Cô nghỉ nhiều ngày như vậy mà hiệu trưởng Vương cũng không trách móc gì. Cô đến văn phòng trả phép, hiệu trưởng Vương vỗ trán, lấy thời khóa biểu từ trong ngăn kéo ra đưa cho cô.
“Tiểu Đàm à, trường học thay đổi nhân sự lại một chút. Đây là thời khóa biểu mới của cô, cô xem xem, nếu không có vấn đề gì thì từ nay cô cứ đi dạy theo thời khóa biểu này.”
Đàm Trinh Tịnh nhận lấy.
Thời khóa biểu mới không có vấn đề gì cả, thậm chí còn quá tốt cho cô ấy chứ. Tiền lương vẫn giữ nguyên như cũ, nhưng lịch dạy lại ít hơn một nửa so với ban đầu. Không cần đoán cũng biết chuyện này do một tay Nhiếp Tu Tề tạo ra, để cô có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn, tiện cho anh tới tìm cô.
Anh thậm chí còn chẳng cần ra mặt, chỉ cần ám chỉ một chút thôi là hiệu trưởng Vương đã biết phải làm gì.
Đàm Trinh Tịnh không thích cảm giác này, nhịp sống ban đầu đột nhiên bị người khác xen vào làm đảo lộn hết cả lên.
Sau giờ học, Nhiếp Tu Tề để Tiểu Lý đón cô tan làm, hộ tống cô về nhà.
Chiếm dụng tài xế riêng của anh, còn giữ chìa khóa một căn nhà của anh nữa, những chuyện này đều là Đàm Trinh Tịnh bất đắc dĩ phải làm.
Anh đối xử với cô rất hào phóng, giống như cách người có tiền bao nuôi các minh tinh vậy. Mấy cô tình nhân kia có cái gì, anh đều cho cô cái đó. Hầu hết Đàm Trinh Tịnh đều từ chối, nói rát cổ họng cô mới chịu giữ lại tài xế và chìa khóa nhà.
Phô trương thế này, chẳng lẽ là sợ người khác không biết bọn họ ngoại tình hay sao? Đàm Trinh Tịnh rủa thầm.
Tài xế của người lãnh đạo là một chức vụ quan trọng, đi theo lãnh đạo nhiều năm, việc công việc tư, việc lớn việc nhỏ gì các tài xế đều biết rõ hết. Cũng có không ít người vô danh tiểu tốt sau khi làm tài xế nhiều năm được tán thưởng và thăng chức rất nhanh.
Mấy việc như giúp lãnh đạo đưa đón tình nhân này cũng là nhiệm vụ của các tài xế và trợ lý.
Tiểu Lý biết hiện giờ Đàm Trinh Tịnh là người trong lòng của Bí thư Nhiếp, nếu xuất hiện trước mặt cô nhiều hơn chắc chắn sẽ có lợi cho anh ta, vậy nên thái độ của anh ta với Đàm Trinh Tịnh rất nhiệt tình, không cần phải bàn cãi.
“Cô giáo Đàm, về sau cô có yêu cầu gì thì cứ việc nói với tôi nhé.”
Cách tiểu khu hai con phố, Đàm Trinh Tịnh liền kêu dừng xe, Tiểu Lý mở cửa xe ra cho cô.
Đàm Trinh Tịnh nhếch môi, bước ra ngoài được hai bước lại đột nhiên quay đầu lại: “Cậu đã nói như vậy thì tôi cũng có một vấn đề muốn hỏi cậu.”
Tiểu Lý gật đầu: “Cô cứ hỏi.”
“Bên cạnh Bí thư Nhiếp của mấy người có bao nhiêu người phụ nữ như tôi?”
Tiểu Lý nghẹn lời, anh ta không ngờ rằng cô sẽ hỏi câu này, trong lúc nhất thời không biết trả lời sao. Đây là câu hỏi mà anh ta có thể trả lời à?
Anh ta còn lâu mới trở thành người được Bí thư Nhiếp tin tưởng, nên thật sự không biết bên cạnh Bí thư Nhiếp có bao nhiêu người phụ nữ. Nhưng gần đây anh ta nghe nói trong Thành ủy có một thư ký có dây dưa gì đó với Bí thư Nhiếp. Nhưng chuyện này có thể nói cho Đàm Trinh Tịnh nghe không?
Đương nhiên là không rồi.
“Toàn mấy tin đồn không có căn cứ thôi.” Nụ cười trên mặt Tiểu Lý hơi gượng gạo: “Tôi không dám nói bừa, Bí thư Nhiếp chỉ bảo tôi đưa đón cô thôi.”
