Tống Cảnh Chi vừa rời đi, cán bộ nọ đã lên tiếng: “Đó là đội trưởng Tống đã bị thương vì cứu người trong trận động đất sao?”
“Đúng vậy.”
“Anh ấy kết hồn rồi?”
“Phải, vợ của anh ấy là cô gái mà anh ấy đã cứu, điều kiện gia đình cô ấy khá tốt, cha là xưởng trưởng, nghe nói vì muốn báo ơn nên cô ấy mới về quê của Cảnh Chi.” Ông già nhà ấy đánh giá rất cao Tống Cảnh Chỉ.
Sở dĩ bà ấy nói như vậy là vì muốn cho mọi người biết người nhà của Đường Tiêu Tiêu có quan hệ rộng.
Những người sống ở khu nhà này đến từ các địa phương khác nhau, ít nhiều cũng có chút xích mích.
“Vậy àt”
“Đúng thế, tôi nghe nói mẹ cô ấy là phó chủ tịch thị trấn, còn anh trai là một tiểu đoàn trưởng trong quân đội.”
Việc Tống Cảnh Chi và Đường Tiêu Tiêu kết hôn đã được báo cáo lên chính ủy, cho nên Trương Vệ Hồng biết rõ lý lịch của cô.
“Đúng là điều kiện không tệ.”
“Quan trọng nhất là cô gái này là người biết báo ân, ngoại hình cũng rất xinh đẹp.”
“Vậy sao, khi nào có dịp gặp gỡ tôi phải nhìn kỹ mới được.”
Ăn sáng xong, Đường Tiêu Tiêu quay lại giường đi ngủ.
Một trận tiếng ồn đánh thức cô, Đường Tiêu Tiêu khoác áo bông đi ra phòng khách.
Trước khi đi ngủ cô đã mở cửa sổ phòng khách vì bếp lò trong nhà vẫn đang cháy.
Tiếng cãi vã dưới lâu càng rõ ràng hơn, hình như là do gia đình nào đó lấn chiếm đường đi nên mới xảy ra tranh cãi.
Sống trong khu nhà tập thể là vậy đấy, diện tích mỗi căn hộ khá nhỏ nên rất nhiều đồ đạc đều chất đống ngoài lối đi.
Cô thở dài, dù sao cũng đã bị đánh thức nên cô quyết định không ngủ nữa.
Sau khi dọn dẹp xong, cô định sử dụng thử chiếc máy may mới mua hôm qua mấy chỗ Tống Cảnh Chỉ một bộ đồ ngủ, để anh khỏi cởi trần đi tới đi lui trước mặt cô mỗi ngày nữa.
Lúc Tống Cảnh Chi vê nhà, Đường Tiêu Tiêu đang tập trung đạp máy may.
“Sao em không ngủ thêm một lát?”
“Lúc nay dưới lầu có người cãi nhau nên em bị đánh thức.” Cô quay đầu cười với anh một cái rồi tiếp tục công việc.
“Anh đi nấu cơm trưa đây, em muốn ăn gì?”
“Mì sợi đi, em không đói lắm.”
“Được.”
Tống Cảnh Chi nấu mì cà chua trứng, anh không làm mì bằng tay mà sử dùng mì sợi đã mua ở xã cung ứng vào ngày hôm qua.
Sau khi ăn mì xong, Tống Cảnh Chi dẫn Đường Tiêu Tiêu đi làm quen với hoàn cảnh xung quanh.
Anh trải một cái áo bông cũ lên yên sau xe đạp.
“Đây là bãi đậu xe của khu tập thể, sau này em đạp xe xong thì cứ đậu ở đây là được. Anh đã mua một ổ khoá, em nhớ phải khoá xe lại nhé.”
“Dạ.
Tống Cảnh Chi đạp xe chở cô ra khỏi khu nhà tập thể, khu nhà tập thể và tổng cục phòng cháy chữa cháy không sử dụng chung cửa ra vào, nhưng trước cửa khu nhà tập thể cũng có bình lính canh gác, người lạ không được phép vào trong.
“Gần thị trấn có một cái thôn, nếu xã cung ứng hết trứng và rau thì em có thể đến vào trong thôn đổi.” Tống Cảnh Chi vừa lái xe vừa giới thiệu cho cô biết.
“Bình thường các thôn dân đều muốn đổi phiếu đường hoặc phiếu vải, đến lúc đó em cứ cân nhắc mà đổi.”
“Được, mà sao anh lại biết được mấy chuyện này?” Đường Tiêu Tiêu hỏi.
“Thỉnh thoảng bọn anh sẽ tổ chức một buổi tiệc nhỏ bào ngày nghỉ.” Anh cười nói.
“Ở ký túc xá ư?”
“Sao có thể, làm như vậy sẽ bị phạt. Bọn anh sẽ mượn nồi của người dân rồi nấu một nồi hâm thập cẩm ở ngoài trời.
Cái đó sao có thể gọi là mở tiệc được chứ, rõ ràng là ăn cơm heo.
Tống Cảnh Chi dẫn cô đi dạo một vòng xung quanh, mục đích chủ yếu là để cô làm quen với đường đi mua đồ.
Sau đó anh lại chỉ cho cô vị trí của bệnh viện, bưu điện, ngân hàng, đây là những nơi cô có thể sẽ cần tới.
“Em có muốn đi xem phim không?” Tống Cảnh Chi hỏi.
Hai vợ chồng son bọn họ chưa từng đi xem phim chung với nhau.
“Dạ được.” Đường Tiêu Tiêu cười gật đầu.