Trương Lương cảm thấy rằng nguy hiểm đã được giải trừ, nhưng Kim Phi lại cảm thấy rằng nguy cơ đã leo thang.
Đừng nhìn những tên thổ phỉ ngày nào cũng nói về nghĩa khí, nhưng nếu xảy ra chuyện, chúng sẽ không tiếc mà cho cái “người anh em” đó một nhát đao?
Cái gọi là nợ máu, trả bằng máu chẳng qua là muốn giữ thể diện, uy phong, vì cái bang hội không thể không chết thay mà thôi.
Không một tên thổ phỉ nào thực sự liều mạng cho một người mà chúng không biết vì tình nghĩa anh em.
Nếu có những người như vậy, cũng sẽ không sống lâu.
Nhưng thâm tình thì khác.
Nếu tên trùm kia và tên đầu trọc thật sự tốt như Trương Lương đã nói, để hắn biết tên đầu trọc chết trong tay Kim Phi, nhất định sẽ liều mạng tìm đến Kim Phi.
Vì vậy, Kim Phi ước thà rằng tên đầu trọc là một tên thổ phỉ bình thường trên núi Miêu Miêu còn hơn là phải đối đầu với tên trùm đó.
Tin tức này càng củng cố quyết tâm trở nên mạnh mẽ hơn của Kim Phi.
“Lương huynh, huynh thử cung của ta xem có vừa tay không?”
Kim Phi lấy cung nỏ trên tường và đưa nó cho Trương Lương.
Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, một mình y không thể tự chống lại bọn thổ phỉ được.
Kim Phi đã nhìn thấy Trương Lương vào tối qua với vẻ mặt sát khí, hôm nay khi đang dựng một lều, y đã tình cờ hỏi người thợ săn.
Người thợ săn đã nói với y chuyện Trương Lương muốn giết Tạ Quang.
Qua sự việc này, Kim Phi đoán rằng Trương Lương đã thực sự coi mình như người một nhà.
Ít nhất không có ý làm tổn thương y.
Vì vậy, y đã nghĩ đến việc nuôi dưỡng anh em nhà họ Trương.
Trương Mãn Thương bản tính mộc mạc, rụt rè mà cẩn thận, tận tâm trong công việc, có thể chịu đựng gian khổ, làm một người thợ rèn là điều hoàn toàn thích hợp.
Mặt khác, Trương Lương đã từng ra chiến trường, tuy rằng thiếu một cánh tay nhưng lại dám đánh dám liều.
Hai người đàn ông họ Trương đều là người tàn tật, mấy năm nay đều bị coi thường nhất thôn, nhưng không ai dám bắt nạt bọn họ, bởi vì sự tồn tại của Trương Lương.
Người như vậy nếu được trau dồi sẽ là một đối tác rất tốt.
Đề phòng sau này gặp tai nạn, cũng có người hỗ trợ.
“Tiểu Phong, tay ta không dùng được cây cung này”.
Một tia u sầu thoáng qua trên mặt Trương Lương, hắn lắc đầu: “Một tay không thể dùng nỏ được”.
“Cái này có thể thay đổi được.
Nếu huynh thấy thuận tay, ta có thể cải tiến phương pháp lên dây khác cho nó”.
“Như nào?”
“Tùy thuộc vào thói quen của huynh, có thể thay đổi thành dùng ngực hoặc dùng chân”.
Kim Phi thản nhiên nói.
Đời sau có nhiều loại nỏ và cũng có nhiều cách để lên dây cung.
Rất ít người đàn ông không quan tâm đến vũ khí, chứ đừng nói đến một người xuất thân từ quân đội như Trương Lương.
Khi Kim Phi vừa lấy nỏ ra, hắn đã muốn mượn nó để thưởng thức một chút rồi, nhưng nghĩ đến bản thân thiếu tay, hắn liền từ bỏ ý định này.
Nghe Kim Phi nói lời này, hắn hưng phấn vươn tay ra: “Đưa cho ta xem thử xem nào!”
Kim Phi cũng có vết thương trên tay, vì vậy y đưa nỏ cho Trương Mãn Thương: “Mãn Thương, lên dây cho ta”.
Mặc dù Trương Lương chưa bao giờ dùng nỏ, nhưng khi ra binh, Trương Lương thường dùng trường cung, lấy chiếc nỏ được lên dây sẵn từ Mãn Thương, nhắm vào cột của tiệm rèn rồi từ từ bóp cò.
Vù!
Mũi tên vụt đi.
Có thể vì đây là lần đầu sử dụng, Trương Lương đã bắn lệch.
Mũi tên bay qua cây cột, và với một âm thanh chói tai, nó đã đóng đinh vào bức tường đất.
Hầu hết những mũi tên dài hơn hai thước đều không cắm được vào tường!
“Thật mạnh, không hổ là có thể bắn chết một con hổ!”
Trương Lương cảm thán, sau đó có chút tiếc nuối nói: “Chỉ là hơi khó nhắm”.
“Lương sư huynh, huynh nói sai rồi.
