Ăn cơm xong, vợ chồng son ngủ trưa một lát, Đường Tiêu Tiêu bị đánh thức bởi tiếng chuông chói tai.
“Không sao, là chuông báo, em ngủ tiếp đi, anh đi trước.” Tống Cảnh Chi nhanh chóng mặc quần áo, câm mũ rồi chạy ra ngoài.
Cô nhìn hình bóng của anh, chẳng phải chưa tới ca trực mà?
Thời đại này không có điện thoại cũng không có máy bàn ở nhà. Chỉ có đơn vị ở phòng thường trực hoặc là khu gia đình ở phòng thường trực mới có điện thoại. Ở nông thôn thì chỉ có thể đến công xã mới có, trong những thôn có điều kiện khá hơn, uỷ ban thôn cũng lắp đặt điện thoại.
Sau khi tỉnh dậy, Đường Tiêu Tiêu không buồn ngủ nữa nên rời giường.
Không lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên, là Thôi Tịnh đã gặp lúc sáng.
“Không làm phiền em chứ?” Thôi Tịnh nở nụ cười trên mặt.
“Không có, em mới chợp mắt một lát, mới vừa tỉnh. Chị dâu, có gì sao?”
“Kêu chị dâu gì, kêu chị. Chị chuẩn bị tới bờ biển mua ít hải sản, chị tới để hỏi em xem em muốn đi cùng không.”
Thôi Tịnh là người nhiệt tình. Lúc sáng, cô ấy cảm thấy mình nói chuyện hợp với Đường Tiêu Tiêu nên tới đây hỏi cô.
“Chị Tịnh.” Đường Tiêu Tiêu cười ngọt với cô ấy: “Đi, chúng mình lái xe đi sao? Mang theo tiền hay là mang theo phiếu?”
“Cái miệng nhỏ này cũng ngọt lắm, lái xe đi, nhanh lên, mang theo một ít tiền và phiếu. Thêm vải và đường cũng được.”
“Được, em đi lấy.” Cô gật đầu.
“Chị về lấy sọt, đợi em ở cửa thang lầu em nhớ lót một ít đồ ở dưới sọt, đừng để nước thấm cả lung Thôi Tịnh dặn dò.
“Được, cảm ơn chị Tịnh.”
Sau khi Thôi Tịnh rời đi, Đường Tiêu Tiêu mới xoay người đi lấy sọt, lấy một miếng vải bạt từ không gian để lót sọt rồi lấy hai cân rưỡi đựng đường mật.
Lúc mở cửa, cô thấy Thôi Tịnh đã đứng đợi cô ở cửa thang lầu, vừa tới cửa thang lầu thì nghe thấy tiếng đóng cửa từ nhà ở giữa.
“Có bệnh.” Thôi Tịnh nói nhảm một tiếng.
“Cô ta vẫn cứ như vậy à?” Đường Tiêu Tiêu không khỏi hỏi, người này không có tư chất gì hết.
“Lúc ban đầu, cô ta dẫn đứa bé đi khắp nơi, lúc đó ai cũng cảm thấy cô ta là mẹ kế tốt.” Hai người từ từ đi xuống lâu.
“Vậy giờ sao lại thành thế này?”
“Sau đó cô ta nghe nói nhà ở giữa là căn nhà nhỏ nhất trong cả cái tâng lầu.” Thôi Tịnh khẽ nói.
Trên đường đi, Đường Tiêu Tiêu nghe về chuyện nhà của Lưu Quân từ trong miệng Thôi Tịnh.
Lưu Quân và Diêu Lệ – vợ trước của anh ta đều là người bản địa, họ là thanh mai trúc mã, được định ra thông gia từ bé. Lúc ấy, sở dĩ Lưu Quân có thể làm lính cứu hoả ở bản địa là nhờ vào mối quan hệ của cha vợ.
Giữa hai người như tình thân vậy, sau khi cha vợ của anh ta qua đời, hai người ly hôn trong hòa bình.
Diêu Lệ không có bỏ mặc con trai, thường xuyên tới thăm thằng bé, nhưng hai người đều bận rộn công việc, không có thời gian chăm sóc con.
Nhà Lưu Quân có nhiều anh em, tuổi cha mẹ tuổi cũng lớn nên không có cách nào chăm sóc trẻ em.
Lưu Quân được người giới thiệu vợ hiện giờ của mình – Vương Xuân Hoa, yêu cầu của anh ta rất đơn giản, có thể chăm sóc con cái tốt, chăm sóc gia đình cho tốt là được, không cần phải quá xinh đẹp hay điều kiện phải tốt.
Mà Vương Xuân Hoa nghe người giới thiệu nói Lưu Quân là lính cứu hoả, cô ta không biết cấp bậc của lính cứu hoả, cho rằng trưởng cứu hỏa là chức quan rất lớn.
Lưu Quân mới hai mươi lăm tuổi, có thể trở thành trưởng cứu hỏa hạng nhất đã là rất tốt.
Lúc nói chuyện, hai người tới làng chài.
Các cô không phải người trong thôn, nên các cô chỉ có thể đến cảng đánh cá để đổi hải sản.