Trương Lương là người nhanh nhẹn trong công việc, tuy thiếu một cánh tay nhưng hắn có thể làm mọi việc nhanh hơn Trương Mãn Thương.
Kim Phi giao cho Trương Lương công việc gọt cành, công việc bước đầu làm thân nỏ.
Mà Trương Mãn Thương làm việc cẩn thận, nên Kim Phi đã giao cho hắn công việc yêu cầu chạm khắc tinh xảo.
Trong khi anh em nhà họ Trương chế tạo nỏ, Kim Phi gọi Quan Hạ Nhi, Đường Đông Đông và Nhuận Nương lại, lên kế hoạch dạy họ cách sử dụng nỏ.
Trong trường hợp xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong tương lai, họ sẽ có chút sức tự bảo vệ mình.
Cho dù không xảy ra gì ngoài ý muốn, tên trùm thứ hai của núi Miêu Miêu cả đời này không phát hiện ra cái chết của tên đầu trọc thì học thêm chút kỹ năng cũng không có gì là xấu cả.
Ở thời đại này, chẳng mấy ai thích những cô gái múa dao, cầm súng.
Ban đầu nghĩ họ sẽ từ chối, nhưng ngay khi Kim Phi nói xong kế hoạch của mình, Đường Đông Đông đã đồng ý ngay lập tức.
Vẻ mặt thậm chí có chút nóng nảy.
Trải nghiệm đêm đó cũng khiến Quan Hạ Nhi khiếp sợ, có hơi do dự một chút, nhưng sau cũng vội vàng gật đầu.
Nhuận Nương không có ý kiến gì, nhìn thấy Đường Đông Đông và Quan Hạ Nhi đồng ý, cô ấy chỉ có thể gật đầu.
Dù sao cũng chỉ có một con quay, nên ba người thảo luận, thay phiên nhau quay sợi, hai người còn lại không quay thì đi theo Kim Phi học nỏ.
Kim Phi yêu cầu Mãn Thương tìm một tấm gỗ có kích thước bằng một cái bồn rửa mặt, vẽ một chấm đen ở giữa và treo nó trong sân làm mục tiêu.
Nỏ không khó học, chỉ có một rắc rối duy nhất là lên dây.
Phụ nữ bình thường không thể kéo dây cung nặng như vậy.
Tuy nhiên, nỏ của Kim Phi được trang bị một cái bàn kéo, tuy tốc độ lên dây chậm hơn nhưng rất tiết kiệm sức lao động, thậm chí Tiểu Nga cũng có thể làm được.
Chỉ mất nửa buổi sáng, ba cô gái đã học được phương pháp sử dụng nỏ cơ bản, Đường Đông Đông đã đạt được kết quả tốt nhất, với tỷ lệ bắn trúng mục tiêu là 50%, và càng ngày càng thuần thục, thành tích này sẽ ngày một tăng lên.
Dưới sự cám dỗ thay đổi cuộc sống của gia đình, anh em nhà họ Trương đã làm việc rất chăm chỉ.
Mỗi ngày đều đến trước bình minh, bận rộn đến tám chín giờ đêm mà vẫn không muốn về nhà.
Với sự nỗ lực đồng lòng của hai anh em, chỉ mất hai ngày là đã làm được một chiếc nỏ lên dây bằng đầu ngực.
Biết rằng việc lên dây bằng một tay là không dễ dàng đối với Trương Lương, Kim Phi cũng đặt hộp quẹt từ nỏ của mình lên chiếc nỏ mới này.
Trương Lương cầm lấy chiếc nỏ mới với vẻ mặt hưng phấn, cánh tay phải còn lại duy nhất cầm chuôi ấn mạnh vào ngực, chỉ nghe thấy một tiếng lách cách, nỏ đã ở trạng thái kích hoạt.
Bóp cò, mũi tên lao thẳng vào mục tiêu cách đó hơn 20 mét.
Ấn vào ngực, lại đưa tay lên.
Một mũi tên trúng vào mục tiêu!
Chỉ trong vòng mười giây, cả năm mũi tên trong hộp mũi tên đều bay ra ngoài.
Kim Phi chạy đến xem xét và không thể không cho Trương Lương một ngón tay cái!
Không chỉ tất cả năm mũi tên đều trúng mục tiêu, mà ba trong số chúng còn được ghim vào điểm đen nhỏ ở trung tâm!
Thành tích này khiến Kim Phi phải ngưỡng mộ.
Quan Hạ Nhi, Đường Đông Đông và Nhuận Nương cũng tán thưởng tài bắn cung của Trương Lương.
Sau hai ngày luyện tập, các cô gái đã rất quen thuộc với nỏ, tỷ lệ bắn trúng mục tiêu của Đường Đông Đông ở cự ly 20 mét đã đạt hơn 90%, học rất nhanh.
Tuy nhiên, cho dù Đường Đông Đông muốn bắn hết năm mũi tên, thì nhanh nhất cũng phải mất ba phút, tỷ lệ bắn trúng sẽ giảm xuống.