Ưu điểm lớn nhất của nỏ so với trường cung là dễ nhắm hơn”.
Kim Phi chỉ vào một phần nhô ra nhỏ ở đầu nỏ và nói: “Lần sau huynh dùng cái đầu này khi nhắm vào mục tiêu là được”.
“Ta sẽ thử lại”.
Trương Lương nóng lòng bảo Mãn Thương lên dây lần nữa.
Phải nói rằng Trương Lương có một nền tảng tốt.
Kim Phi chỉ hướng dẫn một lần, những cú bắn tiếp theo của Trương Lương đều trúng vào cột gỗ.
“Đúng là sướng”.
Trương Lương đã thử tám chín lần rồi mới miễn cưỡng trả lại nỏ cho Kim Phi: “Thật sự có thể thay thế cách lên dây cung sao?”
“Ta nói được là được”.
Kim Phi nói: “Đợi ta làm xong là huynh có thể đi săn”.
“Đi săn?”
Trương Lương hai mắt chợt sáng lên.
Nhà họ Trương đã gặp khó khăn trong suốt những năm qua, hắn mơ ước có thể cải thiện cuộc sống của gia đình mình.
Nhưng thiếu một cánh tay thì hắn làm được gì chứ?
Quanh năm suốt tháng làm ruộng từ sáng đến tối, sau khi nộp thuế của triều đình và của quân thổ phỉ, những gì còn lại không đủ để nuôi họ no bụng.
Nhưng lời đề nghị của Kim Phi đã cho hắn hy vọng.
“Phi Tử, khi nào thì sửa xong?”
Trương Lương nóng lòng muốn vào núi.
Hắn và Lâm Văn Phương kết hôn được vài năm rồi nhưng chưa có thai, đại phu ở huyện nói rằng đó là do Lâm Vân Phương quá yếu và cần phải bồi bổ.
Nếu có thể săn được một con thỏ trên núi thì có khi sẽ có con cũng nên.
Mẹ và muội muội mấy năm nay không được ăn no, cũng phải bồi bổ thêm…
Lòng Trương Lương như muốn bay vào núi.
“Nếu Mãn Thương học hỏi nhanh, thì vài ngày là xong”.
Kim Phi đưa bàn tay bị thương của mình lên và lắc nó.
“Mãn Thương?”
Ý nghĩ của Trương Lương từ trong núi bay trở về: “Ý của cậu là?”
“Anh à, Phi huynh nói phải chăm chỉ đọc sách, muốn truyền lại tay nghề cho ta”.
Mãn Thương nói.
“Thật sao?”
Trương Lương sửng sốt một chút, sau đó hai mắt hơi đỏ lên.
Kim Phi giúp hắn có thể đi săn, Trương Lương đã tràn đầy biết ơn và mong đợi rồi, không từ chối, và cũng không nghĩ rằng làm như vậy sẽ cướp đi bát cơm của Kim Phi.
Xét cho cùng, vùng đất Ba Thục này cũng chỉ toàn núi non, sao mà bắt hết được con mồi chứ, có bắn trúng được thứ gì hay không còn phụ thuộc vào khả năng của chính họ.
Thậm chí, những người phụ nữ trong làng lúc rảnh rỗi còn lên núi để xem có bắt được con rắn nào về nấu canh cho con họ không kìa.
Có thể có nhiều thợ săn ở làng Tây Hà, nhưng chỉ có một thợ rèn.
Bây giờ Kim Phi không chỉ phải giúp hắn làm nỏ, mà còn truyền lại nghề thủ công cho em hắn?
Lòng tốt này quá lớn, không thua gì cứu cả gia đình của hắn.
“Phi Tử, cậu yên tâm, chỉ cần cậu làm cho ta một cây cung hữu dụng, sau này tất cả con mồi ta bắn trúng đều sẽ chia cho cậu một nửa!”
Trương Lương vỗ ngực tự tin nói: “Sau này cậu cứ chăm chỉ đọc sách, ta chắc chắn sẽ không để cậu và Hạ Nhi phải đói đâu”.
“Cảm ơn Lương sư huynh”.
Kim Phi biết rằng một khi Trương Lương đã nói những điều như thế thì hắn nhất định sẽ làm thế.
Đối với lòng tốt của người khác, Kim Phi sẽ luôn biết ơn dù y có cần hay không.
“Phải là chúng tôi cảm ơn mới đúng”.
Trương Lương nói: “Mãn Thương, đệ phải học tập chăm chỉ, làm cho ta một cây cung càng sớm càng tốt”.
“Sư huynh, huynh biết ta ngu ngốc, cũng chậm chạp”, Trương Mãn Thương nói: “Hay là mấy ngày sau, huynh đừng xuống cày nữa, ở lại làm với ta cho nhanh”.
Khi Kim Phi nghe thấy vậy, y liếc nhìn Trương Mãn Thương một cách ngạc nhiên.
Lúc trước nhìn nhầm rồi, ai nói tên này ngu ngốc chứ, rõ ràng là rất thông minh mà?
Tự mình học thôi chưa đủ, còn muốn lôi kéo Trương Lương cùng học.