Căn phòng sang trọng nhất khách sạn có một cái bồn tắm kề sát với cửa sổ sát đất, lúc ngâm mình tắm có thể nhìn thấy phong cảnh ban đêm của núi rừng ở ngoài cửa sổ, nó còn có một sự đặc sắc khác.
Uông Lẫm nhìn xuống Lê Tại Thủy ở trước mặt, và Dương Minh Hi ngoan ngoãn ở bên cạnh ông ta, hắn cười khẩy trong bụng.
Lê Tại Thủy trẻ hơn so với trong tưởng tượng của hắn, trước đây hắn lười đến hình ảnh cũng không thèm tra, còn tưởng rằng ông ta là một ông chú hói đầu có bụng bia, ai ngờ người ta có dáng người cao gầy, mặt mày nho nhã, da mặt nhìn cũng rất căng mịn, từ trên xuống dưới đều chăm sóc khá tốt.
Chẳng trách dạo này Dương Minh Hi sống thoải mái như thế, cuộc tình trên xe vừa nãy cũng mãnh liệt như thế.
“Uông Lẫm, tôi đã xem phim của cậu diễn,” Biểu cảm của Lê Tại Thủy nhã nhặn, “Cậu có tinh thần của loài sói, điều đó thật sự hiếm thấy ở các ngôi sao đời thứ hai* có xuất thân tốt như vậy.” (*ngôi sao đời thứ hai: ngôi sao nghệ sĩ có cha mẹ cũng là ngôi sao)
Uông Lẫm cũng cười lịch sự trả lời: “Vậy tôi tin rằng ông cũng đã từng xem một số bài báo trước đây của tôi, ê kíp của tôi tuyệt đối không làm ra được việc giống như ràng buộc bán hủ.”
Lê Tại Thủy đã lường trước việc hắn sẽ hỏi chuyện này, “Phương án này do giám đốc Trần làm, ông ấy cũng vì nghĩ giúp cậu gia tăng độ nổi tiếng, cậu nên biết, độ nổi tiếng mấy tháng nay của cậu vẫn luôn tuột dốc.”
Khương Lỗi thấy thế lập tức chen vào giải thích trước khi Uông Lẫm trả lời lại: “Giám đốc Lê, khoảng thời gian này Uông Lẫm vẫn ở đây quay phim, hơn nữa cũng không có tác phẩm mới được chiếu, vậy nên độ nổi tiếng quả thực có hơi giảm xuống, nhưng đó cũng là con đường thiết lập nhân vật trước giờ chúng tôi tạo nên cho cậu ấy, cố gắng không đụng đến chuyện xào couple này, thế nên chuyện lần này cũng khó mà làm được.”
“Đã muốn đi con đường cố gắng quay phim thì sao lại khoảng thời gian này lại không có tác phẩm?”
“Bộ phim lần trước gửi xét duyệt xảy ra một chút vấn đề, vậy nên suất chiếu phải hoãn một chút.” Khương Lỗi nói, “Thật ra thì lịch trình của Uông Lẫm rất kín, mục tiêu sang năm của chúng tôi là tranh thủ giành giải thưởng, vậy nên mong rằng khán giả có thể chú ý nhiều hơn về tác phẩm của cậu ấy.”
“Không phải là tôi muốn làm khó dễ các cậu, nhưng thị trường đang làm khó tôi,” Lê Tại Thủy nói, “Mặc dù Uông Lẫm có phòng làm việc cá nhân, nhưng nói cho cùng cũng là nghệ sĩ của công ty, hợp đồng vẫn chưa hết hạn nữa. Bây giờ cậu cũng biết là cạnh tranh đang rất mạnh mẽ, tôi hi vọng rằng lúc cậu ta đang cố gắng quay phim cũng đừng quên cậu ta là người có giá trị thương mại.”
Lúc này đạo diễn ở bên cạnh lên tiếng, “Giám đốc Lê, anh cũng đừng gấp gáp quá, Uông Lẫm trước giờ đi theo con đường lạnh lùng, giờ tự dưng thay đổi thì người ta cũng không thể thích ứng được, cho nhau một chút thời gian, để phối hợp nhiều hơn cũng được mà.”
“Đạo diễn Mạc, tôi cũng hiểu mà.” Lê Tại Thủy cười nói.
“Giám đốc Lê,” Uông Lẫm đột nhiên lên tiếng trước khi Khương Lỗi mở miệng, trên mặt hắn vẫn là nụ cười giả dối nhìn có vẻ lễ phép như cũ, “Tôi biết ông và chủ tịch Lâm khác nhau, ông quan tâm đến giá trị thương mại của nghệ sĩ hơn, nhưng mà ông yên tâm đi, sau này tôi sẽ chú ý nhận đại diện thương hiệu nhiều hơn, nhưng về chuyện xào couple này, tôi đề nghị ông nên suy nghĩ lại cho kỹ, nói cho cùng thì đây là chuyện ràng buộc với một nghệ sĩ có địa vị chênh lệch với tôi.”