Đây là sự khác biệt giữa một cựu binh và một tân binh.
“Lương huynh quá mạnh.
Nếu chúng ta là kẻ thù của huynh ấy, chúng ta có lẽ còn không có cơ hội bắn ấy chứ, có khi sẽ chết dưới tay Lương huynh mất”.
Đường Đông Đông cảm thán.
“Mọi người mới học được vài ngày mà đã đòi cạnh tranh với Lương huynh á?”
Kim Phi nói: “Ta nghe Thiết Tử nói hồi đó Lương huynh là một thiện xạ trong đội.
Nếu huynh ấy không bị mất một cánh tay, có lẽ chúng ta sẽ có một vị tướng ở làng Tây Hà cũng nên”.
“Cậu đề cao ta quá rồi, gì mà thiện xạ chứ?”
Trương Lương cười nói: “Hồi đó ta đã thấy một cao thủ thực sự có thể bắn chín mũi tên trong tích tắc, tất cả đều trúng lỗ đồng tiền cách đó trăm bước”.
“E rằng người như vậy, vạn người không được một, không thể so sánh với họ được”.
Kim Phi cười và nói: “Lương huynh, kỹ năng săn bắn của huynh quá đủ để nuôi một gia đình”.
“Phi Tử, ngày mai ta muốn vào núi thử, nên sẽ không tới đây giúp”.
Trương Lương có chút ngượng ngùng nói.
“Không sao, dù sao thân cung do huynh chế tạo cũng đủ để Mãn Thương làm mấy ngày rồi”.
Kim Phi cười nói: “Núi sau có hổ không còn không chắc.
Khi vào núi phải chú ý an toàn.
Bắn không trúng cái gì cũng không sao.
Sau này có thể lại thử lại”.
“Biết rồi”.
Trương Lương gật đầu, tay cầm nỏ vui vẻ bước đi.
Hắn rất thích chiếc nỏ này, khi ngủ cũng không buông ra.
Sáng sớm hôm sau, trước khi bình minh, hắn đã vào núi rồi.
Hắn dành cả một ngày trên núi, trời tối cũng chưa trở lại.
Ngay khi Lâm Vân Phương đang vội vàng đi tìm Kim Phi lên núi tìm, Trương Lương đã quay lại.
Cái túi vải phía sau đựng hai con thỏ rừng.
Đối với nhà họ Trương, điều này đã là một món hời lớn, phụ nữ trong nhà họ Trương đã cười đến mức gần như không còn nhìn thấy gì nữa.
Em gái Trương Lương là Trương Tiểu Hoa còn ch ảy nước miếng trước con thỏ.
Trên thực tế, sau khi Kim Phi đưa cho Trương Lương hồng bao đánh hổ, cuộc sống của gia đình nhà họ Trương đã tốt hơn rất nhiều.
Bây giờ có thể ăn hai bữa một ngày.
Nhưng Trương Tiểu Hoa đang tuổi ăn tuổi lớn, mỗi ngày hai bữa cháo rau dại có ích gì? Luôn luôn cảm thấy đói, nhìn thấy một sợi cỏ trên mặt đất cũng nhặt lên nhai.
Giờ anh trai có thể đi săn, sau này sẽ không cần phải nhịn đói nữa.
“Lương sư huynh, huynh bận cả một ngày, sao bắn được có hai con thỏ thôi vậy?”
Kim Phi kéo Trương Lương sang một bên và hỏi.
Theo y thấy, với tài bắn cung của Trương Lương, việc bắn trúng hai con thỏ trong một ngày là quá ít.
“Đừng nhắc nữa, ta đi lang thang núi sau cả buổi sáng, cũng không thấy một sợi lông thỏ, buổi trưa liền chui vào trong rừng già”.
Trương Lương nói: “Trong rừng già vẫn còn khá nhiều thỏ, nhưng tiếc là trời đã quá muộn, bắn được hai con là ta về”.
“Xem ra không còn con hổ thứ hai ở sau núi đâu”.
Kim Phi gật đầu.
Cách đây không lâu, giữa trưa y đánh được không biết bao nhiêu là thỏ, nguyên nhân chính là do con hổ đã lùa tất cả những con thỏ trong rừng già ra núi sau.
Bây giờ con hổ đã bị Kim Phi giết chết, bầy thỏ cũng trở về rừng già.
“Hạ Nhi, cho muội này!”
Trương Lương nhặt con thỏ to hơn trên mặt đất đưa cho Quan Hạ Nhi.
“Lương sư huynh, huynh làm gì vậy?”
Quan Hạ Nhi bối rối hỏi.
“Ta đã nói với Phi Tử rồi, nếu cậu ấy tạo ra chiếc nỏ mà ta có thể dùng được thì sau ta bắn được gì cũng sẽ chia cho đệ ấy một nửa”.
Trương Lương giải thích.
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, bà cụ nhà họ Trương và Lâm Vân Phương cũng đồng tình.
Chỉ có Trương Tiểu Hoa nước mắt lưng tròng nhìn con thỏ, vẻ mặt không nỡ.