Đàm Trinh Tịnh “à” một tiếng rồi quay người rời đi.
Tiểu Lý suy nghĩ cẩn thận, thôi xong, hình như cô giáo Đàm tức giận rồi. Không cần biết có hay không, anh ta cũng phải nói không chứ! Nói thật làm cái gì không biết, Tiểu Lý âm thầm phỉ nhổ bản thân.
Anh ta cảm thấy rất buồn bực, làm tài xế đúng là không dễ dàng gì, lại còn phải đoán mò Thánh ý như thái giám trước mặt Đế Vương nữa.
Về đến nhà, căn phòng không có người ở mấy ngày đã phủ một lớp bụi mỏng.
Mấy ngày trước Trương Sướng bảo với cô là phải đi công tác bên ngoài, anh ta không hề hay biết là cô cũng không về nhà.
Đàm Trinh Tịnh nằm cuộn tròn trên ghế sô pha trong phòng khách, mơ màng thiếp đi, cô chờ cả đêm, mãi đến khi sắp ngủ mới nghe thấy tiếng khóa cửa vang lên.
Cô quay đầu nhìn, thấy Trương Sướng bước vào với vẻ mặt mệt mỏi, một tay kéo cà vạt, một tay cầm áo vest, ủ rũ cúi đầu.
“Không phải anh nói 6 giờ sẽ về tới nhà à? Sao lại muộn thế này?” Đàm Trinh Tịnh cầm lấy áo trong tay chồng.
Trương Sướng bình tĩnh liếc cô một cái, trong mắt hiện lên một chút áy náy, tránh né ánh nhìn chăm chú của cô, nhỏ giọng trả lời: “Trong Cục có chút việc nên về muộn.”
Bộ dạng buồn bã không vui của anh ta khiến Đàm Trinh Tịnh lo lắng, cô lại nhớ tới lần trước anh ta sa sút tinh thần sau khi bị tố cáo.
Không lẽ lại xảy ra chuyện gì? Đàm Trinh Tịnh không hỏi được gì, Trương Sướng chỉ lắc đầu, không nói gì với cô. Anh ta đẩy cô ra rồi đi vào phòng ngủ, nằm quay lưng về phía cô.
Đàm Trinh Tịnh ngơ ngác nhìn theo bóng lưng anh ta.
Trong lòng cô cảm thấy tội lỗi và xấu hổ vì đã ngoại tình, không biết phải nói thế nào.
Tâm trạng của Trương Sướng gần như cũng chẳng khác gì cô.
Trương Sướng trằn trọc cả đêm, thi thoảng lại quay đầu nhìn vào mặt vợ.
Cô đã ngủ từ lâu, tiếng hít thở đều đều vang lên.
Dưới mắt anh ta có quầng thâm nhàn nhạt, mấy ngày gần đây chẳng ngủ ngon chút nào. Trương Sướng đi công tác thật, nhưng anh ta không đi một mình.
Trong chuyến công tác lần này, anh ta đi cùng một nữ đồng nghiệp mới vào làm, ngày nào cũng ở cùng nhau, ở cùng một khách sạn nên qua lại rất thân thiết.
Đồng nghiệp nữ họ Trần, tên là Trần Tinh Tinh, mới được điều từ Thành ủy tới Cục Nhà ở và Kiến thiết thành thị, nông thôn khoảng hai ba tuần.
Vừa tới Cục cô ta đã tỏ ra rất hứng thú với Trương Sướng, hỏi thăm những người khác về anh ta, rồi lại khá thất vọng khi biết anh ta đã kết hôn.
Trương Sướng nghe nói Trần Tinh Tinh là con gái của một vị cựu lãnh đạo Thành Ủy, trong nhà có quyền lực và rất nhiều mối quan hệ. Anh ta không khỏi mơ mộng, nếu cô ta là vợ mình thì có khi con đường thăng quan tiến chức của anh ta sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều.
Tuy rằng cha mẹ Đàm cũng là cán bộ, nhưng hai người đã về hưu từ lâu, kém xa nhà Trần Tinh Tinh.
Sau vài ngày tiếp xúc với Trần Tinh Tinh, anh ta cảm thấy rõ ràng cô ta vẫn còn quý mến mình. Trong thời gian công tác này hai người cùng đi ra đi vào, như thể đang trong mối quan hệ yêu đương nồng nhiệt. Ý tứ trong lời nói của Trần Tinh Tinh cũng khiến người ta hưng phấn không thôi: Cô ta thật lòng thích Trương Sướng, nếu anh ta ly hôn thì cô ta bằng lòng gả cho anh ta.