu Lẫm, chúng ta ngồi xổm xuống chút, như vậy mới nhìn rõ hơn.” Hạ Vũ nắm chặt tay của Uông Lẫm, anh cúi xuống ngồi xổm với gương mặt hứng thú.

“Đi thẳng tới chào hỏi đi, ông không thấy lạnh à.”

“Xuỵt… em nhìn kìa!”

Uông Lẫm không biết Hạ Vũ có tiềm năng làm thợ săn ảnh từ lúc nào, hắn trợn mắt, khom lưng xuống một cách không tình nguyện. Vừa nhìn liền thấy hai bóng dáng xà nẹo trong xe, động tác đó nhìn kỹ thì đúng là hôn môi.

Hai người họ im lặng nhìn hai người trong xe càng ngày càng nồng nhiệt, từ ôm nhau hôn đến nằm xuống bắt đầu mần chuyện. Trong lúc đó bàn tay đang nắm lấy Uông Lẫm của Hạ Vũ cũng càng ngày càng chặt, dường như dùng sức xoắn lại, cả người anh như thể đang xem phim càng xem càng hưng phấn.

“Mẹ nó, ông làm gì vậy…Hạ Vũ ông buông tay ra cho tôi!”

“Xuỵt, em nhìn kìa,” Hạ Vũ vừa nhìn chằm chằm không rời mắt chiếc xe hơi sang trọng đang lắc lư kia vừa lấy điện thoại chụp lại, “Anh chụp được mặt của Dương Minh Hi rồi, người còn lại mặc dù không nhìn rõ nhưng cũng không sao… sau này nếu như cậu ta còn muốn lấy em ra để PR, thì lấy tấm hình này tung ra ngoài.”

“Ông bình tĩnh một chút có được không, vẫn chưa biết người trong xe là ai đó.”

“Không cần quan tâm là ai, Dương Minh Hi chắc chắn không muốn video này bị tung ra ngoài đúng không.” Hạ Vũ nói xong thì mỉm cười với hắn.

Nụ cười này khiến cho Uông Lẫm có cảm giác sởn cả gai ốc, hắn nhịn không được mà hắt hơi một cái, may là hai người kia ở trong xe đang làm hừng hực không nghe thấy.

Cả quá trình kéo dài đâu chừng khoảng nửa tiếng, chiếc xe sang kia cuối cùng cũng lái đi, sau khi hai người xác nhận nó đi xa rồi mới bước ra từ rừng cây, sau đó trở về khách sạn một cách lặng lẽ.

Vừa trở về khách sạn quản lý của hai người họ vội vàng nhào lên, Khương Lỗi chạy đến trước mặt túm lấy Uông Lẫm, ổng thở hồng hộc, nói: “Hai người các cậu đã đi đâu? Giám đốc Lê đến rồi, mau qua đó chào hỏi.”

“Giám đốc Lê?”

“Lê Tại Thủy, Bố Thủy đó,” Khương Lỗi nói nhỏ, “Vừa nãy tự dưng lái xe đến đây, vẫn là Dương Minh Hi biết trước, rồi nói cho mọi người biết, mọi người mới luống cuống tay chân đi thu dọn, bây giờ đạo diễn nhà sản xuất đều ở trong căn phòng đó, ổng nói muốn gặp mặt nghệ sĩ của công ty.”

Uông Lẫm nhìn Hạ Vũ, còn anh nhìn chiếc điện thoại vừa nãy mới quay phim, hai người họ đồng thời nở một nụ cười nhếch mép trên khuôn mặt.

“Hai cậu nhìn nhau làm gì?”

“Không có gì hết, đi gặp giám đốc Lê thôi,” Uông Lẫm nhanh chóng trở về với khuôn mặt không cảm xúc, “Nhân tiện nhắc ông ta về chuyện PR.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.