“Anh ơi-” Giọng nói nũng niu của cô là Tống Cảnh Chi sửng sốt.
Giây tiếp theo, anh bật cười: “Anh đây bé ngoan.”
Dứt lời, anh trở người nằm đè lên người Đường Tiêu Tiêu, hai cánh tay chống bên hông của cô và nhìn chằm chằm cô.
Đường Tiêu Tiêu hơi híp mắt, hàng lông mi dài lung lay trông rất quyến rũ.
Đôi môi mỏng của anh áp sát vào môi cô, liên tục hôn cô, ngón tay anh lướt dọc từ eo cô lên trên.
“Chúng ta ngủ đi, ngày mai anh còn phải làm việc mà.”
Trong giọng nói trong trẻo của cô mang theo một chút quyến rũ.
Trái cổ của Tống Cảnh Chi trượt lên trượt xuống, anh kéo chăn trùm cả người cô lại: “Không ảnh hưởng.”
“AI” Đường Tiêu Tiêu kêu lên một tiếng, giây tiếp theo anh đã che kín môi cô.
Nụ hôn của Tống Cảnh Chi vừa bá đạo lại dịu dàng hệt như mưa phùn mùa xuân, nụ hôn chậm rãi và kéo dài làm cô không thể từ chối được.
Cánh tay của Đường Tiêu Tiêu vô thức ôm lấy bờ vai của anh, để mặc Tống Cảnh Chi muốn làm gì thì làm.
Đến lúc cảm thấy thỏa mãn, anh rời khỏi môi cô, áp trán mình vào trán cô và nói với giọng điệu tram thấp đầy cuốn hút: “Vợ ơi, anh yêu eml”
Lông mi của Đường Tiêu Tiêu run lên, cô mở mắt nhìn anh, ngọn lửa bùng cháy trong mắt Tống Cảnh Chỉ khiến trái tim cô đập nhanh hơn.
“Em cũng yêu anh.”
Có lẽ là vì hai người đã có được căn nhà nhỏ của riêng mình nên tối nay Tống Cảnh Chi đặc biệt nhiệt tình, cô bị lăn lộn đến nỗi toàn thân mềm nhũn, không muốn nhúc nhích.
Tống Cảnh Chi ôm Đường Tiêu Tiêu, hôn lên bờ lưng trơn bóng của cô: “Met lắm đúng không?”
“Ừ”
Đường Tiêu Tiêu nhắm mắt lại, vô cùng buồn ngủ.
Tống Cảnh Chi cười khẽ, anh giúp cô làm sạch cơ thể rồi ôm cô chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, trời vừa hửng sáng Đường Tiêu Tiêu đã thức dậy. Đêm qua hai người thật sự quá điên cuồng, bây giờ toàn thân cô đau nhức giống như bị xé tải cán qua.
Đường Tiêu Tiêu vừa nhúc nhích đã bị người đàn ông bên cạnh kéo vào ngực.
“Đừng động, còn sớm, để anh ôm thêm một lát.”
Cô đẩy anh: “Buông em ra.”
“Ừ”
Đường Tiêu Tiêu lại đẩy anh.
“Hừ.” Tống Cảnh Chi hừ một tiếng rồi ôm chặt cô.
Cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể anh, Đường Tiêu Tiêu đỏ mặt. “Tống Cảnh Chi, anh màu đứng lên.” Nếu cứ anh tiếp tục nằm thể nào cũng lau súng cướp cò cho xem.
“Gọi chồng.” Tống Cảnh Chi nhận ra lúc cô vợ nhỏ nhà anh vui thì sẽ gọi anh là chông, khi muốn nhờ anh giúp đỡ thì gọi là anh trai, còn lúc cô tức giận thì lại gọi thẳng tên họ của anh.
“Anh thả em ra trước đi.”
“Trời còn chưa sáng mà.” Anh dụi đầu vào cổ, ngửi hương thơm trên người cô, Tống Cảnh Chi không kiêm chế được lại hôn lên cổ cô.
“Ưm…” Anh hôn lên xương quai xanh của cô làm Đường Tiêu Tiêu rùng mình.
“Đừng…”
Cô uốn éo cơ thể lại làm ảnh ôm chặt hơn.
“Vợ ơi.” Tống Cảnh Chi khàn giọng gọi cô, trong giọng nói của anh ẩn chứa đầy khát khao.
Khi hai người tỉnh lại lân nữa đã là hơn chín giờ.
Đường Tiêu Tiêu đứng dậy mặc quần áo, cô vừa quay đầu đã chạm phải ánh mắt sâu thẳm của anh.
“Anh nấu bữa sáng xong rồi, em ăn xong thì ngủ thêm một lát đi, anh ra ngoài đây.” Tông Cảnh Chỉ cười tươi rói.
“Dạ.” Đường Tiêu Tiêu gật đầu.
Anh bước tới hôn lên mặt cô một cái.
“Vợ à, em giỏi quá.” Nói xong, anh nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Tống Cảnh Chi!”
Đường Tiêu Tiêu xoa nắn vòng eo đau nhức, người đàn ông này không biết mệt à?
Tống Cảnh Chi vừa xuống lầu đã gặp Trương Vệ Hồng và một cán bộ hội ủy viên gia đình khác.
“Chủ nhiệm Trương.”
“Cảnh Chi ra ngoài à?”
“Phải, tôi đến cửa hàng bách hoá.” Tống Cảnh Chi mỉm cười, gật đầu.
“Được rồi, cậu đi đi.” Trương Vệ Hồng cười nói.