Sắc mặt Dương Minh Hi lập tức trở nên u ám, đôi mắt trong trẻo sáng ngời được fan ví như nai con kia trợn trừng hung dữ nhìn Uông Lẫm.
Lê Tại Thủy liếc nhìn “tiểu thịt tươi” họ Dương đầy tình cảm: “Tôi cũng không phải là người không biết đạo lý, nhìn dáng vẻ của Minh Hi cũng không bằng lòng xào couple “tình huynh đệ” này, để tôi về kêu giám đốc Trần gác lại chuyện này.”
“Cảm ơn giám đốc Lê đã hiểu cho.” Uông Lẫm cũng không thèm nhìn Dương Minh Hi một cái mà trả lời.
“Tôi cũng hi vọng cậu sẽ nhớ những lời mà bản thân vừa nói. Sao còn đứng vậy, không ngồi à?”
Uông Lẫm mỉm cười ngồi xuống. Hạ Vũ đứng cùng hắn nãy giờ sau khi nghe thấy chỉ thị của sếp thì tìm cũng tìm một chỗ ngồi xuống.
Khương Lỗi như thể cuối cùng cũng được thở ra một hơi, lúc ngồi xuống da thịt trên người đều thả lỏng rủ xuống trên ghế. Nhưng quản lý của Hạ Vũ vẫn còn sự cảnh giác.
“Cậu là Hạ Vũ đúng không, diễn xuất khá nghiêm túc.”
“Cảm ơn giám đốc Lê, tôi cũng đang cố gắng thay đổi hình tượng.”
“Sau này công ty sẽ cho nghệ sĩ nhiều cơ hội hơn, hi vọng cậu có thể giành lấy thật nhiều.”
“Tôi biết rồi.”
So với Uông Lẫm và Dương Minh Hi, Hạ Vũ chỉ là một vai phụ ra mắt đã lâu nhưng vẫn chưa nổi tiếng, thật sự có hơi cỏ rả.
Lại trò chuyện một lát về tình hình trong ngành, nhìn về tương lai của công ty, thì Lê Tại Thủy đi nghỉ ngơi, đạo diễn và nhà sản xuất cũng lần lượt trở về phòng.
“Đi trước đây, bai.” Dương Minh Hi đội mũ lên rồi nói một câu với vẻ thờ ơ, cậu ta thậm chí không thèm nhìn Uông Lẫm và Hạ Vũ, cứ thế vội vàng dẫn quản lý đi mất.
“Thằng nhóc này đi đâu mà vội thế, về phòng mình hay là phòng của giám đốc Lê đây?” Uông Lẫm cười nhạo, nói.
Khương Lỗi bị lời nói của hắn dọa cho sợ thon thót, “Tiểu tổ tông ơi, cậu đừng có nói bậy bạ, tuy rằng cả công ty đều cho rằng hai người bọn họ có quan hệ mập mờ, nhưng tới giờ vẫn chưa có bằng chứng xác thực gì hết.”
“Vậy thì ông coi cái này có tính là bằng chứng xác thực không?” Uông Lẫm ra hiệu bằng mắt cho Hạ Vũ.
“Hả? Thật sự phải đem ra xem hả Tiểu Lẫm.” Hạ Vũ lại hơi ngại.
“Không phải lúc nãy quay hăng lắm sao, kêu đem ra thì lại mắc cỡ?” Uông Lẫm trêu anh.
Hạ Vũ đỏ mặt gãi đầu, anh lấy điện thoại ra mở đoạn video lúc nãy. Khương Lỗi và Lương Tấn vây xung quanh, họ nhìn chăm chú vào cảnh xuân sắc trên màn hình một hồi, sau đó nhìn nhau mỉm cười, lắc đầu một cách bó tay.
“Xe là xe của bố Thủy, xem ra lần này là thật rồi, mẹ nó, sao khẩu vị lần này của bố Thủy không giống trước lắm nhỉ?”
“Trước đây ông ta có khẩu vị như thế nào?”
Lương Tấn còn định miêu tả ra, nhưng hắn nhìn thấy Uông Lẫm liền hất cằm, nói thẳng: “Lão Thủy thích nhất kiểu giống cậu ta đó.”
“Vãi.”Uông Lẫm thiếu chút nữa là phun nước ra ngoài, Hạ Vũ ở bên cạnh cũng sợ tới mức trở nên cảnh giác.
