Còn Tống Cảnh Chi kia nữa, chồng bà ta là chỉ huy trưởng cấp ba, cháu gái bà ta coi trọng anh, đó là phúc của anh, anh thậm chí còn từ chối gặp mặt.
Có điều không ngờ Tống Cảnh Chi vậy mà có thể tìm được vợ có điều kiện tốt như vậy.
Đường Tiêu Tiêu bị lời vừa nãy của Kim Ngọc Mai làm cho cô có hơi khó hiểu, cô quyết định đợi Tống Cảnh Chi trở về hỏi thử, giữa bọn họ có phải có quan hệ gì không.
Vì sao bà ta nghe thấy cô là vợ anh thì kích động dữ dội như vậy.
Đậu xe đạp xong, cô ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Vương Xuân Hoa xuống lầu.
Bởi vì chuyện hôm qua, Đường Tiêu Tiêu cũng không muốn quá nhiệt tình cô ta mà chỉ khẽ gật đầu.
Ai biết đối phương còn thèm để ý cô, cô ta cao ngạo ngẩng đầu bước đi.
“… Thật bội phục.
Nhưng mà Vương Xuân Hoa cũng không hề rời đi mà đứng ở đầu bậc thang mà nhìn cô lên lâu, ánh mắt không hề rời khỏi Đường Tiêu Tiêu.
Đường Tiêu Tiêu quay đầu nhìn cô ta, cô ta lại tranh thủ thời gian thu hồi ánh mắt.
Loại người này sau này vẫn đừng lui tới thì hơn, Đường Tiêu Tiêu khẽ lắc đầu.
Quả nhiên viện gia chúc này giống như một sân chung lớn, bởi vì đều là người từ khắp nơi tới nhập ngũ, hạng người gì cũng có.
Về đến nhà, trước tiên cô mở lò than ra rồi đổi than nắm, móng heo không thể làm ngay, có thể giữ lại làm thịt luộc vào ngày mai.
Móng giò kho chia kỹ làm hai phần, một phần giữ lại buổi tối làm mì giò heo, một phần ăn giữa trưa, xào thêm một chút rau xanh và quả dưa chuột.
Món chính nấu cơm khoai lang, đời sau cô đã quen ăn cơm, Tống Cảnh Chi làm người tỉnh Hồ Nam, mặc dù không kén ăn nhưng anh vẫn quen ăn cơm hơn.
“Ở hành lang đã ngửi thấy mùi thơm, vừa nghe mùi này đã biết chinh là nhà anh rồi.” Tống Cảnh Chi đi vào nhà bếp, từ phía sau ôm eo cô và thì thâm bên tai cô.
“Trở về rồi? Có mệt không?” Cô quay đầu nhìn anh.
“Không mệt, sao không chờ anh trở về rồi nấu cơm?”
“Em trở về sớm nên làm luôn.” Cô mỉm cười: “Có thể ăn cơm rồi.”
Tống Cảnh Chi phụ giúp bưng đồ ăn lên bàn, vợ chồng trẻ bắt đầu ăn cơm.
“Nhà này ai nấu ăn ngon như vậy? Hình như là thịt.” Ngoài cửa, Tiêu Kiệt Minh mới vừa đón Lý Mẫn tan ca giữa trưa về.
“Thèm chết anh.” Lý Mẫn trừng mắt anh ta một cái.
Đôi này bữa sáng và bữa trưa đều ăn ở quán cơm, chỉ có buổi tối là nấu cơm ở nhà.
Tống Cảnh Chi và Đường Tiêu Tiêu nhìn nhau cười một tiếng.
“Đúng rồi, anh và phó chủ nhiệm Kim ủy ban gia đình có quan hệ gì sao?” Cô hỏi.
“Vợ của chỉ huy trưởng Đặng?” “Anh không biết.”
“Trước kia chỉ huy trưởng Đặng nhắc với anh, giới thiệu cháu gái vợ ông ấy cho anh nhưng anh từ chối.”
“Ồ, anh trai, giá cả thị trường không tệ nhỉ, trong thôn có một người coi trọng anh, gia chúc việc này cũng có một người coi trọng anh.” Đường Tiêu Tiêu nhíu mày.
“Nhưng anh chỉ coi trọng em.” Anh nắm tay cô hôn một cái.
“Nhưng mà chỉ như vậy thôi thì vì sao bà ta phản ứng như vậy?” Điều này khiến Đường Tiêu Tiêu không hiểu.
Nếu biết thân phận của cô, lấy phản ứng trước đó của Kim Ngọc Mai chắc hẳn sẽ làm cô vài câu.
“Nghe nói phó chủ nhiệm Kim này có hơi bợ đít, gần đây đều đang đồn anh tìm được một cô vợ Kinh Thị có lai lịch, có lẽ bởi vì cái này.”
“…” Cha em chỉ là xưởng trưởng thôi, không phải quan lớn gì.
“Em không cần phải để ý tới, mình đóng cửa sống cuộc sống tạm bợ của mình là được, nếu có người ức hiếp em, em cứ nói cho anh biết, chồng giúp em.” Anh gắp cho cô một miếng giò heo cô thích.
“Ừm”” Cô gật đầu, sau đó lại nói tới chuyện của Vương Xuân Hoa.
“Không thích thì không qua lại, không cần khiến mình uất ức.”