“Nè thiệt là,” Khương Lỗi ngượng ngùng ho, “Trước đây bố Thủy bao nuôi toàn là ngôi sao nam nhìn men lì, nếu mà so sánh thì là cái kiểu cơ bắp cuồn cuộn đó, giống như kiểu Dương Minh Hi thì là lần đầu tiên, chẳng lẽ là chơi chán rồi nên đổi khẩu vị?”
“Đổi thì tốt.” Uông Lẫm trợn mắt.
“Nhưng cái chuyện PR kia cũng xem như là được giải quyết rồi, sau này nhận nhiều đại diện thương hiệu hoặc biểu diễn thương mại chút là được, tôi cảm thấy ông ta cũng không quá làm khó làm dễ cậu,” Khương Lỗi vỗ vai hắn: “Về nghỉ ngơi thôi, tiểu tổ tông?”
Uông Lẫm nhìn Hạ Vũ và Lương Tấn ở bên cạnh, chỉ thấy anh mỉm cười với ánh, lộ ra lúm đồng tiền ở khóe miệng: “Tiểu Lẫm nghỉ ngơi sớm chút đi, anh với anh Tấn lại đi ăn chút đồ ăn khuya tâm sự một chút.”
Uông Lẫm gật đầu, rời khỏi phòng cùng Khương Lỗi.
“Tôi nhìn vẻ mặt lúc nãy của bố Thủy, tài nguyên sau này của Hạ Vũ rất khó nói.” Khương Lỗi vừa đi vừa nói, “Đoán chừng Lương Tấn cũng nhìn ra được, nên hai người họ còn muốn thương lượng một chút.”
“Có làm quá không?” Uông Lẫm chau mày.
“Dù sao Hạ Vũ cũng không giống cậu, xuất phát điểm thấp, từ diễn viên quần chúng đến diễn viên phụ đã tốn mấy năm trời, có giá trị nghệ thuật, nhưng giá trị thương mại thậm chí còn không bằng mấy người vừa ra mắt đã nổi tiếng, từ góc độ của công ty thì nghệ sĩ như vậy không đáng để phân chia nhiều tài nguyên, nhất là mấy người làm ăn như bố Thủy…”
Uông Lẫm im lặng nghe hắn nói một tràng, cho đến khi đi đến trước cửa phòng hai người mới nói “ngủ ngon” với nhau.
Trong phòng vẫn còn phảng phất mùi làm xong chuyện ấy, hóa ra là quên mở cửa sổ. Hắn đi lại mở cửa sổ, vừa hay nhìn thấy chiếc Maserati kia của Lê Tại Thủy đậu ở dưới, cũng không biết là đến đây rồi mua mới hay là đồ thuê.
Hắn nhớ lại cảnh đối thoại lúc nãy, đột nhiên cảm thấy bực dọc, hắn lại đóng cửa sổ lại, rồi mở điều hòa lên.
Nhìn điện thoại một lát, không có tin tức gì, vậy nên nằm trên giường xem kịch bản một hồi, lại nhìn điện thoại, sau khi xác nhận thật sự không có tin tức gì mới nhắm mắt đi ngủ.
Giấc ngủ này cũng không ngon cho lắm, chắc là do buổi sáng ngủ quá nhiều, cũng có thể là những chuyện tào lao vừa mới xảy ra.
*
Mấy ngày nay Lê Tại Thủy ở trong đoàn phim quan sát mấy cảnh phim bọn họ quay, trong đó có một cảnh của Uông Lẫm và Dương Minh Hi.
Uông Lẫm cảm nhận rõ, lúc Lê Tại Thủy có mặt, đạo diễn săn sóc Dương Minh Hi nhiều hơn, ổng thường xuyên đích thân giảng giải cách diễn, chỉ dẫn nhiều hơn, còn thái độ của Dương Minh Hi cũng trở nên nghiêm chỉnh hơn nhiều, không những số lần cười khi diễn giảm bớt, mà đôi mắt trống rỗng trong lúc diễn cũng trở nên có hồn hơn một chút.
Tiền tài và quyền thế quả thật có thể làm cho người ta hăm hở tiến lên.
Còn Hạ Vũ mấy hôm nay không có xuất hiện ở phim trường, nghe đâu là đang khua chiêng gióng trống chuẩn bị cho cảnh đóng máy cuối cùng. Trong cảnh phim đó, anh bị Uông Lẫm đâm một nhát xuyên người, từ trên lầu xanh ngã xuống vũng máu là kết thúc toàn bộ phần diễn.
“Hạ Vũ, tai của ông điếc rồi hả? Không nghe thấy tôi kêu ông hay gì?”
“… Tiểu Lẫm? Xin lỗi.” Hạ Vũ đang ngồi trên băng ghế tắm nắng đọc kịch bản lập tức đứng dậy, anh tháo chiếc tai nghe xuống nhìn Uông Lẫm bỗng dưng xuất hiện một cách kinh ngạc, “Sao em lại đến? Phần diễn hôm nay kết thúc rồi sao?”
“Ừ, tìm ông để tập kịch bản của ngày mai.”
“Em đợi chút, anh kiếm cho em cái ghế…em đã ăn gì chưa? Chỗ anh có chút bánh quy.”
“Ăn rồi,” Uông Lẫm nhìn anh luống cuống dời thêm một cái ghế lại, để kịch bản rơi trên mặt đất thế là hắn tốt bụng nhặt lên vỗ lên đầu Hạ Vũ: “Mấy hôm nay ông toàn ở đây hả?”
Ở đây chính là cái sân sau chưa được khai hoang của khách sạn. Ánh mặt trời ấm áp, xua tan bớt đi sự khó chịu của không khí lạnh ẩm ướt mang đến.
“Đúng rồi, chỗ này yên tĩnh, còn rất rộng rãi, sao em biết anh đang ở đây?”
“Thì hỏi Lương Tấn, thầy chỉ đạo võ thuật đâu?”
“Ông ấy đi ăn cơm rồi, chiều quay về, buổi trưa tụi anh vừa mới tập một ít thoại,” Hạ Vũ cực kỳ vui vẻ với sự chủ động của hắn, “Thời gian trôi đi nhanh quá, chớp mắt một cái lại xong một bộ phim.”
Uông Lẫm liếc nhìn biểu cảm có hơi tiếc nuối của đối phương, nói: “Bắt đầu nhanh đi.”
Hai người ngồi dưới ánh mặt trời từ từ bắt đầu vào kịch bản. Hai người chẳng khác gì lúc bình thường, Hạ Vũ vẫn vô cùng tập trung, đến chỗ cảm xúc xao động còn tự dưng gào thật to lên, rồi sau đó nhận được vài cái trợn mắt quen thuộc của Uông Lẫm.
Đối phương dường như có một sự nhiệt huyết thuần túy đối với diễn xuất, anh xem tất cả nhân vật đều như nhau, cho dù diễn một vai khách làng chơi cũng có thể diễn với tất cả sự nhiệt huyết, khó trách sao ông nội của hắn lại yêu thích anh.
“Tiểu Lẫm, lần này anh chết cũng thảm ghê, ngay cả câu nói trước lúc lâm chung cũng không có, mấy cảnh trước đây ít nhiều cũng được vài câu.”
“Ông muốn tìm đạo diễn thêm cảnh không phải không được.”
“Thôi đi, kiểu gì ổng cũng mắng anh, ảnh hưởng tiến độ quay phim rồi còn mơ mộng thêm cảnh diễn, ‘pi’.” (*pi: này thể hiện sự chê bai mà cách phát âm như kiểu phun nước miếng í)
“‘Pi’ cái đầu ông chứ ‘pi’, đừng có phun lên đồ tôi.”
“Anh không có dùng sức, không có phun trúng chứ?” Hạ Vũ vội vàng sờ sờ phần vải trước ngực của hắn, sau đó mới chợt nhận ra chỗ mình sờ là chỗ nào thì lại ngại ngùng rụt tay về, anh chuyển chủ đề: “Vậy chiều hôm nay đã tập rồi…thì buổi tối chúng ta không cần tập nữa đúng không.”
Uông Lẫm biết anh có ý gì, hai người đã mấy ngày rồi không có gặp buổi đêm. Hơn nữa nếu như không có chuyện gì khác, ngày mai sau khi Hạ Vũ xong phần diễn thì sẽ rời đoàn phim.
Chuyện đóng máy chẳng hiếm lạ gì đối với bọn họ, trước đây không biết bao nhiêu lần Hạ Vũ đóng máy trước hắn rồi. Nhưng lần này, bất kể là những lời đêm đó Hạ Vũ nói, lời đánh giá không rõ ràng của Lê Tại Thủy, còn có cả những phân tích dựa theo kinh nghiệm của Khương Lỗi, chúng đều khiến cho Uông Lẫm cảm thấy dường như nó không giống với trước đây lắm.
Thật sự rất có thể, sau này việc hai người diễn chung sẽ gặp vấn đề.
“…Tiểu Lẫm?” Thấy hắn không nói gì, Hạ Vũ lại hỏi một cách dè dặt, “Buổi tối chúng ta vẫn tập thoại chứ?”
Uông Lẫm định thần lại, hắn khép kịch bản lại, nói, “Với yêu cầu của đạo diễn thì chỉ một lần có được hay sao, tối nay khoảng chín giờ lại tập một lần đi, tôi đi vệ sinh trước đã.”
Sau đó hắn đứng dậy rời đi không thèm để ý đến biểu cảm ngạc nhiên vui mừng của Hạ Vũ.